Y Đạo Quan Đồ

Chương 229: Mưa bom bão đạn

Tống Hoài Minh biết người mà ông ta ám chỉ là bí thư thị ủy Giang Thành Hồng Vĩ Cơ. Tống Hoài Minh nói: "Điều này chứng tỏ sự khó khăn thực tế trong quá trình cải cách mà Giang Thành phải đối diện còn lớn hơn Lam Sơn nhiều, đây chính là một chỗ khác biệt lớn nhất giữa thành thị mới lập và một thành thị công nghiệp lâu đời."

Cố Doãn Tri nói nhỏ: "Cải cách Giang Thành liên quan tới cả sự phát triển kinh tế tương lai của bắc bộ Bình Hải, là trọng điểm công tác của chúng ta!"

Tống Hoài Minh đề xuất một nghi vấn đã chất chứa trong lòng từ lâu: "Đã như vậy, lúc trước bí thư Cố vì sao không đồng ý đặt khu phát triển kinh tế quốc gia tại Giang Thành?"

Cố Doãn Tri mỉm cười: "Điều kiện thực tế quyết định, Giang Thành không thể đảm đương được trách nhiệm này!"

...

Hội hiệp đàm kinh mậu mùa thu năm nay ở Đông Giang tổng thể mà nói vẫn kết thúc một cách viên mãn, trừ đoàn đại biểu Hàn Quốc ra, xí nghiệp khách thương của các quốc gia khác đều giành được thành tích vừa lòng, các xí nghiệp của Giang Thành cũng có thu hoạch, đương nhiên, người thu hoạch lớn nhất vẫn là nhà máy rượu Giang Thành, bọn họ không những đòi quyền lợi thành công, hơn nữa thiết bị mới ký kết với phía Nhật so với giá mà bọn họ nghĩ còn được tiện nghi hơn nhiều, kỹ thuật lại tiên tiến, người mà Lưu Kim Thành cảm kích nhất là Trương Dương, lần này nếu như không có sự giúp đỡ của Trương Dương, e rằng gã phải bán cả mình đi cũng không bồi thường được tổn thất cho nhà máy rượu.

Vào buổi tối kết thúc hội hiệp đàm kinh mậu, chính phủ thị ủy Đông Giang đặc biệt cử hành một tiệc rượu trong khách sạn trung tâm quốc mậu để tiễn khách thương các nước. Tiệc rượu là do thị trưởng thành phố Đông Giang Trường Thạch Khánh chủ trì, những đại biểu còn chưa đi trên cơ bản đều tham gia tiệc rượu này.

Bởi vì là trường hợp long trọng, Trương Dương cũng đặc biệt mặc một bộ đồ tây màu đen tới, thằng nhóc này rất ít khi mặc đồ lịch sự, có chút không được tiự nhiên đi tới tiệc rượu. Thấy Trần Thiệu Bân và Lê San San đã tới rồi, Trần Thiệu Bân mặc tây trang màu xám cũng được tính là phong thái ngời ngời, Lê San San mặc váy dài màu đên, trên váy đính vô số đồ trang sức nhỏ, trông rất kinh diễm.

Trương Dương bước tới hôn tay Lê San San, khiến cho Trần Thiệu Bân tức đến nỗi mắt trợn trừng, có điều Lê San San lại bị trêu cho bật cười khúc khích.

Trương Dương khen: "Cô thật là xinh đẹp!" Sự nịnh hót của thằng nhóc này giành cho phái nữ trước nay chưa bao giờ thèm che giấu.

Lê San San cười nói: "Những lời anh nói sao nghe quen tai quá!"

Trương Dương nhìn Trần Thiệu Bân một cái, hỏi: "Cậu nói rồi à?"

Trần Thiệu Bân khinh thường bảo: "Chỉ biết bắt chước người ta!"

Lương Thành Long và một cô gái yểu điệu bước tới chỗ bọn họ, cô gái này khoảng ba mươi tuổi, màu da rất trắng, tướng mạo tuy chỉ có thể được tính là trên trung bình, có điều trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí độ cao quý một cách tự nhiên, cô gái này chính là tổng tài Lâm Thanh Hồng của tập đoàn Thiên Kiêu, cô ta cũng là vợ chưa cưới của Lương Thành Long, Lương Thành Long trước tiên giới thiệu Lâm Thanh Hồng cho tất cả mọi người.

Lâm Thanh Hồng mỉm cười bắt tay với Trương Dương và Trần Thiệu Bân, nhẹ nhàng nói: "Nghe nói các cậu đều là bạn tốt của A Long, sau này chúng ta nhất định phải thương xuyên gặp gỡ!"

Trần Thiệu Bân cười nói: "Lúc nào thì có chuyện vui? Tôi tới lúc đó sẽ tặng hai người một cái hồng bao thật lớn!"

Lương Thành Long cười nói: "Cậu chưa biết à? Mùng một tháng giêng!"

Lúc Trương Dương bắt tay Lâm Thanh Hồng, lại nịn hót: "Lâm tiểu thư thật là xinh đẹp! Tôi bực lắm rồi, cái xã hội hiện tại, sao hoa tươi toàn cắm lên cái đó thế nhỉ, thiên nga sao toàn bị cái đó cướp đi vậy?"

Lương Thành Long cười cười đấm cho hắn một cái: "Cút! Cậu mới là cóc đấy!"

Lâm Thanh Hồng đỏ mặt, nói: "Gà theo gà, chó theo chó. Đã gả cho một con cóc thì tôi cũng chỉ đảnh nhảy nhót qua ngày với nó thôi!"

Câu nói này khiến mọi người đều đồng thanh cười, Lâm Thanh Hồng là người từng trải, cử chỉ thỏa đáng, ứng đôi khéo léo, Lê San San lộ ra vẻ hơi hờn giận, dẫu sao thì Bạch Yến cũng là bạn tốt của cô ta. Lương Thành Long một mặt nhu tình mật ý với Bạch Yến, mặt kia thì lại kết hôn với nữ nhân này, khiến Lê San San rất khó chấp nhận, cô ta lập tức nảy sinh phản cảm với Lương Thành Long.

Lương Thành Long và Lâm Thanh Hồng là danh nhân trong thương giới, rất nhanh liền có không ít người tới lôi kéo làm quen, Trương Dương và Trần Thiệu Bân, Lê San San cùng nhau đi sang một bên, Trần Thiệu Bân nói khẽ: "San San, con người anh rất truyền thống, không tiếp nhận được kiểu một chân đạp hai thuyền như vậy." Thằng nhóc này không để lỡ thời cơ thể hiện mình.

