Đương nhiên Chu Thuỷ
Sinh sao lại không nghe ra hàm ý uy hiếp trong câu nói của Trương Dương, rõ ràng hắn muốn nuốt trọn mình. Nghĩ tới đây thiếu chút nữa hắn giận
quá mất khôn mà cho thằng nhãi không biết điều kia một bài học nhưng
cuối cùng hắn cũng kiềm chế đè nén cơn tức giận xuống. Đương nhiên hắn
không sợ thằng nhãi trước mặt, mà người hắn chân chính sợ hãi là người
phía sau Trương Dương, An Đức Uyên. Nếu An Đức Uyên thật sự muốn đối phó hắn thì đừng nói chỉ một cái khách sạn hoàng gia ở đại lục mà toàn bộ
sản nghiệp của hắn ở bên Đài Loan e rằng cũng khó lòng mà giữ nổi.
Nghĩ đến tính mạng mình, sự an toàn của thân nhân rồi cả sản nghiệp bên
Đài Loan, Chu Thuỷ Sinh chỉ còn cách phải cúi đầu khuất phục. Cầm cứ lo
lo sợ sợ bị người ta hãm hại thì không bằng cầm 500 vạn rồi chuyển
nhượng phứt khách sạn hoàng gia cho Tô Tiểu Hồng còn hơn.
Tô Tiểu Hồng tuy vẫn tin tưởng năng lực của Trương Dương nhưng nàng cũng không nghĩ tới Chu Thuỷ Sinh lại ngoan ngoãn vâng lời cầm 500 vạn rồi
thành thật chuyển nhượng khách sạn hoàng gia cho mình. Thực ra để sang
tên chuyển nhượng Chu Thuỷ Sinh cũng phải mất tới hơn 200 vạn để chạy
vạy giấy tờ nhưng hắn cũng không dám hé răng nửa lời, như vậy có thể
thấy được áp lực An Đức Uyên gây cho hắn khủng bố đến nhường nào.
Lúc biết tin Chu Thuỷ Sinh chấp nhận giá 500 vạn, chỉ ngay ngày hôm sau
Tô Tiểu Hồng tìm đủ mọi cách lo đủ số tiền, nàng sợ đêm dài lắm mộng nhỡ đâu đến phút cuối hắn lại đổi ý nên phải hoàn thành thủ tục cho thật
nhanh mới yên tâm. Có thể nói khách sạn hoàng gia là tài sản riêng đầu
tiên của nàng từ lúc làm kinh doanh đến giờ. Dù rằng nàng là tổng giám
đốc hộp đêm kim tôn nhưng thực ra ông chủ thực sự lại là Phương Văn Nam, hoặc ngay như quán bar 1919, Phương Văn Nam cũng nắm giữ đại bộ phận cổ phần, còn nàng chẳng khác gì người làm thuê cho hắn cả.
Thực ra trước đây Phương Văn Nam vẫn đối tốt với nàng, nhưng từ lúc hắn
chuyển nhượng nàng cho Hồng Vĩ Cơ mà không chút do dự nào, nàng bắt đầu
hoài nghi. Mà càng ngày nàng càng nhận ra, hắn chưa bao giờ tín nhiệm
nàng cả, ngoài mặt thì hắn vẫn tỏ ra hào phóng cho nàng thứ này thứ kia
nhưng thật ra hắn vẫn nắm chắc đằng chuôi mọi thứ. Nói cách khác, nếu
như lúc nào hắn mất hứng hắn đều có thể lấy lại toàn bộ những cái hắn
cho nàng, như vậy chung quy lại nàng vẫn chỉ có hai bàn tay trắng mà
thôi.
Mà Hồng Vĩ Cơ cũng chẳng khác gì Phương Văn Nam, nếu so ra thì hắn còn
lãnh khốc vô tình cùng ích kỷ hơn gấp trăm lần. Với hắn nàng chẳng khác
gì một công cụ, một món hàng trao đổi lợi ích, không hơn không kém.
Không nói đâu xa ngay như chuyện xảy ra ở khách sạn Hoàng Gia, nếu Hồng
Vĩ Cơ chịu ra mặt thì mọi chuyện chẳng mấy chốc được giải quyết êm xuôi, nhưng hắn lại sợ mất mặt, sợ người khác đàm tiếu này nọ nên mới làm ngơ không thèm để ý đến. Nói thực, cũng chẳng riêng gì chuyện này, từ lâu
nàng đã kinh bỉ cùng ác cảm với hắn từ rất lâu trước rồi, ăn ngủ với
nhau lâu như vậy mà nàng năn nỉ van xin hết mức hắn mới chịu cho nàng
vay 300 vạn, tuy số tiền không nhiều nhưng cũng đủ để nàng dự trù cho
tương lai sau này của mình.
**************
Việc Tô Tiểu Hồng tuyên bố đóng cửa khách sạn Hoàng Gia chẳng khác gì
cho nổ một quả bom cỡ lớn khiến toàn bộ thương giới Giang Thành chấn
động, ngay cả Phương Văn Nam cũng phải đến khi chuyện này được công khai hắn mới biết được. Vừa biết tin hắn liền nổi giận đùng đùng đánh xe
chạy thẳng tới quán bar 1919 tìm Tô Tiểu Hồng hỏi cho rõ sự tình. Hắn cố gắng đè nén lửa giận trầm giọng hỏi: "Chuyện lớn như vậy sao ngươi lại
không bàn bạc gì với ta?"
Đáp trả lại hắn là giọng điệu lạnh lùng hờ hững của Tô Tiểu Hồng: "Vì
sao ta phải bàn bạc với ngươi? Đóng cửa khách sạn Hoàng Gia là quyết
định của ta, ta không thiếu ngươi một phân tiền, vậy vì sao ta không thể tự mình quyết định được?"
Phương Văn Nam không nhẫn nhịn được nữa, hắn tức giận ngón tay chỉ thẳng mũi Tô Tiểu Hồng quát lớn: "Ngươi tưởng rằng ngươi tìm được chỗ dựa
vững chắc rồi là có thể muốn làm gì thì làm sao? Ta nói cho ngươi hay,
ta cho ngươi tất cả thì ta cũng có thể lấy lại tất cả của ngươi!"
Tô Tiểu Hồng nở nụ cười đầy khinh miệt đáp trả lại hắn: "Phương Văn Nam, Phương tổng giám đốc! Từ trước đến nay ngươi đã cho ta được những gì?
Mà ngươi kiếm chác từ thân thể ta còn ít nữa hay sao? Ta theo ngươi
nhiều năm như vậy, ngoài sự áp bức cùng vũ nhục ra ta được những gì chứ? Đúng, ngươi cho ta tiền, rất nhiều tiền, nhưng đã bao giờ ngươi tự hỏi
mình, tiền có thể mua được lòng tự tôn của con người hay chưa?"
Phương Văn Nam đứng đó lạnh lùng nhìn Tô Tiểu Hồng, lúc này hắn mới phát hiện ra nữ nhân vẫn luôn cúi đầu ngoan ngoãn vâng lời kia lại khó đối
phó đến vậy. Cũng có thể do mấy ngày nay hắn mải chạy vạy lo toan xử lý
chuyện của con trai hắn nên mới không lưu ý đến Tô Tiểu Hồng. Nhưng hắn
cũng không ngờ nàng ta lại không chịu an phận, đột nhiên lại giở chứng
đúng ngay lúc này. Thực ra hắn cảm thấy tức giận không phải vì Tô Tiểu
Hồng đột nhiên cho đóng cửa khách sạn hoàng gia, mà điều cốt lõi là hắn
biết, nàng ta làm như vậy là muốn thông qua phương thức này thoát khỏi
sự rằng buộc khống chế của hắn. Từ trước đến nay hắn vẫn luôn nghĩ nàng
ta chỉ là một người lệ thuộc vào hắn, tất cả mọi chuyện đều ỷ vào hắn
hết, nhưng đến giờ hắn mới phát hiện ra hắn đã sai lầm.
