Y Đạo Quan Đồ

Chương 206: Áo dài trắng, xe jeep

Trương Dương không sợ

chuyện, có điều chuyện này khiến hắn có chút ảo não, không nghi ngờ gì

nữa, chuyện mình tố cáo Hoàng Cung Giả Nhật khẳng định là nội bộ công an tiết lộ ra ngoài, hắn rất tức giận, lúc đó vẫn là suy nghĩ thiếu chu

đáo, nếu muốn triệt để tránh ra ngoài chuyện này thì nên bảo Khương

Lượng giữ kín bí mật, không nên tìm tới Điền Khánh Long, nhưng không tìm Điền Khánh Long, Khương Lượng cũng không dám gánh trách nhiệm lớn như

vậy, mẹ kiếp, trời phải đổ mưa, gái phải gả chồng, kệ con mẹ nó đi.

Nghiệp kinh doanh của Phương Văn Nam ở Giang Thành không phải là ngày

một ngày hai, gã có rất nhiều quan hệ, chuyện con trai bị đánh ở cục

cảnh sát gã cũng nghe nói tới, mặc dù tức giận những dẫu sao cũng có

chút đau lòng, gã lần này tới gặp Điền Khánh Long, không phải là để cầu

tình cho con trai, gã chỉ lấy tư cách một người bạn tới để thăm hỏi, tuy lý do này của gã chẳng ai tin nổi.

Có Trương Dương dẫn đường, Phương Văn Nam rất thuận lợi gặp Điền Khánh

Long, hắn đặt giỏ hoa quả xuống đất, nhìn Điền Khánh Long, nói một câu

rất chân thành: "Cục trưởng Điền, anh chịu khổ rồi!"

Điền Khánh Long cười cười, thông qua hai ngày trị liệu, lại thêm sự phụ

trợ của linh đan diệu dược mà Trương Dương đưa, thân thể của y khôi phục lại rất nhanh, hiện tại nói chuyện đã tự nhiên, có điều trung khí rõ

ràng vẫn không đủ, y nói khẽ: "Phương tổng về là vì con trai ư?"

Phương Văn Nam thở dài, gã vỗ mu bàn tay của Điền Khánh Long, nói: "Cục

trưởng Điền, anh yên tâm, tôi sẽ không quấy rỗi tư pháp công chính đâu,

chỉ cần chứng thực được thằng súc sinh đó làm trái với pháp luật của

quốc gia, tôi nhất định sẽ tự tay đưa nó vào tù."

Điền Khánh Long hờ hững nói: "Hắn có phạm tội hay không thì tự có pháp

luật xem xét và quyết định!" Phương Hải Đào có buôn lậu thuốc phiện hay

không thì vẫn chưa định luận, có điều từ tình huống của hiện trường lúc

đó mà xét thì chỉ cất giữ độc phẩm và chất hút có hại thôi đã đủ để cấu

thành phạm tội rồi, đưa hắn vào ngục là không có bất kỳ nghi vấn nào.

Phương Văn Nam mấp máy môi, cuối cùng cũng hỏi một cách rất gian nan:

"Cục trưởng Điền, tôi nghe nói có người gọi điện thoại đe dọa anh, anh

có hoài nghi là chuyện này liên quan tới Hải Đào không?"

Điền Khánh Long trong lòng có chút không vui, y nói khẽ: "Phương tổng,

chuyện vụ án cứ giao cho cảnh sát đi, hiện tại tỉnh thính đã thành lập

tổ chuyên án rồi, cái mà tôi cần làm chỉ là phối hợp điều tra mà thôi!"

Phương Văn Nam nhìn ra tâm tình mâu thuẫn của Điền Khánh Long, gã không

nói gì, lặng lẽ đứng dậy cáo từ Điền Khánh Long rồi bước ra ngoài cửa.

Trương Dương không lập tức đi theo mà nhìn Điền Khánh Long.

"Cậu có việc gì à?" Điền Khánh Long cười nói.

Trương Dương gật đầu: "Chuyện của Hoàng Cung Giả Nhật, ông đã nói với bao nhiêu người?"

"Sao?"

"Hiện tại Giang Thành khắp phố to ngõ nhỏ đều đang đồn đại, là tôi tối cáo Hoàng Cung Giả Nhật!"

Điền Khánh Long nhíu mày, trong nội bộ cục công an chỉ có mấy lãnh đạo

là biết, y lúc đó cũng đặc biệt dặn dò mọi người phải giữ kín bí mất,

nhưng Trương Dương cuối cùng vẫn bị lộ, Điền Khánh Long đương nhiên biết chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào, Hoàng Cung Giả Nhật

chính là một tổ ong vò vẽ rất lớn, hiện tại Trương Dương đã bị định

nghĩa là người chọc tổ ong, tất sẽ dẫn tới sự thù hận của rất nhiều

người, phiền phức nất đương nhiên là ba vị thường ủy thị ủy, xem ra lần

này đã tạo thành cho Trương Dương phiền phức lớn rồi. Có điều thành Khai Phong cũng không coi chuyện này vào đâu, y hiểu rất rõ Trương Dương,

thằng ôn này căn bản không phải là người sợ chuyện, đối với người khác

thì là phiền phức, nhưng đối với hắn mà nói thì chỉ là thêm một chút màu sắc cho cuộc sống thêm thú vị hơn mà thôi, Điền Khánh Long nói: "Chuyện đã như thế này rồi, tôi có nói xin lỗi thì cũng đã muộn!" Câu nói này

đã lộ rõ sự giảo hoạt của vị cục trưởng cục công an này.

Trương Dương hiểu rõ những gì mà y nói cũng là sự thực, dẫu sao thì cũng dính phải phiền phức rồi, có muốn tránh cũng không tránh được, thôi thì cứ tiếp nhận hiện thực đi. Rời khỏi phòng bệnh của Điền Khánh Long, tới bãi đỗ xe ở dưới tòa nhà, lại thấy Điền Bân và Phương Văn Nam đang đối

đối diện nhau, ánh mắt của Điền Bân cực kỳ bất thiện, tức giận nhìn chằm chằm vào Phương Văn Nam: "Ai cho ông tới đây?"

Phương Văn Nam tất nhiên không thèm so đo với Điền Ban, hờ hững cười

nói: "Tôi là cha cậu là bạn bè cũ, ông ấy xảy ra chuyện tôi đương nhiên

phải tới thăm rồi!"

"Làm bộ làm tịch!"

Phương Văn Nam cười cười không nói gì, quay người đi vào trong xe.

Điền Bân rống lên ở sau lưng gã: "Là thằng con trai bảo bối của ông sắp

đặt tất cả, Phương Văn Nam, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!"

Phương Văn Nam chậm rãi quay lại, hai mắt lạnh lùng nhìn Điền Bân: "Cảnh sát Điền, có phải là con trai tôi làm hay không tự có công luận, cậu

tuy là cảnh sát, nhưng cậu không có quyền định tội nó, con trai tôi phạm pháp, tự có pháp luật trừng phạt nó, cậu không có quyền làm ra bất kỳ

sự trừng phạt nào đối với nó cả! Nếu tôi không phải là nể mặt cha cậu,

Điền Bân, tôi sẽ khiến cậu phải trả một cái giá rất đắt cho hành động

của bản thân cậu!"

Điền Bân hừ lạnh một tiếng, khinh thường bảo: "Làm đi!"

Trương Dương kịp thời xuất hiện ở trước mặt hai người: "Trò chuyện náo nhiệt quá nhỉ, Điền Bân, cha cậu gọi cậu kìa!"

