Y Đạo Quan Đồ

Chương 159: Thiếu nữ vị thành niên

Trương Dương mở cửa xe đang chuẩn bị rời đi thì Cố Dưỡng Dưỡng đuổi tới: "Trương ca!"

Trương Dương cười nói: "Dưỡng Dưỡng a! Ta có việc gấp, để sau nói nhé!"

"Chuyện gì chứ?"

"Ta phải tới trường Đảng học!"

"Đúng lúc ta đang muốn đi chợ hoa mua mấy thứ, ngươi đưa ta đi đi!"

Trương Dương không thể khác được đành gật đầu, chợ hoa vốn ở ngay sát vách trường Đảng, dù không muốn cũng đành phải theo.

Cố Duẫn Tri khi nổi giận vốn rất ít nói chuyện, Cố Giai Đồng hỏi vài câu thế nhưng lão gia tử thủy chung vẫn không nói gì. Vẫn cứ mạn bất kinh

tâm uống trà, từ biểu hiện nhìn không ra một chút phẫn nộ nào, nhưng như vậy thì Cố Giai Đồng càng kinh hãi, có lẽ lần này phụ thân nổi giận

thật sự.

"Cha!" Cố Minh Kiến hoang mang lo sợ bước vào thư phòng, lấy tay vuốt

cái trán đầy mồ hôi, Cố Duẫn Tri chậm rãi buông chén trà, ánh mắt nhìn

nữ nhi: "Ngươi dự định đi ra ngoài hay là vẫn cứ muốn ở chỗ này?"

Cố Giai Đồng cắn cắn môi, có chút thông cảm nhìn đệ đệ, sau đó xoay

người rời khỏi thư phòng. Trong phòng chỉ còn lại hai cha con, Cố Duẫn

Tri ngồi ghế, Cố Minh Kiện thì khoanh tay mà đứng trước mặt lão. Cố Minh Kiện cũng lờ mờ đoán được tám chín phần là sự tình hôm qua có liên quan tới lão gia tử. Bầu không khí im lặng trở nên cực kì áp lực, khiến cho

Cố Minh Kiện càng trở nên bất an, hắn vô phép chịu đựng được, hắn cẩn

thận nói: "Cha, người tìm ta có việc gì?"

Cố Duẫn Tri nặng nề lên tiếng: "Ta lần trước đã nói ngươi không tham

gia vào sự tình bách hóa dệt Đông Giang, ngươi có nghe thấy không?"

"Cha..."

"Không cần nhiều lời! Nói cho ta ngươi có hay không thôi?"

"Con không có..."

"Sự tình tối hôm qua phát sinh tại Bách Nhạc Môn là do ngươi bày ra?"

"Quỳ xuống!" Cố Duẫn Tri quát lên giận giữ, đã từ rất rất lâu rồi người

ta chưa từng thấy vị lão đại của tỉnh Bình Hải này giận giữ tới như thế.

Cố Minh Kiện sợ tới run rẩy, cà người mềm oặt quỳ rạp xuống đất.

Cố Duẫn Tri hét lên giận giữ khiển cho cả Cố Giai Đồng nghe trộm bên

ngoài cũng phải giật mình. Qua khe cửa nàng nhìn thấy lão gia tử tiến

lại trước mặt đệ đệ, cho hắn một cái bạt tai như trời giáng.

Cố Giai Đồng lấy tay bịt kín miệng mình lại, thần tình vô cùng sửng sốt

kinh hoàng, từ lúc biết nhận thức tới nay, phụ thân chưa hề xuất thủ

đánh bất kì đứa con nào trong ba đứa con dù chỉ một cái. Hiện tại phải

nói là nàng kinh ngạc không sao giải thích được.

Cố Duẫn Tri tát Minh Kiện một cái xong, tâm tình cũng bớt kích động đi

nhiều, châm rãi đi về cái ghế ngồi: "Ta cho ngươi một tuần, hoàn toàn

rút khỏi chuyện này cho ta!"

Cố Minh Kiện lấy hết can đảm nói: "Cha, ta là thực sự làm sinh ý..."

