Y Đạo Quan Đồ

Chương 146: Chuyển thủ thành công

Các trà nghệ sư biểu diễn pha trà trước mặt bọn họ với thủ pháp lão luyện.

Trương Dương nhìn những ngón tay giống như hoa lan của trà nghệ sư, cũng không khỏi cảm thán kỹ nghệ tinh diệu của cô ta. Sự thành công của

Phương Văn Nam tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, sự mẫn cảm của hắn

đổi với thương nghiệp thật sự là hơn người khác một bậc.

Lý Trường Vũ thuốc không rời tay, từ sau khi đảm nhiệm chức phó thị

trưởng thường vụ, hắn càng lúc hút càng nhiều, Cát Xuân Lệ khuyên hắn

rất nhiều lần, nhưng hắn thủy chung không thể nào bỏ được thói quen này.

Phương Văn Nam làm tư thế mời Lý Trường Vũ uống trà, cung kính nói: "Mời thị trưởng Lý!"

Lý Trường Vũ từ trong khay cầm khăn ướt lên lau hai tay sau đó mới bưng

chén trà lên, trước tiên hít hương thơm thấm vào tận phế phủ của trà,

sau đó mới nhấp một ngụm, từng chút từng chút nhấp trà xanh, nhắm mắt

lại một lúc lâu mới cảm thán nói: "Trà ngon!"

Trương Dương cũng là một người rất hiểu cách ẩm trà, có điều động tác

của hắn lại không khoa trương như Lý Trường Vũ, trong mắt hắn, khi quan

vị của người ta đã đạt tới mức nhất định, tự sẽ tạo ra một loại khí

phái, Lý Trường Vũ cũng không phải là ngoại lệ, nhưng màn biểu diễn này

cũng hơi quá khoa trương rồi, không khệnh thì ngươi chết à? Thằng nhóc

này mắng thầm trong lòng.

Phương Văn Nam từ trong động tác của Lý Trường Vũ cảm nhận được bốn chữ, cao thâm mạc trắc, hắn đã thông qua xác định của Tô Tiểu Hồng, Lý

Trường Vũ đã được xác định phụ trách công trình đường vòng tròn ba lần

này, cũng chính là nói Lý Trường Vũ trong chuyện này có được quyền phát

ngôn tuyệt đối. Một người nắm được quyền lực, dù biểu hiện thế nào cũng

không quá đáng, đặc biệt là hắn còn phải cầu người đang ngồi ở đối diện

đây.

Phương Văn Nam xua xua tay, tỏ ý bảo những người khác ra ngoài, lúc này

mới chuyển đề tài sang chuyện đường vòng tròn ba, căn cứ theo hiểu biết

của hắn. Làm quan tới loại cấp bậc như Lý Trường Vũ, bọn họ rất giỏi

đánh Thái Cực, thừa nước đục thả câu, nhưng bọn họ lại không thích người khác quanh co lòng vòng. Nếu như vậy, bọn họ sẽ cho rằng đó là sự vũ

nhục đối với chi số IQ của mình, sẽ cho rằng là đang phí phạm thời gian, cho nên Phương Văn Nam lựa chọn phương thức trực tiếp nhất: "Thị trưởng Lý, tôi nghe nói thị lý đã quyết định khởi công xây dựng đường vòng

tròn ba?"

Lý Trường Vũ cũng không định thừa nước đục thả câu, khi Trương Dương

chuyển cáo ý tứ của Phương Văn Nam cho hắn, hắn đã đoán ra mục đích của

đối phương rồi. Hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi này của Phương Văn

Nam, mà hỏi ngược lại: "Tin tức của anh rất linh thông, thị lý vẫn chưa

tuyên bố chính thức, anh sao mà biết được?" Câu nói này chẳng khác nào

thừa nhận mình sẽ phụ trách chuyện này, đồng thời cũng nhắc nhở Phương

Văn Nam rằng nguồn gốc tin tức của anh đã bị tôi đoán được rồi.

Phương Văn Nam cười nói: "Thông qua một người bạn cũ, tên thì tôi không tiện tiết lộ, xin thị trưởng Lý thông cảm!

Lý Trường Vũ gật đầu, Phương Văn Nam nói vậy chẳng khác nào gián tiếp

thừa nhận hắn và Hồng Vĩ Cơ có quan hệ không bình thường, Hồng Vĩ Cơ

tiết lộ tin tức này cho Phương Văn Nam, lại bảo Phương Văn Nam tìm mình, cũng chính là nói Hồng Vĩ Cơ có ý cho Phương Văn Nam nhận công trình

này. Bản thân hắn lại không tiện ra mặt, đúng là một lão hồ ly, Lý

Trường Vũ mắng thầm trong lòng, có điều, vẻ mặt của hắn vẫn rất hờ hững: "Tài chính của thị lý rất eo hẹp, công trình sẽ cần phải tạm ứng một

khoản tiền rất lớn!" Hắn đây không phải là nói quá, cũng không phải là

khiến Phương Văn Nam biết khó mà lùi, hắn muốn nói cho Phương Văn Nam

biết tình hình thực tế, thực lực của Phương Văn Nam hắn rất rõ, trong

Giang Thành người có năng lực nhận công trình này cũng chỉ có y mà thôi.

Phương Văn Nam gật đầu, nói: "Thị trưởng Lý, đối với điều này tôi đã có chuẩn bị đầy đủ rồi!"