Điền Ban tuy khó chịu với Phương Văn Nam, nhưng ở trước mặt Trương

Dương, hắn vẫn rất khó xử, dẫu sao thì hắn cũng đã biết rằng Trương

Dương mới là ân nhân cứu mạng của cha hắn, hắn cố gắng áp chế lửa giận ở trong lòng, bước về phía tầng phòng bệnh.

Phương Văn Nam lắc lắc đầu, sắc mặt tái xanh tiến vào trong xe.

Trương Dương cũng bước vào ngồi, Tô Tiểu Hồng ở trong xe đã nhìn thấy

cuộc cãi vã giữa Phương Văn Nam và Điền Bân, có điều cô ta không xuống

xe, cho dù cô ta có ra mặt thì cũng không giải quyết được vấn đề.

Phương Văn Nam hậm hực nói: "Hải Đào hít thuốc phiện chắc là sự thực,

nhưng tôi không tin nó lại đi bán thuốc phiện, tôi càng không tin nó có

gan bày mưu ám sát cục trưởng Điền!"

Trương Dương không biết gì về Phương Hải Đào, có điều bằng vào sự nhận

thức của hắn về Phương Hải Đào, cho dù là người làm cha như Phương Văn

Nam cũng rất khó có thể nói được rằng thực sự hiểu được con trai mình,

hắn nói với lái xe: "Đưa tôi tới nhà mày chế thuốc Giang Thành!"

...

Trương Dương tới nhà máy chế thuốc Giang Thành là để tham gia một hội

nghị cải cách nội bộ, gần đây Hồ Nhân Như đang ký hợp đồng cuối cùng với phía nhà máy, Trương Dương thân là người phụ trách của ban cải cách xí

nghiệp, tất nhiên vẫn bắt buộc phải ra mặt.

Lái xe đưa Phương Văn Nam và Tô Tiểu Hồng tới chỗ cục công an trước, sau đó đưa Trương Dương tới nhà máy chế thuốc Giang Thành, nhưng lúc lái xe qua đường Hòa Bình, Trương Dương nhìn thấy Tần Bạch mặc quần áo thường

phục đang đi trong đám người, gã tựa hồ như đang theo dõi ai đó, Trương

Dương liền bảo lái xe đi chậm lại.

Đột nhiên có một bóng người thấp nhỏ nhanh chóng chạy về phía trước, Tần Bạch cũng khẩn trương đuổi theo, gã hôm nay nhận được tin tức, một

trong những nghi phạm ngày đó ám sát Điền Khánh Long xuất hiện ở khu vực đường Hòa Bình, cho nên trong đội áp dụng hành động.

Người đang chạy là một thiếu niên, nó mới chỉ khoảng mười ba mười bốn

tuổi, tốc độ chạy cực nhanh, hơn nữa thân pháp linh hoạt, từ trong dòng

người chạy tới con đường cái mà xe cộ đang đi lại không ngừng, Trương

Dương lớn tiếng ra lệnh: "Cản nó lại!"

Lái xe đạp chân ga, xe Lincoln thân dài lao ra, cản đường tên thiếu niên đó, tên thiếu niên đó không ngờ nhảy vọt lên nóc xe, sau đó vượt qua

chiếc xe Lincoln rồi tiếp tục chạy về phía trước.

Thiếu niên đang chạy mắt thấy sắp chạy tới con đường cái ở đối diện,

song nó cảm thấy phía sau có nguy hiểm ập tới, quay người lại, vừa hay

thấy Trương Dương giống như hùng ưng từ trong không trung hạ xuống,

trong mắt thiếu niên đó đầy vẻ sợ hãi, biết rằng mình đã không chạy được nữa rồi, hắn rút ra một thanh chủy thủ, đặt ở trước mặt mình, nó muốn

dùng biện pháp tự hại mình để dọa Trương Dương, đáng tiếng hắn ra tay so với Trương Dương thì chậm hơn nhiều. Trương Dương vặn cổ tay nó, đoạt

lấy con dao trong tay nó.

Tần Bạch theo sau chạy tới cạnh Trương Dương, gã lấy còng tay còng hai

tay tên thiếu niên đó lại, thở hổn hển nói với Trương Dương: "Cảm ơn,

anh sao lại ở đây?"

"Tình cơ đi ngang qua thôi!" Trương Dương nhìn thiếu niên đó, có chút kỳ quái nói: "Nó phạm tội gì vậy?"

"Nó tên là Tiền Đao Thủ, có liên quan tới vụ án ám sát cục trưởng Điền, ngày đó chỉ có nó chạy thoát!"

Thiếu niên đó vẫn đang giãy dụa, Tần Bạch tát vào mặt nó: "Thật thà một chút cho tao!"

Lúc này, hai đồng sự cùng hành động với Tần Bạch lúc này mới chạy tới,

Tần Bạch giao thằng nhóc có biệt danh là Tiền Đao Thủ cho đồng sự, cùng

Trương Dương đi sang một bên: "Tôi theo dõi nó nửa ngày rồi, thằng nhóc

này quỷ quyệt lắm."

Trương Dương nhìn thiếu niên bị đẩy vào xe cảnh sát, thằng nhóc này cũng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi làm sao lại tàn nhẫn như vậy?

Tần Bạch nói: "Tôi hoài nghi đứng sau chuyện này nhất định có người xúi

dục, tôi đi đây, phải đưa nó về để thẩm vấn, xem xem có thể hỏi ra kẻ

xúi giục đứng đằng sau hay không!"

Trương Dương nói với Tần bạch: "Nếu có manh mối gì thì đừng quên báo cho tôi một tiếng nhé!"

Tần Bạch cười bảo: "Yên tâm đi, tôi sẽ thông báo cho anh ngay!"

...

Lúc Trương Dương tới nhà máy chế thuốc Giang Thành thì hội nghị đã kết

thúc rồi, Hồ Nhân Như cũng quay về phòng làm việc lâm thời của cô ta ở

nhà máy chế thuốc. Trương Dương gõ cửa, sau khi nhận được sự cho phép

của Hồ Nhân Như mới bước vào trong.

Hồ Nhân Như mặc váy ngắn màu xám, bên ngoài mặc quần áo lao động màu

trắng, cô ta đang chuẩn bị đi khảo sát tình hình phân xưởng, thấy Trương Dương bây giờ mới tới không khỏi oán trách: "Đã nói là phải họp, sao

tới muộn vậy?"

"Trên đường gặp chuyện cho nên tới muộn." Trương Dương bước tới cạnh cô ta, cầm chén trà của Hồ Nhân Như lên uống một ngụm.

Từ góc độ của hắn vừa hay có thể nhìn thấy cổ áo mở rộng của Hồ Nhân Như, một đôi thỏ trắng nõn như ẩn như hiện.

Hồ Nhân Như lập tức phát giác ra ánh mắt ám muội của thằng ôn này, thân

thể hơi ngửa ra sau một chút, ánh mắt của Trương Dương lại chiếu lên đôi chân thon dài trắng như tuyết của Hồ Nhân Như, nói khẽ: "Không ngờ em

mặc đồng phục lại đẹp như vậy!"

Hồ Nhân Như bật cười: "Giờ là lúc làm việc, đừng có quấy rầy em!"

Chóp mũi Trương Dương đã đụng tới mép tóc của cô ta, ngửi thấy múi thơm

thoang thoảng trên người Hồ Nhân Như, thân thế hắn tự có phản ứng, lông

mi đen dài của Hồ Nhân Như hạ xuống, vừa hay thấy bộ phận nào đó của

Trương Dương đang dựng lều, ngẩng đầu lên nhìn Trương Dương với ánh mắt

oán trách, nhưng khuôn mặt đỏ ửng lại không che giấu được sự kích động ở trong lòng.