Phương Văn Nam cho rằng nàng ta đột nhiên có dũng khí đứng lên chống đối hắn, cho đóng cửa khách sạn hoàng gia là bởi vì có Hồng Vĩ Cơ đứng sau
lưng hỗ trợ. Chính ý nghĩ này càng khiến hắn cảm thấy căm giận hơn. Hắn
ha hả cười lớn, nhưng trong điệu cười lại đầy vẻ trào phúng nhạo báng:
"Thật không ngờ, ta để ngươi tiếp cận hắn nhờ hắn giúp gỡ rối chuyện của con trai ta, nhưng ngươi lại nhân cơ hội này tự thu lấy lợi ích cho bản thân mình. Ngươi khiến ta thất vọng quá!"
Tô Tiểu Hồng giận dữ nói: "Phương Văn Nam, ngươi mới là kẻ khiến ta phải thất vọng. Trong tưởng tượng của ta ngươi cũng không đến nỗi hèn hạ đê
tiện đến vậy. Thực chất Hồng Vĩ Cơ không muốn ra mặt vì ngươi, mà trong
lòng ngươi cũng chỉ có một mình đứa con trai yêu quý của ngươi mà thôi.
Đã bao giờ ngươi nghĩ tới ta hay chưa? Ta là nữ nhân của ngươi, nhưng
ngươi năm lần bảy lượt coi ta chẳng khác gì một món hàng đem đi trao đổi lợi ích, đã bao giờ ngươi để ý tới cảm nghĩ của ta hay chưa?"
Phương Văn Nam cười lạnh một tiếng, hắn lắc lắc đầu lạnh lùng bỏ lại hai chữ: "Tiện nhân!" Rồi xoay người bỏ đi.
Nhìn cánh cửa phòng mạnh mẽ đóng sập lại, Tô Tiểu Hồng cố gắng đè nén
không cho nước mắt mình rơi xuống, nàng thề từ hôm nay trở đi sẽ không
rơi một giọt nước mắt nào vì gã đàn ông bạc tình kia nữa. Đúng lúc này
thì di động nàng kêu vang, nàng vừa bấm nhận cuộc gọi thì đầu dây bên
kia truyền tới giọng nói trầm thấp của Hồng Vĩ Cơ: "Ta đang ở chỗ cũ,
ngươi mau tới đi!"
Đột nhiên Tô Tiểu Hồng lại như sư tử mẹ nổi giận gào ầm lên: "Từ nay về
sau ngươi đừng tìm ta, ta không muốn thấy mặt ngươi nữa!" Nói xong nàng
trực tiếp ngắt điện thoại rồi quăng mạnh cái di động lên mặt bàn. Nàng
thở mạnh một hơi rồi tựa lưng ra sau ghế ngẩng đầu nhìn trần, trong ánh
mắt nàng giờ tràn ngập sự kiên định cùng quật cường.
Một lúc sau nàng chầm chậm bước từng bước một ra quán bar, từng bước
chân của nàng chẳng khác gì từng nhát dao chém từng nhát từng nhát vào
mối quan hệ của nàng với Phương Văn Nam. Đến cuối cùng lúc bước chân ra
khỏi quán bar, mối quan hệ của nàng với hắn đã hoàn toàn chặt đứt, giờ
nàng đã trở về với chính bản thân mình, một người tự do, không còn bị
trói buộc bởi gã đàn ông đó. Nàng nhắm mắt hít một hơi thật sâu cái
không khí tươi mát trong lành sau cơn mưa, rồi nàng cúi xuống cởi đôi
giày cao gót của mình ra chậm rãi đi trên những phiến đá lót đường, một
cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân chạy thẳng lên não khiến tâm tình
nàng thấy thanh tỉnh hơn rất nhiều. Nhìn bầu trời tăm tối phía trước
nhưng nàng lại thấy được ánh sáng hy vọng phía xa, điều mà nàng vẫn hằng ao ước bấy lâu nay.
*********************
Khác với Tô Tiểu Hồng, càng ngày Phương Văn Nam càng không thấy tia hy
vọng nào nữa, mỗi lần đến thăm con hắn lại thấy nó như gầy đi một chú,
nắm bàn tay nó mà tận đáy lòng hắn thấy đau đớn như bị dao cắt. Mấy ngày qua hắn đã tìm mọi biện pháp, cố gắng sử dụng tất cả những mối quan hệ
nhưng cũng không giúp ích gì, đến cả vị luật sư có tiếng nhất cũng nói
không có cách nào miễn tội cho nó được.
Thân thể Phương Hải Đào lạnh run, ánh mắt hắn nhìn cha như van nài như
cầu xin, hắn run run giọng nói: "Cha... Mau cứu con... Con không
muốn ở đây nữa... Con không muốn... Thực sự không muốn..."
Phương Văn Nam cố gắng gượng cười để an ủi tâm hồn đứa con trai mình:
"Hải Đào, con yên tâm đi, cha đang nghĩ cách, cũng sắp có biện pháp rồi, con cố gắng chờ thêm một chút nữa thôi!"
Phương Hải Đào lại khóc sướt mướt vội vàng nói: "Cha, con không chịu nổi nữa rồi, nếu bắt con ở đây thêm nữa con sẽ chết, chết thật đó cha...!"
Nghe con trai nói mà nội tâm Phương Văn Nam chua xót đến cực điểm, hắn
trầm trọng gật gật đầu thấp giọng an ủi: "Con yên tâm, chỉ chờ một lúc
nữa thôi cha sẽ có biện pháp, đừng sợ! Đừng sợ!"
Dường như không nghe thấy những lời an ủi của Phương Văn Nam, Phương Hải Đào càng lúc càng khóc to hơn, xem ra kiếp sống lao ngục đã tàn phá quá lớn tinh thần hắn khiến hắn sắp hoá điên đến nơi.
Sau khi thăm con trai xong, Phương Văn Nam lại tới trại tạm giam Bắc Sơn thăm người em trai Phương Văn Đông.
Phương Văn Nam vẫn cảm thấy áy náy day dứt với em trai vì chuyện này, mà thật ra Phương Văn Đông lại tỏ ra rộng lượng không trách cứ gì anh
trai, lại còn an ủi hỏi lại: "Anh, có phải anh vẫn lo lắng chuyện của
Hải Đào?"
Phương Văn Nam gật đầu rồi lại thở dài nói: "Còn cả em nữa!"
"Em không sao, chắc chỉ mấy tháng là được thả ra thôi. Mấy ngày ở trong
này em đã bình tĩnh suy nghĩ lại, kỳ thật chúng ta đã buông thả Hảo Đào
hơi quá, từ trước tới nay vẫn ít quan tâm để ý đến nó mà chỉ chăm chăm
kiếm thật nhiều tiền, bởi vậy nó mới dễ sa ngã như ngày hôm nay. Người
làm thúc thúc như em cảm thấy vô cùng đau lòng, trước đây có một số việc nó gây ra nhưng em lại không nói cho anh biết, sợ anh đánh nó nên em đã giấu, bao che cho nó. Nhưng đến giờ nghĩ lại là em đã hại nó!"
Phương Văn Nam lắc lắc đầu trầm giọng nói: "Không dạy được con là lỗi của cha mẹ, sao em lại nói như vậy?"
Phương Văn Đông lại nói: "Anh, anh đã bao giờ nghĩ rằng lần này Hải Đào
bị đi tù thực ra cũng không phải chuyện gì xấu, đây chẳng khác gì một
bài giáo huấn sâu sắc của đời người khắc sâu vào tâm trí nó khiến nó
thay đổi không nghiện thuốc phiện nữa, rồi trưởng thành hơn?"