Trương Dương tí nữa thì phì cười, hắn cũng không định tiếp tục làm bóng đèn bên cạnh hai người họ nữa, đột nhiên nghe thấy trong đám người phát ra tiếng kinh thán, hắn quay người lại nhìn thì thấy Kim Mẫn Nhi khoác tay đoàn trưởng đoàn kinh mậu Hàn Quốc Hoàng Truyền Thiện đi vào, cô ta tối nay mặc váy màu đỏ, vai thơm trắng ngần và và tấm lưng trần lộ ra ngoài, eo thon nhỏ, thể hình tuyệt hảo, sải bước thướt tha vào trong hội trường, giống như là tinh linh rơi xuống phàm trần. Mái tóc dài màu đen bồng bềnh, trong đôi mắt đẹp mang theo mầy phần ngang ngạnh, dưới đôi mi thanh thú, đôi mắt sâu màu lam, bởi vì cô ta dùng kính áp tròng.

Sự xuất hiện của Kim Mẫn Nhi không nghi ngờ gì nữa khiến cho mọi người kinh diễm, tất cả nữ tính có mặt ở đây cơ hồ đều lu mờ trước cô ta. Trần Thiệu Bân cũng nhìn chằm chằm, quên luôn cả Lê San San ở bên cạnh.

Trương Dương cuối cùng cũng phát hiện sự khác biệt giữa Kim Mẫn Nhi và Xuân Tuyết Tình, mắt của Xuân Tuyết Tình vĩnh viễn sẽ không biến thành màu lam.

Kim Mẫn Nhi cũng nhìn thấy Trương Dương ở trong đoàn người, cô ta cười dịu dàng, giống như gió xuân thổi sâu vào trong lòng Trương Dương.

Sau khi tiệc rượu bắt đầu, vẫn là Kim Mẫn Nhi chủ động bước tới trước mặt Trương Dương, Trương Dương giúp cô ta gọi rượu vang, mỉm cười nói: "Cảm giác mà tối nay cô tạo cho tôi rất khác biệt!"

Kim Mẫn Nhi cười nói: "Có gì khác!"

Trương Dương uống một ngụm rượu vang, chỉ cười chứ không nói gì.

Kim Mẫn Nhi nói: "Tôi tên là Kim Mẫn Nhi!"

Trương Dương cười cười, Kim Mẫn Nhi cường điệu tên của cô ta không phải là vô ích, cô ta là nói với mình rằng, cô ta không phải là Xuân Tuyết Tình, tối nay cô ta trang điểm như vậy có lẽ là đặc biệt vì riêng hắn, không có ai muốn bị người ta coi là ai khác cả.

Trương Dương nói: "Tôi biết rồi!"

Kim Mẫn Nhi cười nói: "Anh rất thú vị! Rất vui được quen anh!"

Trương Dương gật đầu, lúc này hắn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình với vẻ đầy oán độc, hắn dùng dư quang ở khóe mắt liếc nhìn, thì ra là Phác Chính Nghĩa đang đứng ở xa lườm hắn, Trương Dương chỉ nghĩ một chút là hiểu nguyên nhân khiến Phác Chính Nghĩa kỳ thị mình, loại nữ hài tử xuất sắc như Kim Mẫn Nhi, bên cạnh khẳng định là có không ít kẻ theo đuổi, Phác Chính Nghĩa không nghi ngờ gì nữa cũng là một trong những kẻ đó.

Chỗ hấp dẫn Trương Dương nhất của Kim Mẫn Nhi là dung mạo cơ hồ là giống nhau y như đúc của cô ta và Xuân Tuyết Tình, cô gái Hàn Quốc này đã khơi dậy tình kết hoài cựu trong lòng Trương đại quan nhân, Trương Dương nảy sinh hào cảm với Kim Mẫn Nhi, không có nghĩa là hắn có hào cảm với người Hàn Quốc, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ không bỏ qua để đả kích gậy Cao Ly.

Âm nhạc chầm chậm vang lên, mọi người bắt đầu tốp năm tốp ba bước vào sân nhảy, Phác Chính Nghĩa bảo trì sự khiêm tốn mỉm cười với Kim Mẫn Nhi rồi bước tới, gã muốn mời Kim Mẫn Nhi khiêu vũ, Kim Mẫn Nhi nhìn thấy Phác Chính Nghĩa bước tới thì cũng ý thức được mục đích của gã, nói nhỏ với Trương Dương: "Anh chẳng lẽ không muốn mời tôi khiêu vũ à?"

Trương đại quan nhân bật cười, hắn rất lịch sự làm ra động tác mời, Kim Mẫn Nhi khoác tay Trương Dương, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người bước tới sàn nhảy.

Trương Dương trước đây là một kẻ mù vũ đạo, có điều dưới sự huấn luyện lần lượt của Cố Giai Đồng, Tần Thanh, Hà Hâm Nhan, hiện tại đã có tiến triển rất lớn, đặc biệt là trải qua sự huấn luyện của cao thủ chuyên nghiệp như Hà Hâm Nhan, vũ kỹ của Trương đại quan nhân cũng tính là đột nhiên tăng mạnh.

Trương Dương nhẹ nhàng ôm cái eo thon của Kim Mẫn Nhi, kỹ thuật nhảy không tiêu chuẩn nhất của hắn chính là thủ pháp, luôn ôm ấp theo quán tính, Kim Mẫn Nhi mặt hơi đỏ lên, nhưng cũng không cự tuyệt, hai người theo tiếng nhạc cất bước nhảy, Trương Dương nhìn đôi mắt màu lam của Kim Mẫn Nhi: "Cô muốn tránh gã à?"

Kim Mẫn Nhi lộ ra nụ cười yếu ớt: "Xem ra không có gì là giấu được anh cả!"

Trương Dương ôm cô ta quay vòng tại chỗ, nói: "Lợi dụng tôi làm bia đỡ đạn, Phác Chính Nghĩa há chẳng phải sẽ càng hận tôi hơn ư?"

Kim Mẫn Nhi cười nói: "Không sao cả, gã đánh không lại anh mà!"