Lý Trường Vũ mỉm cười, nói: "Tôi cũng hiểu chút ít về tập đoàn Thịnh

Thế, các anh ở Giang Thành là một xí nghiệp nổi trội, có thực lực nhất

định. Công trình của Giang Thành, người mà chúng tôi suy tính đến trước

tiên đương nhiên sẽ là xí nghiệp địa phương, như vậy có thể nâng đỡ xí

nghiệp quê nhà, cũng có lợi cho việc tạo dựng nên hình tượng mới cho

Giang Thành chúng ta." Hắn dừng lại một chút rồi lại nói: "Khi đặt kế

hoạch xây dựng cảnh khu chùa Nam Lâm, tôi hi vọng xí nghiệp dân doanh

của Giang Thành đứng ra biểu lộ thực lực của các vị một chút, nhưng các

vị ai ai cũng phóng tầm mắt ra bên ngoài. Ha ha, cơ hội làm ăn ở cửa nhà chẳng lẽ lại không phải là cơ hội à!"

Phương Văn Nam nghe ra, Lý Trường Vũ đây nói nói hắn không chúng xuất

lực cho quê nhà, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại, trong lời nói hình như còn có

hàm nghĩa khác.

Trương Dương một mực không nói gì lúc này liền cười nói: "Phương tổng là người làm đại sự, lúc đó, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào khu đất của

cửa hàng bách hóa dệt vải, công trình nhỏ ở cửa nhà của chúng ta căn bản là không khiến ông ấy cảm thấy hứng thú."

Phương Văn Nam bắt đầu ý thức được rằng Trương Dương đang phối hợp với

Lý Trường Vũ cho hắn vào bẫy, hắn tuy dụng tâm đề phòng, nhưng vẫn không nhịn được mà tiếp tục lao về phía cái hố mà người ta đã đào sẵn, công

trình này quá dụ người. Phương Văn Nam cười nói: "Trưởng phòng Trương,

tình cảnh của tôi cậu chắc biết mà, khi đặt kế hoạch xây dụng cảnh khu

chùa Nam Lâm, tôi đã tham gia vào cuộc tranh thầu khu đất của cửa hàng

bách hóa dệt vải của Đông Giang, mặc dù nhìn thấy khối thịt béo ở trước

cửa nhà, nhưng đáng tiếc là không có năng lực để ăn."

Trương Dương cười nói: "Cho nên mới nói, các anh tranh thầu thất bại trở về lại là một chuyện rất tốt, khối thịt béo chùa Nam Lâm bị người ngoài nuốt mất rồi, du lịch của Giang Thành chúng ta không thiếu cảnh đẹp,

tường thành cổ và đường cổ cũng là một trong những công trình du lịch

trọng điểm trong tương lai của chúng ta. Phương tổng lần này ngàn vạn

lần đừng bỏ lỡ cơ hội đấy."

Đến thằng ngu cũng có thể biết rằng tường thành cổ và đường vòng tròn ba chẳng có chút quan hệ nào cả, nhưng Trương Dương lại cứ liên hệ hai

chuyện này lại với nhau. Phương Văn Nam không thể không nghĩ nhiều, hắn

rất nhanh liền ngộ ra rằng thì ra là người ta đang ra điều kiện. Mình

muốn nhận được công trình đường vòng tròn ba thì phải nhận công trình tu sửa tường thành cổ, đây không phải là mua một tặng một ư? Hắn nhìn Lý

Trường Vũ.

Phó thị trưởng Lý của chúng ta nhàn nhã phẩm trà, ánh mắt thì dính liền

vào một bức tranh ở trên tường, giống như chuyện này căn bản chẳng có

chút quan hệ nào tới hắn ta vậy.

Phương Văn Nam cười khổ, nói: "Biết rõ là thịt béo, nhưng tôi chắc gì đã có thể đồng thời ăn được!" Trong mắt hắn, tường thành cổ và đường cổ rõ ràng là chẳng có giá trị gì, dưới tình huống có khả năng, hắn vẫn ra

sức từ chối việc này. Mục đích của thương nhân chính là tối đại hóa lợi

ích, cái mà hắn nhìn trúng là công trình đường vòng tròn ba, đối với

phong cảnh của tường thành cổ thì chẳng có chút hứng thú nào cả.

Lý Trường Vũ đột nhiên mở miệng, nói: "Có thể suy tính phương thức đầu

tư hợp tác! Nghe nói anh và Cố Giai Đồng trước đây đã từng hợp tác!"

Phương Văn Nam hiểu một cách triệt để rồi, câu này của Lý Trường Vũ

chẳng khác nào là nói rõ rằng, hắn nếu muốn tiếp nhận được công trình

đường vòng tròn ba, một là phải tiếp nhận cả công trình cảnh khu tường

thành cổ, còn có một điều kiện khác chính là bảo Cố Giai Đồng gia nhập,

hai điều kiện e rằng thiếu một cái cũng không được.

Lý Trường Vũ tinh minh như thể nào chứ, Hồng Vĩ Cơ đá quả bóng này cho

hắn, đây là quyết định hắn ở công trình đường vòng tròn ba tất nhiên

phải phát sinh quan hệ đối lập với Tả ViênTriêu, trước mắt mà nói, thực

lực và sức lực của hắn đều có chút không đủ, nếu kéo cả Cố Giai Đồng

vào, đại thị trưởng Tả Viên Triêu cũng chỉ có giương mắt mà nhìn.

