Y Đạo Quan Đồ

Chương 148: Hậu quả nghiêm trọng (1-3)

Tâm tình của Trương Dương tối này rất không tốt, những

lời nói của Hứa Gia Dũng đã gợi lại cho hắn những hồi ức về Tạ Hiểu

Tình, hai người đánh tâm lý chiến, đồng thời vào lúc Hứa Gia Dũng chơi

đòn tâm lý với hắn, Trương Dương cũng tiến hành phản kích, có điều rõ

ràng song phương đều có tổn thất. Tâm tình của Trương Dương vốn rất tốt

tự dựng bị ảnh hưởng, có điều thằng nhóc này rất giỏi khống chế tình tự

của mình, tuy là lần đầu tiên tiếp xúc với nhau, nhưng Trương Dương đã

cảm thấy Hứa Gia Dũng là một kẻ rất không đơn giản.

Uống hết một két bia, Trương Dương cũng không gọi thêm, Hà Hâm Nhan đề

xuất đi hát, Trương Dương gọi điện thoại cho Tô Tiểu Hồng, bảo cô ta giữ lại cho mình một phòng ở hộp đêm Kim Tôn. Sau khi thanh toán liền dẫn

hai cô gái rời khỏi đây.

Bởi vì chiếc xe Toyota của hắn ở công trường chùa Nam Lâm bị đập nên

phải đem đi sửa, vừa rồi là bắt taxi tới, bước ra khỏi cửa lớn của Ngư

quán, khi đang chuẩn bị gọi xe thì nghe thấy có một người huýt sáo rất

vang, sáu thằng lưu manh đứng ở đó, dùng ánh mắt rất bỉ ổi nhìn An Ngữ

Thần và Hà Hâm Nhan: "Cô em sinh đẹp quá, tới đây chơi cùng anh nào!"

Trương Dương nhíu mày, loại chuyện này hắn gặp nhiều lần rồi, nhưng ở

Giang Thành này, người dám táo bạo gây hấn với hắn lại không nhiều, dẫu

sao thì tình hình trị an của nơi này so với Xuân Dương thì tốt hơn

nhiều, dạng gây hấn như thế này không những rẻ tiền mà còn nhạt toẹt

nữa.

Trương Dương cố gắng nén sự xung động muốn đánh người ở trong lòng, hai

cô gái ở bên cạnh hắn tối nay, An Ngữ Thần và Hà Hâm Nhan tính tính đều

có chút nóng nảy, An Ngữ Thần lạnh lùng nhìn về phía đó, nghiến răng

nghiến lợi nói: "Ghê tởm!"

Hà Hâm Nhan cũng nói: "Có bệnh à!"

Trương Dương hiện tại là cán bộ cấp khoa, là người có thân phận, chẳng

tội gì mà đi chấp nhặt với bọn lưu manh này, hắn rút điện thoại ra, nói: "Mấy cậu đừng có tự tìm phiền phức làm gì, còn gây chuyện nữa là tôi

gọi cảnh sát đấy!"

Nhưng Trương Dương lập tức phát hiện có điều dị thường, bọn lưu manh này không sợ sự uy hiếp của hắn, không những không rút lui, ngược lại còn

lấn tới: "Thằng nhóc, mày cũng khệnh nhỉ, một chân đứng hai thuyền, bọn

anh đây nhìn mày không thuận mắt tí nào."

Một thằng ôn khác nói: "Con mẹ nó, thế đạo gì đây, đúng là hoa nhài cắm bãi *** trâu!"

Trương đại quan nhân bật cười, cười rất lạnh lùng, bố mày hiện tại không thích dùng bạo lực, bọn nhóc con có mắt không tròng này chẳng lẽ không

nhìn ra là tao rất tức giận sao? Chẳng lẽ không biết hậu quả rất ngghiêm trọng ư?

Nói tới động thủ, An Ngữ Thần còn nhanh hơn Trương Dương nhiều. Tâm tình của cô ta cũng không tốt, phần mộ của tằng tổ phụ bị phá hủy, tới Giang Thành lại nhìn thấy Trương Dương đang anh anh em em với Hà Hâm Nhan,

tuy nói rằng chẳng liên quan gì tới cô ta, nhưng tâm tình vẫn bị ảnh

hưởng lớn, bằng vào kinh nghiệm nhiều lần thực chiến của cô ta, xuất thủ ở Giang Thành, chỉ cần ra tay đúng mực, căn bản chẳng phải lo lắng tới

vấn đề hậu quả, đằng nào thì cũng có Trương Dương giải quyết hậu quả mà.

An Ngữ Thần giống như một con báo cái lao vào đối thủ, tung một cước đá bay một tên trong số bọn lưu manh.

Hà Hâm Nhan kinh ngạc trước sức chiến đấu cường đại của cô ta, không

khỏi phát ra tiếng hô kinh ngạc, cô ta vốn định đi tìm một chai bia để

giúp đỡ, nhưng Trương Dương cười nói: "Đồ đệ này của anh máu lắm, mấy

thẳng lưu manh thôi mà, không cần anh phải ra tay!"

Nhưng tình hình thực tế lại không đơn giản như hắn nghĩ, lại có hơn chục người chạy tới vây bọn họ lại, đám người này không giống như lưu manh

trên giang hồ, ai ai cũng mặc quần áo luyện võ có màu sắc và kiểu dáng

giống nhau, một thằng ôn gầy tong teo dẫn đầu chỉ vào Trương Dương, nói: "Chính là hắn, chính là hắn trêu bạn gái của em!"

Trương đại quan nhân thực sự là chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao,

tao x. Chuyện chó gì vậy, tao trêu ghẹo ai chứ? Một cán bộ quốc gia như

tao, một quan viên đường đường chính chính như tao mà lại đi trêu ghẹo

người khác à? Hắn đã ý thức được rằng, chuyện hôm nay có chút không

đúng, những kẻ này khẳng định là có âm mưu mà tới.

