Chiếc xe Toyota của Trương Dương chẳng cũ chẳng mới, nhưng đám nhân viên trông xe Bạch mề điểm hương (tên nhà hàng) thấy mang biển số Bắc Kinh vội cuống quít tới hỗ trợ cất xe.
Trương Dương qua một thời gian lái xe, khả năng xoay ngang cũng có chút tiến bộ.
Sở Yên Nhiên thấy động tác của hắn không khỏi thở dài: "Ngươi định làm xiếc à?"
Trương Dương nhếch môi cười nói: "không có biện pháp a, ta không có thiên phú lái xe!" Hắn miễn cưỡng đỗ xe đúng chỗ, sau đó mở cửa xe, bật cây dù ra, rồi mở cửa đón Sở Yên Nhiên, hai người đi vào đại môn.
Bởi vì hai người đi ăn không có dự định trước nên cũng không đặt trước, may là căn phòng trên lầu hai hướng thẳng ra hồ Nhã Vân vẫn chưa có ai ngồi. Lúc này sắc cũng đã ảm đạm đi nhiều, mưa vẫn chưa có dấu hiệu nhỏ xuống, căn bản là không thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài, bất quá nhìn cảnh vật bên hồ trong làn mưa mờ ảo và những ánh đèn chớp lóe cũng có phần ý vị.
Trương Dương đã gọi vài món ăn Giang Thành đặc sắc, lại gọi thêm một bình rượu hồng, tiểu tử này gần đây cảnh giới đề thăng lên nhiều, cũng không còn phải cái kiểu không rượu không vui như trước nữa, vì dù sao ngày càng phải xã giao nhiều, hắn đối với uống rượu tự nhiên sinh ra một cái cám giác chán ghét, huống chi Sở Yên Nhiên đối với rượu có chút không thích cho lắm. Ngoại công của nàng chính là vì uống rượu về sau đó đổ bệnh, trong mắt nàng xem ra uống rượu thực sự là không có cái điểm gi tốt.
Trương Dương nâng chén rượu nói: "Nào, cụng chén vì lần đầu hẹn hò tại Giang Thành!"
Sở Yên Nhiên cụng chén cùng với hắn. ưu nhã nhấp một ngụm rượu, nhẹ nhàng mỉm cười nói nhỏ: "Cái gì cái hẹn hò? Quang minh chính đại a?" Nàng dừng một chút rồi cảm thán nói: "Lúc đầu tiên gặp ngươi, nhớ lúc đó ngươi mới là một chủ nhiêm ban kế hoạch hóa gia đình xã, không tưởng được mới một năm mà đã trờ thành trưởng phòng sở du lịch Giang Thành, tốc độ thăng quan thực sự là nhanh à!"
"Đó là vì ta có năng lực. Có cái câu gì mà thị kim tử tổng yếu phát tiên (là vàng thì thế nào cũng phát kim), ta là một viên dạ minh châu, vô luận là có ở đâu thì cũng luôn phát ra ánh sáng rạng ngời!
Sở Yên Nhiên cười: "Nói khoác mà không biết ngượng, bất quá ta thích!"
Điện thoại của Trương Dương đổ chuông, nhìn lại một chút thì ra là Tần Thanh gọi tới, hắn bắt máy cười nói: "Lãnh đạo hảo!"
Tần Thanh nhẹ giọng hỏi: "Đang ở đâu đó?"
"Đang đi ăn bên ngoài với bằng hữu!"
"Ta đang ở Giang Thành, tối nay đại diện lãnh đạo huyện mở tiệc chiêu đãi An Đức Hằng tiên sinh, ngươi tới không?"
Trương Dương nao nao, ta kháo, sao lại trùng họp thế chứ. Tần Thanh thế nào lại đã ở Giang Thành rồi? Hắn cười đáp: "Phỏng chừng là không được, ta lúc này vẫn đang ở Bắc Nguyên!"
"Bắc Nguyên a? Trời mưa lớn không?"
"Lớn, rất lớn a!"
"A! Không lái xe chứ?"
"Hả?" Trương Dương lúc này mới thấy có chút sai, quay đầu ra nhìn ngoài cửa sổ, sau đó nhìn ra phía đại môn.