Lý Trường Vũ đã hoàn toàn tỏ rõ ý tứ của mình rồi, cũng không cần phải ở lại nữa, hắn rời khỏi quán trà trước.

Phương Văn Nam tiễn xong Lý Trường Vũ liền quay lại nhìn Trương Dương

đang cười xấu, kêu khổ không thôi, nói: "Tôi nói nè người anh em, tôi

không dễ lọt vào bẫy người ta như vậy đâu!"

Trương Dương cầm chén trà lên, học theo bộ dạng vừa rồi Lý Trường Vũ,

chậm rãi hớp một ngụm, sau đó từ từ nhắm mắt lại. Động tác đồng dạng

nhưng lọt vào mắt Phương Văn Nam thì lại hoàn toàn khác hẳn. Lý Trường

Vũ làm ra bộ dạng này là rất tự nhiên và cũng rất bình thường, nhưng

thằng nhãi này làm ra, khiến người ta hận tới ngứa răng, hắn không thể

đấm vỡ mõm hắn ra cho bõ tức.

Trương Dương nói: "Phương tổng, tôi cũng không thích vòng vo, không nỡ

bỏ lồng thì khó mà có được sói. Anh muốn giành được công trình đường

vòng tròn ba thì phải lấy cả cảnh khu tường thành cổ thôi."

"Thôi thực sự là không có vị khẩu lớn như vậy!"

"Phía Cố Giai Đồng đã chuẩn bị cho công trình đường vòng tròn ba rồi, anh phải chăng là không muốn gia nhập."

Phương Văn Nam cười khổ lắc lắc đầu: "Cậu đó... tôi thật sự không hiểu khu phong cảnh đó có gì hay?"

"Anh vẫn không định tỏ thái độ à?"

Phương Văn Nam nói: "Chỉ cẩn có thể lấy được công trình đường vòng tròn ba, tôi sẽ nhận việc tu sửa tường thành cổ."

Trương Dương mìm cười nói: "Chuyện này tôi không quyết địrih được, phải xem Cố Giai Đồng đã!"

...

Khi bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ tuyên bố để Lý Trường Vũ phụ trách công tác chỉ huy kiến thành công trình đường vòng tròn ba, phản ứng đầu của Tả

Viên Triêu là rất ngạc nhiên, thân là đại thị trưởng, là người đề xướng

công trình đường vòng tròn ba, tới cuối cùng không ngờ lại bị gạt ra

ngoài, sự phẫn nộ ở trong lòng Tả Viên Triêu thực sự là khó có thể hình

dung được. Tuy hắn cũng biết công trình, đường vòng tròn ba là một khúc

xương khó gặm, nhưng càng khó khăn thì có nghĩa là chính tích ngày sau

sẽ càng nổi bật, từ trên một loại ý nghĩa nào đó mà nói, công trình

đường vòng tròn ba và xây dựng khu mở rộng và phát triển có địa vị quan

trọng như nhau, chính tích như vậy hắn không muốn chắp tay dâng cho

người khác.

Khi Hồng Vĩ Cơ nói ra quyết định này, trước chuyện đã trưng cẩu ý kiến

của các thường ủy, từ sau khi hắn thượng nhiệm, rất ít có dạng quyết

đoán dứt khoát như vậy. Tất cả mọi người đểu nhìn ra bí thư Hồng của bọn họ là đang muốn làm cân bằng cán cân quyền lực, danh tiếng của đại thị

trưởng Tả Viên Triêu gần đây quá thịnh, ngay cả Hồng Vĩ Cơ trước giờ

luôn ba phải cũng không thể nhịn được. Hắn phải mượn Lý Trường Vũ để gõ

Tả Viên Triêu một cái, có điều loại thủ đoạn này trong mắt các thường ủy thì cũng là xưa rồi, rất hay nhìn thấy. Cách làm của Hồng Vĩ Cơ khiến

cho rất nhiều thường ủy trong lòng thấy khinh thường, chơi thủ đoạn

chính trị thì bất kỳ ai cũng không phản đối, nhưng trò mượn lực đánh lực của Hồng Vĩ Cơ cũng quá lộ liễu rồi, hắn rõ ràng là ở trong bóng tối

chế tạo mâu thuẫn nội bộ mà.

Trong cả quá trình Lý Trường Vũ lộ ra vẻ thản nhiên như không, hắn hiểu

mục đích của Hồng Vĩ Cơ hơn bất kỳ ai. Nhưng chuyện này đối với hắn mà

nói thì chính là một cơ hội tốt, bất kể xuất phát điểm của Hồng Vĩ Cơ là như thế nào, ít nhất thì hiện tại hắn và mình là đứng trong cùng một

trận doanh. Đấu tranh chính trị chính là lợi dụng tất cả những nhân tốt

có thể lợi dụng, Hồng Vĩ Cơ muốn lợi dụng mình, mình tội gì mà không lợi dụng lại hắn, thắng bại được thua, ai có thể nói trước được đây. Lý

Trường Vũ hiểu rõ, mâu thuẫn giữa hắn và Tả Viên Triêu là không thể

tránh khỏi, xung đột lợi ích chính trị, quyết định bọn họ tất sẽ phải

trở thành đối thủ. Tả Viên Triêu trong việc xây dựng cảnh khu chùa Nam

Lâm đã thắng hắn một trận, hiện tại hắn có cơ hội, hắn phải khiến Tả

Viên Triêu biết được thực lực của mình, hắn phải khiến tất cả mọi người

nhìn thấy thủ đoạn của mình.