Cố Duẫn Tri nhíu mày, chỉ ra cửa: "Đi ra!" Lão căn bản không để cho

Minh Kiện có cơ hội giải thích. Cố Minh Kiện nhìn phụ thân một cách bất

lực, bất đắc dĩ lắc đầu xoay người đi ra ngoài.

Cố Duẫn Tri lại nói: "Không cần phải núp ngoài đó. Vào đi!"

Cố Giai Đồng và đệ đệ nhìn thoáng qua nhau, nhìn khuôn mặt của đệ đệ mà

nàng không khỏi có chút thương xót. Bất quá Cố Giai Đồng cũng ý thức

được đệ đệ thực sự là vô cùng đáng trách. Cái tên hỗn đản Trương Dương

thảo nào vì thế là chạy nhanh như thế, như vậy chẳng phải là để tiếng

xấu cho người khác sao? Trong lòng không khỏi đối với Trương Dương có

chút tức giận.

Biểu tình Cố Duẫn Tri lúc này đã trở nên bình thường, tựa như người vừa

nổi giận vừa rồi không phải là lão. Ánh mắt lão nhìn ra ngoài cửa sổ,

nhẹ giọng nói: "Chuyện Minh Kiện ngươi đã sớm biết sao không nói cho

ta?"

Cố Giai Đồng cắn cắn môi nói: "Cha! Hắn cùng chỉ là muốn làm ăn, muốn tiến bộ..."

"Tiến bộ? Tiến như thế a? Cùng một đám không ra gì ấy ở cùng một chỗ thì làm cái gì? Sinh ý làm không phải cái kiểu đường ngang ngõ tắt ấy. Lúc

trước ngươi rút khỏi vụ bách hóa dệt Đông Giang này ta thấy làm kì quái, hiện Minh Kiện lại tham dự vào, ta lấy làm kì quái, liệu có phải ngươi

rút lui là để nhường đường cho hắn không?"

Cố Giai Đồng lắc đầu, nhưng trước ánh mắt sắc bén của phụ thân nàng lại đành phải gật đầu.

Cố Duẫn Tri vỗ vỗ cái tay vịn ghế nói: "Có phải các ngươi cho rằng cha

của các ngươi ngồi ở cái vị trí này rất thoải mái, rất dễ chịu, rất uy

phong có phải hay không?"

Cố Giai Đồng không nói gì.

Cố Duẫn Tri: "Ta muốn ngươi để ý đệ đệ ngươi vì không muốn nó đi nhầm

đường. Ta ở tại Bình Hải nhiều năm như vậy, có gì ta nói được là được,

không là không. Nhưng tuyệt đối không làm bách tính thất vọng, người

khác nhìn vào thế nào không hề gì. Các ngươi làm ăn buôn bán ta không

phản đối, nhưng phải đường đường chính chính mà làm, cái này ta trước

giờ không can thiệp cũng không chiếu cố cho các ngươi, nhưng cả cái tỉnh Bình Hải này ai mà chẳng biết các ngươi là con của ta? Kể cả ta không

làm gì, thì người khác vẫn tạo đủ điều kiện thuận lợi cho các ngươi."

Lão dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng càng là như vậy thì làm mọi

việc càng phải cẩn thận, các ngươi thuận lợi làm nhưng cũng như đang đi

trên tấm băng mỏng vậy, ở phía sau các ngươi là bao nhiêu ánh mắt nhìn

vào các ngươi?"

Biểu tình của Cố Giai Đồng là rất nghiêm túc, nhưng lời phụ thân nói này kì thực nàng cũng biết, cho nên trước giờ trên thương trường nàng luôn

cố gắng làm mọi việc hoàn mỹ không chê vào đâu được, không để cho ai có ý kiến, không để lời ra tiếng vào khiến cho phụ thân phải phiền phức. Cố

Duẫn Tri trước giờ vẫn biết nữ nhi làm mọi việc rất chu toàn, riêng

chuyện này có chút kì quái, bất quá theo như lời của Trương Dương thì

lão lập tức đoán ra chuyện này là liên quan tới nhi tử, cho nên lão kiên quyết bắt nó phải rút lui, không để lún sâu quá vào.