Trương Dương vòng ra sau người cô ta, nhẹ nhàng vuốt ve đầu vai cô ta,

sau đó hôn lên phần cổ mềm mại của Hồ Nhân Như, hô hấp của Hồ Nhân Như

biến thành gấp rút, cô ta dịu dàng nói: "Đừng làm loạn, nơi này là phòng làm việc, em còn phải ra ngoài nữa..." Trương Dương đã ôm cô ta lên,

tay thọc vào trong váy ngắn, nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông của cô ta. Hồ

Nhân Như dưới sự vuốt ve ôn nhu của hắn, cả người biến thành mềm nhũn,

trong con mắt đẹp tràn ngập thần tình mê loạn, thổ khí như lan nói:

"Đừng có làm loạn mà..."

Tay Trương Dương đã vén váy cô ta lên, đôi chân thẳng như bút của Hồ

Nhân Như triệt để lộ ra hết, phòng tuyến quần lót màu đen căn bản không

kham nổi một kích, trong nháy mắt đã bị Trương Dương kéo xuống.

Trương Dương ấn thân hình thon thả của Hồ Nhân Như lên tường, Hồ Nhân

Như ngàn vạn lần không ngờ rằng thằng ôn này lại hoang đường tới mức

này, giữa ban ngày ban mặt, chạy tới phòng làm việc của mình, không ngờ

lại dám tùy ý làm bậy, cô ta tuy cảm giác không ổn, nhưng lửa dục trong

người đã bị Trương Dương khơi dậy, đôi chân dài quấn quanh hông Trương

Dương, cảm nhận sự sung sướng và trùng kích mà hắn mang lại cho mình.

Bên ngoài phòng ánh nắng chói chang, trong vòng ý xuân dạt dào, khi

Trương Dương bùng nổ, Hồ Nhân Như đã bị hắn dày vò cho bủn rủn vô lực,

chỉ biết dùng chân quấn chặt người hắn, tựa hồ như muốn ép ra hết mỗi

một giọt nước trong người hắn.

Trương đại quan nhân đặt Hồ Nhân Như về chỗ ngồi, lại phát hiện cô ta

ngay cả sức để mở mắt ra cũng không có, quần lót ren màu đen vẫn treo

trên mắt cá chân, lông mi đen dài hơi động đậy, bên trên dính đầy hơi

nước mờ mờ, Trương Dương rất quan tâm mặc quần áo lại cho cô ta, Hồ Nhân Như lúc này mới lấy lại sức, cắn môi trừng mắt lườm Trương Dương: "Đồ

xấu xa, anh bảo em làm sao ra khỏi cửa được nữa đây..."

Nhưng khi nhìn thấy Trương Dương thì không khỏi bật cười.

Trương Dương cúi đầu nhìn thì phát hiện quần mình ướt nhẹp một mảng,

không cần hỏi cũng biết đây chắc chắn là sản phẩm vụ của việc phun mưa

vừa rồi. Hắn cười khổ, nói: "Bị em làm hại rồi, anh làm sao ra khỏi cửa

được đây?"

Hồ Nhân Như mắng: "Đáng đời!" Mặt lại đỏ lên, cô ta chỉ vào cái áo khoác trắng treo ở sau cửa: "Mặc vào đi!"

Trương Dương lấy cái áo khoác dài trắng mặc lên người, vừa hay có thể

che đi cái đũng quần ướt sũng, lập tức cảm thấy tự nhiên hơn nhiều,

trước đây sao không nghĩ tới mặc áo dài trắng lại có chỗ tốt này nhỉ?

Hồ Nhân Như ổn định lại tình tự đang kích động, cầm chén trà lên uống

một ngụm lớn, lúc này mới có khí lực để đứng dậy, nói khẽ: "Em còn phải

tới phân xưởng, cùng đi chứ?"

Trương Dương dẫu sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, theo Hồ Nhân Như đi xem tình hình nhà máy chế thuốc cũng tốt.

Sau khi Hồ Nhân Như bước ra khỏi phòng làm việc, lập tức khôi phục hình

tượng nữ cường nhân lão luyện của cô ta, hai người rời khỏi tầng văn

phòng, Trương Dương nhìn thấy Hồng Linh đang bước tới, hắn cười nói:

"Trùng hợp quá nhỉ! Hồng Linh cậu tới nhà máy chế thuốc tìm người à?"

Hắn biết dì của Hồng Linh làm ở khoa tài vụ.

Hồng Linh lắc đầu, mỉm cười chào hỏi Hồ Nhân Như: "Chào Hồ tổng!"

Hồ Nhân Như lúc này mới mỉm cười giới thiệu: "Hồng Linh đã tới nhà máy

chế thuốc để làm việc rồi, cô ấy nhận lời mời làm chủ nhiệm bộ phận tiêu thụ!"

Trương Dương cười nói: "Mới đó mà đã thành chủ nhiệm Hồng rồi, xem ra

bênh viện nhân dân Giang Thành không giữ được vị Bồ Tát cậu!"

Hồng Linh cười nói: "Tiền lương quá thấp, không thể hiện được giá trị

của tớ, cho nên tớ muốn tới nhà máy chế thuốc để khiêu chiến bản thân!"

Trương Dương và Hồng Linh tùy tiên hàn huyên vài câu rồi lại tiếp tục

cùng Hồ Nhân Như tới khu nhà xưởng. Trên đường Hồ Nhân Như nói với

Trương Dương, tình huống cơ sở thiết bị của nhà máy chế thuốc vẫn rất

tốt, Cố Giai Đồng đối với chuyện này cũng cảm thấy rất hài lòng, sau

ngày mười một, cô ấy sẽ từ Bắc Kinh quay về ký hợp đồng.

Trương Dương có chút kinh ngạc, bảo: "Cô ta lần này tới Bắc Kinh sao lâu vậy? Có phải là Lam Hải ở Bắc Kinh xảy ra vấn đề gì không?"

Hồ Nhân Như nói: "Cũng không nghe thấy cô ấy nhắc tới, em chỉ biết, lần

này cô ấy đi là muốn đưa vào một dây chuyên sản xuất thuốc pha chế sẵn,

cô ấy nói sau khi nhà máy khôi phục lại sản xuất, lập tức sẽ đầu tư tân

dược."

Trương Dương không khỏi bật cười, chuyện này có liên quan cực kỳ mật

thiết với mình, hắn đã từng đáp ứng Cố Giai Đồng, đợi sau khi lấy được

nhà máy dược, hắn sẽ cung cấp mấy phương thuốc. Xem ra Cố Giai Đồng làm

việc thật sự là lôi lệ phong hành, sau khi có ý tưởng lập tức đổi thành

hành động ngay.

Trong phân xưởng ngoài trừ công nhân vệ sinh quét dọn ra thì là công

nhân kiểm tu phụ trách giữ gìn và sửa chữa thiết bị, tuy nhà xưởng vẫn

chưa khôi phục lại sản xuất, nhưng từ tình hình trước mắt đã có thể nhìn ra, tất cả đang ở vào lúc sống lại, không cần bao lâu nữa, nhà máy chế

thuốc Giang Thành sẽ lại cất cánh bay lên.

Hồ Nhân Như nói: "Hiện tại em đang bận rội tuyển dụng một đoàn đội quản

lý, có nhân tuyển nào thích hợp giới thiệu cho em không?"

Trương Dương đột nhiên nhớ tới Triệu Tân Hồng, cô ta từ vụ án tiền chết

khấu dược phẩm, một mực an nhàn ở nhà, không nói tới sai lầm của bản

thân cô ta, Triệu Tân Hồng vẫn là người có năng lực quản lý rất khá, hơn nữa cô ta rất quen thuộc với ngành y dược, bảo cô ta tới giúp đỡ quản

lý vẫn có thể coi là một lựa chọn rất tốt.