Trong đám người có một tên hán tử lao ra, hắn mặc quần áo luyện võ màu

đen, xông tới chỗ Trương Dương, không nói câu nào, nhắm vào giữa ngực

Trương Dương mà đấm

Lửa giận trong lòng Trương Dương đã bị đám người này chọc cho cháy bùng

lên rồi, cũng vung ra một quyền, lấy cứng chọi cứng với tên kia. Hắn

cũng muốn xem xem rốt cuộc là quyền đầu của ai cứng hơn, song quyền chạm nhau, thân hình của Trương Dương không hề động đậy, đối phương cũng chỉ lui ra sau một bước.

Trương Dương không khỏi ngây người, thực lực của đối phương không ngờ

lại không yếu, hơn mười hán tử vây Trương Dương và Hà Hâm Nhan vào giữa, trong tay đồng thời lấy ra gậy gộc bằng sắt thép, quả nhiên là có chuẩn bị rồi.

Trương Dương cười nói: "Muốn gây chuyện à, biết tao là ai không? Hiện

giờ nếu biến đi thì tao sẽ coi như là chưa hề có chuyện này xảy ra!"

"Đập hắn!" Hơn mười người đồng thời xông về phía Trương Dương, Trương

Dương ôm Hà Hâm Nhan, dùng sức ném cô ta ra ngoài, Hà Hâm Nhan phát ra

một tiếng hét kinh hãi, cả người giống như cưỡi mây đạp gió bị ném ra

ngoài, nhẹ nhàng rơi xuống chỗ cách vòng vây năm sáu mét, Trương Dương

dùng lực cực kỳ xảo diệu, nắm bắt lực đạo cũng cực kỳ đúng chỗ. Nếu là

người khác làm ra loại động tác này, Hà Hâm Nhan nhất định sẽ ngã rất

thảm, trước tiên đưa Hà Hâm Nhan ra khỏi vòng vây, như vậy hắn có thể

toàn thần quán chú đối phó với đám người này.

Trương Dương bắt lấy phần chuôi của một cây gậy, dùng hết sức kéo một

cái, rút gậy ra khỏi tay đối thủ, sau đó tung cước đá đối phương bay ra, đụng vào một tên đồng bọn khác, hai người đồng thời ngã xuống đất.

Hai cây gậy nhắm vào đầu Trương Dương mà đánh xuống, Trương Dương giơ

gậy lên đỡ, tay phải hóa chưởng thành quyền. Bốp một tiếng đánh trúng

bụng một tên, thăng long quyền đệ nhất thức - long chiến vu dã. Từ lúc

có được bộ quyền phổ đó, tuy tiến cảnh khá chậm, nhưng thức đầu tiên

cũng đã luyện được có chút hỏa hầu, lần này vừa hay lấy bọn này ra để

diễn luyện một chút.

Thằng ôn bị Trương Dương một quyền đánh trúng, thân thể giống như diều

đứt dây bay lên, liên tục va vào ba đồng bạn, sau đó mới rơi xuống đất.

Đây vẫn là kết quả mà Trương đại quan nhân hạ thủ lưu tình rồi.

Trương Dương thò tay ra bắt lấy cây gậy từ không trung rơi xuống, lúc

này những kẻ vây công hắn trên mặt đều lộ ra vẻ sợ hãi. Trương Dương mỗi tay cầm một cây gậy, gầm lên một tiếng, giống như hùng sư lao vào trận

chiến, chỉ thấy hắn vung vẩy hai tay, giống như bướm đập cánh, nhẹ nhàng đập lên người đám người này, một lát sau hơn chục người đều nằm bẹp

trên đất, hắn đã sử dụng gậy như phán quan bút, phong bế huyệt đạo của

đám người này, khiến bọn chúng mất đi sức chiến đấu.

Chỉ còn lại tên áo đen công kích Trương Dương đầu tiên dang há miệng

trợn mắt nhìn tất cả những cảnh này, sớm biết Trương Dương lợi hại như

thế này, có đánh chết hắn cũng không tìm đến tên xui xẻo này, hắn thu

hết can đảm, ôm quyền nói với Trương Dương: "Xin hỏi bằng hữu, cậu thuộc môn phái nào!"

Trương Dương ném hay cây gậy đi, từng bước tiến về phía hắn, tên áo đen

chỉ cảm thấy một cỗ áp lực cường đại từ bốn phương tám hướng ép về phía

hắn, hắn tung chân lên đá Trương Dương, nhưng bị Trương Dương nắm lấy

bàn chân, dứt khoát lanh lẹ kéo trật khớp chân phải của hắn, thuận thế

đẩy một cái, điểm lên huyệt đạo của hắn rồi hất hắn ngã xuống đất.

Trương đại quan nhân cảm thấy vẫn chưa hả giận, vung tay tát cho hắn một cái, nói: "Bố mày không môn không phái, chuyên đánh lũ chó chúng mày

đấy!"

Trận chiến đấu phía An Ngữ Thần cũng đã kết thúc, với thân thủ của cô ta đối phó với sáu tên lưu manh căn bản là không đáng nói. Hà Hâm Nhan

mang lòng đánh rắn giập đầu, đá thêm một cước vào bụng mỗi tên, cô ta

cũng có chút uất hận, hôm nay bị ả ảnh hậu Hương Cảng chơi xỏ một lần,

vừa hay mượn những cái bao thịt này để trút giận.

Hứa Gia Dũng cùng Viên Lập Ba đứng sánh vai ở cửa sổ, nhìn tràng diện uy chấn bát phương Trương đại quan nhân lấy ít địch nhiều ở quảng trường

phía trước quán bar, hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, không ai ngờ được rằng sức chiến đấu của Trương Dương lại mạnh như vậy.