Thấy Tần Thanh mặc một bộ veston nữ màu xám đang cúp điện thoại loại, ưu nhã đi về phía hắn. Trương đại quan nhân có chút xấu hổ, con mẹ nó tự nhiên lại nói sạo làm cái gì không biết? Ta sợ cái gì chăng? Bỗng nhiên lại có cám giác như là đang ăn vụng thì bị bắt quả tang vậy, thực sự là khó xử a!
Sở Yên Nhiên cũng ý thức được Tần Thanh tới, khuôn mặt xinh đẹp thoáng có chút rụt rè mỉm cười, nàng đứng lên chủ động vươn tay chào Tần Thanh:
"Tần chủ tịch hảo!"
Hai bàn tay trắng ngọc ngà nối với nhau, trên vẻ mặt cả hai mỉm cười như xuân phong làm say lòng người, làm mê đắm ánh mắt của kẻ nhìn, trong hai đôi mắt không hiển hiện ra một chút địch ý nào, nhưng Trương đại quan nhân lúc này lại như đang ngồi trên đống than.
Tần Thanh cười nói: "Sở tiểu thư tới Giang Thành lúc nào a?"
"Vừa mới tới được một lúc, vừa đi vòng quanh một vòng ngắm cảnh Giang Thành với Trương Dương một chút."
Tần Thanh dịu dàng cười: "Thật đáng tiếc là trời mưa quá lớn a, làm cho Sở tiểu thư không thể tận hứng rồi!"
Sở Yên Nhiên đạm nhiên cười nói: "Ta lần này tới Giang Thành là để gặp Trương Dương thôi, nguyên bản cũng không có dự định thưởng thức phong cảnh!"
Trương đại quan nhân nghe hai người đối thoại, nội tâm cảm thấy rang cả mình, ta kháo, thế nào sao tự nhiên nghe sặc mùi thuốc súng thế nhỉ?
Tần Thành cười nói: "Ta không quấy rầy hai người nữa, ta cũng còn phải tiếp đãi đoàn đầu tư phía Hồng Kông. Sở tiểu thư lúc nào rảnh tới uống trà!"
Sở Yên Nhiên tự nhiên cười đáp: "Tần chủ tịch đi thong thả, có cơ hội ta nhất định điện cho ngươi!"
Tần Thanh trước khi đi nhìn Trương Dương một cái, khuôn mặt nàng không dao động một chút hỉ nộ nào cũng khiến cho Trương Dương cảm thấy thấp thỏm bất an. Lúc Tần Thanh rời đi xạ Sở Yên Nhiên nhấc chân đá Trương Dương một cái, trên khuôn mặt hiện lên một vẻ cười giảo hoạt: "Thế nào? Hai ta đang ở Bắc Nguyên sao? Nhìn thấy Tần chủ tịch thành cái dạng này, có phải áy náy lắm không?"
Truông Dương cố làm ra vẻ cười nói: "Ta sợ nàng ta sao? Bất quá người ta nói gì cũng là lãnh đạo, khách khí một chút cũng là chính xác mà."
Sở Yên Nhiên nói: "Thế nào sao ta lại cảm thấy hai ngươi nhìn nhau không đơn thuần chỉ là cấp trên cấp dưới thế nhỉ?"
Trương Dương trợn mắt nhìn, vẻ mặt chính khí lẫm lẫm nói: "Bậy bạ! Nha đầu ngươi nghĩ cái gì vậy? Đừng có nghe những cái tin đồn vớ vẩn nhảm nhí vô căn cứ, nhu vậy không tốt một chút nào a! Ta là ai chứ? Một cán bộ quốc gia, một Đảng viên gương mẫu...."
"Cán bộ quốc gia? Cả Trung quốc này cũng chi có một cái cán bộ quốc gia như ngươi mà thôi, có soi đèn tìm cũng không thấy được người thứ hai!" Sở Yên Nhiên ngắt lời hắn.
Trương Dương nhìn Sở Yên Nhiên: "Ta thế nào cảm nhận được mùi dấm chua ở đâu thế nhỉ?"
Sở Yên Nhiên cười nói: "Ta ăn tối chứ không ăn dấm. Cả ngày hôm nay ta đi cùng ngươi, ngắm cảnh trong mưa này, ăn tối cùng nhau này, sợ là ăn dấm chua phải là kẻ khác."