Trương đại quan nhân phát hiện trí tuệ của Kim Mẫn Nhi cũng tương ứng với vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta, hắn nói khẽ: "Trên đời này có thêm một người bạn luôn tốt hơn là có thêm một kẻ địch!"

"Trương tiên sinh không muốn làm bạn với tôi ư?"

Trương Dương cười cười lắc đầu.

Kim Mẫn Nhi có chút kinh ngạc nhìn hắn, cô ta trước giờ chưa từng gặp một gã đàn ông nào kỳ quái thế này.

Trương Dương cười nói: "E rằng trên thế giới này không có một người đàn ông nào chỉ muốn làm bạn với cô cả!"

Kim Mẫn Nhi cười cười, mặt hiện lên ráng hồng: "Tôi có thể lý giải đây là lời nịnh hót của anh không?"

Trương Dương lại quay cô ta một vòng, nói: "Cô có cần phải nịnh nọt không?"

Khúc nhạc kết thúc, Trương Dương và Kim Mẫn Nhi bước tới khu đồ uống, Kim Mẫn Nhi cầm một cốc nước hoa quả lên, lại đưa cho Trương Dương một cốc. Phác Chính Nghĩa nhắm chuẩn thời cơ đi tới, cười nói: "Mẫn Nhi, có thể mời em nhảy một bài không?"

Kim Mẫn Nhi nhìn Trương Dương, sau đó cười nói: "Xin lỗi, tôi đã đáp ứng Trương tiên sinh rồi, tối nay tôi là bản nhảy độc quyền của anh ấy!"

Bởi vì hai người đều nói tiếng Hàn, Trương Dương nghe không hiểu, Kim Mẫn Nhi cười nói với Trương Dương: "Có phải không?"

Trương Dương tuy không biết bọn họ nói gì, nhưng vẫn gật đầu, từ trong ánh mắt dữ tợn của Phác Chính Nghĩa, Trương Dương hiểu rằng thằng nhóc này đang hận mình, kể ra Trương Dương cũng oan uổng, tối nay tự dưng bị Kim Mẫn Nhi dùng làm lá chắn.

Phác Chính Nghĩa nghiến răng ken két, nói: "Vô sỉ!" Câu này là hắn nói Trương Dương, Trương Dương vừa nghe thấy liền nổi giận, con mẹ nó, là người ta không thích mày, liên quan chó gì tới tao, mày con mẹ nó không ngờ còn dám mắng tao nữa.

Trương đại quan nhân đang định ra tay giáo dục Phác Chính Nghĩa thì Kim Mẫn Nhi nắm lấy tay hắn, nói: "Chúng ta khiêu vũ thôi!"

HIện trường lại vang lên điệu Tăng-gô Argentina sôi động, Trương Dương đang bực Phác Chính Nghĩa, lại bực cả Kim Mẫn Nhi lợi dụng mình, hắn và Kim Mẫn Nhi theo tiết tấu cực kỳ cuồng nhiệt mà nhảy, điệu Tăng-gô yêu cầu bản thân đôi nhảy phải dựa sát vào nhau, Trương đại quan nhân cố ý trừng phạt Kim Mẫn Nhi, dựa sát vào gần cô ta, thân thể thỉnh thoảng lại tiếp xúc với nhau, bàn tay của Trương Dương cũng không chút khách khí đặt lên cặp mông nhẵn mịn của Kim Mẫn Nhi. Hai người mắt nhìn thẳng vào nhau, trong con mắt màu lam của Kim Mẫn Nhi lộ ra mấy phần xấu hổ, theo tiết tấu nhạc nhanh hơn, bước nhảy của bọn họ càng hoa lệ và tao nhã, nhiệt liệt cuồng phóng và biến hóa vô cùng. Kim Mẫn Nhi cũng là cao thủ vũ lâm, còn Trương đại quan nhân hôm nay lại sử ra thế võ toàn thân, bước chéo, đá chân, nhảy lên, xoay tròn luân phiên ra trận, khiến người ta hoa mắt không nhìn kịp, chứng tỏ được hết sự tinh túy của cua bò mèo chạy, bước nhảy của hai người theo tiết tấu của âm nhạc lúc nhanh lúc chậm, nhanh chậm đan xen nhau. Váy đỏ của Kim Mẫn Nhi giống như là quầng lửa bập bùng, thân thể ưu mỹ của cô ta kết hợp với thân hình kiện mỹ của Trương Dương, chợt hợp chợt phân.

Toàn trường tiếng vỗ tay như sấm, Lương Thành Long dùng cùi chỏ chọc Trần Thiệu Bân ở bên cạnh: "Người anh em, cậu an toàn rồi, chủ nhiệm Trương của chúng ta còn bận làm vẻ vang cho nước nhà!"

Trần Thiệu Bân không khỏi thở dài đầy hâm mộ, sau đó nhìn Lê San San đang ra sức vỗ tay ở bên cạnh: "Tôi thích dùng hàng nội!"

Lương Thành Long cười ha ha: "Rốt cuộc có tốt hay không thì dùng rồi mới biết được!"

...

Trương Dương và Kim Mẫn Nhi rời khỏi tiệc rượu trước, Kim Mẫn Nhi cười nói: "Không ngờ Trương tiên sinh lại nhảy bốc như vậy!"

"Tôi cũng là gặp mạnh thì mạnh, tiêu chuẩn phập phồng bất định thôi!"

Kim Mẫn Nhi ngẩng đầu nhìn trời đêm đầy sao, nói khẽ: "Cám ơn anh đã giải vây cho tôi!"

"Không có gì, người Trung Quốc chúng tôi đều coi giúp người khác là niềm vui mà!"

Kim Mẫn Nhi cười cười, một đợt gió thu thổi tới, cô ta không khỏi rùng mình một cái, Trương Dương cởi áo tây của mình ra, khoác lên vai cô ta. Kim Mẫn Nhi nói: "Tôi sáng mai phải lên máy bay rồi, phải về nhà nghỉ sớm một chút!"

"Tôi tiễn cô!" Trương Dương đưa Kim Mẫn Nhi đi về nhà chính của khách sạn. Hắn có chút hiếu kỳ, hỏi: "Sao mắt cô lại đột nhiên biến thành màu lam vậy?"

Kim Mẫn Nhi nói khẽ: "Tôi dùng kính áp tròng, tôi không muốn cứ mỗi lần gặp anh lại khơi dậy hồi ức của anh!"