Chỉ có Điền Bần là không cảm thấy có gì quá kinh ngạc, lúc trước hắn tận mắt nhìn thấy sự cường hãn và uy phong mà Trương Dương biểu hiện ra ở

trong tai nạn mỏ đá Trương Ngũ Lâu, hôm nay những người mà Viên Lập Ba

gọi đến so với ngày đó thì ít hơn nhiều. Điên Bân thở dài, nói: "Đây

chính là quà gặp mặt của cậu à? Huynh đệ, tôi thấy chắc phải sư phụ của

cậu ra tay thì may ra mới chắc ăn!" Hắn cũng không phải là thổi phồng

khí thế của người khác mà diệt uy phong của mình, Trương Dương này căn

bản chính là một phần tử bạo lực, sử dụng bạo lực với hắn, đó chính là

tự tìm bẽ mặt.

Hứa Gia Dũng lại bật cười: "Thú vị lắm!"

..

Khi cảnh sát tới nơi thì Trương Dương đã dẫn hai co gái nghênh ngang bỏ đi rồi.

Xui xẻo nhất là những kẻ bị điểm trúng huyệt đạo, tên nào tên nấy nắm

tại chỗ như bị tê liệt, Viên Lập Ba cũng bật lực, chỉ đành mời sư phụ

của hắn đến.

Lương Bách Xuyên, sư phụ của Viên Lập Ba nghe nói tới chuyện này thì

cũng kinh ngạc vô cùng, đám người công kích Trương Dương đại đa số đều

là người của Giang Thành Bách Xuyên võ giáo, người mặc áo màu đen chính

là đồ đệ Hoắc Trường Vĩ của Lương Bách Xuyên.

Lương Bách Xuyên sắc mặt tái mét, ông ta nối lại khớp chân của Hoắc Trường vĩ, sau đó thì giải quyệt cho hắn.

Hoắc Trường Vĩ mặt mày xấu hổ gọi: "Sư phụ!" Hăn biết lần này rất mất

mặt, Bách Xuyên võ giáo nhiều người như vậy bị Trương Dương đơn thương

độc mã giải quyết sạch, nếu để truyền ra ngoài thì e rằng ở trong giới

võ học sẽ bị người ta cười đến rụng cả răng.

Lương Bách Xuyên giải huyệt cho các học sinh, lạnh lùng nói: "Quay về đã rồi nói!" Vô luận khởi nguồn của lần này là ai, Lương Bách Xuyên đều

rất không cao hứng, Trương Dương quá kiêu ngạo rồi, biết rằng những

người này là đệ tử của mình mà không lưu lại một chút tình cảm và thể

diện nào, cục tức này thật sự là khó mà nhịn được.

Quay về xe, Lương Bách Xuyên vung tay tát cho Viên Lập Ba một cái, nói:

"Đây là chuyện gì hả? Không có bản sự thì đừng có mà đi chọc người ta!"

Viên Lập Ba bị đánh, im lặng cúi đầu xuống, một lúc sau mới nói: "Hắn trêu ghẹo bạn gái của Trương Huề Khoan!"

Lương Bách Xuyên bĩu môi, Trương Huề Khoan chính là thằng ôn gầy còi,

cũng là đệ tử của ông ta. Ở Xuân Dương, ông ta cũng nghe nói tới tác

phong bất hảo của Trương Dương, loại chuyện này phát sinh trên người hắn cũng không có gì là lạ cả, Lương Bách Xuyên trầm ngâm một lát rồi nói:

"Bảo Trương Huề Khoan tới đây, ta muốn hỏi hắn!"

Tô Tiểu Hồng đã đặc biệt bố trí môt phòng VIP cho Trương Dương, còn mở

một bình Chi Hoa Sĩ năm mươi năm. An Ngữ Thần hiện tại có cái tật hễ

nhìn thấy Chi Hoa Sĩ là có chút e sợ, cẩn thận ngửi ngửi, thử một chút

rồi mới yên tâm uống.

Trương Dương biết cô ta bị rượu giả của Ngưu Văn Cường dọa cho sợ rồi,

khi Hà Hâm Nhan và An Ngữ Thần hát, Tô Tiểu Hồng đi tới cạnh Trương

Dương, hỏi: "Phương tổng vừa mới đi, nghe nói các anh sẽ hợp tác xây

dựng cảnh khu tường thành cổ à?"

Trương Dương cười nói: "Đúng vậy."

Tô Tiểu Hồng đảo mắt, nói: "Trưởng phòng Trương xem xem có thể chiếu cố tới chỗ tôi không?"

Trương Dương cười nói: "Chỗ tôi là làm du lịch văn hóa, còn cô là làm về giải trí mà?"

Tô Tiểu Hồng liếc hắn một cái, nói: "Trưởng phòng Trương, không ngờ

trong lòng anh vẫn coi tôi là một tú bà hành nghề chăn dắt, khinh thường người ta có phải không hả?"

Trương Dương cợt nhả nói: "Không phải là khinh thường ai cả, cô làm giải trí vẫn là thích hợp nhất, đi làm du lịch thì khuất tài quá!"

An Ngữ Thần nghe hai người họ nói chuyện mà không nhịn được cười, cô ta

nói với Trương Dương: "An gia chúng tôi ở Giang Thành đầu tư nhiều tiền

như vậy, cảnh khu chùa Nam Lâm còn chưa làm xong mà phía anh đã chuẩn bị bắt đầu từ số không rồi, phải chăng là có chút không được phúc hậu

lắm?"

Tô Tiểu Hồng lúc này mới biết An Ngữ Thần là cháu của An Chí Viễn, trong lòng lập tức có thêm mấy phần cẩn thận, dẫu sao thì trước mắt An Đức

Hằng và Phương Văn Nam là đối thủ trên thương trường, An Ngữ Thần nói

thế nào đi chăng nữa thì cũng là đại biểu cho lợi ích của An gia, có

những lời vẫn không thể nào nói quá tùy ý được.