Cố Giai Đồng nói: "Cha, người yên tâm, ta sẽ nhớ kỹ lời người nói!"

Cố Duẫn Tri nói: "Ta không lo lắng về ngươi, ta lo lắng là về Minh

Kiện, nó còn trẻ, kiến thức còn thiếu, chỉ có tiểu thông minh không có

đại trí tuệ như nó dễ bị người khác lợi dụng. Chuvện này người nhất định phải bắt nó thành thành thật thật rút ra khỏi vụ bách hóa dệt Đông

Giang đó!"

Cố Giai Đồng cười khổ trong lòng, lần này đệ đệ làm liên lụy tới nàng phiền muốn chết đi được!

Cố Duẫn Tri nghĩ một chút rồi lắc đầu nói tiếp: "Thực sự không được,

ngươi bảo nó tới công ty giúp ngươi, giờ nhìn xem nó làm mọi việc ra

thành cái dạng gì rồi!" Lão bỗng nhiên nói một câu không liên quan tới

chủ đề: "Ngươi xem, mà nó lớn như thế rồi sao chưa thấy có ngươi yêu?"

Cố Giai Đồng im lặng không nói gì, chẳng lẽ nàng lại nói đệ đệ nàng

không những có mà còn có nhiều, thay liên tục. Lần trước có lần còn suýt khiến người thân của người ta liều mạng với hắn. Việc này thực sự không thể nói cho phụ thân, nếu lão biết có khi xích hai chân Minh Kiện ở nhà luôn cũng nên, nàng nhẹ giọng đáp: "Đúng là Minh Kiện cũng tới tuổi

lập gia đình rồi!"

Ánh mắt Cố Duẫn Tri đầy thâm ý nhìn Giai Đồng: "Vậy còn ngươi thế nào?"

Cố Giai Đồng và Ngụy Chí Thành đã ly hôn xong, bất quá bọn họ thống nhất chuyện này không công bố ra ngoài, dù sao nếu để lộ cũng tạo thành ảnh

hưởng không tốt cho Cố Duẫn Tri.

Nhìn nữ nhi trầm xuống không nói gì, Cố Duẫn Tri thấp giọng: "Tình

huống hiện tại của Ngụy Chí Thành rất khó khăn, ta xem ngươi nên giúp

hắn một chút."

Cố Giai Đồng nhỏ giọng nói: "Trương Dương đã giúp hắn chữa bệnh, bệnh

tình của hắn chuyển biến cũng rất tốt, ta xem hẳn là có thể nhanh chóng

khôi phục!" Chuyện này Cố Giai Đồng rất tâm kế, nàng mượn cơ hội để nói

tốt Trương Dương một chút trước mặt phụ thân.

Cố Duẫn Tri có tỏ ra một chút vẻ kinh ngạc, lão biết y thuật Trương

Dương cao minh, nhưng thật không ngờ lại cao minh tới mức như thế, cư

nhiên có thể chữa trị một căn bệnh mà y học tiên tiến phải bó tay. Với

bổn sự như thế mà lại lăn lộn trên quan trường thì chẳng phải là quá phí phạm nhân tài sao. Cố Duẫn Tri không phải không nghe những tin đồn về

quan hệ của nữ nhi và Trương Dương đó, xem biểu hiện của nữ nhi trong

nhiều chuyện lão cũng thấy quan hệ giữa hai người không đơn thuần là

bằng hữu bình thường. Lần trước Ngụy Chí Thành chạy đến gây chuyện nói

về quan hệ của Giai Đồng và Trương Dương, bây giờ nữ nhi lại có thể

thỉnh Trương Dương xuất thủ cứu Ngụy Chí Thành, Trương Dương cũng vui vẻ nhận lời, chứng ming lòng dạ hai người bọn chúng rất rộng rãi. Cố Duẫn

Tri nguyên bản có ấn tượng ban đầu với Trương Dương là một kì nhân,

nhưng sau này nhận thức thêm rõ ràng, Cố Duẫn Tri cảm thấy tiểu tử này

có một đại trí tuệ, luôn biểu hiện ra một bộ mặt bất đồng với bộ mặt

quan trường thông thường, thế nhưng đằng sau đó luôn là những kết quả

khiến cho người ta phải bất ngờ về nó.