Lý Trường Vũ rất nhanh liền khiến Tả Viên Triêu nhận thức được năng lực

thừa thắng truy kích của hắn. Hắn đề xuất vấn đề tu sửa tường thành cổ,

lúc trước vấn đề này hắn đã nhắc tới nhiều lần, nhưng không nhận được sự coi trọng của Tả Viên Triêu, nhưng hôm nay Lý Trường Vũ không những chỉ nhắc tới tường thành cổ, hơn nữa còn ném ra một hạng mục du lịch khác

nữa, đó chính là xây dựng khu vực phong cảnh ở tường thành cổ! Trước đây cảnh khu tường thành cổ và chùa Nam Lâm là được đề xuất cùng nhau, đều

nằm trong phạm trù cảnh khu chùa Nam Lâm, nhưng sau khi tường thành cổ

bị sập, An Đức Hằng chủ động chia việc khai phá chùa Nam Lâm và tường

thành cổ ra làm hai, hắn không hề coi trọng tiền cảnh của tường thành

cổ, hơn nữa hắn là người coi trọng lợi ích ở trước mắt, đối với dạng đầu tư không có ý nghĩa, hắn vẫn muốn tạm thời để đó. Lúc trước sở dĩ không chút do dự đầu tư khai phá chùa Nam Lâm, là bởi vì hắn nhìn trúng ảnh

hưởng sau này của xá lợi Phật Tổ, cùng với lợi ích vô cùng vô tận mà

ngày sau có thể mang tới, còn có một điểm quan trọng hơn là hắn có thể

lợi dụng lần đầu tư này mà từ chính phủ Giang Thành đổi lấy điều kiện

tiện lợi và ưu đãi trong hàng loạt chính sách khác, hiện tại hắn rõ ràng là đã đạt được mục tiêu rồi.

Sự khác biệt lớn nhất giữa quan viên và thương nhân chính là người trước thì suy nghĩ vấn đề từ lợi ích chính trị, còn người sau thì nghĩ tới

lợi ích kinh tế. Vào lúc An Đức Hằng chủ động gạt cảnh khu tường thành

cổ ra, Tả Viên Triêu chỉ là cho rằng đây là kết quả sau khi hắn cân

nhắc lợi hại, nhưng không ngờ chuyện này lại bị Lý Trường Vũ nắm lấy,

hơn nữa còn làm lớn vấn đề tường thành cổ này lên. Hiện tại hắn đã dẫn

tới đủ sự trọng thị và cảnh giác rồi. Lý Trường Vũ không hề bởi vì sự

thất bại ở việc cảnh khu chùa Nam Lâm và bỏ cuộc, lại một lần nữa đề

xuất tu sửa tường thành cổ, thực hiện cảnh khu tường thành cổ, căn bản

chính là có ý đánh lôi đài với cảnh khu chùa Nam Lâm, Lý Trường Vũ muốn

dùng việc này làm chỗ đột phá, giành lại quyền phát ngôn trong vấn đề

phát triển kinh tế xanh ở Giang Thành. Càng khiến Tả Viên Triêu tức giận hơn là quyền chỉ huy kiến thiết đường vòng tròn ba lại rơi vào trong

tay Lý Trường Vũ, điều này đối với hắn mà nói thì không phải là chuyện

tốt đẹp gì.

Tâm tình của Tả Viên Triêu lúc này cực kỳ phức tạp, nhưng biểu tình trên mặt hắn lại vẫn phẳng lặng như giếng cổ, làm quan tới loại cảnh giới

như hắn, phải nắm rõ cách vui giận không lộ ra ngoài mặt. Hắn càng tức

giận thì đối thủ càng đắc ý, Tả Viên Triêu sẽ không để cho đối phương

nắm được cơ hội này, ánh mắt của hắn nhìn về phía Lý Trường Vũ với vẻ ấm áp và thân mật, giống như là nhìn một người bạn đã quen biết nhiều năm

vậy, ngữ khí bình hòa nói: "Đồng chí Trường Vũ, chúng ta làm việc không

chỉ cần sự nhiệt tình mà cũng phải nghĩ tới tình hình tài chính thực tế

của Giang Thành nữa."

Lý Trường Vũ mỉm cười, nói: "Muốn phát triển được nhanh, muốn gia tăng

cải cách, thì phải mở rộng lối suy nghĩ, mô thức của chùa Nam Lâm rất

tốt, thị trưởng Tả đã cho chúng tôi một mô hình rất tốt để noi theo,

chúng tôi nhất định sẽ áp dụng thật tốt."

Câu nói này rất xảo diệu, cũng đánh trúng chỗ yếu hại, ngoải mặt thì

khẳng định sự cống hiến của Tả Viên Triêu trong công tác chiêu thương

dẫn tư để khai phá chùa Nam Lâm, trên thực tế thì lại nói với tất cả mọi người rằng, Tả Viên Triêu ngươi có thể làm được, ta nhất định cũng có

thể làm được, mà ta thậm chí còn có thể làm tốt hơn!

Bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ cười ha ha, nói: "Làm công tác cách mạng cũng

cần phải có sự nhiệt tình, không có lòng nhiệt tình thì bất kỳ chuyện gì cũng khó mà làm tốt được, tôi hi vọng tầng lãnh đạo thành phố Giang

Thành chúng ta có thể đoàn kết chặt chẽ lại với nhau, giữ vững con đường xã hội chủ nghĩa, giữ vững chuyên chính nhân dân dân chủ, giữ vững lãnh đạo đảng cộng sản, giữ vững chủ nghía Mác-Lê Nin, tư tưởng Mao Trạch

Đông.

Cố Giai Đồng đọc kỹ càng bức vẽ quy hoạch cảnh khu tường thánh cổ mà

Trương Dương đưa cho cô ta. Từ tường thành cổ tới sông hộ thành rồi tới

đường cổ, bản đồ quy hoạch làm rất tường tận, phương hướng đối với sự

phát triển tương lai của cảnh khu cũng rất rõ ràng. Cố Giai Đồng thậm

chí còn nhìn kỹ lại Trương Dương đang cợt nhả ở trước mặt, cô ta thực sự khó mà tin được, kế hoạch xuất sắc như vậy là do Trương Dương làm ra.

Trương Dương cười nói: "Đây không phải là công lao của một mình anh đâu, anh chỉ tham gia một số ý kiến thôi, chủ yếu vẫn là công lao của giáo

sư Tần."

Câu này của Trươngg Dương cũng hơi khiêm tốn một chút, kỳ thực rất nhiều ý tưởng trong bản đồ quy hoạch này đều là tới từ hắn, dẫu sao thì hắn

cũng từng sống ở triều Đại Tùy. Đối với phong thổ nhân tinh của thời đó

cực kỳ quen thuộc, dùng kiểu nói hiện tại thì chính là có kinh lịch sinh hoạt, chỉ có như vậy mới có thể làm ra kế hoạch ưu tú như vậy.

Cố Giai Đồng đột nhiên bật cười, cô ta từ trong hộp thuốc lá ở trên bàn

rút ra một điếu thuốc, vừa cắm vào miệng thì nhìn thấy ánh mắt của

Trương Dương, lại rụt rè bỏ thuốc xuống, lí nhí nói: "Quen rồi, có điều

em đã rất ít hút thuốc rồi."

Trương Dương cười nói: "Không phải là cấm em hút thuốc, chỉ là quan tâm tới thân thể của em thôi!"

Cố Giai Đồng cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc, cô ta ôn nhu nói: "Yên

tâm, em sẽ bỏ mà!" Cô ta nắm lấy tay Trương Dương, ngọt ngào cười nói:

"Anh và phó thị trưởng Lý phải chăng là trước chuyện đã thương lượng kỹ

rồi, bố trí một cái bẫy để Phương Văn Nam chui vào, sao đó thì lại muốn

kéo cả em vào?"

Trương Dương cười nói: "Bọn anh không phức tạp, cũng không âm hiểm như

vậy đâu, Phương Văn Nam là tự mình chui vào, công trình đường vòng tròn

ba, hắn không muốn nhận thì tự khắc sẽ có người khác vào nhận. Khu tường thành cổ thì hắn không coi trọng, bọn anh quả thật có có thành phần làm khó hắn ở trong đó."

Cố Giai Đồng nói: "Mua một tặng một, chiêu này của các anh đúng là cao

minh thật!" Biết rằng Lý Trường Vũ muốn mình gia nhập vào chuyện này, Cố Giai Đồng lập tức hiểu được, Lý Trường Vũ là muốn lợi dụng sức ảnh

hưởng của cha cô ta, đấu tranh chính trị của Giang Thành quả thật là vô

cùng phức tạp, giữa Lý Trường Vũ và Tả Viên Triêu rõ ràng không phải là

ăn nhịp như vậy, bỏ qua nhân tố chính trị không nhắc tới, Cố Giai Đồng

suy nghĩ tử tế lại tất cả, bao gồm cả phương án quy hoạch tổng thể tường thành cổ, tiền cảnh của Giang Thành vẫn khiến người ta coi trọng. Sau

khi chủ động buông bỏ khu đất của cửa hàng bách hóa dệt, tâm tình của Cố Giai Đồng một mực không được tốt, nếu cô ta kiên trì, khu đất đó hươu

chết về tay ai còn khó nói, bởi vì nguyên do của đứa em, cho nên cô ta

mới chọn lựa quyết đoán, cô ta không muốn để người ngoài thấy mà chê

cười.

Trương Dương nói:"Nước phù sa không chảy ra ruộng của người ngoài, anh trước giờ đều thích chiếu cố người của mình!"

Cố Giai Đồng nói khẽ: "Đường vòng tròn ba, cảnh khu tường thành cổ, tiền vốn cần thiết không phải là một con số nhỏ, em phải về Đông Giang để

trù tính kỹ việc này quá."

Trương Dương mỉm cười nói: "Vậy có nghĩa là em đã đồng ý gia nhập rồi?"

Cố Giai Đồng nhìn hắn với ánh mắt phong tình vạn chúng: "Anh chuyện gì

cũng đều nghĩ tới rồi, em còn có thể lựa chọn được nữa ư?"

...