Trương Dương nói: "Giang Thành lớn như vậy, không thể nói chuyện gì cũng đều xoay quanh An gia các cô, tiểu Yêu, chuyện hôm nay cô cũng thấy rồi đó, chú năm của cô chiếm nhà máy dệt khiến trời giận người oán, ngươi

ta thoáng cái đã ập tới chùa Nam Lâm, suýt chút nữa thì đốt luôn cả chùa miếu đấy!"

An Ngữ Thần nhẹ giọng nói ra một tin tức khiến Trương Dương và Tô Tiểu

Hồng đều cảm thấy kinh hãi: "Sau này tôi sẽ phụ trách sự vụ cụ thể khai

phá du lịch Giang Thành!"

Đối với Trương Dương mà nói thì đây là một tin mừng, đối với Tô Tiểu

Hồng mà nói thì đây là một tin cơ mật của thương nghiệp, cô ta nghĩ rất

nhiều, đây phải chăng có nghĩa là An gia muốn thông qua An Ngữ Thần để

hòa giải với Trương Dương? Nếu bọn họ cởi bỏ khúc mắc, đối với Phương

Văn Nam mà nói thì không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Mỗi một người đều có tâm tư của riêng mình, tiếng bài hát chậm rãi vang

lên, Hà Hâm Nhan biểu diễn bài "Tuyết đang cháy" như than như khóc, cực

kỳ động lòng, khiến sức chú ý của tất cả mọi người đều bất giác tập

trung lên người cô ta, hát xong ca khúc này, Tô Tiểu Hồng và An Ngữ Thần đồng thời vỗ tay, Trương Dương nhìn về phía Hà Hâm Nhan với ánh mắt

khen ngợi, than: "Tôi nói nè cô bé, em có thể không khoe khoang như vậy

có được không?"

Tô Tiểu Hồng nói với giọng chân thành: "Hát hay như vậy, nếu Hà tiểu thư bằng lòng thì có thể tới hộp đêm của chúng tôi làm xướng ca thủ, phương diện thù lao tôi nhất định sẽ khiến cô hài lòng.”

Hà Hâm Nhan còn chưa nói gì thì Trương Dương đã lắc đầu nói: "Chị Tô,

chỗ chị phức tạp lắm, tiểu cô nương người ta vẫn còn rất đơn thuần,

không thích hợp đâu!"

Tô Tiểu Hồng trừng mắt lườm Trương Dương, nghe ra thằng nhóc này căn bản là vẫn luôn khinh thường mình, nhưng hắnvẫn giải thích một cách giấu

đầu hở đuôi: "Tôi không có ý kinh thường chị đâu, chỉ là cảm thấy không

thích hợp thôi!"

An Ngữ Thần nói khẽ: "Hà tiểu thư có điều kiện tốt như vậy, vì sao không phát triển ở ngành ca hát, nếu cô bằng lòng, tôi sẽ giới thiệu cho môt

một nhà sản xuất nổi tiếng của Hương Cảng, An gia của chúng tôi cũng có

chút cổ phần trong hãng đĩa."

Hà Hâm Nhan cười nói: "Tôi đối với ngành giải trí không có nhiều hứng thú, ca hát cũng chỉ là sở thích thôi!"

An Ngữ Thần nói với vẻ chân thành: "Có điều kiện tốt như vậy mà không

phát triển là vô trách nhiệm đối với bản thân. Hà tiểu thư, tin tôi đi,

tôi là thật lòng muốn giúp cô mà!"

Điện thoại của Trương Dương đột nhiên reo chuông, hắn thấy số rất lạ,

nhưng vẫn cầm lên nghe, thấy một giọng nói trầm thấp ở đầu dây bên kia

vang lên: "Trương Dương phải không?"

"Là tôi!"

"Tôi là Lương Bách Xuyên! Thứ bảy cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu uống trà!"

Đại danh của Lương Bách Xuyên ở trong giới võ lâm Giang Thành không có

ai là không biết, ông ta mời Trương Dương uống trà, chẳng khác nào là đề xuất khiên chiến với Trương Dương.

Ngày trước khi còn ở xã Hắc Sơn Tử Trương Dương từng có duyên gặp mặt

một lần với Lương Bách Xuyên, lúc đó hắn và đồ đệ Nghiêm Phục Sinh của

Lương Bách Xuyên phát sinh một số xung đột, Lương Bách Xuyên lưu lại cho hắn ấn tượng cũng có chút phong phạm tông sư, cảm giác còn là một người rất thấu tình đạt lý. Ông ta chủ động tìm mình, chửng tỏ những người

hôm nay vây công mình có liên quan tới ông ta, Trương Dương thầm nghĩ đồ đệ đánh không lại người ta, sư phụ cũng phải lên thôi. Hắn đương nhiên

không tỏ ra yếu kém, mỉm cười nói: "Lương sư phụ, có được lời mời của

ông thực sự là vô cùng vinh hạnh, ông nói địa điểm đi!"

"Án Hương các, núi Mai Hoa ở ngoại thành phía đông Giang Thành, vào lúc chín giờ tối ngày thứ bảy!"

"Được, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ!"

Trương Dương đặt điện thoại xuống, bắt đầu suy nghĩ chuyện xảy ra ở Ngư

quán tối nay có phải là một mưu kế đã được vạch trước hay không, hắn cơ

hồ có thể khẳng định người của Bách Xuyên võ giáo nhất định là có âm

mưu, có điều loại người võ lâm có thân phận như Lương Bách Xuyên chắc sẽ không làm ra loại hành vi nhỏ nhặt như vậy, chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới Hứa Gia Dũng ư?