Hồ Nhân Như nghe Trương Dương nói xong, lập tức biểu thị sự đồng ý, bảo

Trương Dương lập tức gọi điện thoại cho Triệu Tân Hồng, hẹn thời gian

gặp mặt nói chuyện.

Trương Dương sau khi liên hệ với Triệu Tân Hồng, vừa mới gác điện thoại

thì lại có người gọi tới, hắn bắt máy nghe thấy một giọng nói âm trầm

vang lên: "Trương Dương, chuyện tốt mà mày làm, món nợ Hoàng Cung Giả

Nhật, tao sẽ tính toán với mày, mày cẩn thận một chút đó!"

Trương Dương nhíu mày, bởi vì Hồ Nhân Như ở bên cạnh nên hắn không làm

ra phản ứng quá khích, lạnh lùng nói: "Mày tới tìm tao đi, tao đợi mày!"

"Có chuyện gì vậy?" Hồ Nhân Như rất nhạy cảm phát giác ra gì đó.

Trương Dương lắc đầu, lúc này điện thoại lại đổ chuông, lần này không

phải là gọi điện đe dọa, người gọi tới là Tần Bạch, Tần Bạch hậm hực

nói: "Thật sự không hiểu cục lý là có ý gì, chúng tôi khổ sở lắm mới bắt được thủ phạm, quay về lại bị tổ chuyên án tiếp nhận, bảo chúng tôi

không cần phải nhúng tay vào!"

Trương Dương rất hiểu tính tình của Tần bạch, nói khẽ: "Đã vậy rồi thì cậu đừng quản nữa!"

"Trương Dương, anh ở đâu, tôi có chuyện muốn nói trực tiếp với anh!"

Trương Dương nói địa điểm mà mình đang ở cho gã nghe, nửa tiếng sau Tần Bạch lái xe tới nhà máy chế thuốc Giang Thành đón hắn.

Tần Bạch có chút tức giận, Trương Dương vừa ngồi vào xe, gã đã lớn tiếng gào thét: "Tổ chuyên án của tỉnh đúng là chẳng ra gì, chúng tôi cực khổ lắm mới bắt được nghi phạm, bị bọn họ tiếp nhận một cách vô lý, quá khi dễ người ta rồi!"

Trương Dương cười cười, hắn không hiểu Tần Bạch vì sao lại kích động như vậy: "Tỉnh thính và các cậu cũng đều là một hệ thống, ai phá án mà chả

được?"

Tần Bạch nói: "Đương nhiên là khác nhau rồi, cục trưởng Điền bị đâm là

nổi sĩ nhục của giới cảnh sát Giang Thành chúng tôi, nếu chúng tôi không thể tự tay bắt được hung phạm, sau này sẽ bị người cùng ngành ở Bình

Hải cười đến rụng cả răng đó!"

Trương Dương lúc này mới hiểu Tần Bạch phẫn nộ như vậy không chỉ là vì

chuyện Điền Khánh Long bị đâm, mà là liên quan tới mặt mũi của giới cảnh sát Giang Thành. Hắn nói khẽ: "Tay không vắt qua được đùi, anh không

chống đối được tỉnh thính đâu, đều là vì phá án mà, cũng đừng tính toán

quá!"

Tần Bạch nói: "Trương Dương, anh còn nhớ vụ án lần trước chị tôi bị đâm không?"

Trương Dương gật đầu, hắn đương nhiên nhớ, có điều không hiểu Tần Bạch nhắc tới chuyện này là có ý gì.

Tần Bạch nói: "Tôi cảm thấy hai chúng ta hợp tác ngầm với nhau đi, vụ án của cục trưởng Điền, tôi cũng nắm được một số đầu mối, người khác cũng

không tin tôi, hay là anh theo tôi đi điều tra đi!"

Trương Dương biết Tần Bạch luôn là một người rất chú trọng nguyên tắc, ở rất nhiều phương diện gã thậm chí có chút bảo thủ, loại người này

thường thường cực kỳ cố chấp, chuyện mà Tần Bạch đã nhận định, rất khó

bị người ta thay đổi, Trương Dương tuy không có ý nhúng tay vào chuyện

của cục công an, nhưng Tần Bạch dẫu sao cũng là em vợ trên thực tế của

hắn, hiện tại Tần Thanh ở tận Lam Sơn xa xôi, mình nói sao cũng phải

gánh trách nhiệm chiếu cố cho gã.

Tần Bạch thấy Trương Dương không phản đối, liền bảo: "Thằng nhóc bị bắt

tên là Chu Hiểu, nó và ba tên ám sát cục trưởng Điền đều là một nhóm,

những thằng nhóc này là một số lưu manh, trước đây từng ở trạm xe lửa,

lăng lộn ở chợ quần áo, theo một thằng ôn tên là Hắc Bát."

Trương Dương nói: "Cậu ở hiểu được nhiều tình huống như vậy, vì sao không bắt tên Hắc Bát đó đi?"

Tần Bạch thở dài, nói: "Hắc Bát rất giảo hoạt, chúng tôi hành động mấy

lần nhưng đều không bắt được hắn, tôi nghe nói Hắc Bát và Cẩu Kiểm Cường là huynh đệ kết bái, cho nên muốn tới đó xem thế nào."

Trương Dương bật cười.

Tần Bạch cũng bật cười, gã sở dĩ tìm Trương Dương là bởi vì chuyện

Trương Dương đơn thương độc mã xông vào nhà máy thép ở khu bắc đánh Cẩm

Kiểm Cường quá kinh điển, Cẩu Kiểm Cường tung hoành trên đạo nhiều năm

như vậy, nhưng nhắc tới tên Trương Dương là lại run lẩy bẩy, có thể thấy sức uy hiếp của Trương Dương đối với hắn lớn như thế nào.

Trương Dương phát hiện Tần Bạch cũng có trí tuệ của gã, gật đầu nói: "Thành, tôi giúp cậu!"

Trương Dương đây là lần thứ hai tới nhà tắm Hồng Tường, lần trước hắn

bởi vì chuyện của hộp đêm Kim Tôn mà giết tới đây, đánh cho Cẩu Kiểm

Cường và đám thủ hạ người ngã ngựa đổ.

Lúc hai người tiến vào nhà tắm Hồng Tường, Cẩu Kiểm Cường và ba huynh đệ đang đánh mạt chược ở trong phòng, trong phòng mịt mù khói thuốc, nhìn

thấy Trương Dương xuất hiện ở ngoài cửa, Cẩu Kiểm Cường không nghĩ ngợi

gì lập tức ném mạt chược bỏ chạy, trong lúc kinh hoàng chân vướng vào

ghế, ngã dập mông xuống đất, không đợi gã bò dậy, Trương Dương đã xông

lên vỗ mạnh một cái vào gáy gã: "Mày con mẹ nó sao lại chạy thế hả?"

Mấy tên lưu manh có mặt ở đây lúc trước đều từng bị Trương đại quan nhân đánh, nhìn thấy hắn tự mình tới, ai ai cũng quay sang nhìn nhau, chẳng

ai dám xông lên trước.

Trương Dương cũng không có ý định làm khổ Cẩu Kiểm cường, hắn kéo ghế

ngồi xuống: "Tao có chuyện muốn nói với Cẩu Kiểm Cường, ai không có liên quan thì biến ra ngoài hết đi!"

Cẩu Kiểm Cường cũng từ dưới đất bò dậy, phản ứng của khi vừa rồi nhìn

thấy Trương Dương quả thật là hơi quá khích, hiện tại dẫu sao cũng chẳng trốn được, trong lòng cũng không còn sợ hãi nữa, mặt cười xiểm nịnh:

"Ngại quá, không ngồi vững nên ngã, chúng mày ra ngoài trước đi, để tao

nói chuyện với chủ nhiệm Trương!"