An Đức Hằng rất nhanh liền lĩnh giáo được sự lợi hại của Trương Dương,

lăng mộ mà hắn xây dựng cho ông hắn đột nhiên phải đình công. Đốc công

phụ trách xây mộ đã nhận được một tờ giấy phạt của cục du lịch phát cho

hắn, phá hỏng cây cối và hoàn cảnh của núi thanh vân, phá hỏng kết cấu

của sơn thể, số tiền phạt cũng rất kinh người - năm vạn, giấy phạt là

cục du lịch của Giang Thành và cục bảo vệ môi trường cũng phát xuống,

tên đốc công mặt mày đau khổ nhìn tờ giấy phạt này, không phải là oan

gia gặp mặt ư, tên đốc công là Lâm Thành Vũ, người viết giấy phạt là

Trương Dương, trên giấy phạt còn đóng dấu đỏ của cục du lịch và cục bảo

vệ môi trường của Giang Thành, Trương đại quan nhân còn vẽ rắn thêm chân ở bên trên tờ giấy phạt rồng bay phượng múa ký đại danh của mình. Lâm

Thành Vũ vốn cho rằng Trương Dương tới Giang Thành, như vậy núi cao

hoàng đế xa, tên diêm vương này sẽ không tìm mình gây phiền phức nữa, vả lại người ta hiện tại làm trưởng phòng rồi, cũng chẳng thèm đi gây khó

dễ cho một thằng đốc công quèn như mình làm gì, nhưng không ngờ lại vẫn

lọt vào tay hắn. Lâm Thành Vũ cầm giấy phạt mà tim như nhỏ máu, chủ thuê An Đức Hằng hiện tại đang ở Hương Cảng. Chuyện này nên tìm ai giải

quyết đây?

Trương đại quan nhân căn bản không cho Lâm Thành Vũ có nhiều thời gian

để xoay sở, không lâu sau khi Lâm Thành Vũ nhận giấy phạt, ba anh em của Sử gia dẫn hơn hai mươi thanh niên của thôn tiểu Hà đi tới hiện trường

phần mộ, sau khi đám người này đến không nói câu nào, vung gậy gộc, gặp

người là đánh, đập cho công nhân của Lâm Thành Vũ một trận, sau đó lại

đập vỡ hết người đá ngựa đá, nguyên nhân rất đơn giản, bác tư của thím

ba của cậu hai của ba anh em Sử gia năm đó chôn ở đây, bọn họ vì xây mộ

phần của An đại hồ tử đã san bằng mộ của người ta rồi.

Sử Tam hung hăng đá một cước vào bụng Lâm Thành Vũ, nói: "Mẹ kiếp, mày

xem thế nào mà làm đi, mày xây mộ cho thổ phỉ, san bằng mộ của tổ tông

nhà tao, hiện tại xương cốt cũng chẳng còn, mày định đền bao nhiêu đây?"

Lâm Thành Vũ thiếu nước tức đến thổ huyết, ba huynh đệ của Sử gia không

chỉ một lần uy hiếp hắn, bời vì lúc đó hắn thuê ba người bọn họ định mưu hại Trương Dương, từ sau lần đó ba người quấn lấy hắn như âm hồn bất

tan, mỗi ngày đều tìm hắn vòi tiền, hắn tu sửa mộ phần cho An đại hồ tử

thì có liên quan chó gì đến họ chứ? Lúc này bọn lại tới dọa dẫm. Lâm

Thành Vũ cũng thực sự là hết cách rồi, hắn gầm lên: "Tao con mẹ nó không có tiền, tiền công mà An gia hứa trả cho tao tới giờ vẫn chưa đưa,

chúng mày tìm tao làm gì? Có gan thì đi mà tìm An gia ấy!"

Ba anh em Sử gia bỏ lại một câu rất hung hãn: "Con mẹ nó, mày nói cho An gia biết, tao cho hắn bảy ngày, trong vòng bảy ngày mà không sửa lại mộ phần của nhà tao thì tao sẽ đào tung mộ phần của lão thổ phỉ An đại hồ

tử này lên đấy!"

An Đức Hằng đang ở Hương Cảng, sau khi nghe nói chuyện này thì lộ ra vẻ

cực kỳ căm tức, chuyện này phát sinh ở Xuân Dương, người đầu tiên mà hắn nghĩ đến là bí thư huyện ủy Xuân Dương Tần Thanh, An gia đầu tư vào núi Thanh Đài là tạo phúc cho lão bách tính của Xuân Dương, hiện tại mộ của ông hắn bị người ta hủy, công nhân xây mộ thì bị người ta đánh, chuyện

này chính phủ Xuân Dương nên có một câu trả lời chứ.

Khi Tần Thanh nhận được điện thoại của An Đức Hằng, đang đứng trước

Thanh vân trúc hải, nhìn trúc hải bởi vì xây mộ mà bị phá hoại trắng

trợn, trong mắt cô ta lộ ra vẻ đau xót và phẫn nộ.

Tần Truyền Lương và Trần Sùng Sơn đứng ở bên cạnh càng phẫn nộ hơn.

Trương Dương nhìn mảng trúc hải sau khi bị phá hoại, lớn tiếng nói; "Đây mà là khai phá à? Quả thực chính là phạm tội mà? Không thể để bởi vì

bọn họ đầu tư vào núi Thanh Đài mà có thể muốn làm gì thì làm được, núi

Thanh Đài là của quốc gia, không phải là của An gia bọn họ!"