Bọn họ ở hộp đêm Kim Tôn tới mười một giờ tối thì về, Trương Dương bắt

xe đưa An Ngữ Thần về Đế Hào Thịnh Thế, An Đức Hằng tối đó cũng sống ở

đây.

...

Trương Dương vốn định an bài một căn phòng cho Hà Hâm Nhan ở đây, nhưng

Hà Hâm Nhan lại kéo hắn đi ăn thịt nướng, cô bé này thật là ham chơi quá thể.

Ấn tượng của Hà Hâm Nhan đối với Giang Thành vẫn rất không tồi, cô ta

hào sảng chạm cốc với Trương Dương, một hơi uống cạn, Trương Dương khen: "Chỉ bằng tửu lượng này của em đã có thể được tính là nữ trung hào kiệt rồi, nam nhân bình thường nhìn thấy em cũng phải chạy mất.”

Hà Hâm Nhan cười nói: "Anh cảm thấy em xấu vậy à?"

"Cũng không phải, em còn có mấy phần tư sắc, thật sự nếu động lòng cũng có thể câu dẫn được hai người!"

"Phì! Anh đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!" Hà Hâm Nhan nói xong không nhịn được mà bật cười.

Tần Truyền Lương gắp một hạt lạc bỏ vào miệng: "Cô bé, nghĩ cho kỹ đi,

đề nghị của An Ngữ Thần không tồi đâu, anh thấy em rất có tài, đừng bỏ

lỡ cơ hội.

"Hừ! Em sẽ suy nghĩ!" Hà Hâm Nhan lần này đáp ứng rất thống khoái, cô ta không khỏi nói với vẻ hâm mộ: "An Ngữ Thần lợi hại nhỉ, em nghe cô ta

gọi anh là sư phụ, vậy võ công cô ta đều là anh dạy à? Hay là anh cũng

dạy em đi! Em cũng bái anh làm sư phụ!" Nhưng Hà Hâm Nhan lập tức lại

lắc đầu: "Bỏ đi, em không muốn làm đồ đệ của của anh đâu!"

Trương Dương mỉm cười nhìn cô ta, hỏi: "Vậy em muốn làm gì của anh!" Câu này lộ ra một cỗ vị đạo ám muội.

Hà Hâm Nhan xem ra đã ngà ngà say rồi, thản nhiên cười nói: "Nam nhân quả nhiên không có ai tốt cả!"

"Cái gì... em đừng có vơ đũa cả nắm như vậy có được không?"

Hà Hâm Nhan uống một ngụm rượu, nói: "Thoải mái quá, rời khỏi Đông

Giang, thay đổi hoàn cảnh một chút, cảm giác cả người như khác hẳn,

Trương Dương, em mệt rồi!"

"Anh đưa em tới khách sạn!"

"Đừng phiền phức như vậy, em tới nhà anh ở!"

"Hả!" Trương đại quan nhân sửng sốt, Hà Hâm Nhan phải chăng là muốn quên mình vì nghĩa?

Hà Hâm Nhan cười nói: "Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Yên tâm, em đảm bảo sẽ không làm phiền anh đâu!"

"Vấn đề là anh có đảm bảo hay không kìa!"

Hà Hâm Nhan thở dài nói: "Cũng đành chịu thôi, anh lợi hại như vậy, lại

giỏi đánh nhau như vậy, nếu thật sự muốn làm ra chuyện xấu gì, một cô

gái yếu đuối như em chỉ có thể nghe theo mệnh trời thôi!"

Trương Dương lắc đầu, mẹ nó, lúc khảo nghiệm nguyên tắc tính Đảng của mình tới rồi.

Chỗ mà bọn họ ăn đồ nướng cách khu nhà mà Trương Dương thuê không xa, đã là 0 giờ đêm rồi, người và xe cộ đi lại trên đường đều đã rất ít, Hà

Hâm Nhan vừa lầm bầm hát vừa nhẹ nhàng xoay tròn, xem ra tâm tình của cô ta tối nay rất khá.

Trương đại quan nhân mỉm cười nhìn Hà Hâm Nhan, không biết có phải là vì hơi men hay không mà trong người lại có chút nong nóng. Hắn nhìn về mặt hồ ở xa xa, gió mát tạt vào mắt khiến đầu óc của hắn tỉnh táo hơn mọt

chút, mình và Hà Hâm Nhan tuy rất thân nhau, nhưng dẫu sao trước giờ vẫn chưa từng nghĩ về phương diện đó, có lẽ người ta chỉ coi mình là bạn

bè, ngàn vạn lần đừng có nảy sinh tà niệm. Trương Dương một mực cho rằng bản thân mình không phải là một người xấu, ít nhất thì cũng không phải

là người thừa lúc người ta yếu đuối mà nhảy vào, hiếm có nhất là thằng

ôn này cho rằng mình trên phương diện cảm tình không phải là một kẻ tùy

tiện, hắn bắt đầu ý thức được rằng sự phiền phức trên phương diện tình

cảm của mình đã không ít rồi, có một số chuyện bớt dây vào là tốt nhất.

Điều này cũng có chút liên quan tới tính tình của Hà Hâm Nhan, cô ta là

một người dám yêu dám hận, khiến một cô gái như thế này yêu mình cũng

không phải là một chuyện tốt.

Đi tới trước cửa phòng của Trương Dương, Hà Hâm Nhan không ngờ lại có

chút do dự, cô ta lí nhí nói: "Em lại có chút hối hận rồi, hay là em tới khách sạn ngủ vậy!"

Trương Dương cười nói: "Lăn tăn ít thôi, anh không xấu như trong tưởng

tượng của em đâu, anh có phòng khách mà!" Hắn móc chìa khóa ra mở cửa

phòng, Hà Hâm Nhan có chút thấp thỏm theo hắn tiến vào.