Trương Dương cười nói: "Cho nên cô mới đặc biệt trang điểm thành như thế này ư?" Không ngờ Kim Mẫn Nhi rất biết nghĩ về người khác.

Kim Mẫn Nhi gật đầu.

Trương Dương nói: "Hiện tại tâm thái của tôi đã bình tĩnh lại rồi, tôi biết cô là Kim Mẫn Nhi chứ không phải là Xuân Tuyết Tình!"

"Tôi và cô ấy giống nhau lắm à?"

Trương Dương gật đầu: "Giống y như đúc vậy, có điều ở bên cạnh rốn cô ấy có một cái nốt ruồi son!"

Kim Mẫn Nhi thét lên kinh hãi như gặp quỷ, Trương Dương cũng bị phản ứng của cô ta khiến cho giật nảy mình, hắn nhìn Kim Mẫn Nhi mặt đỏ bừng, lập tức hiểu ra, tám chín phần mười là trên người Kim Mẫn Nhi cũng có một nốt ruồi tương tự, Trương Dương thực sự là không thể hình dung được sự chấn động ở trong lòng, tạo hóa cũng quá thần kỳ rồi, sao lại có thể trùng hợp đến mức như vậy chứ.

Kim Mẫn Nhi cắn chặt răng, cô ta trầm mặc một lúc, chuyện trên bụng mình có nốt ruồi son rất ít người biết, Trương Dương và mình lại chỉ mới quen nhau, hắn sao có thể biết rõ như vậy được? Chẳng lẽ Xuân Tuyết Tình đó thật sự giống hệt mình ư? Kim Mẫn Nhi bắt đầu tin chuyện này là thực, cô ta nói khẽ: "Có ảnh của cô ta không!"

Trương Dương thầm cười khổ, triều Đại Tùy lấy đâu ra thứ như máy ảnh chứ, Xuân Tuyết Tình chỉ lưu lại cho hắn một đoạn hồi ức mà thôi,không còn bất kỳ thứ gì khác.

Hai người đi vào thang máy, Kim Mẫn Nhi lại nói: "Xuân Tuyết Tình là người yêu của anh à?"

Trương Dương cười nói: "Coi như là vậy đi!"

Tháng máy đi tới tầng mười bốn, cửa thang máy chầm chậm mở ra.

Một nam tử mặc quần áo lao động màu xanh lá mạ, đeo kính xuất hiện ở ngoài cửa, sự xuất hiện của gã không dẫn tới quá nhiều sự chú ý của Trương Dương, bởi vì ánh mắt của Trương Dương đang nhìn Kim Mẫn Nhi.

Nhưng sắc mặt của Kim Mẫn Nhi lại đột nhiên thay đổi, đối phương giơ tay súng lên nhắm thẳng vào ngực Trương Dương, Kim Mẫn Nhi rít lên một tiếng, toàn lực đẩy vào vai Trương Dương, Trương Dương không kịp phòng bị nên bị đẩy sang một bên, đạn xẹt qua vai phải của hắn bắn vào trong thang máy, nam tử đó thấy một súng không trúng, lại tiếp tục nhấn cò, súng có lắp ống giảm thanh, tiếng phát ra không lớn. Kim Mẫn Nhi phản ứng thần tốc, ấn núi đóng cửa, cửa thang máy chầm chậm đóng lại.

Trương Dương còn chưa kịp lấy lại hồn vía thì trong thang máy bốc mùi thuốc súng, nam tử vừa rồi rõ ràng là nhắm vào mình, gã là muốn giết mình, nếu như không phải là Kim Mẫn Nhi kịp thời có phản ứng, e rằng hiện tại hắn đã bị súng bắn trúng tim rồi.

Hắn nói với Kim Mẫn Nhi: "Cô không sao chứ?"

Kim Mẫn Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn, mặt trặng bệch tới cực điểm: "Tôi..." Thân hình của cô ta ngã oặt xuống đất, Trương Dương trong lòng kinh hãi, vội vàng giang tay ra ôm lấy người cô ta, lại thấy trên vai phải của Kim Mẫn Nhi loang lổ máu, máu không ngừng túa ra, Trương Dương ôm Kim Mẫn Nhi, thân hình của Kim Mẫn Nhi không ngừng run rẩy, hắn dùng tốc độ nhanh nhất phong bế huyệt đạo trên người Kim Mẫn Nhi, ngăn máu tiếp tục chảy ra, Trương Dương hớt hải nhìn số tầng ghi trên thang máy, mục đích của bọn họ là bãi đỗ xe dươi tầng hầm.

Thai máy cuối cùng cũng đi xuống tới bãi đỗ xe, Trương Dương ôm Kim Mẫn Nhi bước ra ngoài, vừa chạy ra chưa được hai chục mét, sát thủ đã tuổi tới, nhắm vào Trương Dương bắt đầu nổ súng, Trương Dương lợi dụng xe để tránh, đạn bay ra, bắn trúng xe đỗ trong bãi, tiếng thủy tinh vỡ, tiếng còi báo động quyện lại với nhau.

Trương Dương ôm Kim Mẫn Nhi trốn sau một chiếc xe hiện đại, đạn điên cuồng bắn lên thân xe, thân sẽ cũng không ngừng rung theo.

Hô hấp của Kim Mẫn Nhi dần dần biết thành càng lúc càng cấp xúc, Trương Dương nghiến răng nói: "Hỗn đản!" Hắn đặt Kim Mẫn Nhi xuống đất, sau đó tung người lao ra, sức chú ý của tên sát thủ đó bị Trương Dương hấp dẫn, lập tức đuổi theo hắn, hai viên đạn liên tục bắn vào khoảng không, Trương Dương nhắm chuẩn thời cơ đột nhiên từ sau xe nhảy ra.

Tên sát thủ đó giơ súng lên, không đợi hắn tới đã nhấn cò súng, một luồng ánh sáng lóe lên, Trương Dương lợi dụng dây anten bẻ từ một chiếc xe hung hăng quật lên tay cầm súng của gã. Trương Dương hạ thủ không lưu lại dư địa, một kích toàn lực đánh ra này đủ để khiến bia vỡ đá nứt. Tên sát thủ đó tuy cường hãn, nhưng thân thể của hắn dẫu sao cũng là máu thịt đúc thành, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vang răng rắc, cánh tay phải cầm súng của gã không ngờ lại bị Trương Dương đánh gẫy, tay vô lực rủ xuống, súng cũng rơi xuống đất.