Trần Sùng Sơn cũng rất phẫn nộ, ông ta có cảm tình rất sâu đậm đối với

núi Thanh Đài, nhìn thấy hoàn cảnh sinh tồn của mình gặp phải sự chà đạp như vậy, ông ta sao có thể không cảm thấy khó chịu? Ông ta chưa từng

phản đối việc khai phá núi Thanh Sơn, nhưng nếu như loại tình hình này

cứ tiếp tục, khai phá núi Thanh Đài chỉ có thể biến thành một cuộc phá

hoại trên quy mô lớn, không những không thể biến nó thành đẹp đẽ hơn,

ngược lại còn mất đi phong cảnh trong quá khứ.

Cú điện thoại này của An Đức Hằng gọi rất không đúng lúc, hắn tràn ngập

vẻ phẫn hận, nói: "Bí thư Tần, ước nguyện ban đầu mà An gia chúng tôi

đầu tư ở Xuân Dương chính là muốn giúp đỡ quê nhà, tạo phúc cho bách

tính, nhưng hiện tại không ngờ lại gặp phải sự đãi ngộ không công bình

như vậy, tôi yêu cầu nghiêm trừng người gây chuyện, cho chúng tôi một

câu trà lời hợp lý!"

Câu trả lời của Tần Thanh rất đơn giản và cũng rất rõ ràng: "An tiên

sinh, Trung Hoa là một xã hội pháp trị, lầm bất cứ việc gì cũng phải

theo đúng pháp luật, chuyện này tôi sẽ xử lý công chính, còn nữa, anh

trong việc khai phá núi Thanh Đài có tồn tại rất nhiều hiện tượng trái

phép, tôi hi vọng anh mau tới Xuân Dương và có một lời giải thích với

tôi!" Nói xong Tần Thanh dập máy luôn.

An Đức Hằng ngây người, tuy là qua điện thoại, nhưng hắn vẫn có thể cảm

nhận được ngữ khí cứng rắn của Tần Thanh, nghe ra rằng bí thư mỹ nhân

này hiện tại rất không vui. An Đức Hằng một mực tự cho rằng mình là ân

nhân của Xuân Dương, phía Xuân Dương trước giờ đều đối đãi khách khí với hắn, thái độ hiện tại của Tần Thành đã có chuyển biến rất lớn, An Đức

Hằng ngây ra đó một lúc mới bực bội ném điện thoại sang một bên.

Hắn thấy An Ngữ Thần đẩy cha mình tới, trên mặt lập tức đổi sang thành tươi cười: "Cha, cha tới rồi à!"

An Chí Viễn run rẩy nói: "Xuân Dương... xảy... xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì cả!"

An Chí Viễn lắc lắc đầu: "Tiểu yêu, đi... đi chuẩn bị vé máy bay... ta muốn trở về..."

An Ngữ Thần khuyên: "Ông à, chú năm nói không có gì rồi mà, ông gần đây sức khỏe không tốt, bác sĩ không cho ông ra ngoài đâu!"

An Chí Viễn nắm tay cháu gái, nói: "Cháu đi... đi đi..."

...

Vương Chuẩn dẫn đoàn làm phim của hắn tới Giang Thành theo lời mời,

Trương Dương thân là đại biểu của cục du lịch, rất nhiệt tình tiếp đãi

đoàn người của Vương Chuẩn, hắn tự mình dẫn Vương Chuẩn tới khảo sát

tường thành cổ. Trong ấn tượng của Vương Chuẩn, Trương Dương chưa bao

giờ lễ ngộ với hắn như vậy, cho nên có chút được yêu quá mà sợ.

Vương Chuẩn tuy tới Giang Thành nhiều lần, nhưng chưa từng tham quan

tường thành cổ và đường cổ, sau khi xem xong, hắn cảm thán vô cùng, thật sự không ngờ Giang Thành lại có một địa phương như vậy, lập tức vỗ bàn

định án, cảnh phim quyết đấu trên tường thành sẽ được quay ở đây.

Trương Dương mời Vương Chuẩn tới không chỉ là muốn để tường thành cổ trở thành nơi quay ngoại cảnh của bộ phim, hắn còn muốn thông qua bộ phim

võ hiệp của Vương Chuẩn mà tuyên truyền tường thành cổ và đường cổ ra

bên ngoài. Hắn cũng nhân cơ hội đề xuất một yêu cầu nho nhỏ, để Vương

Chuẩn giúp an bài một vai diễn cho Hà Hâm Nhan trong bộ phim. Sau cuộc

thi đấu khu vực Đông Giang, Trương Dương thủy chung vẫn thấy có chút áy

náy đối với Hà Hâm Nhan, hắn luôn cho rằng là mình làm ảnh hưởng tới Hà

Hâm Nhan, nếu không cô ta khẳng định sẽ giành chức quán quân trong cuộc

thi, tiến cử cô ta làm diễn viên điện ảnh cũng tính là một chút bồi

thường nho nhỏ đối với cô ta.

Vương Chuẩn đáp ứng rất thống khoái, bảo Trương Dương an bài Hà Hâm Nhan tới diễn thử trước, lần này trong đoạn phim đấu ở trên tường thành có

nhân vật nữ sát thủ, tới hiện giờ vẫn chưa tìm được nhân tuyển thích

hợp, hắn có thể an bài cho Hà Hâm Nhan diễn vai này.