Trương Dương thuận tay ném chìa khóa lên bàn, nói: "Anh đi tắm trước, em tự chọn phòng đi!" Hắn nhìn ra sự đắn đo của Hà Hâm Nhan, không khỏi

cười nói: "Thật sự coi chỗ này của anh là hang sói à! Cùng lắm thì em

khỏa trái cửa phòng lại!"

Hà Hâm Nhan nói: "Chỉ là một cái cửa phòng thì làm sao mà cản được anh?" Đây là lời nói thực, Trương đại quan nhân võ công cái thế, cánh cửa

mỏng manh này căn bản không đỡ nổi một quyền của hắn.

"Em hạ thấp năng lực kiềm chế của anh và cũng đề cao sức dụ hoặc của em

quá rồi đó!" Trương đại quan nhân ném lại một câu cuối cùng, sau đó thì

bước vào phòng tắm.

Hà Hâm Nhan nhìn bóng lưng của hắn, có chút xấu hổ mỉm cười, cô ta ngồi

trên sa lông, mở TV ra xem, thở dài một hơi để tâm tình được thả lỏng.

Mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV, trong đầu thì lại hồi tưởng lại tình cảnh của mình và Trương Dương từ lúc quen nhau tới nay, khóe miệng Hà

Hâm Nhan không khỏi bất giác lộ ra một nụ cười ấm áp, cô ta đột nhiên ý

thức được địa vị của thằng nhóc tùy tiện kiêu ngạo bất tuân này ở trong

lòng cô ta là càng lúc càng quan trọng, cô ta không thể coi khinh sự tồn tại của loại tình cảm này, nhưng nhớ tới những mỹ nữ thay đổi như đèn

kéo quân ở bên cạnh Trương Dương, Hà Hâm Nhan không khỏi nhíu mày, trong lòng người ta có thể là chưa từng có hình bóng của mình, rõ ràng biết

đây là một hố lửa, nhưng mình lại vẫn cứ lao đầu vào.

Nghĩ tới đây cô ta không khỏi có chút mất mát, mệt mỏi ngáp một cái,

đúng vào lúc này, trong phòng đột nhiên chìm vào trong bóng tối, Hà Hâm

Nhan hô lên kinh ngạc: "Trương Dương, mất điện rồi!" Gan của cô ta tuy

rất lớn, nhưng đột nhiên rơi vào trong bóng tôi vẫn khiến cô ta có chút

sợ hãi.

Trương Dương đầu đầy xà phòng, lớn tiếng hô: "Trong tủ TV có bật lửa và nến đấy!"

Hà Hâm Nhan lần mờ đi tới trước TV, từ trong tủ TV tìm được bật lửa và

nến, cô ta hô to: "Chỗ các ahh thường hay mất điện lắm à?"

Trong phòng tắm lại vang lên tiếng nước róc rách, Trương Dương không trả lời.

Hà Hâm Nhan bĩu bĩu môi, quẹt lửa nhưng lại không thấy cháy, xem ra đá

lửa hỏng mất rồi, cô ta chán nản lắc đầu: "Bật lửa hỏng mất rồi!"

"Thật là phiền phức!" Trương Dương sờ soảng rửa sạch bọt xà phòng trên người rồi quấn khăn chạy ra.

Hà Hâm Nhan một tay cầm nến, một tay cầm bật lửa ngồi trên sa lông, nghe thấy tiếng bước chân của Trương Dương, cô ta cảm thấy yên tâm hơn, gọi: "Trương Dương!"

Trương Dương khịt khịt mũi: "Mùi gì thế?"

Hà Hâm Nhan được hắn nhắc nhở liền hít hít, trong không khí sặc sụa mùi hơi ga: "Hơi ga ư?"

Trương Dương nói: "Tự dưng đi đụng tới nó làm gì?" Hắn cất bước về phía

phòng bếp, sờ soạng tiến đến trước bệ bếp, phát hiện hai cái van ga đều

được mở to, hắn cười khổ, nói: "Em sơ ý quá đấy! Không đánh được lửa thì cũng đừng có mở van ga ra chứ? Nêu phát hiện chậm một chút, e rằng hai

người chúng ta đều bị ngạt chết rồi!"

Hà Hâm Nhan bước vào phòng bếp theo, tràn đầy kinh ngạc, nói: "Em căn

bản là không hề tiến vào nhà bếp mà, là anh tự mình quên đóng thì có!"

Trương Dương thò thay ra đóng van ga, đột nhiên nghe thấy tiếng hộp bát

âm rất êm tai, hắn quay người lại nhìn, thấy một chiếc hôp nhạc ở trên

chạn bếp vang lên, hộp nhạc đó phun ra một ngọn lửa, ngọn lửa đó gặp

phải không khí tràn đầy khí ga, đột nhiên biến thành sáng rực lên. Hai

mắt Trương Dương trợn tròn, hắn trong nháy mắt ý thức được gì đó, đột

nhiên quay người lại, xông ra khỏi phòng bếp, giang hai tay ra ôm lấy

người Hà Hâm Nhan, đè cô ta lên trên giường.

Hà Hâm Nhan không hiểu động cơ của hắn, còn cho rằng là hắn nổi thú tính muốn phi lễ với mình, rít lên một tiếng, cắn mạnh lên vai hắn.

Lửa nhanh chóng lan rộng ra, trong phòng bếp dày đặc khí ga, lập tức dẫn nổ, một quầng lửa chói mắt từ trong phòng bếp bắn ra, theo đó là một

tiếng nổ đinh tai nhức óc, ngọn lửa rừng rực giống như một con rồng từ

cửa phòng bếp phun ra, nhanh chóng lan rộng ra tới cả phòng khách, sóng

nhiệt cường đại quật cho sa lông lật nhào, lửa liếm qua phần trên của sa lông, chiếu sáng cả khuôn mặt của Trương Dương và Hà Hâm Nhan, thân thể của bọn họ vì sa lông bị lật mà cũng lăn vào góc tường. Cửa sổ thủy

tinh trong phòng vì không chịu nổi áp lực cường đại mà vỡ tan, mảnh thủy tinh bay khắp nơi.