Trương Dương một cước đá trúng bụng gã, thân thể của tên sát thủ bắn ra sau, nặng nề đập lên một chiếc xe. Trương Dương bước lên một bước, dây anten trong tay liên tục đánh lên cánh tay trái và hai chân của gã. Trương Dương đối với với tên này đã hận tới tận xương tủy, căn bản hạ thủ không lưu tình, đánh cho xương cốt tứ chi của gã nát vụn.

...

Lúc này một chiếc xe Honda màu đen từ bên hông lao ra, trong cửa sổ xe lòi ra hai mũi súng đen sì, nhắm vào thân thể Trương Dương mà xạ kích liên tục.

Trương Dương phản ứng thần tốc, tung người nhảy qua chiếc xe ở phía trước, hai loạt đạn dày đặc quét lên xe, kính vỡ bay đầy trời, bắn ra khắp nơi.

Dưới sự yểm hộ của súng, chiếc xe Honda đỗ ở cạnh tên sát thủ, một người kéo gã lên xe, sau đó chúng không tiếp tục dừng lại, lái xe phóng ra khỏi bãi đỗ.

Trương Dương dùng tốc độ kinh người từ một con đường khác đuổi theo chiếc Honda, súng lục của đối phương liên tục bắn về phía hắn, Trương Dương lợi dụng xe và cột xi măng ở xung quanh để tránh lượt đạn điên cuồng, giơ chiếc ăn ten ô tô trong tay lên nhắm vào bánh xe sau của xe Honda toàn lực ném một ái, chiếc ăng ten làm bằng thép dưới cái ném đầy sức mạnh của Trương Dương, giống như đầu mũi tên bắn ra, bắn trúng bánh xe sau của chiếc Hon da.

Rầm một tiếng, lốp xe nổ tung, xe Honda mất thăng bằng, nghiêng nghiêng ngả ngả đâm vào cột chống ở bên cạnh.

Ba nam tử cường tráng đẩy cửa xe xông ra, bọn chúng tay cầm súng lục, từ ba góc độ khác nhau ép về phía Trương Dương, một bảo vệ của bãi đỗ xe nghe thấy tiến chạy tới.

"Làm cái gì vậy?" Hắn vừa mới lên tiếng thị bị một nam tử tóc quăn liên tục bắn hai phát khiến cho ngã gục xuống đất.

Trương Dương lợi dụng xe ô tô làm yểm hộ, liên tiếp giật ra ba chiếc ăng ten ô tô, hắn phát hiện ăng ten ô tô có thể trở thành vũ khí công kích tầm xa.

Ba nam tử tản ra, Trương Dương chỉ sợ bọn chúng tới gần Kim Mẫn Nhi, hắn lợi dụng ăng ten đánh vào thân xe, hòng hấp dẫn sức chú ý của ba tên đó.

Một nam tử áo đên trong đó dừng chân, hắn ra dấu tay, tỏ ý bảo hai tên đồng bạn chia ra hai bên bọc đánh, còn hắn thì yểm hộ.

Trương Dương nhếch môi, hắn tuy võ công siêu quần, nhưng ba người đối phương đều là tay súng được huấn luyện bài bản, không thể nào lơ là được. Hắn rút một chiếc ăng ten ra ném về một chiếc xe ở đằng xa.

Tiếng động vừa vang lên, ba sát thủ đồng thời nhắm vào chỗ phát ra tiếng mà bắn.

Trương Dương từ sau một chiếc xe lao ra, tay phải vung lên, một chiếc ăng ten giống như lợi kiếm gào rít bắn ra, bắn trúng vào trán tên tóc quăn, xuyên qua xương đầu cứng rắn của gã, mang theo máu và não tương từ sau đầu hắn bay ra, tên tóc quăn ngã gục xuống đất.

Hai tên sát thủ đồng thời phát ra tiếng gầm bi thống, tốc độ phản ứng của tên áo đen cực nhanh, vào lúc Trương Dương xuất thủ đã bắn một phát, đạn trúng vào tay trái của Trương Dương, Trương Dương cảm thấy cánh tay tê đi, sau đó cơn đau theo dây thần kính của cánh tay truyền khắp toàn thân.

"Mẹ kiếp!" Trương Dương mắng khẽ một câu, hắn nhanh chóng kiểm tra thương thế của mình, đạn chắc không bắn trúng xương của hắn, hắn phong bế huyệt đạo để cầm máu, hai sát thủ rõ ràng bị cái chết của đồng bạn khơi dậy lửa giận, cúng nhắm vào chiếc xe mà Trương Dương đang trốn mà điên cuồng xạ kích, từng bước từng bước bức tới.

Trương Dương bị hỏa lực cường đại mạnh mẽ ép cho không ngẩng đầu lên được, vào lúc sinh tử quan đầu, hắn không hoảng hốt một chút nào, mà tử tế nghe ngóng động tĩnh ở xung quanh, lúc tên áo đen nạp đạn, hỏa lực yếu đi, Trương Dương đột nhiên từ sau xe bay ra.

Tên nam tử trọc đầu trong đó giơ súng lên nhấn cò súng về phía Trương Dương đang bay ra như chim lớn, thân thể của Trương Dương ở trên không trung xoay người đổi hướng một cách không thể tưởng tượng được, đạn vốn nhắm chuẩn vào hắn bắn xẹt qua bụng dưới của hắn, dây ăng ten trong tay phải của Trương Dương bắn ra, cắm vào mắt phải của tên trọc đó, đâm sâu vào tận não của gã.

Tên nam tử áo đên đã thay đạn xong, giơ súng lên nhắm vào Trương Dương mà bắn, một phát bắn trúng chân phải của hắn, Trương Dương cố nhịn đau đá vào cổ tay của gã, súng của gã bị Trương Dương bắn bay ra.

Lúc hạ xuống đất, vết thương ở chân phải của Trương Dương máu đã chảy như suối.

Nam tử áo đen gầm lên một tiếng, nhấc chân phải lên, người vặn sang trái, lấy chân trái làm trục, gót chân dí sát xuống đất phối hợp với thân thể vặn sang trái, chân phải đi một đường vòng cung đá vào Trương Dương, chính là đá quét gạt sang phải có uy lực cực lớn trong Thái Quyền. Trước khi Trương Dương rơi xuống đất dã bị gã dùng súng bắn trúng, đứng chưa vững, trong lúc gấp rút, chỉ có thể dùng hai tay hợp lại để cản đòn công kích cường đại này của gã.