Trương Dương nghe vậy liền rất vui, Hà Hâm Nhan diễn nữ sát thủ thì thật sự là hợp lý, lập tức gọi điện cho Hà Hâm Nhan. Hà Hâm Nhan nghe nói

Trương Dương an bài chuyện diễn thử cho cô ta, vốn là cũng không có

nhiều hứng thú, nhưng nghĩ đến tới Giang Thành có thể gặp được Trương

Dương, cho nên vẫn đáp ứng rất nhanh gọn, bất kể là có thành công hay

không, coi như là một lần đi du lịch cũng được mà.

Vương Chuẩn cũng không ngờ diễn viên mà Trương Dương tiến cử với mình

lại là cô gái xinh đẹp mà lần trước đã gặp ở Giang Thành Hải bá vương,

lần trước bởi vì hắn mời Hà Hâm Nhan đóng phim, còn bị Trương Dương chế

nhạo cho một trận, không ngờ lần này hắn lại còn chủ động tiến cử.

Hà Hâm Nhan nhìn thấy Vương Chuẩn thì cũng ngây người, đây chẳng lẽ là

tên đạo diễn phim cấp ba mà lần trước đã gặp hay sao? Cô ta trừng mắt

lườm Trương Dương một cái, nói: "Em không đóng loại phim đó đâu, Trương

Dương, anh muốn nghe chửi à?"

Trương Dương cười ha ha.

Vương Chuẩn cũng xấu hổ giải thích: "Hà tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi là quay phim võ hiệp nghiêm túc, trưởng phòng Trương trước đây là

nói đùa với cô thôi!"

Hà Hâm Nhan bán tín bán nghi nhìn Vương Chuẩn, Vương Chuẩn bảo phó đạo

diễn đưa kịch bản ra cho Hà Hâm Nhan xem. Hà Hâm Nhan ngồi ở đó đọc, xác định bộ phim này không phải là phim cấp ba thì mới yên tâm.

Vương Chuẩn nói cho cô ta về nhân vật mà hắn muốn cô ta đóng, mỉm cười

nói: "Với điều kiện của Hà tiểu thư thì chắc chẳng cần phải thử nữa,

ngày mai chúng tôi sẽ chính thức mở máy, cô tới đúng giờ là được. Lời

thoại của cô cũng không nhiều, nghe nói cô trước đây có từng học vũ đạo, chúng tôi ở hiện trường sẽ có vũ sư chuyên nghiệp tiến hành chỉ đạo cho cô, động tác có độ khó cao sẽ có người đóng thế hoàn thành."

Hà Nhâm Nhan nhắc tới một vấn đề then chốt: "Tiền cát -xê tính thế nào đây?"

Vương Chuẩn cười nói: "Cảnh diễn của cô không nhiều, thế này đi, giá hữu nghị, ba ngàn đô la Hồng Kông!"

Ba ngàn đô la Hồng Kông đối với Hà Hâm Nhan mà nói thì cũng không ít

rồi, huống chi căn cứ theo kịch bản cho thấy, nhân vật mà cô ta phải

diễn chỉ cần qua trong một ngày là xong hết cảnh, khi đang chuẩn bị đồng ý thì Trương Dương thở dài, nói: "Người Hương Cảng các anh sao mà nhỏ

nhen thế, một giá thôi, năm ngàn!"

Vương Chuẩn cười ha ha, đối với hắn mà nói thì ba ngàn hay là năm ngàn

thì cũng chẳng có khác biệt gì lớn, dẫu sao thì lần này quay ngoại cảnh ở tường thành cổ cũng cần phải có sự giúp đỡ của cục du lịch của người

ta, nhớ tới sân bãi mà Trương Dương cung cấp miễn phí, Vương Chuẩn không chút do dự đáp ứng ngay, coi như là trả người ta phí sân bãi đi vậy.

Trương Dương thấy hắn đáp ứng thống khoái như vậy, ngược lại thành ra có chút hối hận, hắn cười nói: "Nêu như trong thời gian dự tính mà không

quay xong thì vẫn phải trả thêm tiền đấy!"

Vương Chuẩn cười nói: "Không ngờ trưởng phòng Trương còn kiêm luôn cả

người đại diện. Được! Kéo dài thêm một ngày thì tôi trả thêm Hà tiểu thư năm ngàn đô la Hông Kông!"

Vương Chuẩn không ngờ rằng sau khi chính thức bắt đầu bấm máy thì lại

gặp chuyện không thuận lợi, nguồn gốc không phải là ở Hà Hâm Nhan, hóa

trang của Hà Hâm Nhan không có vấn đề, khả năng diễn cũng không có vấn

đề, căn cơ vũ đạo của cô ta cũng tốt, luyện công phu cũng rất ra dáng

ngay cả vũ sư cũng khen thiên phú của cô ta.

Chỗ xảy ra vẩn đề là vị ảnh hậu Hương Cảng Tịch Nhược Lâm, khi quay cô

ta đánh nhau với nữ sát thủ, cô ta cảm thấy tất cả phong đầu hình như

đều bị Hà Hâm Nhan cướp hết, người ta bất kể là mặt mũi hay là thân

hình, hay là động tác đánh nhau toàn bộ đều hơn hẳn mình.

Lòng đố kỵ của đàn bà là rất mạnh, hơn nữa một khi đã phát ra thì sẽ khó mà thu lại được.