Cả căn phòng khách đều chìm ngập trong biển lửa, Trương Dương ôm Hà Hâm

Nhan lên, sau khi nổ, nhanh chóng giẫm lên sa lông, dùng thân thể đụng

vỡ cửa sổ, từ đó mà nhảy ra ngoài.

Cho tới sau khi rơi xuống đất, Hà Hâm Nhan vẫn còn chìm đắm trong sự

kinh hãi của vụ nổ, cả người đều đần ra không biết rốt cuộc đã xảy ra

chuyện gì. Trương Dương dùng thân thể bảo vệ cô ta, còn bản thân hắn thì không được may mắn như vậy, cái khăn tắm đã bốc cháy, trên người cũng

bị bỏng rất nhiều chỗ, hắn liên tục lăn mấy vòng trên thảm cỏ, dập tắt

lửa trên người.

...

Vụ nổ ở trong nhà Trương Dương rất nhanh liền đánh thức cư dân của cả

khu nhà, không ít người đều chạy tới xem, tóc Trương Dương bị cháy không ít, khăn tắm cũng bị cháy ra mấy cái lỗ lớn, không che được thân thể,

trên mặt cũng bị khói hun cho chỗ đỏ chỗ đen, trông cực kỳ thảm hại.

Đội phòng cháy chữa cháy sau khi nhận được điện thoại rất nhanh liền

chạy tới đây, đội viên phòng cháy chữa cháy nhanh chóng tiến vào hành

động dập lửa khẩn cấp.

Hà Hâm Nhan và Trương Dương hai người khi tiếp nhận điều tra, có một ký

giả báo sáng tới chụp ảnh bọn họ lia lịa, Trương Dương cả bụng đầy lửa

giận, gầm lên: "Con mẹ nó, chụp cái gì mà chụp?"

Tên ký giả đó nhìn thấy vẻ mặt của Trương Dương bất thiện, ý thức được

hắn muốn cướp máy ảnh của mình, vội vàng lẩn vào trong đám người rồi

chạy mất.

Trương Dương đi chân trần lại thêm xung quanh đầy người đang đứng xem náo nhiệt, cũng không tiện truy cản, chỉ đành bỏ qua.

Đợi khi đội phòng cháy chữa chạy điều xa xong tình hình thì trời cũng đã sáng rồi, bọn họ nhận định sơ bộ rằng vụ cháy lần này là bởi vì Trương

Dương quên đóng van ga, sau khi bắt lửa liền dẫn tới vụ nổ.

Trương Dương thì biết rằng chuyện này không hề đơn giản như vậy, hắn cho rằng nhất định có người phóng hỏa, có điều lửa đã xóa hết toàn bộ chứng cứ rồi, hắn tuy rằng luôn miệng nói có người phóng hỏa, nhưng trong

nhất thời lại không tìm được chứng cứ. Căn cứ theo điều tra hiện trường

của đội phòng cháy chữa cháy, trên cơ bản nhận định là sau khi khí ga rò rỉ, thao tác không thỏa đáng mà dẫn tới hỏa hoạn.

Xử lý xong chuyện ở hiện trường, Trương Dương và Hà Hâm Nhan tìm một nhà nghỉ ở gần khu nhà, Trương Dương trên người có rất nhiều chỗ bị bỏng,

tuy bỏng không nặng, nhưng trên người vẫn nổi không ít bọng nước, đau

đến nỗi khiến cho hắn cả đêm không ngủ nổi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Hâm Nhan đi ra ngoài mua quần áo cùng với cao

chữa bỏng cho hắn, về phòng hắn giúp hắn lau rửa vết thương, lại thấy

trên lưng Trương Dương chỗ nào cũng bị bỏng đến đỏ bừng, lại còn có mấy

chục cái bọng nước to nhỏ khác nhau, lại thêm trên đầu vai Trương Dương

còn có một hàng vết răng lấm tấm máu, chính là đêm qua do cô ta cắn, Hà

Hâm Nhan nhìn thảm trạng của Trương Dương, mũi cay cay, mắt không ngờ

lại đỏ lên, ôn nhu hỏi: "Có đau không?"

Trương Dương lắc đầu, nói: "Không sao, không phải là trọng thương gì

cả... ái..." Khi Hà Hâm Nhan bôi cao chữa bỏng cho hắn, thằng nhóc này

vẫn không nhịn được mà rên lên đau đớn.

Thay xong quần áo mà Hà Hâm Nhan mua cho mình, Trương đại quan nhân bước tới trước gương để ngắm, thấy tóc mình đã bị đốt trụi, trông cực kỳ khó coi, giống như là bị bệnh rụng tóc vậy, tóc Hà Hâm Nhan cũng bị cháy

một chút, có điều con gái tóc dài, cũng khó mà nhìn ra được.

Trương đại quan nhân vẫn rất chú trọng hình tượng, hắn tới một cửa hiệu

cắt tóc ở ven đường, bảo người ta caọ trọng đầu cho hắn. Đầu trọc nhẹ

nhõm mát mẻ, Trương Dương quay về nhà mình thuê, ở cửa sổ và cửa chính

toàn là dấu vết của khói hun lửa đốt, hắn giẫm lên tro bụi bước vào

trong phòng, tối qua tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, nhất định là có người đã lẻn vào trong phòng mở van ga từ trước, sau đó đặt cái hộp

nhạc tự động đánh lửa ở đó. Trương Dương quan sát kỹ càng một lượt căn

phòng bếp đã bị thiêu rụi, nhưng không phát hiện ra thứ gì khả nghi.