Đối phương đá lên hai tay Trương Dương, một cỗ lực lượng như dời núi lấp biển đập lên người Trương Dương, vết thương trên tay trái của hắn lại vỡ ra, người lảo đảo đụng lên một chiếc xe ở phía sau.

Nam tử áo đen gầm lên một tiếng, tung người bay lên, cánh tay phải giơ lên cao, ý đồ muốn dùng cùi chỏ cứng rắn đánh lên đỉnh đầu Trương Dương, Thái quyền chú trọng luyện tập cùi chỏ và đầu gối, cao thủ Thái quyền có thể dùng hai bộ vị này của thân thể dễ dàng đánh nát xương sọ cứng rắn của đối phương.

Trương Dương vẫn chưa từ cơn đau do súng bắn tỉnh táo lại, hắn giơ tay phải lên đỡ cùi chỏ của đối phương, vào giay phút lòng bàn tay tiếp túc với cùi chỏ của đối phương, lợi dụng kình xoáy của Không Minh quyền và nhu lực hóa giải lực lượng của đối phương, nam tử áo đen chỉ cảm thấy một cỗ kình dẻo dài kéo thân thể của gã nghiêng sang một bên, tính mềm dẻo của thân thể gã cực tốt, song quyền đồng loạt đánh vào ngực Trương Dương, có chút giống như Song Phong Quán Nhĩ trong võ thuật truyền thống của Trung Quốc.

Trương Dương khập khiễng lui ra sau một bước, hắn từ trong những đòn xuất thủ của đối phương đã cảm giác được thân phận của người này, hỏi khẽ: "Ngươi là Tần Phác?" Lúc trước Triệu Quân đã nói với hắn, Tần Phác đã biết mình là kể giết Dã Lang Tần Việt, em trai gã, đang chuẩn bị tìm mình báo thù, không ngờ gã lại tới Đông Giang nhanh như vậy.

Trong mắt Tần Phác đầy vẻ cừu hận khắc cốt ghi tâm, gã gầm lên: "Chịu chết đi!" Gã lao nhân lên trước, thân thể bay lên không, ở trên không trung giơ hai đầu gối lên, dùng đầu gối đánh vào mặt Trương Dương. Trương Dương bởi vì thương thế trên người, sức chiến đấu giảm đi nhiều, chỉ có thể dùng cánh tay để đỡ đầu gối của đối phương, lại bị bức cho phải lui mấy bước. Tuy là vậy, Tần Phác muốn đánh ngã Trương Dương tuyệt không phải là chuyện khó.

Tần Phác rõ ràng ý thức được điểm này, gã nhìn sang bên phải, Trương Dương thuận theo ánh mắt của gã mà nhìn, phát hiện ánh mắt của thằng ôn này giống như là ác lang nhìn chằm chằm vào Kim Mẫn Nhi ở xa xa, Tần Phác đột nhiên thôi không công kích Trương Dương, gã toàn lực chạy về phía Kim Mẫn Nhi.

Trương Dương lập tức minh bạch ý đồ của gã này, gã là muốn giết Kim Mẫn Nhi ở trước mặt mình, muốn khiến mình đau khổ, có điều Tần Phác đã hiểu lầm quan hệ giữa mình và Kim Mẫn Nhi.

Trương Dương khập hiễng đuổi theo Tần Phác, vừa chạy vừa hét: "Mẫn Nhi, chạy mau!"

Kim Mẫn Nhi bị tiếng hét của Trương Dương khiến cho giật mình tỉnh dậy, cô ta cố gắng gượng dậy, nhìn thấy rõ ràng nụ cười dữ tợn trên mặt Tần Phác.

Trương Dương căn bản không thể đuổi kịp Tần Phác, mắt thấy cự ly giữa Tần Phác và Kim Mẫn Nhi càng lúc càng gần, Trương Dương đột nhiên dừng bước, một chưởng vỗ lên vết thương trên chân phải, lực hút của lòng bàn tay hút đầu đạn căm sâu trong chân ra, hắn nhịn đau dùng ngón giữa kẹp đầu đạn, sau khi nhắm chuẩn vào hậu tâm của Tần Phác thì búng ra.

Lúc này Tần Phác chỉ còn cách Kim Mẫn Nhi có khoảng một mét, Kim Mẫn Nhi nhấc chân muốn đá Tần Phác, nhưng lại nhìn thấy thân thể của Tần Phác đột nhiên khựng lại đó, ngực có thêm một cái lỗ máu, sau đó ngã chúi lên trước. Đầu đạn được Trương Dương dùng ngón tay bắn ra, tốc độ kinh người, không ngờ lại không hề kém lực lượng từ nòng súng bắn ra, vào lúc nguy cấp quan đầu đã bắn trúng Tần Phác.

Kim Mẫn Nhi rú lên tránh khỏi thân thể của Tần Phác đang ngã vật xuống.

Trương Dương khập khiễng đi tới trước mặt Kim Mẫn Nhi, vào lúc đang chuẩn bị cô ta thì Tần Phác đột nhiên vươn tay nắm lấy mắt cá chân của Kim Mẫn Nhi, Kim Mẫn Nhi giật nảy mình rít lên, Trương Dương nhấc chân đá một phát lên mặt Tần Phác, khiến cho mặt Tần Phác nát bấy, máu thịt lẫn lộn, liên tục năm cú, Tần Phác mới vô lực thả mắt cá chân Kim Mẫn Nhi ra.

Trong mắt Kim Mẫn Nhi đầy là nước mắt, cô ta nhìn Trương Dương, đột nhiên bất chấp tất cả lao vào lòng hắn rồi bật khóc thật to, Trương Dương biết Kim Mẫn Nhi đây là vì sợ hãi quá độ, nhẹ nhàng an ủi cô ta mấy câu.

Lúc này còi xe cảnh sát gào thét, hơn mười chiếc xe cảnh sát tiến vào bãi đỗ xe, Trương Dương có chút bất lực lắc đầu, phản ứng của cảnh sát đúng là kịp thời thật.

...

Trương Dương lúc này nhận được điện thoại của Triệu Quân: "Trương Dương, có người muốn ám sát cậu!"