Vừa rồi Trương Dương nói chuvện của Cố Minh Kiện cho lão, Cố Duẫn Tri

biết tiểu tử này còn mục đích là hội báo thay cho Giai Đồng. Có lẽ Cố

Giai Đồng không muốn hoặc không lỡ tố cáo đệ đệ trước mặt cha. Tiểu tử

Trương Dương kia thực sự là một thanh niên xuất sắc, khiến cho người ta

thưởng thức, thế nhưng cũng không khỏi sinh ra sự cảnh giác.

Cố Duẫn Tri nói: "Nếu như người và Ngụy Chí Thành thực sự không có tình cảm, xa nhau cũng tốt!" Đây là lần đầu tiên lão nói ra ý kiến của bản

thân về chuyện hôn nhân của nữ nhi.

Cố Giai Đồng đạm nhiên cười nói: "Cha, người yên tâm, chúng ta đều đã

trường thành rồi, việc cá nhân chúng ta có thể xử lý được."

Cố Giai Đồng gật đầu, phẩy tay uể oải: "Ngươi đi đi, ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút!"

Trương Dương đưa Dưỡng Dưỡng tới chợ hoa xong, lại bị nàng túm đi xem

cùng. Đối với ngọc Trương đại thần y cũng có chút nghiên cứu, hắn lựa

chọn một cái vòng ngọc tốt nhất tặng cho Dưỡng Dưỡng. Lại nghĩ hôm nay

đắc tội với Giai Đồng, không thể thiếu nàng một món quà thỉnh lỗi được,

liền chọn thêm một chiếc nữa.

Hai người đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe thấy đằng sau một người

gọi tên Trương Dương. Trương Dương và Cố Dường Dường đồng thời xoay lại

về phía tiếng gọi, đã thấy Hồ Nhân mặc áo đỏ, quần soóc jean đang hướng

bọn họ đi tới. Hồ Nhân tuy rằng trang phục tùy ý, bất quá cũng thực sự

là bắt mắt vô cùng. Một đôi chân dài miên mang trắng muốt không hề bủn

xỉn mà cứ hiển lộ cả ra ngoài, đôi thân thực sự quá hoàn mỹ: dài, trắng, thẳng tắp không một tỳ vết, dưới ánh dương quang trông chẳng khác chi

hai khối bạch ngọc. Trương Dương không tự chủ được mà ánh mắt cứ dán vào đôi chân ấy. Hồ Nhân đi một đôi xăng-đan cao gót màu hồng.

Hồ Nhân tự nhiên là cảm giác được ánh mắt hắn lạc chỗ nào, nhàn nhạt

cười chế nhạo: "Chẳng lẽ trên mặt đất có rơi tiền a? Sao mắt Trương

trưởng phòng lại cứ cúi xuống thế?"

Trương Dương lúc nàv mới ý thức được bản thân đã thất thố, ha hả cười

nói: "Ta có một cái bệnh kì quái là cứ thích nhìn gót giày người khác,

đôi guốc của Hồ quản lý cũng cao thật a, bảy phân chứ không ít đâu nhỉ?"

Hồ Nhân sao mà chẳng biết hắn mượn cớ lấp liếm, mỉm cười nói: "Tám phân đó, ta thích đi giầy guốc cao gót, có thể có cái cảm giác cao hơn nhiều nam nhân đi trên đường..." Nàng ta dừng một chút rồi nói tiếp: "Đáng

tiếc là dù có thế nhưng ta vẫn phải ngưỡng mộ Trương trưởng phòng, dù có đi giày cao gót nhưng trước mặt ngươi ta vẫn không tìm được cái cảm

giác ấy." Câu khen ngợi này phải nói là thực sự xảo diệu.

Trương Dương nghe được cái này cũng thoái mái lắm, hắn cười nói: "Ta

cũng không cao a, chỉ trung bình thôi, có lẽ phải kiếm một đôi giày nam

cao gót đi vào cho cao to uy mãnh, ngọc thụ lâm phong a!" Tiểu tử này

thực sự là không biết khiêm tốn.