Tần Thanh lúc này đang mở tiệc chuẩn bị tẩy trần đón tiếp cho đoàn đầu tư Hồng Kông của An Đức Hằng. Gần đây An Đức Hằng thường xuyên đi đi về về giữa đại lục và Hồng Kông, căn bản hắn phải quản lý rất nhiều việc của tập đoàn. Gần nhất ngoài việc phụ trách đầu tư du lịch tại Giang Thành, hắn cũng vừa mới bắt tay cùng Vương Học Hải để cạnh tranh miếng đất bách hóa dệt Đông Giang, chuyện này đương nhiên mới diễn ra bí mật, ngoại trừ Vương Học Hải thì gần như cũng không có người nào nữa biết.
Phía huyện Xuân Dương ngoại trừ Tần Thanh còn có phó chủ tịch Từ Thiệu Bân, cục trường cục du lịch Lô Văn Sinh, ngoài ra còn có chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lương Thắng.
Tần Thanh hiện tại không chỉ có đảm nhiệm một chức vị chủ tịch huyện mà còn ôm đồm luôn cả chức bí thư huyện ủy.
Thấy Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên đi cùng nhau, quả thực là trong lòng Tần Thanh có chút gợn sóng, là nữ nhân thì không thể không để ý tới những chuyện như thế được. Trước khi quyết định tiếp nhận Trương Dương nàng đối với hắn khá là lý giải, nàng biết bên hắn luôn có vài hồng nhan tri kỉ, tiểu tử này cũng rất hoa tâm. Thế nhưng có điều không phải nghi ngờ là hắn đối với mỗi người đều rất thực tâm sâu nặng. Trong mắt người khác nhìn vào thì thực sự là có rất nhiều vấn đề, bất quá tiểu tử kia vẫn cứ luôn tỏ ra bình thường như không có gì đặc biệt. Quả thực tình cảm là một thứ gì đó khó hiểu, bản thản mình biết rõ hắn như thế nhưng lại vẫn tự giao mình cho hắn. Tần Thanh yên lặng suy nghĩ, trong đầu hiện ra những chuyện trước kia trải qua với hắn, thật không biết tại sao nữa, muốn hận hắn cũng không hận nỗi.
"Tần chủ tịch!" An Đức Hằng lên tiếng phá vỡ suy tưởng của nàng.
Tần Thanh lúc này mới ý thức được mình có chút thất thố, áy náy giơ chén rượu lên cười nói: "Hai ngày nay công tác có phần mệt mỏi, xin An tiên sinh đừng phiền lòng."
An Đức Hằng cười nói: "Tần chủ tịch nhật lý vạn ky, vì công việc mà bận rồi, bất quá cũng nên chú ý tới sức khỏe bản thân hơn một chút. Xin mượn một câu mà các người hay nói đó là thân thể chính là tiền đề của cách mạng!"
Tần Thanh mỉm cười cụng chén cùng với hắn sau đó một hơi uống cạn chén đó: "Công trình khai thác Thanh Thai sơn một lần nữa đã lại khởi động, tập đoàn An Thái cũng đã rót vốn, tất cả điều đó đều là nhờ An tiên sinh chiếu cố. Ta đại biểu cho huyện ủy Xuân Dương, xin cảm tạ An tiên sinh đã nỗ lực cống hiến cho huyện nhà."
Tần Thanh nói xong, tất cả những người khác cũng nâng chén lên kính An Đức Hằng.
An Đức Hằng tửu lượng tốt, ai tới cũng không cự tuyệt. Xong một lượt rượu hắn nói: "Trọng điểm khai phá năm nay sẽ là tu kiến lại đường xá khu vực xung quanh Thanh Thai sơn. Thanh Thai sơn phong cảnh rất đẹp, ta thấy rất có khả năng xây dụng một cảnh khu hấp dẫn khu khách. Đương nhiên hiện tại đường xá vẫn có nhiều điều khó khăn, ta tính toán như vậy cũng là để cho lâu dài.