"Vừa rồi anh mới qua thăm nó, nó gầy đi rất nhiều. Hơn nữa nó nói với
anh, nó không chịu nổi ở đó nữa, nó nói nếu như phải ở đó nữa thì nó sẽ
chết. Nghe tới đó mà lòng anh đau như cắt..." Phương Văn Nam nghẹn
ngào không nói được tiếp.
Phương Văn Đông mỉm cười nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đã làm sai thì phải gánh vác trách nhiệm, thử hỏi nếu như lần này nó thoát được tội thì chắc gì
sau này nó lại không làm chuyện xấu nữa?"
Phương Văn Nam cười khổ lắc lắc đầu: "Thoát được tội sao? Nói thì vẫn dễ hơn làm. Tuy rằng không đủ bằng chứng buộc tội buôn lậu ma tuý, nhưng
hai tội danh tàng trữ cùng sử dụng ma tuý đã thành lập, hơn nữa nó lại
là nghi can số một việc Điền cục trưởng bị ám sát. Dù ta có là ông trời
cũng không thể cứu chữa giúp hắn hoá thành vô tội được!"
Phương Văn Đông thấp giọng nói: "Nếu đã biết là không thể thì việc gì phải cưỡng cầu nữa?"
"Nó là con ta, ta không dốc sức cứu nó không nhẽ lại trừng mắt nhìn nó
đi vào chỗ chết à?" Biết là mình hơi nóng nảy nên Phương Văn Nam nhắm
hai mắt cố gắng bình tĩnh lại rồi nói: "Đến giờ ta mới nhận ra được một
điều, tiền không thể khiến con người ta hạnh phúc được."
"Đó là do anh đến bước đường cùng mới nói như vậy, chứ không có tiền thì không thể làm được bất kỳ việc gì."
Giọng điệu của Phương Văn Nam lại trở nên yếu ớt mệt mỏi chán chường
hơn: "Tô Tiểu Hồng đã cho đóng cửa khách sạn hoàng gia, anh nghĩ...
Có lẽ nàng ta muốn rời bỏ anh mà đi..."
Phương Văn Đông nghe mà giật mình sửng sốt, rốt cục hắn cũng hiểu được
tại sao anh trai lại suy sụp tinh thần đến vậy, đó là do ngay thời khắc
mấu chốt này Tô Tiểu Hồng lại bỏ anh ấy mà đi. Đó chẳng khác gì một
người đang bị trọng thương nặng nằm trên giường lại bị người ta hung hăn cho một dao ngay tim. Phương Văn Đông cũng biết, anh trai có tình cảm
rất sâu nặng với Tô Tiểu Hồng, hơn nữa nàng ta lại là người mà anh trai
tin tưởng nhất, thậm chí ở tập đoàn Thịnh Thế, địa vị nàng ta gần như là cao nhất.
Công bằng mà nói Phương Văn Đông cũng thừa nhận nàng ta là một phụ nữ có tài, ăn nói kết giao giỏi giang, lại có thiên phú về kinh doanh buôn
bán. Nhưng những người phụ nữ như vậy thường sẽ không thoả mãn với hiện
trạng phải luồn cúi như bây giờ, một khi nàng ta đủ lông đủ cánh chắc
chắn sẽ bay đi. Nhìn vẻ mặt cô đơn của anh trai, nhất thời Phương Văn
Đông cũng không biết nên an ủi thế nào nữa, cuối cùng hắn cũng chỉ có
thể nói được một câu: "Anh! Em tin, tất cả mọi việc sẽ tốt đẹp cả thôi!"
Nhưng vận rủi của Phương Văn Nam không phải chỉ một câu nói của Phương
Văn Đông mà qua đi. Ngay giữa trưa ngày hôm sau hắn liền nhận được một
tin dữ, Phương Hải Đào con trai hắn đã chết. Trong lúc ăn cơm trưa,
chẳng hiểu sao đám phạm nhân lại xô xát ẩu đả quy mô lớn trong căn tin,
trong lúc hỗn loạn không biết ai dùng vũ khí sắc bén đâm vào gan Phương
Hải Đào khiến hắn bị xuất huyết nội, do thương thế quá nghiêm trọng nên
hắn chết trên đường đưa đến bệnh viện. Lúc Phương Văn Nam nhận được tin
tức này là lúc hắn đang họp báo ban giám đốc tập đoàn Thịnh Thế. Vẻ mặt
hắn đờ đẫn miệng cứ thì thào một cấu: "Ta ta đã chết...!"
Tất cả mọi người trong phòng họp nghe thấy vậy đều giật mình kinh hãi.
Phương Văn Nam cứ như người trong mộng vẫn lặp lại một câu: "Con ta đã
chết...!" Sau đó nước mắt hắn liền trào ra, đường đường một hán tử
có địa vị cao như hắn mà lại gào khóc trước mặt bao nhiêu người như vậy. Hắn đứng dậy, vẻ mặt ngây dại, vừa thẫn thờ đi ra ngoài cửa miệng thì
không ngừng lặp đi lặp lại: "Con ta đã chết... Bọn họ nói con ta đã
chết..."
Vinh Bằng Phi nhận được tin này liền chấn kinh, ngay lập tức hắn ra
quyết định cho thành lập tổ chuyên án tức tốc đến hiện trường điều tra
vụ án, khoanh vùng xử lý những người có tương quan trách nhiệm ở trại
giam. Trại giam xảy ra bạo loạn dẫn đến án mạng không phải việc nhỏ, từ
lúc được lên chức đến nay thì đây là vụ án khó khăn nhất hắn phải giải
quyết.
Hơn hết hiện giờ thân phận Phương Hải Đào khác đặc biệt, hắn không chỉ
là con trai của thương nhân giàu có số một Giang Thành, mà hơn hết hắn
lại là nghi can số một trong vụ án ám sát Điền Khánh Long. Cũng bởi lẽ
đó mà Vinh Bằng Phi mới phải trực tiếp gọi điện thẳng xuống trại giam
nói đi nói lại phải chú ý thật kỹ Phương Hải Đào không được để xảy ra
bất kỳ chuyện gì, nhưng không ngờ hắn vẫn không thoát khỏi kết cục không may. Vinh Bằng Phi cũng không tài nào đoán ra, rốt cục là người nào có
thù hận sâu sắc với Phương Hải Đào đến cả lúc hắn bị giam trong trại rồi mà vẫn còn xuống tay sát hại như vậy?
Chẳng mấy chốc tổ trưởng tổ chuyên án Khương Lượng gọi điện về báo cáo
tình hình điều tra, nhưng bởi vì tình huống lúc đó quá hỗn loạn cả một
đám phạm nhân đấu đá ẩu đả nhau nên không ai chú ý tới là ai đã ám sát
Phương Hải Đào, giờ chỉ còn mỗi cách biệt giam toàn bộ đám phạm nhân gây rối lại rồi cẩn thận điều tra thẩm vấn lại từ đầu, vụ án lại phát sinh
biến cố càng lúc càng khó khăn phức tạp hơn. Cũng may Khương Lượng điều
tra ra một điểm đáng chú ý nhất của vụ án, lúc đám phạm nhân xảy ra ẩu
đả, Phương Văn Nam không tham gia vào, nói cách khác hắn chỉ là một
trong số những người đứng ở ngoài xem.
Vinh Bằng Phi cả giận mắng lớn: "Chắc chắn chuyện này được âm mưu từ
trước, vụ ẩu đả gây rối kia chỉ là một cái cớ để thu hút sự chú ý của
đám quản ngục cùng những tên phạm nhân khác, lúc đó có người mới lặng lẽ xuống tay sát hại Phương Hải Đào. Ngươi phải thẩm vấn thật kỹ đám phạm
nhân kia cho ta, dù phải quật ba thước đất trại giam lên cũng phải tìm
ra thủ phạm cho ta!"