Hồ Nhân thấy Dưỡng Dưỡng bên người Trương Dương, trong lòng thầm khen

tiểu nữ tử này thực sự là xinh đẹp thanh tú động nhân a, Dưỡng Dưỡng

trước giờ ít giao tiếp cùng người ngoài, thấy ánh mắt của Hồ Nhân không

khỏi có chút ngại ngùng.

Hồ Nhản cầm lấy tay Dưỡng Dưỡng nói: "Thực sự là xinh đẹp động lòng người a! Mới mười sáu thôi hả?"

Khuôn mặt Cố Dưỡng Dưỡng đỏ lên, mấp máy môi lí nhí không rõ là nói gì.

Hồ Nhân lại nói: "Ta xem hình như mới mười lăm thôi mà!" Vừa nói nàng

vừa đưa con mắt liếc nhìn Trương Dương, ý tứ rất rõ ràng là nói Trương

Dương câu dẫn thiếu nữ vị thành niên.

Trương Dương cười nói: "Ngươi đừng có đoán mò, Dưỡng Dưỡng năm nay..."

Hắn đến bây giờ vẫn chẳng rõ Dưỡng Dường bao nhiêu tuổi: "À! Dưỡng

Dưỡng ngươi bao nhiêu tuổi nhỉ?"

Cố Dưỡng Dưỡng nghe Trương Dương nói vậy hơi có chút thất vọng, chính

mình đã từng nói cho hắn, hắn căn bản là chẳng thèm để tâm, nàng nhỏ

giọng trả lời: "Mười tám rồi!"

Hồ Nhân vẫn cầm tay Dưỡng Dưỡng, nàng mỉm cười nói: "Các ngươi tới chợ hoa chơi phải không?"

Trương Dương gật đầu đáp: "Mua mấy miếng ngọc, còn ngươi tới đây làm gì?"

Hồ Nhân chỉ phía đằng xa xa: "Mua cá cảnh, ta rất thích các loại cá

cảnh nhiệt đới a!" Nàng nhìn lại đồng hồ một chút, hiện đã là buổi trưa, liền chủ động đưa ra lời mời Dưỡng Dưỡng và Trương Dương đi ăn luôn.

Trương Dương nguyên bản không có việc gì, vừa nãy nói với Dưỡng Dưỡng

bận việc phải về trường Đảng thực chất chỉ là mượn cớ để chuồn. Hắn đi

lượn vài vòng cùng với Dưỡng Dưỡng đích xác cũng hơi đói, liền lập tức

đồng ý.

tiểu mao tặc có thừa."

Hồ Nhân cười vuốt vuốt mái tóc của Dưỡng Dưỡng, lúc đi tới chiếc xe Audi đỏ của nàng, nàng lấy ra một bộ đồ trang điểm tặng cho Dưỡng Dưỡng.

Dưỡng Dưỡng nguyên bản không muốn, nhưng Hồ Nhân khăng khăng cho nên

nàng cũng chỉ có thể tiếp."

Hồ Nhân đưa chiếc áo khoác trả lại cho Trương Dương, mỉm cười nói:

"Chưa kịp giặt trả cho ngươi! Chờ một chút à!" Nàng lấy từ trong xe ra

một hộp quà đưa cho Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Long trọng thế a? Ngươi không phải là quen thói tặng quà hàng ngày đấy chứ?"

Hồ Nhân nói: "Hiện tại làm ăn buôn bán cái gì cũng cần phải làm. Đâu có dễ dàng như có chức có quyền như các ngươi."

Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, chẳng qua là ngươi không biết quan

trường như thế nào mà thôi, khẳng định là còn hung hiểm gian nan hơn gấp bội.

Ba người tạm biệt nhau, Trương Dương lái xe đưa Dưỡng Dưỡng về nhà, vì

ngại gặp mặt cùng Cố Minh Kiện, cho nên hắn không đi tới cổng nhà mà

dừng ở cách đó một ít để Dưỡng Dưỡng tự đi về. Sau đó lái xe tới biệt

thự ở chỗ hồ Thu Hà.