Sau khi mấy tên đó bỏ đi, Tần Bạch cũng kéo ghế ngồi xuống, chỉ vào cái ghế ở đối diện, nói: "ngồi đi!"

Cẩu Kiểm Cường nhìn Trương Dương, sau đó mới cẩn thận dè dặt ngồi xuống: "Chủ nhiệm Trương có gì muốn chỉ giáo?"

Trương Dương nói: "Hắc Bát ở đâu!"

Cẩu Kiểm Cường giả vờ ngu ngơ: "Gì cơ?"

"Hắc Bát ở đâu?"

Cẩu Kiểm Cường lắc đầu, nói: "Tôi không quen hắn!" Hắn chối bỏ rất sạch sẽ.

Tần Bạch tức giận bảo: "Mày và Hắc Bát là huynh đệ kết nghĩa, mày không ngờ lại nói là không quen hắn!"

Cẩu Kiểm Cường nói: "Tôi thật sự không quen mà, tôi lại không phạm pháp? Anh cho rằng đang thẩm vấn phạm nhân à?"

Trương Dương bật cười, Cẩu Kiểm Cường rất kiêng kỵ Trương đại quan nhân, nhìn thấy hắn cười với vẻ bất thiện, trong lòng chợt thấy sợ: "Tôi bảo

này chủ nhiệm Trương, có chuyện thì nói chuyện, đừng có cười như vậy,

tôi hãi lắm!

Trương Dương chỉ vào mũi Cẩu Kiểm Cường: "Mày đại họa lâm đầu rồi mà không biết hả!"

Cẩu Kiểm Cường trợn trừng hai mắt lên, gã cho rằng Trương Dương là cố ý dọa mình.

Trương Dương nói: "Tao không giấu mày, vị này là cảnh sát Tần của tổ

trọng án cục công an Giang Thành, lần này vụ án cục trưởng Điền bị đâm

đã thành chuyện lớn, hiện tại mày là một trong những người bị hiềm nghi

đó."

Cẩu Kiểm Cường nghe vậy liền quýnh lên: "Tôi nói nè chủ nhiệm Trương,

anh không thể vu oan giá họa cho tôi được! Tôi chỉ thực thà kinh doanh

phòng tắm của tôi, không có liên quan gì tới chuyện này cả!" Người lăn

lộn ở Giang Thành có ai mà không biết vụ án của Điền Khánh Long là đại

án, chỉ cần bị dính vào, e rằng có khóc cũng không kịp.

Trương Dương cười lạnh, nói: "Tao không ngại nói với mày, chuyện của

Hoàng Gia Giả Nhật mày có biết không? Viên Lập Ba mày có quen không?

Hiện tại đều không thoát khỏi hiềm nghi, chút chuyện giữa mày và Viên

Lập Ba có ai mà không biết! Hắc Bát là huynh đệ kết bái của mày, mấy

thằng nhóc ám sát cục trưởng Điền lại là Hắc Bát sai khiến, mày không

những bị hiềm nghi, hơn nữa còn bị hiềm nghi rất lớn đó!"

Lần này không những Cẩu Kiểm Cường, ngay cả Tần Bạch cũng há miệng trợn

mắt, năng lực bịa chuyện của thằng ôn này cũng quá mạnh rồi.

Trương Dương đương nhiên là thuận miệng nói bậy, hắn lại không phải là

cảnh sát, hắn tùy tiện nói bậy mấy câu cũng không cần gánh trách nhiệm

pháp luật gì cả, có điều những lời này hiển nhiên có hiệu quả, Cẩu Kiểm

Cường sợ rồi, hắn run giọng nói: "Tôi đúng là huynh đệ kết nghĩa với Hắc Bát, nhưng chúng tôi đã lâu rồi không liên lạc với nhau..."

Trương Dương thở dài: "Tao vốn tới là để giúp mày, xem ra không cho mày nếm chút đau khổ thì mày không nói thực rồi."

Cẩu Kiểm Cường thấy hắn đứng dậy, nhớ tới tình cảnh lần trước bị Trương

Dương đánh cho thừa sống thiếu chết, sợ đến nỗi run lẩy bẩy, run giọng

nói: "Hắc Bát có tình nhân sống ở tòa nhà Giải Phóng đường Văn Đạt, các

anh tới đó tìm đi!"

Trương Dương gật đầu: "Coi như mày thông minh!"

Trương Dương và Tần Bạch hai người án chiếu theo địa chỉ mà Cẩu Kiểm

Cường đã nói tới nhà tình nhân của Hắc Bát, tới ngoài cửa gõ cả nửa ngày vẫn không có ai trả lời, Tần Bạch đang chuẩn bị đi thì Trương Dương

tung chân đá bay cửa.

Tần Bạch nhắc nhớ: "Chúng ta không có giấy khám nhà!"

Trương Dương mặc kệ những cái này, sải bước vào bên trong, mặt lập tức

biến sắc, hắn ngửi thành mùi máu, Tần Bạch cũng ngửi thấy, hai người

nhìn nhau, bước vào phòng ngủ, đẩy cử ra liền thấy một cỗ thi thể của

đàn ông trên giường, dưới đất ngập ngụa máu, sớm đã khô lại, Tần Bạch

bước tới nhìn mặt người chết, xác nhận người chết chính là Hắc Bát. Hắc

Bát chết chẳng khác nào manh mối bị đứt ở ngay giữa, chuyện biến thành

càng lúc càng khó điều tra. Phát sinh án mạng, Tần Bạch cũng không dám

tự tiện làm chủ, vội vàng gọi điện thoại cho cục lý.

Không lâu sau, phó cục trưởng cục công an Đổng Đắc Chí tự mình dẫn đội

tới, y trước tiên mắng Tần Bạch như tát nước vào mặt một trận, lý do

chính là gã có manh mối mà không kịp thời hồi báo lên trên, mà lựa chọn

tự tiện hành động. Mắng Tần Bạch xong, Đổng Đắc Chí bước tới trước mặt

Trương Dương, vẻ mặt của y có chút bất thiện.

Trương Dương cũng không sợ y, híp mắt lại nhìn Đổng Đắc Chí: "Cục trưởng Đổng có gì muốn nói?"

Đổng Đắc Chí trầm giọng, nói: "Tôi nghĩ cậu chắc không cần tôi nhắc nhở, cậu là phụ trách ban cải cách xí nghiệp chứ không phải là cục công an,

loại chuyện này tôi khuyên cậu tốt nhất nên tránh xa ra, đừng có tự

chuốc lấy phiền phức!"

Trương Dương cười khinh thường, hắn cũng không muốn lý luận với Đổng Đắc Chí, quay người bước xuống lầu.

Khi xuống dưới lầu, di động của hắn lại đổ chuông, nhấc máy, giọng nói

âm trầm lại vang lên: "Trương Dương, chuyện sẽ không chỉ như vậy thôi

đâu!" Nói xong liền lập tức gác điện thoại.

Trương Dương thật sự có chút bực bội rồi, thằng hỗn đản này rốt cuộc là ai, hắn rốt cuộc là có quan hệ gì với Hắc Bát không?"

...

Trương Dương rất nhanh liền phát hiện mình bắt đầu bị người ta chơi rồi, xe jeep thì bị người ta rạch xước lung tung, trong hai ngày lốp xe bị

người ta liên tục chọc thủng ba lần, minh thương dễ tránh ám tiễn khó

phòng, Trương đại quan nhân cho dù là võ công cái thế nhưng đối với thủ

đoạn tiểu nhân này, hắn cũng vô kế khả thi.