Trương Dương có chút bất lực lắc đầu, bảo: "Báo chậm rồi!"

Triệu Quân nghe thấy tiếng còi cảnh sát ở hiện trường thì đại kinh thất sác: "Chúng đã hành động rồi à?"

Trương Dương gầm lên: "Anh rốt cuộc con mẹ nó biết được gì? Vì sao không báo cho tôi trước?"

"Cậu bị thương ư?"

"Vết thương ngoài da thôi, tôi bị cảnh sát bao vây rồi!"

Giọng nói của Triệu Quân biến thành trầm thấp: "Đừng nhắc tới chuyện đấu súng, cứ ở nguyên tại chỗ đợi lệnh, đừng tiến hành bất kỳ tiếp xúc nào với phía cảnh sát, cũng đừng rời khỏi hiện trường, tôi lập tức an bài cho cậu!"

Cảnh phương vừa tới hiện trường, cảnh sát phụ trách phá án trực tiếp nhận được thông tri, bảo bọn họ ở nguyên tại chỗ đợi lệnh, phong tỏa xe ra vào bãi đỗ, không cho phép tự tiện triển khai hành động.

Trương Dương và Kim Mẫn Nhi đều bị thương, Kim Mẫn Nhi đối với tình huống ở hiện trường cực kỳ khó hiểu, cô ta không biết vì sao cảnh sát đã tới hiện trường nhưng lại không lập tức đến chỗ họ. Trương Dương an ủi cô ta: "Để tôi xem vết thương của cô đã!"

Kim Mẫn Nhi gật đầu, Trương Dương giúp cô ta bỏ tây phục xuống, thấy trên vai phải của cô ta có một lỗ máu, đạn không xuyên qua vai, đầu đạn vẫn kẹt ở bên trong, Trương Dương nói nhỏ: "Tôi giúp cô lấy đầu đạn ra! Nhưng sẽ hơi đau một chút đấy!"

Kim Mẫn Nhi cắn chặt môi dưới, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ kiên định.

Lòng bàn tay ấm áp của Trương Dương nhẹ nhàng đặt lên vết thương trên vai của cô ta, Kim Mẫn Nhi cảm thấy lòng bàn tay của Trương Dương biến thành nóng rực, một lực hút cường đại từ lòng bàn tay truyền tới, cô ta cảm giác rõ ràng rằng trong cơ nhục ở đầu vai có một vật thể cứng rắn đang bị lực hút này từ từ hút ra ngoài, cơn đau không quá kịch liệt, Kim Mẫn Nhi trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc. Cô ta tuy không phải là học y chuyên nghiệp, nhưng thường thức y học cơ bản thì vẫn có, loại phương pháp không thông qua phẫu thuật ngoại khoa lấy đầu đạn từ thân thể ra này cô ta chưa từng nghe thấy. Cơn đau đột nhiên trở nên kịch liệt, đầu đạn bị Trương Dương thành công từ trong cơ thể hút ra.

Trương Dương thuận tay ném đầu đạn xuống đất, Kim Mẫn Nhi nhìn đầu đạn dính đầy máu, trong mắt lộ ra ánh sáng bất khả tư nghị, nhất cử nhất động của Trương Dương trong mắt cô ta đều quá thần kỳ, tất cả rõ ràng là không thể dùng lẽ thường để giải thích.

Trương Dương lấy ra bình ngọc luôn mang theo người, từ bên trong lấy ra một viên thuốc màu lục cho Kim Mẫn Nhi uống, rồi lại lấy một viên thuốc màu đỏ, sau khi vê nát ra thì xoa lên vết thương của Kim Mẫn Nhi, đây đều là thuốc trị thương do hắn đặc biệt phối chế. Trương Dương nói khẽ: "Không cần lo lắng, trong vòng ba ngày vế thương của cô sẽ hồi phục lại như bình thường, tuyệt đối sẽ không có một chút sẹo nào đâu."

Nếu là người khác nói với Kim Mẫn Nhi những câu này, Kim Mẫn Nhi nhất định sẽ không tin, nhưng Trương Dương nói ra, cô ta lại cảm thấy không có gì phải nghi ngờ.

Giúp Kim Mẫn Nhi xử lý vết thương xong, Trương Dương lúc này mới nhớ tới vết thương do đạn bắn trên người mình, đạn không làm tổn thương tới chỗ yếu hại, đầu đạn kẹt lại trong đùi hắn cũng đã được lấy ra, Trương Dương uống một viên thuốc trị thương, bảo Kim Mẫn Nhi giúp hắn vò nát viên thuốc màu đỏ rồi xoa lên vét thương của hắn.

Lúc này hai chiếc xe Mercedes màu đen và một chiếc xe cứu hộ dừng ở hiện trường, Chương Bích Quân thân mặc bộ đồ màu xám từ bên trong chiếc xe đó bước xuống, vẻ mặt của cô ta rất nghiêm túc, đi tới trước mặt Trương Dương, nói khẽ: "Lên xe chứ?"

Kim Mẫn Nhi được người ta đưa lên xe cứu thương để kiểm tra.

Trương Dương ngồi vào trong chiếc xe Mercedes của Chương Bích Quân.

Chương Bích Quân hỏi: "Kim Mẫn Nhi không sao chứ?"

Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Chương Bích Quân, không ngờ cô ta vừa mở miệng ra đã gọi ngay tên Kim Mẫn Nhi. Hắn gật dầu với Chương Bích Quân, nói: "Không ngờ cô vẫn ở Đông Giang!"

Chương Bích Quân nói: "Tôi nhận được điện thoại của Triệu Quân, bảo tôi tới giúp anh xử lý chuyện này!"

Trương Dương thở dài, nói: "Sát thủ là nhắm vào tôi mà đến, nếu như không phải là Kim Mẫn Nhi kịp thời đẩy tôi ra, thì e rằng tôi đã chết dưới họng súng của thằng hỗn đản đó rồi!"

Chương Bích Quân nói khẽ: "Người muốn giết anh là bọn Tần Phác, Tần Phác đã tới Đông Giang!"

Trương Dương tức giận nói: "Đã biết là gã đã tới Đông Giang, vì sao không thông tri cho tôi sớm một chút?"

"Triệu Quân đã nhắc anh, là anh không để tâm một cách nghiêm túc đó thôi!"

Trương Dương không nói gì.