Vinh Bằng Phi tức tối đặt điện thoại xuống, đúng lúc này thì phó cục
trưởng Đổng Đức Chí gõ cửa đi vào, cũng vì Giang Thành lại xảy ra án
mạng cho nên sắc mặt Đổng Đức Chí cũng khó coi không khác gì Vinh Bằng
Phi. Hắn thấp giọng báo cáo: "Lại vừa mới nhận được điện thoại nói rằng
chính Phương Hải Đào là người đã thuê sát thủ ám sát Điền cục trưởng!"
Vinh Bằng Phi nhíu nhíu mày trầm giọng nói: "Đổng phó cục, ngươi phụ
trách vấn đề kỹ thuật, việc truy tìm người gọi điện tới không phải báo
cáo với ta, ta chỉ muốn nghe kết quả cuối cùng!"
Đổng Đức Chí thấp giọng trả lời: "Người gọi điện nặc danh qía giảo hoạt, dường như hắn biết khá rõ kỹ thuật theo dõi của chúng ta!"
Vinh Bằng Phi đưa tay với chiếc mũ công an của mình rồi quay sang nói
với Đổng Đức Chí: "Ta muốn xuống tận nơi xem tình hình thế nào, ngươi ở
đây trấn thủ, có tin tức gì thì báo lại cho ta!"
Vinh Bằng Phi trực tiếp đi thẳng xuống nhà xác, bên pháp y đã giải phẫu
thi thể Phương Hải Đào xong, hắn cũng không quan tâm lắm đến kết quả
khám nghiệm tử thi mà hắn tới chủ yếu là để gặp một người, Phương Văn
Nam.
*********************
Sau khi ký các giấy tờ cần thiết của nhà xác, Phương Văn Nam lại lững
thững đi ra ngoài sân lặng lẽ đứng hút thuốc một mình. Ngoài trời mưa
vẫn khá lớn nhưng dường như hắn vẫn không nhận ra quần áo hắn bị nước
mưa hắt ướt sũng khắp cả.
Đột nhiên một chiếc xe cảnh sát từ ngoài chạy thẳng vào rồi dừng lại
ngay bên cạnh Phương Văn Nam, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống. Lần đầu
tiên Vinh Bằng Phi mới thấy vị thương nhân giàu có nhất Giang Thành có
bộ dạng nhếch nhác tiều tuỵ đến vậy, hắn thấp giọng hỏi: "Tổng giám đốc
Phương, tôi có thể nói chuyện với ngài một chút được không?"
Ánh mắt Phương Văn Nam vẫn đờ đẫn nhìn Vương Bằng Phi, mãi một lúc sau hắn mới gật gật đầu.
Vinh Bằng Phi mở cửa xe bước xuống nhưng lại không nhận ô của tài xế đưa qua mà đứng trong mưa cùng Phương Văn Nam, hắn thấp giọng khuyên nhủ:
"Cố gắng nén bi thương!"
Khoé môi Phương Văn Nam hơi run rẩy một chút: "Con ta đã chết... Chết ở trong trại giam của các ngươi!"
Vương Bằng Phi cũng có thể hiểu được tâm tình của Phương Văn Nam lúc
này, hắn có tức giận mà giận chó đánh mèo là bình thường. Vương Bằng Phi thấp giọng nói: "Cũng không ai ngờ lại phát sinh chuyện này, nhưng ngài cứ tin tưởng chúng tôi, nhất định sở cảnh sát chúng tôi sẽ tận lực điều tra nhanh chóng tìm ra hung thủ giải oan cho con trai ngài. Chỉ là có
điều này tôi muốn hỏi ngài một chút, trước đây ngài có kẻ thù nào
không?"
"Rất nhiều!" Phương Văn Nam bỏ lại một câu đó xong lại lặng lẽ đi trong mưa đến chỗ đậu ô tô của mình.
Mãi đến tận lúc bóng dáng Phương Văn Nam khuất dần sau màn mưa Vương
Bằng Phi mới quay trở lại ô tô, lái xe tiểu Lưu nhỏ giọng nói: "Vinh cục trưởng, có điện thoại!"
Vinh Bằng Phi nhận điện thoại nghe, là Trương Dương gọi tới. Chẳng là
Trương Dương cũng mới hay tin Phương Hải Đào chết nhưng cũng không biết
chuyện này thực hư ra sao, cũng không tiện hỏi Phương Văn Nam, nghĩ đi
nghĩ lại nên Trương Dương mới gọi điện cho Vinh Bằng Phi xác định lại
tin tức.
Sau khi được Vinh Bằng Phi chứng thực tin tức kia, Trương Dương cũng
không khỏi thở dài cảm thán một hơi. Tuy rằng trước đây không thích
Phương Hải Đào nhưng dù sao hắn còn trẻ như vậy mà lại có kết cục bi
thảm thì ai cũng cảm thấy tiếc thương cả. Gần đây Phương Văn Nam gặp
không ít vận rủi, theo Trương Dương suy đoán thì cái chết của Phương Hải Đào cũng không phải do ngẫu nhiên mà rất có thể là có người chủ ý muốn
nhắm vào Phương Văn Nam.
Vinh Bằng Phi lại nói: "Trương Dương, quan hệ của ngươi với Phương Văn
Nan khá tốt, vậy ngươi có biết có người nào có thù oán sâu đậm với hắn
không?"
"Việc kinh doanh buôn bán kiểu này thì sao lại không có kẻ địch được cơ
chứ? Mà nhất là một thương nhân thành đạt có địa vị như Phương Văn Nam!"
Vinh Bằng Phi cũng chẳng mấy hứng thú với những suy đoán của Trương
Dương, dù sao cái hắn cần nhất bây giờ là những chứng cứ xác thực nên
hắn trao đổi với Trương Dương thêm hai câu nữa rồi ngắt điện thoại.
Cũng vì cái chết của Phương Hải Đào mà nội tâm Trương Dương trĩu nặng
thêm. Sở dĩ Phương Hải Đào chưa bị đưa ra phán xử công khai cũng bởi vì
hắn có liên quan đến vụ án ám sát Điền Khánh Long, vậy mà giờ hai nghi
can quan trọng nhất là Phương Hải Đào và Hắc Bát đều chết. Mà còn phải
nhắc đến một điểm, nếu như Điền Khánh Long không phải may mắn gặp mình
đúng lúc đó thì e rằng cũng khó qua khỏi, vậy có thể nói vụ án buôn lậu
ma tuý này là có đến ba án mạng rồi. Chẳng biết vì sao bỗng nhiên Trương Dương lại nhớ đến Cố Minh Kiện cũng bị nghiện ma tuý, nghĩ đến Cố Giai
Đồng mà lòng hắn lại thấy bồn chồn lo lắng. Trương Dương vội vàng rút di động ra bấm số gọi cho Cố Giai Đồng.
Ngay lập tức đầu dây bên kia truyền đến giọng điệu dịu dàng của Cố Giai Đồng: "Trương Dương đó à? Có việc gì không?"
Lúc nghe được giọng của Cố Giai Đồng, Trương Dương mới cảm thấy yên tâm: "Cũng không có việc gì, chỉ là hỏi thăm xem ngươi ở Bắc Kinh ăn uống có tốt không?"
Cố Giai Đồng nhẹ nở nụ cười: "Rất tốt, buổi trưa còn đi ăn cơm với mẹ nuôi ngươi nữa đó!"
"Thế còn Minh kiện thì sao?"
"Nó cũng khá hơn rất nhiều rồi, hôm qua ta mới đi thăm nó, tinh thần
cũng cơ bản khôi phục rồi, mà nó mới béo lên được vài cân đó, chắc lần
này cai nghiện thành công rồi!"