Trương Dương dám xác định rằng lần này tuyệt đối không phải là chẳng

may, nhất định là có người đặt bẫy hòng mưu sát mình. Thậm chí ngay cả

việc mất điện cũng là tính toán trước, sau chuyện điều tra mới biết, lúc đó mất điện là bởi vì cầu chì bị đứt, nếu lúc đó bật lửa không phải là

bị hỏng đá đánh lửa, Hà Hâm Nhan mà châm lửa lên thì hậu quả càng khó bề tưởng tượng hơn.

Hà Hâm Nhan cũng bớt chút thời gian đi sửa lại tóc trở về, đứng ở trước

cửa nhìn cảnh tượng hoang tàn ở trong nhà, không nhịn được mà thở dài,

nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Tất cả những gì phát sinh tối

qua đều quá đột nhiên, cô ta tới hiện giờ vẫn không hiểu đầu cua tai

nheo ra sao, chỉ nghe Trương Dương nói rằng có người đặt bẫy muốn mưu

sát hắn.

Trương Dương cười nói: "Có thể là anh đắc tội với ông trời rồi..." Hắn

cúi người xuống, từ dưới sàn nhà bếp cầm lên một mảnh hộp nhạc lên, đây

là một cái bánh răng ở bên trong, chỉ từ bộ phận linh tinh này chắc khó

mà tìm được manh mối.

"Đi thôi!" Hà Hâm Nhan nhẹ nhàng gọi, nhìn căn phòng lộn xộn, cô ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Trương Dương gật đầu, quay người đi xuống lầu.

Ở dưới lầu gặp An Ngữ Thần nghe tin chạy đến, Trương Dương kinh ngạc

trước tin tức linh thông của An Ngữ Thần: "Cô sao lại biết vậy?"

An Ngữ Thần thấy Trương Dương bình an vô sự thì mới yên tâm, nhưng sau

khi thấy cái đầu trọc của hắn thì không nhịn được cười, cô ta cũng nhìn

lên mặt Hà Hâm Nhan với ánh mắt ý vị thâm trường, Hà Hâm Nhan mẫn duệ

cảm giác được trong ánh mắt của cô ta ẩn chứa thâm ý, thế là khuôn mặt

hơi nóng lên.

An Ngữ Thần ném một tờ báo cho Trương Dương: "Trưởng phòng Trương, anh hiện tại thành đại danh nhân của Giang Thành rồi!"

Trương Dương mở báo sáng Giang Thành ra đọc, thấy trên trang ba đặc biệt nói tới trận hỏa hoạn sáng nay, điều khiến Trương Dương tức giận nhất

là tấm ánh chụp mình trong lúc sứt đầu mẻ trán không ngờ lại được đưa

lên, Hà Hâm Nhan thì chỉ lộ ra bóng lưng, tuy là như vậy, song phối hợp

với lời văn bên trên thì khiến người ta cả thấy rất ám muội, "... Buổi

tối, khoảng 0 giờ, trong một chung cư ở Nhã Hồ phát sinh hỏa hoạn, một

đôi nam nữ đang yêu nhau suýt chút nữa thì táng thân trong biển lửa...

Lúc phát sinh vụ nổ, đôi nam nữ này may mắn đang ở trên sa lông, sóng

xung kích của vụ nổ hất hai người từ cửa sổ tầng ba xuống, nhưng khi rơi xuống thảm cỏ không ngờ lại bình yên vô sự một cách rất thần kỳ, căn cứ theo điều tra, trận hỏa hoạn này là bởi vì rò rỉ khi ga..."

Trương Dương nghiến răng nghiến lợi mắng: "Nói năng linh tinh!" Hắn nhìn phần ghi tên, ký giả Hàn Đức Cường, trong lòng thầm ghi nhớ kỹ cái tên

này. Di động của Trương Dương cũng bị hủy trong vụ nổ, tính toán sơ lược một chút, chỉ phương diện tài sản thôi cũng tổn thất hơn hai vạn đồng,

tiền tài chỉ là vật ngoài thân, hắn không hề để ý, nhưng điểm nghi vấn

của chuyện này thực sự là quá nhiều, hắn phải điều tra rõ ràng, rốt cuộc là ai muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Trương Dương bảo An Ngữ Thần đưa Hà Hâm Nhan tới trạm xe lửa để về Đông

Giang, kể ra Hà Hâm Nhan cũng xui xẻo, năm ngàn đô la Hồng Kông cực khổ

kiếm được cũng bị cháy sạch trong trận hỏa hoạn rồi, có điều cô bé này

cũng không để tâm, giá trị của kim tiền so với sinh mạng thì quả thực là không đáng để nhắc tới.

...

Trương Dương trực tiếp tới ký túc xã nhà máy máy móc điện tử, tìm tính

báo viên Thường Hạo của cục quốc an, Thường Hạo nghe hắn kể xong chuyện

tối qua, nhíu mày nói: "Anh có thể xác định rằng cái hộp nhạc đó không

phải là đồ của anh không?"

Trương Dương gật đầu rất dứt khoát, nói: "Tôi có thể xác định, cái hộp

nhạc đó tôi trước giờ chưa thấy bao giờ! Hơn nữa cái van ga cũng không

phải là tôi mở!"

Thường Hạo nói: "Căn cứ vào tình huống mà anh kể lại, cái hộp nhạc đó

chắc là một thiết bị hẹn giờ, tới thời gian nhất định sẽ chuyển động

phát ra tiếng nhạc, bên trong lắp đồ đánh lửa, đối phương đã mở van ga

từ trước, ga sau khi gặp lửa sẽ sinh ra vụ nổ!"

"Nhất định là như vậy, có người muốn mưu sát tôi!" Trương Dương tức giận nói.