Lúc Trương Dương đi vào trong nhà, Cố Giai Đồng đã đang lạnh mặt ngồi xem ti vi. Trên gạt tàn đã có năm sáu đầu lọc.

Trương Dương giả bộ vô tâm vô phế nói: "Nóng chết đi được, ta đi tắm một cái đã."

Cố Giai Đồng không phản ứng gì, chờ mãi tới lúc hắn đi tới cầu thang mới lạnh lùng cất tiếng: "Vì sao lại làm như thế?"

Trương Dương cười cười nói: "Để ta tắm xong rồi nói chuyện!"

"Không được!" Cố Giai Đồng tức giận đứng lên đi tới trước mặt Trương

Dương: "Minh Kiện mặc dù là sai lầm, nhưng ta cũng có thể giải quyết

được? Ngươi làm sao phải nói chuyện này với cha ta? Ngươi có biết là cha ta đã đánh hắn không?"

Trương Dương cười cười, trong lòng thầm nói đáng đời, bất quá lúc này Cố Giai Đồng đang giận, hắn cũng không nói ra, bằng không chẳng khác gì

lửa đổ thêm dầu.

Cố Giai Đồng yêu thương đệ đệ mình, cũng sợ đệ đệ hiểu sai lệch mọi

việc, vừa nói vành mắt đỏ lên, Trương Dương muốn ôm nàng một cái thì bị

nàng cho một tát: "Đừng đụng vào ta, ta ghét ngươi!"

"Nhưng ta yêu ngươi!"

"Vô lại!" Cố Giai Đồng đang giận lại nhìn vẻ mặt cợt nhả của tiểu tử này lại càng tức giận hơn.

Trương Dương mặc kệ nàng, cứ tiến tới ôm nàng lên, Cố Giai Đồng cố sức giãy dụa: "Buông ra, nếu không ta hét lên đấy!"

Trương đại quan nhân cười cười: "Ngươi cứ kêu lên đi, ta lại càng

thích." Hắn ôm Cố Giai Đồng bế tới phòng tắm, thấy bồn tắm đã đầy nước

ấm, xem ra Cố Giai Đồng giận thật nhưng cũng không quên quan tâm tới

hắn. Hắn liền hôn lên mặt Cố Giai Đồng một cái, Giai Đồng liên tục đánh

vào ngực hắn nói: "Buông ta ra! Đáng ghét!"

"Ngươi toàn mùi thuốc lá thôi, không được, phải tắm cho thật sạch!"

Cố Giai Đồng tuy rằng giận hắn, nhưng làm sao có thể chống lại lực lượng của tiểu tử này, hơn nữa hắn còn vô si điểm huyệt nàng, vèo một cái đem Cố Giai Đồng lột trần như nhộng. Giai Đồng thực sự là bực mình, tiểu tử này ỷ thế hiếp người, chẳng tôn trọng nàng một chút nào, dùng cả phương pháp này để khi dễ nàng, nàng nghiến răng nói: "Cẩn thận ta tố cáo

ngươi!"

Trương Dương tủm tỉm cười nói: "Ta nói Giai Đồng a, ngươi nghĩ cái gì

thế? Ta là Đảng viên, là cán bộ quốc gia a, việc ta làm hoàn toàn là

thuần khiết."

"Đừng có bôi đen lá cờ Đảng, ngươi là cái loại sắc lang!" Trương Dương

bắt đầu cởi quần áo của hắn ra, nhìn cơ thể khỏe mạnh rắn rỏi của hắn,

khuôn mặt Giai Đồng không khỏi đỏ lên. Bất quá lúc này Trương đại quan

nhân lại biểu hiện ra năng lực kiềm chế rất tốt, hắn ôm Cố Giai Đồng

lên, hai thân thể lõa thể bước vào trong bồn tắm, nhẹ nhàng dội nước, ôn nhu kì cọ cho nàng. Bất quá hôm nay hắn đối với nàng thực sự là có tội, không thể dễ dàng mà Giai Đồng tha thứ cho hắn được.