Ánh mắt của Chương Bích Quân xuyên qua cửa sổ nhìn về phía chiếc xe cứu hộ: "Biết cô ta là ai không?"

"Kim Mẫn Nhi!"

"Cha của cô ta là thượng tướng Kim Thừa Hoán, tư lệnh bảo an Hàn Quốc, là nhân vật thực quyền có thế lực mạnh trong giới chính trị Hàn Quốc! Rất có hi vọng trở thành tổng thống nhiệm kỳ tới của Hàn Quốc!"

Trương Dương căn bản không ngờ Kim Mẫn Nhi lại có thân phận tôn quý như vậy, nhất thời ngây ra đó, chuyện này rõ ràng là phiền phức rồi, chuyện Kim Mẫn Nhi bị thương nói không chừng sẽ dẫn tới tranh chấp ngoại giao, ảnh hưởng của chuyện này quá lớn.

Chương Bích Quân nói: "Tôi hi vọng cậu có thể làm công tác tư tưởng với Kim Mẫn Nhi, cố gắng để ảnh hưởng của chuyện này đừng lên tới mức ngoại giao."

Trương Dương gật đầu, nói: "Cô ta bị thương không nặng, tôi đã giúp cô ta xử lý rồi, chắc không cần phải tới bệnh viện đâu!"

Chương Bích Quân nói: "Chúng tôi sẽ phong tỏa tất cả tin tức ở hiện trường, chuyện hôm nay sẽ không bị truyền ra ngoài, thậm chí sẽ không có ai biết anh và Kim Mẫn Nhi tham gia vào cuộc đấu súng. Đương nhiên, tiền đề là Kim Mẫn Nhi sẽ không nói ra ngoài.

Trương Dương thở dài, nói: "Tôi bảo này, Quốc An các cô làm việc cả ngày đều thần bí như vậy, có công phu chơi trốn tìm, sao không làm công tác thực tế một chút!"

Chương Bích Quân nhíu mày, mặt mang theo vẻ cười cợt: "Trương Dương, xem ra anh có không ít ý kiến đối với Quốc An!"

"Không dám, tôi thuộc loại bị các người bán đi nhưng vẫn phải giúp các người kiếm tiền." Trương Dương có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói: "Người bị tôi giết có phải là Tần Phác không?"

Chương Bích Quân nói: "Trong xe còn có một người sống, ba người Thái đều chết rồi, hai người bị ăng ten xe hơi giết chết không phải, còn một người phần mặt bị anh đánh cho máu thịt mơ hồ, thân phận vẫn chưa được xác nhận." Ngoài miệng Chương Bích Quân nói thì thản nhiên như không, nhưng trong lòng không khỏi kinh thán vì sức chiến đấu cường hãn của Trương Dương, lúc trước cô ta chỉ từ trong nội bộ nghe nói về uy lực của Trương Dương, hôm nay mới tận mắt nhìn thấy. Trương Dương tay không giết chết bốn sát thủ chuyên nghiệp của nước Thái, cho dù là trong nội bộ Quốc An cũng chỉ có vài người mới có được loại thực lực này của hắn.

Mấy chiếc xe dừng lại trong một khu nhà xưởng bỏ hoang ở tây bắc Giang Thành, Trương Dương đẩy cửa xe bước xuống. Kim Mẫn Nhi ở trong xe cứu thương đã được kiểm tra toàn diện, trừ vết thương ở trên vai ra, cô ta không bị tổn hại chỗ nào khác, Kim Mẫn Nhi đã ý thức được thân phận của Trương Dương không đơn giản, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, sau khi xe cứu hộ dừng lại, cửa xe mở ra, Trương Dương và Chương Bích Quân đứng sánh vai xuất hiện trước mặt cô ta. Kim Mẫn Nhi hỏi nhỏ: "Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì vậy?"

Chương Bích Quân mỉm cười đưa một bộ quần áo đã được chuẩn bị trước cho Kim Mẫn Nhi: "Kim tiểu thư, Trương Dương sẽ giải thích cho cô!" Cô ta đùn đẩy rất sạch sẽ, phía Kim Mẫn Nhi hoàn toàn là giao cho Trương Dương giải thích.

Chương Bích Quân để lại một chiếc xe Mecedes cho Trương Dương, dẫn nhân viên bên dưới nhanh chóng bỏ đi, Trương Dương cũng đổi sang bộ quần áo đã được chuẩn bị trước. Hắn đi lại tuy vẫn có chút khập khiễng, nhưng thuốc chữa thương đã phát huy được tác dụng, vết thương không còn đau nữa.

Kim Mẫn Nhi mặc bộ đồ màu đen, trên mặt đầy vẻ ngu ngơ không hiểu, chuyện tối nay xảy ra thực sự quá đột nhiên, cô ta cần một câu giải thích hợp lý.

Trương Dương cười nói với cô ta: "Khuya quá rồi, tôi nghĩ người của chúng ta chắc đang sốt ruột chờ đợi, nếu còn không về, sợ rằng bọn họ sẽ đề xuất kháng nghị với bộ ngoại giao mất!"

Kim Mẫn Nhi cười cười, có điều nụ cười có chút miễn cưỡng, cô ta ngồi vào trong xe, Trương Dương lái xe về trung tâm triển lãm quốc tế, chuyện này rất khó giải thích, Chương Bích Quân ném nan đề này cho hắn, hắn làm sao có thể khiến Kim Mẫn Nhi giữ kín bí mật này đây?

Kim Mẫn Nhi hỏi nhỏ: "Anh là đặc công à?"

Trương Dương bị cách dùng từ của Kim Mẫn Nhi khiến cho bật cười, hắn gật đầu, nói: "Phải!"

Kim Mẫn Nhi cắn chặt môi: "Là trung ương đặc biệt phái anh tới để bảo vệ tôi ư?"

Lời nói của cô ta đã nhắc nhở Trương Dương, cha của Kim Mẫn Nhi là Kim Thừa Hoán, nhân vật tai to mặt lớn trong giới chính trị Hàn Quốc, cho dù là quốc nội phái người tới bảo vệ cô ta cũng là việc hết sức bình thường, như vậy có thể giải thích chuyện này một cách hợp tình hợp lý. Trương Dương cười nói: "Đây là bí mật, cô không được nói cho ai khác!"

Kim Mẫn Nhi gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ không hiểu, cô ta lại hỏi: "Họ vì sao lại muốn giết tôi?"