"Trời cũng lạnh dần rồi đó, ngươi nhớ phải chú ý thân thể kẻo lại cảm lạnh!"
"Biết rồi! Mà sao đột nhiên hôm nay ngươi lại khác thường ngày vậy? Đột nhiên lại biết quan tâm tới người khác?"
Trương Dương gượng cười chữa lại: "Trước giờ ta vẫn là người luôn quan
tâm lo lắng đến mọi người đó chứ!" Trương Dương cũng không nói tin
Phương Hải Đào chết cho Cố Giai Đồng biết, hắn cũng không muốn Cố Giai
Đồng phải lo nghĩ nhiều, mà điều quan trọng nhất, chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy gần đây liên tiếp xảy ra quá nhiều chuyện, mà dường như mọi
chuyện cơ hồ đều có một ít quan hệ với hắn. Hắn quen biết Điền Khánh
Long từ lúc còn là một gã tiểu nhân vật, mà Phương Văn Nam lại là người
hợp tác làm ăn với hắn, tuy rằng quan hệ giữa hai người chỉ dựa trên
trao đổi lợi ích.
Lúc ngắt điện thoại rồi nhưng Trương Dương vẫn cảm thấy hơi lo lắng,
cuối cùng lại phải gọi điện cho Hình Triệu Huy, nhờ hắn bảo vệ Cố Giai
Đồng giùm. Nghe Trương Dương nói xong Hình Triệu Huy thiếu chút nữa khí
giận xung thiên mà ngất xỉu. Trong lòng thầm nghĩ, thằng nhãi này càng
lúc càng chẳng coi ai ra gì lại dám điều một cán bộ cấp cao cục an ninh
quốc gia như mình mà phải đi làm bảo tiêu cho tình nhân của hắn?
Chỉ là lý do của Trương Dương đưa ra lại quá thuyết phục, hắn hoài nghi
có người đang nhằm vào hắn, mà cũng do bên cục an ninh quốc gia tiết lộ
thân phận của hắn nên hắn mới nghĩ như vậy. Hình Triệu Huy không biết
phản bác lại như nào nên đành phải gật đầu nhận lời, nhưng mà đây không
phải là ý của cục an ninh quốc gia mà là bằng hữu nên hắn mới nhận lời
chiếu cố một chút tới Cố Giai Đồng.
***********************
Phương Văn Nam lái xe đến ngoại ô phía Nam thành phố đến căn nhà cũ
trước đây của hắn, cũng rất rất lâu rồi hắn cũng không có đến chỗ này.
Đưa tay đẩy chiếc cổng sắt đã hoen rỉ ra, trong sân cỏ dại mọc khắp nơi, trên bức tường căn nhà cũ đã mọc đầy rêu xanh. Phương Văn Nam chậm rãi
từng bước một đi vào trong sân, từng bước chân lại như từng hồi ức về
những ngày tháng vui vẻ hiện về. Ở góc sân cây hoa hoè năm đó vẫn còn,
cũng chính dưới gốc cây hoa hoè đó hắn với con trai chơi đùa suốt ngày,
nhưng hôm nay cảnh cũ cây còn nhưng người mất.
Mưa đã tạnh, trong sân đọng từng vũng nước lớn nhỏ khác nhau. Phương Văn Nam u buồn ngồi xuống chiếc ghế đã ven lối đi, bàn tay hắn run run lần
mò bao thuốc trong túi áo. Tuy chỉ có mấy giờ đồng hồ nhương dường như
hắn đã già đi cả chục tuổi, những nếp nhăn trên trán dường như càng khắc sâu thêm, chỉ mỗi việc đánh lửa châm điếu thuốc mà gần như hắn phải
dùng toàn bộ sức tàn còn lại.
Bỗng nhiên lại có tiếng giày cao gót đi trên nền đá đang lại gần đây.
Bước chân Tô Tiểu Hồng rất chậm nhưng lại nặng trĩu, lúc nghe tin Phương Hải Đào chết đột nhiên nàng lại cảm thấy có chút hối hận. Dù rằng gã
đàn ông kia là người nàng chán ghét cùng khinh bỉ nhất, nhưng chỉ trong
khoảnh khắc mọi thứ đều tan thành mây khói. Dù sao cũng chung sống với
hắn nhiều nắm, tình cảm không thể nói chặt đứt là đứt được ngay, hơn nữa lúc này hắn cần nhất một người an ủi chia sẻ.
Lúc nãy nàng có đánh điện cho hắn nhưng hắn lại tắt máy không nghe, nàng cũng đến mấy nơi tìm hắn nhưng lại không thấy, cuối cùng nàng mới nhớ
ra hắn còn chỗ này. Lúc con người ta đau buồn nhất thường thường họ sẽ
nhớ về những ký ức đã qua, trước kia lúc hắn làm ăn thất bát chán chường nhất, hắn từng dẫn nàng tới nơi đây, mà nay hắn đau buồn trước cái chết của con trai có lẽ sẽ trở về căn nhà cũ này.
Chưa bao giờ Tô Tiểu Hồng thấy hắn suy sụp tinh thần đến vậy, cho dù lúc hắn làm ăn thất bát gần như sắp bị phá sản nhưng đấu chí hắn vẫn còn,
ánh mắt hắn vẫn toát lên ngọn lửa nóng bỏng, nhưng hiện giờ trong mắt
hắn chỉ còn một mảng tro lạnh không còn chút sinh khí nào.
"Vân Nam...!"
Phương Văn Nam chầm chậm ngẩng đầu, tuy rằng hắn chưa khóc nhưng hai mắt hắn đã đỏ sọng lên, nước mắt đã rưng rưng chỉ chực trào ra: "Ngươi đến
rồi đó à? Đến để chê cười ta phải không?"
Tô Tiểu Hồng lắc lắc đầu nhẹ giọng nói: "Đừng như vậy!"
"Ta không cần ngươi thông cảm, ngươi cút đi cho ta! Cút ngay!" Phương Văn Nam rống giận kêu lớn một tiếng.
Tô Tiểu Hồng cắn chặt môi dưới, nàng cũng cố nén không để nước mắt tuôn
rơi, nhưng cuối cùng nàng vẫn chọn xoay người bỏ đi. Màn đêm chầm chậm
buôn xuống, gió đêm se se lạnh, chỉ có một mình Phương Văn Nam lẳng lặng cô đơn ngồi trong góc sân vắng lặng...
*********************
Mà đến hôm nay Phương Văn Nam mới hiểu được thế nào là hoạ vô đơn chí.
Sáng thì nghe tin con trai chết, lúc chiều tối từ chỗ căn nhà cũ trở về
thì lại bị kẹt xe, đường vành đai ba mới được thông xe ít ngày vậy mà đã có đoạn xảy ra sự cố. Cầu Tường Vi, cây cầu lớn nhất cả tuyến đường đột nhiên lại bị sập ngay chính giữa khiến hai chiếc ô tô đang chạy trên
cầu rơi thẳng xuống sông, được biết một người đã thiệt mạng còn ba người bị thương nặng đang được điều trị trong bệnh viện.
Chẳng mấy chốc tin này gây chấn động toàn bộ các lãnh đạo cao tầng Giang Thành. Tổng chỉ huy phụ trách toàn bộ dự án đường vành đai ba là Lý
Trường Vũ lúc biết tin liền vội vàng chạy đến hiện trường xem xét tình
hình. Dự án do hắn phụ trách mà lại để xảy ra sự cố như vậy, hắn cũng
khó tránh khỏi trách nhiệm liên quan. Hiện giờ trong đầu hắn chỉ có bốn
chữ hoạ vô đơn chí.