Trương Dương thì thào bên tai nàng: "Tắm cho nữ nhân của mình là hạnh phúc của ta!"

Trong đôi mắt của Giai Đồng đã phủ một tầng thủy khí, Trương Dương lúc

này mới xuất ra miếng ngọc Phật bình an (tác giả viết thế mặc dù em thấy nó lõa thể thì chả hiểu nó nhét chỗ nào), miếng bạch ngọc ôn nhuận tỏa

quang mang nhu hòa, cùng với thân thể trắng như bạch ngọc không vết tỳ

của Giai Đồng lại càng đẹp, hoàn mỹ mà hài hòa. Lúc này Trương Dương mới giải khai huyệt đạo cho nàng, sau đó nhẹ nhàng vuốt mái tóc, rồi hôn

lên vành tai nàng. Giai Đồng vuốt ve ngọc phật, sau đó rốt cuộc cũng

vòng cánh tay qua ôm cổ Trương Dương, thân thể Trương Dương cũng bắt đầu tiến nhập bồn tắm, nước trong bồn tràn cả ra ngoài. Rồi từ đó bắt đầu

phát sinh những tiếng nước ì oạp, hơi nước mông lung cùng với tiếng Cố

Giai Đồng ngày càng thở dốc.

Lúc Trương Dương ôm Cố Giai Đồng về giường, nàng như con dê non nằm gọn

trong lòng hắn, nàng nhẹ giọng nói: "Đừng tưởng ta dễ dàng tha thứ cho

ngươi như thế!"

Trương Dương ôm sát lấy nàng nhẹ giọng nói: "Chuyện của Minh Kiện cũng

là ta bất đắc dĩ lắm nên mới phải làm, ngươi có thấy không? Hắn cùng với cái dạng như Vương Học Hải ở cùng một chỗ tuyệt không có điểm nào tốt,

càng ngày càng trở nên quá lắm. Đáng lẽ từ lúc hắn tham gia vào vụ bách

hóa dệt Đông Giang ngươi nên phải ngăn hắn lại."

Cố Giai Đồng thở dài nói: "Tính tình Minh Kiện chấp nhất, da mặt thì

lại mỏng, sự tình ngày hôm nay tuyệt đối là đả kích rất lớn đối với hắn. Giả như ngươi nói với ta trước, ta sẽ khuyên bảo hắn."

Trương Dương lắc đầu: "Vô dụng thôi! Chẳng phải ngươi nói tính hắn chấp nhất sao, nếu như hắn biết nghe lời ngươi thì từ trước tới giờ đã không như thế này."

Cố Giai Đồng trầm mặc xuống, nàng bỗng nhiên nhớ lại hôm đệ đệ tới phòng mình lấy trộm bản kế hoạch cạnh tranh, cũng chính vì chuyện này là

miếng đất bách hóa dệt Đông Giang tuột khỏi tay nàng, mà đối với chuyện

này nàng lại bảo trì trầm mặc.

Trương Dương vuốt ve mái tóc vẫn còn ẩm của nàng: "Ngươi là một ngươi

tỷ tốt, nhưng là lòng dạ quá mềm yếu, càng nhẹ nhàng hắn lại càng không

kiêng nể gì cả, chỉ biết gây họa mà thôi. Vương Học Hải thì lại càng

không phải cái thứ tốt đẹp gì, Minh Kiện ở cùng một chỗ với hắn sớm muộn gì cùng hỏng."

"Con người Minh Kiện vốn rất tốt, hắn sẽ không làm chuyện xấu đâu."

Trương Dương lười chẳng muốn đôi co với nàng, bản chất Minh Kiện tốt

sao? Con mẹ nó thế lúc ở Giang Thành hắn vu khống mình làm cái gì không

biết? Nếu như không phải là bản thân Trương đại quan nhân tìm ra Viên

Lập Ba, thì sợ rằng có lẽ giờ này khốn đốn với hắn rồi. Lại nghĩ không

ra tên tiểu tử này lại hợp cùng với cảnh sát và mấy tên Nhật Bản đã phá

Chu Vân Phàm. Công bình mà nói thì là Chu Vân Phàm động tới bọn họ

trước, bất quá thủ đoạn của Cố Minh Kiện cũng thật là không ra gì.