Sau khi tới hồi báo tiến trình cái cải của nhà máy chế thuốc Giang Thành cho Nghiêm Tân Kiến, đi qua phòng làm việc của Lý Trường Vũ, do dự một

chút vẫn gõ cửa bước vào, thư ký Tề Cảnh Phong của Lý Trường Vũ nhìn

thấy Trương Dương vào liền cười cười lui ra ngoài.

Lý Trường Vũ đang thẩm duyệt văn kiện, nhìn thấy Trương Dương vào, liền

đặt văn kiện xuống, cười nói: "Đã mấy ngày không gặp cậu rồi, ngồi đi!"

Trương Dương ngồi xuống sa lông, để ý thấy trong gạt tàn trên bàn làm

việc của Lý Trường Vũ đầy tàn thuốc, xem ra vị phó thị trưởng thường vụ

này càng lúc hút thuốc càng hung.

Lý Trường Vũ nói: "Tôi buổi sáng tới thăm cục trưởng Điền, tình hình của ông ấy rất tốt, đã có thể ngồi dậy rồi, ông ấy nói lần này may mà có

cậu!" Lý Trường Vũ hiểu rất rõ y thuật của Trương Dương, Điền Khánh Long tuy không nói, nhưng Lý Trường Vũ cũng đoán được rằng Trương Dương đã

cứu vãn tính mạng của Điền Khánh Long.

Trương Dương nói: "Tôi không dám kể công, người cứu ông ấy là chuyên gia của bệnh viện nhân dân Giang Thành, tôi không giúp gì cả!"

Lý Trường Vũ biết hắn không chịu thừa nhận, thở dài nói: "Sau khi tổ

chuyên án của tỉnh thính tới, tình hình cũng không có tiến triển gì cả,

mấy thằng nhóc đâm cục trưởng Điền toàn bộ đều chưa thành niên, bắt bọn

chúng cũng chẳng làm được gì, căn cứ vào khẩu cung của chúng, chuyện này là do một người tên là Hắc Bát sai khiến, nhưng Hắc Bát chết rồi, đầu

môi cũng bị gián đoạn."

Trương Dương đã biết chuyện này, hắn thấp giọng bảo: "Người sắp đặt chuyện này rất giảo hoạt, hắn sớm đã chuẩn bị đường lui!"

Lý Trường Vũ châm một điếu thuốc theo thói quen: "Tổ chuyên án của tỉnh

thính đã nhận định sơ bộ, án kiện này không phải là ngẫu nhiên, là một

sự kiện cố ý báo thù, cho nên đối tượng hiềm nghi rất nhiều..." Y dừng

lại một chút rồi mới nói: "Bao gồm cả mấy cổ động của Hoàng Cung Giả

Nhật."

Đề tài cuối cùng vẫn quay về Hoàng Cung Giả Nhật, Trương Dương nói: "Tôi cảm thấy khả năng này không lớn!"

Lý Trường Vũ phả khói thuốc, có chút hứng trí, nói: "Sao cậu biết?"

"Bọn họ cho dù hận thì cũng nên hận tôi mới đúng, không có liên quan gì

tới cục trưởng Điền cả." Trương Dương thông qua loại phương thức này để

nói rõ với Lý Trường Vũ, chuyện của Hoàng Cung Giả Nhật là tôi làm ra,

ông cũng đừng rụt rụt rè rè nữa, tôi đã dám làm thì không sợ thừa nhận.

Lý Trường Vũ lộ ra một nụ cười khổ, thằng nhóc này cũng thừa nhận mình

là kẻ khởi xướng rồi, phiền phức này không phải bình thường, ngay cả

mình cũng bị hắn kéo vào, Lý Trường Vũ có nỗi khổ khó nói thành lời,

chuyện của Hoàng Cung Giả Nhật khiến danh dự và uy tín của y đều bị

thương tổn, vào thời khắc quan kiện cạnh tranh chức thị trưởng như thế

này mà y liên tiếp gặp phiền phức, hiện tại điều mà y khẩn trương là

quan hệ gần đây giữa Trương Dương và Tả Viên Triêu khá khăng khít, Lý

Trường Vũ trước giờ luôn trầm ổn cũng khó tránh khỏi có chút loạn lòng, y nói khẽ: "Gần đây thị trưởng Tả thường tìm cậu!" Nói xong câu này y

liền có chút hối hận, thế chẳng khác nào là để lộ cảm thụ chân thực

trong lòng mình, với đầu óc của Trương Dương nhất định có thể từ trong

câu nói này của mình mà hiểu được sự khẩn trương trong lòng mình.

Trương Dương cười cười: "Lãnh đạo biểu thị sự quan tâm đối với thuộc hạ, không có gì đặc biệt cả!"

Lý Trường Vũ gật đầu: "Gần đây công tác làm rất tốt!" Nói xong y lại trầm mặc.

Trương Dương cũng không có gì để nói, hắn đứng dậy cáo từ, sau chuyện

của Hoàng Cung Giả Nhật, hắn phát hiện giữa mình và Lý Trường Vũ đã sinh ra chướng ngại vô hình, tuy rằng cả hai người đều không để ý tới chuyện này, nhưng chuyện này dẫu sao cũng phát sinh một cách chân thực, đối

với quan hệ giữa hai người cũng sinh ra ảnh hưởng.

Lúc Trương Dương tới bãi đỗ xe ở dưới nhà, nhìn thấy một bóng người thậm thà thậm thụt rời khỏi chiếc xe jeep của mình, hắn lập tức phi tới, gầm lên: "Con mẹ mày đứng lại cho tao!"

Người đó nghe thấy tiếng gầm của Trương Dương, sợ đến nỗi giật bắn

người, càng chạy nhanh về phía trước, tốc độ chạy của hắn làm sao mà

sánh bằng Trương đại quan nhân cho được, bị Trương Dương đuổi tới đá một cước vào mông, hắn ngã ra đất, Trương Dương nắm lấy cổ áo hắn, không

nói câu nào tát luôn cho hắn cái cái, lửa giận kìm nén trong bụng Trương Dương hai ngày nay, lốp xe bị người ta chọc thủng ba lần, cho dù là tìm thấy một kẻ hiềm nghi thì trước tiên cũng phải xả giận đã rồi nói sau.

Tên đó là một thanh niên khoảng hơn hai mươi, bị Trương Dương đánh cho

hai má xưng phồng, tức giận gầm lên: "Anh sao lại đánh người?"

Trương Dương cười lạnh nói: "Tao đánh mày đấy thì sao! Ai bào mày mày

tới rạch xe tao!" Hắn lúc này mới quay lại nhìn, xe jeep của mình không

có vết thương nào, bắt đầu ý thức được mình có thể đánh nhầm người rồi.

Lúc này có mấy người chạy tới, trong đó có một người là chủ nhiệm phòng

chiêu thương Đổng Hồng Ngọc, bà ta nhìn thấy cảnh trước mặt thì liền lo

lắng hét lên: "Trương Dương, cậu làm gì thế?"

Đổng Hồng Ngọc trước đây một mực đều khách khí với Trương Dương, lần này cũng phải biến sắc rồi, ánh mắt lộ ra vẻ phẫn nộ, nguyên nhân rất đơn

giản, người mà Trương Dương đánh là con trai của bà ta, con trai của

Đổng Hồng Ngọc tên là Lương Siêu, cũng vừa được phân tới bộ môn chính

phủ công tác chưa được bao lâu, vừa rồi gã nảy sinh hứng thú với chiếc

xe jeep của Trương Dương, cho nên mới đi xung quanh ngắm nghía, ai ngờ

lại xui xẻo như vậy, bị Trương Dương coi thành kẻ rạch xe rồi đánh cho

một trận.