Xung quanh hiện trường có không ít người dân xúm lại xem chỉ chỉ trỏ trỏ chỗ giữa cây cầu bị sập. Có người dân nói: "Cầu gì mà kêu tuổi thọ ba,
năm mươi năm, thế mà mới có chạy xe được ba ngày đã sập rồi!"
"Còn không phải do ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu sao?"
"Công trình bã đậu, cầu giấy... Cái gì mà dự án cấp chính phủ? Cái gì mà thị uỷ trực tiếp thi công kiểm tra? Cũng chẳng khác gì mấy cây cầu
tre ở nhà ta cả! "
"Bọn họ chỉ biết tham ô cho đầy túi chứ có quan tâm gì đến tính mạng của đám dân đen chúng ta đâu!...."
Quần chúng nhân dân càng lúc càng phẫn nộ, những lời oán trách nhục mạ
càng lúc càng khó nghe hơn. Đến cả lúc Lý Trường Vũ cùng đám cán bộ quản lý thi công công trường đến hiện trường xem xét tình hình sự cố vậy mà
trong đám dân chúng xung quanh vẫn có không ít lời lăng mạ.
Nhìn trường cảnh hỗn loạn, xe cứu thương, phòng cháy chữa cháy, cảnh sát hỗn tạp một chỗ, tuy rằng trong lòng Lý Trường Vũ khó chịu đến cực điểm nhưng hắn không tỏ ra giận dữ mà hắn lại tự ngẫm đến chính bản thân
mình. Có lẽ do hắn quá chăm chăm việc ganh đua chức vị cao hơn mà không
làm tốt công tác của mình, không dốc lòng vì dân chúng, vì đất nước.
Thấy lãnh đạo thành phố xuống, sở trưởng sở giao thông vận tải Cố Hâm
mặt mày tái nhợt vội vàng chạy tới diện kiến Lý phó thị trưởng. Cố Hâm
nguyên là phó tổng chỉ huy dự án xây dựng đường vành đai ba cũng là chỉ
huy trưởng trực tiếp chỉ đạo ở công trường thi công. Hắn cũng biết vụ
việc lần này có tính chất cực kỳ nghiêm trọng, nếu như làm không tốt thì cũng đừng mong giữ được chiếc mũ ô sa trên đầu.
Cố Hâm cúi gằm mặt xuống đất kinh sợ nhỏ giọng báo cáo: "Lý phó thị trưởng, nguyên nhân sự cố vẫn đang được điều tra..."
Lý Trường Vũ lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái: "Điều tra? Vừa mới xây
dựng xong chưa đầy ba ngày đã sập, uy tín của nhà nước cũng bị mấy người các ngươi làm cho sập theo, còn phải điều tra cái gì nữa? Tất cả những
người tương quan đến vụ việc này, một người cũng đừng mong trốn thoát!"
Nghe thấy vậy người Cố Hâm càng run bần bật hơn, trên trán sau lưng áo đã đầy mồ hôi lạnh.
Lý Trường Vũ cũng không định quay lại ô tô bỏ đi mà gọi điện cho cục
trưởng cục công an Vinh Bằng Phi, hắn phải nhanh chóng đưa ra quyết
định, bất kể hắn có phải gánh trách nhiệm hay không, điều cần thiết bây
giờ nhất là phải đưa ra phương án giải quyết tối ưu nhất. Lý Trường Vũ
nhanh chóng nói lại tình hình thực tế cho Vình Bằng Phi biết rồi kêu hắn nhanh chóng cho người khống chế những công ty xây dựng đứng ra nhận thi công gói thầu này.
Công trình xây dựng đường vành đai ba là do Phương Văn Nam cùng Cố Giai
Đồng chung nhau nhận thầu. Mà hiện nay Phương Văn Nam lại tắt máy không
liên lạc được, hơn nữa thân phận Cố Giai Đồng lại đặc biệt mẫn cảm, cả
đám lãnh đạo Giang Thành tỏ ra cực kỳ bối rối khó xử, không biết nên làm thế nào cho phải nữa.
Thị uỷ bí thư Hồng Vĩ Cơ cùng thị trưởng Giang Thành, Tả Viên Triệu, hai người đang ngồi đối diện nhau ở bàn công tác, sắc mặt cả hai đều khó
coi y như nhau. Tuy rằng cầu bị sập gây thương vong không lớn nhưng nó
lại gây ảnh hưởng quá lớn đến xã hội, dự án đường vành đai ba là một
trong những công trình trọng điểm của toàn thành phố, vậy mà vừa mới thi công xong, thông xe chưa đầy ba ngày mà cầu đã sập, như vậy chẳng phải
hình tượng chính phủ Giang Thành trong lòng người dân sẽ bị hạ xuống mức thấp nhất sao?
Hồng Vĩ Cơ vẫn giữ nguyên điếu thuốc lá đang cháy lửa đỏ trong tay cả
nửa ngày cũng không hút một hơi. Mãi một lúc lúc sau hắn mới thấp giọng
nói: "Viên Triệu, ngươi nói xem, chuyện này nên xử lý như thế nào?"
Tả Viên Triệu thở dài một hơi chầm chậm nói: "Trước tiên cứ khống chế
những người có tương quan trách nhiệm, sau đó nhanh chóng điều tra
nguyên nhân chủ yếu gây ra vụ sập cầu. Lúc tìm được nguyên nhân rồi thì
truy cứu trách nhiệm từng cá nhân một, chúng ta phải xử lý thật tốt mọi
chuyện trước khi tỉnh uỷ có chỉ đạo xuống, bằng không ảnh hưởng sẽ càng
xấu hơn!"
Hồng Vĩ Cơ cười khổ lắc lắc đầu: "Giờ ảnh hưởng đã xấu đến mức không thể xấu hơn rồi!"
Tả Viên Triệu thấp giọng nói: "Tổng chỉ huy dự án xây dựng đường vành
đai ba là Lý phó thị trưởng, người nhận thầu là Phương Văn Nam..."
Hắn dừng lại một chút rồi mới nhỏ giọng nói tiếp: "Cố đại tiểu thư cũng
là một trong những người nhận thầu xây dựng công trình!"
Hồng Vĩ Cơ cũng hiểu ý Tả Viên Triệu, hắn đang muốn hỏi ý kiến của mình
nên xử trí ra sao với Cố Giai Đồng? Hồng Vĩ Cơ đưa điếu thuốc lên miệng
rít một hơi thật dài, suy nghĩ cả nửa ngày sau hắn mới nói ra ý nghĩ
trong đầu: "Có nên hỏi ý kiến tỉnh uỷ trước không?"
Tả Viên Triệu thấp giọng nói: "Chỉ sợ giờ tỉnh uỷ đã biết chuyện rồi!"
Hắn thấy cứ tiếp tục chơi trò đoán ý của nhau như vậy chẳng có nghĩa lý
gì nên trực tiếp nói thẳng ra: "Nên chăng tạm thời không cần động đến Cố Giai Đồng vội?" Tả Viên Triệu cũng biết trong bụng Hồng Vĩ Cơ không dám đắc tội với Cố bí thư, mà nói thẳng ra hắn cũng không dám. Chẳng may
tỉnh uỷ lại không có phản ứng gì mà bọn họ lại cứ công chính nghiêm minh chấp pháp, chỉ sợ lại làm trái ý Cố bí thư thì không hay.
Hồng Vĩ Cơ dụi dụi đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn: "Trước hết cứ bắt giữ
những người trực tiếp phụ trách công trình đã!" Những lời này đã biểu lỗ rõ ý tứ của hắn, trước hết cứ bắt giữ Phương Văn Nam là tổng thầu dự án xây dựng đường vành đai ba, còn việc khác thì từ từ tính sau.