Trương Dương không cho rằng Cố Minh Kiện có thể nghĩ ra được cái chuyện

này, hẳn là Vương Học Hải chỉ cho. An Đức Hằng cũng cùng đám đó, bất quá hiện tại hắn không có mặt ở nội địa, nên chuyện này hẳn là không quan

hệ tới hắn.

Cố Giai Đồng cầm bàn tay của Trương Dương nói: "Trương Dương, ta chỉ có một đệ đệ, ngươi hứa với ta! Sau này đừng có xung đột với nó, ta sau

chuyện này nhất định sẽ giáo huấn hắn một trận, đồng thời cũng coi chừng nó thật nghiêm, không cho hắn gây sự nữa!"

Trương Dương mỉm cười gật đầu: "Ta và Minh Kiện trước kia cũng là bằng

hữu, ta cũng là không đành lòng nhìn hắn sa ngã, nên ta mới làm như vậy. Nếu không thì ta thèm quản tới sao? Làm như ta thế này gọi là cho một

liều thuốc đắng, giải trừ hết mọi bệnh tật."

Cố Giai Đồng hàn huyên một lúc với hắn như thế, giận dữ trong lòng rốt cuộc cũng tan thành mây khói.

"Ta đói!" Cố Giai Đồng nói.

"Đi! Chúng ta tới Bạch Phong thôn ăn!"

Hai người đứng dậy mặc y phục, sau đó lái đi, Bạch Phong Thôn là một

quán ăn thủy hải sản có tiếng, chỗ này nằm ở xa trung tâm, có thể coi là hẻo lánh, bất quá tay nghề của lão bản ở đây rất tuyệt, cho nên quán

rất có tiếng và đông khách. Trong bãi đỗ xe đầy xe ô tô, đa phần là

những xe biển đăng kí Đông Giang, thậm chí có một số xe sang nữa. Cố

Giai Đồng nhìn thấy một chiếc xe cộ của tỉnh ủy, sợ gặp người quen nên

nàng và Trương Dương chọn một góc khuất ở ven hồ. Hồ có hoa sen, cá bơi

tung tăng, thực sự là rất có tư vị. Bất quá chỉ một lúc sau thì muỗi bắt đầu ùa lên, cái gì mà lãng mạn cũng phải chào thua.

Trương Dương liền gọi phục vụ lấy một ít nhang muỗi. Lúc này Cố Giai Đồng hỏi tới tình hình của Ngụy Chí Thành.

Trương Dương nói: "Cứ châm cứu cộng với uống thuốc là được, ta tin tưởng hắn sẽ khỏi."

Cố Giai Đồng nhẹ nhàng gật đầu do dự một chút rồi mới nói: "Ta và hắn đã ly hôn rồi!"

Trương Dương kinh hỉ: "Thật a?"

"Việc này ta mới chỉ nói cho ngươi, tuyệt đối đừng nói cho ai khác a..."

Trương Dương tủm tỉm cười: "Cái này... không phải là sau này ta có thể danh chính ngôn thuận sao?"

Cố Giai Đồng nghe những lời này của Trương Dương mà trong lòng không

khỏi mừng rỡ, nhưng nàng lập tức lắc đầu: "Một kẻ hoa tâm như ngươi, ta không dám đem nửa cuộc đời nàv giao phó cho ngươi." Nói những lời này

tự nhiên là trái với lương tâm, Cố Giai Đồng là người thông minh, ở

chung một chỗ với hắn lâu như vậy tự nhiên là nàng lý giải nhiều điều về hắn, tuvệt đối không thể có một cô gái nào nắm trọn được cả trái tim

của hắn, nhưng hắn đối với tất cả đều rất tốt, khiến cho các nàng đều

hạnh phúc. Trải qua một cuộc hôn nhân không hạnh phúc lại càng khiến

nàng đối với hôn nhân cảm thấy sợ hãi, bây giờ nàng xem trọng nhất chính là tình cảm hai người, còn kết hôn hay không chẳng có trọng yếu gì.