Trương Dương biết mình đuối lý, có chút xấu hổ thả Lương Siêu ra, tránh

sang một bên, Lương Siêu vốn là kẻ nhát gan, nhưng thấy mẹ mình tơi nên

gan cũng nở to ra nhiều, gã mắt đỏ rực lên xông về phía Trương Dương:

"Tao chưa xong với mày đâu!" Bị Đổng Hồng Ngọc kéo lại, Đổng Hồng Ngọc

tức đến nỗi mặt trắng bệch ra: "Trương Dương, cậu nói cho rõ ràng ra đi, sao vô duyên vô cớ lại đánh người hả?" Sự khách khí trước đây của bà ta với Trương Dương đều là giả, một khi xúc phạm tới lợi ích của mình,

Đổng Hồng Ngọc không phải là hạng khéo nhịn, bà ta quyết không cho phép

người khác khi phụ con trai của mình.

Trương Dương ho khan một tiếng: "Chủ nhiệm Đổng... Tôi nhìn thấy gã đi quanh xe tôi, cho rằng là gã muốn rạch xe, cho nên..."

"Đi qua xe mày thì mày đánh người à? Mày bá đạo như vậy ư?"

Lương Siêu có mẹ chống lưng nên gan to ra nhiều, gã nhấc chân đá một

cước vào xe jeep của Trương Dương, cửa xe bị gã đá móp một mảng: "Tao

phá xe mày đây này!"

Trương Dương híp mắt lại, sát cơ ẩn hiện, hắn nhượng bộ không phải là

bởi vì sợ Đổng Hồng Ngọc mà là bởi vì mình vừa rồi đuối lý, nếu hai mẹ

con nhà này tiếp tục quấy rối, lão tử sẽ nổi khùng.

Lúc này xe của đại thị trưởng Tả Viên Triêu tiến vào trong bãi đỗ xe, Tả Viên Triêu đẩy cửa bước xuống, nếu đổi lại là người khác thì y cũng

chẳng buồn quan tâm những loại chuyện kiểu thế này, nhưng nhìn thấy

Trương Dương và Đổng Hồng Ngọc phát sinh tranh cãi, y đành bước tới,

Đổng Hồng Ngọc nhìn thấy Tả Viên Triêu, giống như là thấy cứu tinh, bà

ta kể lại một lượt chuyện vừa rồi, hi vọng Tả Viên Triêu có thể làm chỗ

dựa cho mình.

Tả Viên Triêu lắc đầu, lộ ra vẻ bất lực, sau đó nói: "Người trẻ tuổi mà, có hiểu lầm thì khó mà chịu giải thích rõ ràng, tiểu Trương đánh người

là không đúng, nhưng tiểu Lương đá xe của người ta cũng không đúng, đều

là người của mình cả, có gì mà không nói được chứ?" Y nhìn Đổng Hồng

Ngọc một cái, nói: "Cô là chủ nhiệm phòng chiêu thương, một cái bộ cấp

chính ban, thế mà lại ở đây biểu hiện như một phụ nữ đanh đá, đau lòng

vì con cháu thì có thể hiểu được, nhưng cũng phải chú ý tới ảnh hưởng

chứ!"

Đổng Hồng Ngọc ngây người, thị trưởng Tả này sao vậy? Y căn bản đây là

thiên vị Trương Dương mà, trong ấn tượng của bà ta Tả Viên Triêu và

Trương Dương rất không hợp nhau, sao đột nhiên lại biến chuyển như vậy?

Mặt vị lãnh đạo này so với thời tiết tháng sáu còn biến đổi nhanh hơn,

Đổng Hồng Ngọc ý thức được cục tức ngày hôm nay phải cố mà nuốt rồi, bà

ta cắn chặt môi, lặng lẽ kéo tay con trai chạy vào tòa nhà.

Tả Viên Triêu nhìn một khối lõm trên xe jeep, lại nhìn Trương Dương,

không khỏi bật cười: "Đánh người ở cơ quan chính phủ, ảnh hưởng không

tốt!", những lời này của y thật sự là rất có trình độ, ý tứ là lần sau

Trương Dương đánh người phải phân rõ địa phương, cố mà tránh nơi này ra, đánh người ở chỗ khác thì chẳng sao cả.

Trương Dương vẫn cảm tạ Tả Viên Triêu kịp thời xuất hiện giúp đỡ, hắn

cười nói: "Cảm ơn thị trưởng Tả, gần đây xe của tôi bị người ta chọc

thủng lốp ba bốn lần, trong lòng tức lắm, cho nên hơi nóng tính một

chút!"

"Sao vậy?"

"Chắc là đắc tội với tiểu nhân!"

Tả Viên Triêu gật đầu, nói khẽ: "Có phải là chuyện của Hoàng Cung Giả Nhật không?"

Trương Dương nói: "Chắc vậy!"

Tả Viên Triêu cười bảo: "Đừng tính toán với bọn tiểu nhân, nếu người ta

cứ làm hỏng xe cậu thì tạm thời đừng lái nữa, quay về tôi bảo phòng xe

cấp cho cậu một cái!"

Trương Dương một lần nữa cảm nhận được sự quan ái của thị trưởng Tả đối

với mình, một phó ban nho nhỏ như mình mà cũng có quyền lợi phân xe, chỉ cần là chuyện mà thị trưởng Tả muốn làm, ở một mẫu ba phân đất Giang

Thành này, tất cả đều có thể, hắn cười nói: "Bỏ đi, tôi không nên tạo

thêm phiền phức cho chính phủ nữa, tôi trước tiên tìm bạn mượn một cái!"

...

Trương Dương cũng không phải là chỉ dính vận xui, Sở Yên Nhiên cuối cùng cũng từ nước Mỹ trở về, lần này cô ta cùng với bà nội Margaret trở về

quốc nội, dự định cuối tháng về nước, có điều mục đích không phải là

Tĩnh An, mà là bay thẳng tới Bắc Kinh, Margaret lần này trở về một là để gặp mấy vị bằng hữu cũ, hai là để du lịch, ba là thuận tiện để Trương

Dương giúp bà ta khám bệnh.

Cuối tháng là hai ngày lễ Trung Thu và Quốc Khánh, Sở Yên Nhiên bảo

Trương Dương tới Bắc Kinh hội hợp với cô ta, Trương Dương bị chuyện ở

Giang Thành khiến cho bực bội vô cùng, vừa hay quản đốc nhà máy rượu

Giang Thành Lưu Kim Thành cũng phải tới Bắc Kinh đàm phán chuyện dẫn

tiến dây chuyền sản xuất đóng gói, Trương Dương lấy cớ đi công tác cùng

hắn tới Bắc Kinh.

Trương Dương vẫn chọn nghỉ tạm ở trú kinh ban (văn phòng địa phương đặt ở thủ đô) Xuân Dương tại Bắc Kinh, dẫu sao thì hắn cũng sinh sống và làm

việc ở đây một đoạn thời gian, đối với nơi đây cũng có cảm tình nhất

định, liên doanh giữa trú kinh ban Xuân Dương Kính và tiểu viện nông gia của Cố Giai Đồng hiện giờ làm ăn cũng bình thường, Vu Tiểu Hồng đặc

biệt chuẩn bị một căn phòng tiêu chuẩn tối cao cho bọn Trương Dương.

Trương Dương lần này tới trước mấy ngày, mắt thấy sắp tết Trung Thu,

phải qua lại một chút, lời nói của Vu Tiểu Hồng cũng nghiệm chứng người

có ý nghĩ này không chỉ có hắn, gần đây các trú kinh ban lớn đều bận rộn khơi thông tình cảm với bên trên, càng gần tới ngày lễ, công tác của

các trú kinh ban càng bận rộn, trú kinh ban Xuân Dương tại Bắc Kinh dẫu

sao cũng là đơn vị huyện hạt, cán bộ trong huyện cho dù muốn quan hệ với các bộ ủy trung ương cũng chưa chắc đã tìm được cửa, nói một cách tương đối thì cũng thanh nhàn một chút.