*****************
Nghe tiếng còi cảnh sát inh ỏi càng lúc càng tới gần, Phương Văn Nam khó nhọc đứng dậy, tập tễnh đi ra ngoài cửa. Vừa mở cửa liền thấy bốn gã
cảnh sát đang hùng hổ xông vào, Phương Văn Nam nhíu nhíu mày, nhưng khi
biết rõ chuyện xảy ra hắn lại tỏ ra bình tĩnh lạ thường, hắn không có
bất kỳ biểu hiện phản kháng nào, chỉ thấp giọng nói: "Dẫn ta đi đi!"
Điện thoại trên bàn làm việc cứ kêu mãi, Hồng Vĩ Cơ chậm rãi nhấc điện
thoại lên nghe, người đầu dây bên kia không nói gì mà chỉ có tiếng hít
thở dồn dập. Rất nhanh Hồng Vĩ Cơ liền nhận ra đối phương là Tô Tiểu
Hồng, theo thói quen hắn lại hơi nhíu nhíu mày thấp giọng nói: "Ta đang
bận!"
"Nếu hắn xảy ra chuyện gì, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Tô Tiểu Hồng chỉ nói vỏn vẹn một câu xong hung hăng dập điện thoại.
Hai hàng lông mày của Hồng Vĩ Cơ lại càng nhíu chặt vào nhau hơn. Hắn
thở dài một hơi rồi chầm chậm đứng dậy xoay người nhìn ra phía cửa sổ,
hai tay hắn bắt chéo sau lưng, ánh mắt nhìn xuyên qua ô cửa kính, giờ
bóng đêm đã phủ kín khắp cả thành phố Giang Thành. Hắn tới đây lâu như
vậy rồi nhưng thuỷ chung hắn vẫn cứ không có cảm giác thân quen, giờ
nhìn lại khung cảnh kia lại càng khiến hắn cảm thấy xa lạ khó chịu hơn,
xem ra hắn không thích hợp với địa phương này. Đột nhiên đáy lòng hắn
lại dâng nên một nỗi niềm buồn chán, cảm giác như chỉ muốn nhanh chóng
rời khỏi nơi này, cái nơi có bầu không khí khiến hắn hít thở không
thông, thực sự hắn không chịu nổi một giây phút nào nữa.
Lý Trường Vũ giơ tay gõ nhẹ mấy cái cửa phòng làm việc của Hồng Vĩ Cơ.
Mỗi một tiếng gõ cửa vang lên là Lý Trường Vũ lại cảm thấy nội tâm nặng
trĩu thêm, nói thực, hắn không biết phải mở lời thế nào với vị lãnh đạo
cũng là bạn học cũ của mình. Dụng ý lúc ban đầu của Hồng Vĩ Cơ giao
quyền tổng chỉ huy dự án xây dựng đường vành đai ba cho hắn, thứ nhất là để giúp hắn có thêm chiến tích để củng cố uy tín, tăng thêm xác xuất
đắc cử chiếc ghế thị trưởng Giang Thành. Thứ hai Hồng Vĩ Cơ muốn lợi
dụng chuyện này để Lý Trường Vũ chiếu cố ít nhiều cho Phương Văn Nam,
nhưng giờ đột nhiên lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lý Trường Vũ cũng
không tin Hồng Vĩ cơ chịu ra mặt giúp đỡ mình, dù sao cũng do mình đã
phụ sự kỳ vọng của người ta.
Hồng Vĩ Cơ vẻ mặt phức tạp nhìn người bạn học cũ nhưng ánh mắt hắn lại
không có chút trách móc nào, dù sao con người ta cũng không phải là
thần, làm sao biết trước được những điều chưa xảy ra mà tránh được. Ngẫu nhiên xảy ra chuyện như vậy thì cũng chỉ trách hắn xui xẻo không may,
hoạ vô đơn chí mà thôi.
Vẫn là Lý Trường Vũ mở lời nói trước: "Hồng bí thư, tôi lần này tới đây... Là để thỉnh tội!"
Hồng Vĩ Cơ chỉ chỉ chiếc ghế phía đối diện nhỏ giọng nói: "Ngồi đi!"
Lý Trường Vũ chậm chạp ngồi xuống rồi lại theo bản năng rút bao thuốc
trong túi áo ra, lấy ra một điếu đưa cho Hồng Vĩ Cơ. Hai người cứ thế
lặng lẽ ngồi hút thuốc, không ai nói một tiếng nào, bầu không khí trở
nên nặng nề hơn. Hút xong một điếu, Lý Trường Vũ lại lấy ra một điếu
nữa, rít thêm một hơi dài xong mới thấp giọng nói: "Tôi sẽ đứng ra gánh
vác trách nhiệm lần này!" Lời này của Lý Trường Vũ đã tỏ rõ thái độ của
hắn, hắn sẽ không đùn đẩy trách nhiệm cũng không làm liên luỵ đến Hồng
Vĩ Cơ.
Hồng Vĩ Cơ thản nhiên cười một tiếng: "Hiện giờ nguyên nhân sự cố vẫn
còn chưa được làm rõ, chưa gì đã đứng ra nhận trách nhiệm như vậy e còn
hơi sớm. Vậy cụ thể tình hình thế nào rồi?"
Lý Trường Vũ thấp giọng báo cáo: "Đã tạm bắt giữ Phương Văn Nam, hắn là
tổng thầu dự án mà cầu Tường Vi là do công ty hắn hợp tác với tập đoàn
Thiên Tường cùng thi công xây dựng, mà người phụ trách thi công của bên
Thiên Tường là Đào Vĩ, hắn nghe nói cầu xảy ra sự cố sợ bị truy cứu
trách nhiệm nên bỏ trốn. Những nhân viên phụ trách thiết kế xây dựng đồ
án cầu cũng bị bên côn an tiến hành tạm giam để điều tra. Còn nguyên
nhân chính gây ra sự cố thì vẫn còn đang điều tra làm rõ..." Hắn
ngừng một chút rồi lại nói tiếp: "Chuyện này đã báo cáo lên lãnh đạo
tỉnh uỷ, mà bên tỉnh cũng điều xuống đoàn chuyên gia thiết kế xây dựng
để cùng chúng ta mau chóng tìm ra chân tướng sự việc."
Hồng Vĩ Cơ chỉ gật gật đầu không nói gì.
Lý Trường Vũ lại bổ sung thêm một câu: "Cố Giai Đồng đang ở Bắc Kinh!"
Hiện giờ Hồng Vĩ Cơ mới chân chính hiểu được tại sao trước kia Lý Trường Vũ lại đề nghị để Cố Giai Đồng tham gia vào dự án xây dựng đường vành
đai ba. Quả nhiên thực tế cho thấy lão bạn học cũ này vẫn vô cùng cẩn
trọng kín đáo, bất kể Cố Giai Đồng có trực tiếp liên quan đến vụ việc
này hay không nhưng việc nàng ta cùng tham gia đấu thầu thì ai ai cũng
biết. Giờ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, mọi người phải gánh trách nhiệm,
nàng ta cũng không tránh khỏi bị trách nhiệm liên đới, nàng ta bị liên
luỵ cũng chẳng khác gì Cố bí thư bị liên luỵ theo, như vậy tỉnh uỷ muốn
xử lý chuyện này thì không thể không lo lắng nhân tố Cố bí thư bên
trong. Nghĩ đến đây cuối cùng Hồng Vĩ Cơ mới cảm thấy tâm tình thoải mái được một chút.
Lúc Lý Trường Vũ trở lại văn phòng làm việc của mình mới biết Trương
Dương ngồi chờ ở cửa từ lâu, vẻ mặt hắn không dấu nổi sự mệt mỏi quá độ: "Có việc gì thì để hôm khác nói sau, hôm nay ta còn bận nhiều việc!"
Trương Dương lắc lắc đầu trầm giọng nói: "Nhật định hôm nay phải nói!"