Trương Dương tới Bắc Kinh cũng không vội liên hệ với mẹ nuôi La Tuệ

Ninh, hắn ở lại trú kinh ban Xuân Dương nghỉ ngơi một chút, lúc tối cùng với Lưu Kim Thành cùng tới tiểu viện nông gian ăn vài món đơn giản, Vu

Tiểu Đông tới trú kinh ban Bình Hải tham gia hội ái hữu Trung Thu, cho

nên cũng không thể ở lại chiêu đãi Trương Dương.

Trương Dương vui vì được thanh tĩnh, cùng Lưu Kim Thành mở hai bình Nhị

Oa Đầu, ngồi ở đại sảnh tiểu viện nông gia uống rượu, nhớ tới sự rầm rộ

một đêm khó cầu của tiểu viện nông gia trước đây, tất cả phảng phất như

mới ngày hôm qua, nhưng lại giống như là cách rất xa rồi.

Lưu Kim Thành hớp một ngụm Nhị Oa Đầu: "Uống Thanh Giang Đặc Cung của chúng ta vẫn ngon hơn."

Trương Dương cười nói: "Quản đốc Lưu, nơi này không có người ngoài, anh đừng có quảng cáo như vậy nữa!"

Lưu Kim Thành cười ha ha: "Quen rồi, tới đâu cũng muốn tự khen mình mấy

câu, đều nói rằng lão vương bán dưa vừa bán vừa khen, nhưng ở thời hiện

đại, anh không khen thì dưa chẳng bán được đâu!"

"Rượu thơm cũng sợ ngõ sâu, có điều đợi sau khi phương án cải cách của

anh được thực thi, lại thêm đài truyền hình Giang Thành, thế công toàn

diện của đài truyền hình trong tỉnh, Thanh Giang Đặc Cung nhất định sẽ

được lão bách tính trong tỉnh công nhận."

Lưu Kim Thành nói: "Lần này sau khi dẫn tiến dây chuyền sản xuất đóng

gói, nhà máy rượu của chúng ta trên bao bì bên ngoài có thể bước lên một bậc thang mới, bán được nhiều thì mới có thể bán ra được giá tốt."

Hai người nói chuyện rất cao hứng.

Lúc này từ ngoài cửa có hai người bước vào, toàn bộ đều là bạn cũ của

Trương Dương, một là Hinh Triêu Huy của cục Quốc An, một là chủ nhiệm Đỗ Thiên Dã của phòng năm ủy ban Trung Kỷ, hai người này tới đây uống rượu cũng không phải lạ, bọn họ vốn là bạn cũ, từ sau khi tiểu viện nông gia này khai nghiệp vẫn thường tới đây uống rượu, lúc đó Trương Dương vẫn

làm chủ nhiệm của trú kinh ban Xuân Dương, hiện tại Trương Dương đi rồi, nhưng thói quen của bọn họ vẫn không đổi.

Hôm nay vừa hay tóm được Trương Dương, Đỗ Thiên Dã và Hình Triêu Huy đều không ngờ Trương Dương lại ngồi uống rượu ở đây, hai người nhìn nhau,

đồng thời lao tới, mỗi người đéo xách một tai Trương Dương: "Tiểu tử, có tiền đồ rồi tới Bắc Kinh cũng không chịu báo cho chúng tôi một tiếng,

phản rồi, phản rồi!"

Trương Dương vội vàng xin tha, hắn cười khổ: "Hai vị đại ca, huynh đệ

hôm nay cả ngày ngồi xe, chính là muốn được thanh tĩnh, ngay mai bắt đầu làm phiền từng người một, không ngờ thành Bắc Kinh lớn như vậy, ngồi ở

đây cũng bị các cậu gặp được, đúng là duyên phận!"

Hình Triêu Huy cười nói: "Duyên phận cái rắm, cậu rắp tâm trốn tôi!"

Trương Dương nói: "Lão Hình, anh là một vị cán bộ quốc gia quyền cao

chức trọng, nói gì cũng phải chú ý tới ảnh hưởng, hình tượng một chút

chứ!"

Hình Triêu Huy đặt bình Nhị Oa Đầu hai cân mà mình mang theo lên bàn,

kéo ghế ngồi xuống, gã đã rất quen với phục vụ viên ở đây: "Thúy Hoa,

hai món rau trộn, một con gà đen hầm đuôi bò, lẩu dê nướng!"

Lưu Kim Thành tuy không biết nguồn gốc của hai người bọn họ, nhưng biết

rằng dưới chân thiên tử tùy tiện một người cũng là nhân vật có bối cảnh, gã vội vàng đứng dậy rót rượu cho hai người. Trương Dương giới thiệu

bọn họ với nhau, Lưu Kim Khánh không có nhiều khái niệm đối với Quốc An, nhưng đối với đơn vị ủy ban Trung Kỷ thì lại rất rõ, biết rằng cấp bậc

của Đỗ Thiên Dã có đặt ở đâu cũng là chính thính, Hình Triêu Huy coi bộ

còn làm to hơn gã, một quản đốc của xí nghiệp địa phương nho nhỏ như

mình ở trong mắt người ta căn bản chẳng tính là gì, có dạng nhận thức

này, Lưu Kim Thành nói chuyện vô cùng cẩn thận, ở trên bàn rượu đa số

thời gian đều bảo trì trầm mặc, một lúc sau, gã mượn cớ uống nhiều, xin

về nghỉ ngơi trước.

Hình Triêu Huy đối với tình hình gần đây của Trương Dương cũng cảm thấy

rất hứng thú, không ngừng hỏi đông hỏi tây, Trương Dương rất kiêu ngạo

nói với gã rằng mình hiện tại đã là phó chủ nhiệm ban cải cách xí

nghiệp, đã là phó ban danh hợp với thực, chuyện mà lúc xưa Hình Triêu

Huy đáp ứng mình mà không làm được, cuối cùng cũng thực hiện được rồi.

Hình Triêu Huy biết thằng ôn này bởi vì chuyện này mà thủy chung vẫn

mang oán niệm với mình, gã cười cười, giơ chén rượu lên, nói: "Nói vậy

tôi phải chúc mừng anh rồi!"

Trương Dương đã định nghĩa Hình Triêu Huy là kẻ xảo quyệt, biết rằng

công phu mặt dày của gã sớm dã luyện tới dầu muối không thấm rồi, muốn

khiến gã cảm thấy áy náy, đó căn bản là chuyện không thể.

Hình Triêu Huy uống xong chén rượu đó, nói: "Phó ban hai mươi mốt tuổi,

cho dù là ởthành Bắc Kinh chúng tôi cũng ít thấy, Trương Dương, cậu phải cám ơn tôi đó!"

Trương Dương nghe thấy vậy mắt trợn trừng lên, ta x! Chức phó ban của

lão tử có liên quan gì tới ngươi? Lúc cần giúp đỡ thì không thấy ngươi

đâu, lúc khoe công thì ngươi cướp đường nhảy ra.

Hình Triêu Huy không nhanh không chậm nói: "Chương Bích Quân kiếm tôi để tìm hiểu tư liệu của cậu, tôi cực lực tiến cử cậu!"

Trương Dương âm dương quái khí, nói: "Anh không nói thì tôi quên rồi, tư liệu của tôi hiện tại phải chăng đã bị công khai hóa rồi? Có phải muốn

đưa lên tin tức thời sự để tuyên cáo với nhân dân toàn quốc không?"