Lý Trường Vũ cũng nhận ra giọng điệu Trương Dương có phần không tốt, hắn nhìn Trương Dương lại một hồi, rốt cục cũng gật gật đầu nói: "Được rồi, vào trong nói chuyện đi, ta không có nhiều thời gian đâu!"
Thực ra Trương Dương cũng đang cố đè nén cơn tức giận trong lòng lại,
lúc biết tin dự án đường vành đai ba xảy ra sự cố, người đầu tiên hắn
nghĩ đến là Cố Giai Đồng. Lúc trước Phương Văn Nam nhận thầu dự án, hắn
ta lại thông qua Trương Dương tìm Lý Trường Vũ, mà Lý Trường Vũ lại ẩn ý bảo Trương Dương khuyên Cố Giai Đồng cùng hợp tác nhận thầu dự án với
Phương Văn Nam.
Trước thì Trương Dương cũng không thấy có điểm gì khác thường, nhưng
hiện giờ xảy ra chuyện, Trương Dương mới nhận ra, ngay từ đầu Lý Trường
Vũ đã lo rằng dự án này có tính phiêu lưu quá lớn nên mới có ý buộc Cố
Giai Đồng vào chung một con thuyền, như vậy chẳng khác gì tự mua cho
mình một tấm bảo hiểm, hay một chiếc phao cứu sinh cỡ lớn. Trương Dương
không sợ bị người khác lợi dụng, nhưng hắn lại ghét nhất người khác dám
lợi dụng nữ nhân của hắn, cho dù là Lý Trường Vũ đi nữa hắn cũng không
nể chút mặt mũi nào.
Vừa vào văn phòng của Lý Trường Vũ, Trương Dương nhịn không được liền
lớn tiếng hỏi: "Chuyện này sẽ gây ảnh hưởng gì tới Cố Giai Đồng?"
Lúc này Lý Trường Vũ mới biết vì sao Trương Dương lại tới đây tìm mình,
hắn thấp giọng trả lời: "Nàng ta là một trong những người cùng đứng ra
nhận thầu, đương nhiên cũng sẽ chịu một chút trách nhiệm liên đới!"
"Nàng ta đâu có liên quan gì đến chuyện này, đáng nhẽ ngươi phải biết rõ chuyện này hơn bất kỳ ai hết mới phải chứ?"
Lý Trường Vũ thở dài một hơi: "Sở dĩ nàng ta chịu hợp tác cùng nhận thầu dự án xây dựng đường vành đai ba này là vì nàng ta thấy lợi ích trong
đó, mà đã có lợi ích thì chắc chắn là phải có tính mạo hiểm, giờ xảy ra
sự cố ngoài ý muốn dù gì nàng ta cũng phải chịu trách nhiệm!"
Những lời này của Lý Trường Vũ khiến Trương Dương cảm thấy phản cảm vô
cùng, hắn lạnh lùng nói: "Ta chỉ biết một điều, chuyện này không liên
quan gì đến Cố Giai Đồng cả. Nếu ta biết kẻ nào cố ý mượn chuyện này gây khó dễ nàng ta, bất luận kẻ đó có là ai đi chăng nữa, nhất định ta sẽ
không nể tình!"
Lý Trường Vũ nghe mà không kìm nổi cơn tức giận, tiểu tử ngươi cũng quá
ngông cuồng rồi đó, ta là phó thị trưởng thành phố vậy mà ngươi lại dám
ngang nhiên uy hiếp ngay trong phòng làm việc của ta sao? Hắn hừ lạnh
một tiếng giận dữ vỗ bàn cái rầm! một tiếng rồi quát lớn: "Ra ngoài!"
Trương Dương gật gật đầu không nói tiếng nào mà xoay người bỏ đi ngay tức khắc.
Thực ra sớm muộn gì giữa hai người bọn họ cũng xảy ra tranh chấp, mà Cố
Giai Đồng chỉ là một mồi lửa châm ngòi mà thôi. Trương Dương vẫn cho
rằng Lý Trường Vũ cố ý muốn lợi dụng Cố Giai Đồng, chính điều này khiến
hắn càng căm hận Lý Trường Vũ hơn. Lăn nội trên chốn quan trường cũng
khá lâu, con mắt phân tích tình hình của Trương Dương cũng được nâng cao hơn trước rất nhiều, hắn cũng biết vụ sập cầu lần này chắc chắn sẽ gây
ảnh hưởng vô cùng xấu, như vậy phiền toái mà Cố Giai Đồng mắc phải sẽ
không nhỏ chút nào, càng nghĩ Trương Dương lại càng thấy khó chịu hơn.
Trương Dương vừa về nhà không lâu sau, Cố Giai Đồng liền gọi điện tới.
Tuy rằng lãnh đạo Giang Thành vẫn chưa báo cho nàng biết sự việc sập cầu vừa rồi, nhưng thông qua những mối quan hệ nàng cũng biết khá nhanh tin tức này. Giờ nàng gọi điện cho Trương Dương cũng là để xác định rõ ràng chuyện này là như thế nào?
Trương Dương không muốn thấy Cố Giai Đồng phải lo lắng nên mới tránh
nặng tìm nhẹ, lựa lời kể lại sự việc cho nàng ta biết, cuối cùng cũng
chỉ nói trách nhiệm lớn nhất do bên thi công côn trình gánh chịu, mà
nàng ta sẽ không bị liên quan đến.
Là giám đốc một công ty lớn, mà lại con gái của Cố bí thư nên nàng cũng
quá quen với mấy trò chơi chính trị, làm sao nàng không biết hậu quả
chuyện này sẽ như thế nào, nhưng nàng vẫn chỉ nhẹ giọng nói: "Trương
Dương, ngươi cũng đừng nên gạt ta nữa. Ta biết, ta khó có thể thoát khỏi phải chịu trách nhiệm chuyện này. Xem ra ta phải trở lại Giang Thành
một chuyến rồi!"
Trương Dương thấp giọng khuyên nhủ: "Ngươi không cần phải về!"
"Vì sao?"
Trương Dương lại hỏi ngược lại: "Thế cha ngươi đã gọi điện cho ngươi chưa?"
"Chưa!"
"Thế bên Giang Thành đã gọi điện báo cho ngươi biết chuyện gì hay chưa?"
"Cũng chưa thấy gì!"
Trương Dương cười nhẹ nói: "Như vậy chẳng phải đã rõ rồi sao? Tất cả mọi người đều biết ngươi có liên quan đến chuyện này, nhưng vì sao lại
không có ai chủ động gọi điện báo cho ngươi biết? Bọn họ sợ điều gì?
Chẳng phải là bọn họ sợ, người đầu tiên dám nói ra chuyện này là sẽ đắc
tội với Cố bí thư sao?"
Cố Giai Đồng lại nói: "Nhưng dù sao ta vẫn phải trở về, ta phải gánh trách nhiệm của mình, ta không muốn liên luỵ đến cha ta!"
Trương Dương nhếch mép cười nhạt một tiếng: "Bọn họ chỉ mong sao ngươi
sớm trở về đó mà thôi, thế thì ngươi trở về làm gì? Sự việc mới xảy ra,
cũng chưa điều tra rõ nguyên nhân xảy ra sự cố, người nào phải gánh chịu trách nhiệm cũng còn chưa rõ ràng. Cứ để mặc bọn họ xử lý đã đi, mà
ngươi cũng không phải là trốn tránh trách nhiệm, chỉ là chờ đến bao giờ
điều tra rõ nguyên nhân rồi trở về cũng không muộn mà!"
"Nhưng mà..."
Trương Dương trầm giọng nói: "Không có nhưng nhị gì hết. Ta sẽ giúp
ngươi tìm hiểu rõ chuyện này ra sao, ta thực muốn xem xem kẻ nào dám
nhân cơ hội này gây khó dễ cho ngươi!"