Tần Thanh cười nói: "Lúc An lão tiên sinh quyết định đầu tư về Thanh Thai sơn, lão tiên sinh cũng đã nói ngài coi trọng khai thác lợi ích lâu dài, hiện tại nếu không chuẩn bị cơ sở vật chất một cách đầy đủ thì sau này khi mở cửa đón khách sẽ gặp rất nhiều điều bất cập."
An Đức Hằng cười nói: "Ta cũng không nóng lòng cầu thành, khai thác kiến tạo cảnh khu phải từng bước từng bước, như vậy không chỉ lợi về tài chính không phải dồn lại cục bộ, khâu quảng cáo tuyên truyền cũng không cần thiết phải rầm rộ tức thời."
Tần Thanh nói: "Nghe An tiên sinh nói dường như ngài đã có chút dự định?"
An Đức Hằng gật đầu nói: "Ta dự định bỏ vốn tổ chức một cuộc thi tuyển chọn nhân viên phục vụ cảnh khu Thanh Thai sơn, đồng thời người giải nhất sẽ là đại sứ du lịch, liên kết tổ chức với đài truyền hình nhân tiện đó quảng bá hình ảnh du lịch Thanh Thai sơn luôn."
Tần Thanh cười: "Ý tưởng của An tiên sinh thực sự là quá tuyệt, mấy ngày tới chúng ta có thể thương lượng cụ thể thao tác một chút."
An Đức Hằng mỉm cười nói: "Được rồi, vừa rồi ta lên lầu hình như thấy Trương chủ nhiệm, ta còn tưởng hắn cũng tới tham gia a?"
Vẻ tươi cười của Tần Thanh có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh nàng nhẹ giọng trả lời: "Hiện tại hắn đã tới công tác tại sở du lịch Giang Thành, không còn là cán bộ huyện Xuân Dương nữa rồi."
"Vậy sao? Tiểu Trương chủ nhiệm đúng là rất có năng lực a!" Lời này của An Đức Hằng chẳng biết là có bao nhiêu phần thực lòng ở bên trong.
Từ Thiệu Bân nghe được Trương Dương đang ở đây liền nói: "Nếu là Trương Dương thì cũng không có gì cần phái câu nệ quá, trước kia hắn cũng cống hiến cho huyện Xuân Dương không nhỏ mà, uống vài chén cùng nhau thì có sao chứ. Để ta đi gọi hắn."
Tần Thanh đang muốn cản lại thì Từ Thiệu Bân đã đi ra cửa.
Không lâu sau Từ Thiệu Bân đã mang theo Trương Dương và cả Sở Yên Nhiên vào. Đa phần mọi cán bộ huyện Xuân Dương đều nghe chuyện Trương Dương và Tần chủ tịch có một đoạn tình cảm lằng nhằng rắc rối chặt không đoạn được, thế nhưng thấy bên người Trương Dương có một cô gái xinh đẹp khác đi cùng, tự nhiên tràng diện trở nên có chút vi diệu. Từ Thiệu Bân cũng chẳng có cái chút hảo ý gì, đã thấy Trương Dương đi cùng một cô gái như thế rồi mà vẫn cố mời sang bằng được, hắn căn bản là cố ý muốn nhìn xem Trương Dương và Tần Thanh xử lý cái tình huống xấu hổ này ra sao.
Trương Dương tươi cười chào mọi người: "Ô! Đều là người quen cũ cả a, ta lại cứ đang sợ sẽ làm lỡ việc bàn luận chính sự của mọi người chứ!"
Tần Thanh mỉm cười nói: "Trương trưởng phòng ngồi đi!"
Từ Thiệu bân đã bảo nhân viên mang thêm hai cái ghế, hai cái ghế đều đặt ở giữa hắn và Tần Thanh, nói cách khác thì một trong hai người Trương Dương và Sở Yên Nhiên tất yếu phải ngồi bênh cạnh Tần Thanh.
Tần Thanh tuy rằng biểu hiện ra vẫn lành tĩnh tự nhiên nhưng trong lòng thì rất phản cảm với cái tên Từ THiệu Bân kia, thực sự là loại tiểu nhân đa sự, chờ chuvện này xong xuôi nhất định phải cho hắn một trận mới được.
Trương Dương không có do dự ngồi xuống ghế cạnh Tần Thanh, Sở Yên Nhiên cũng theo đó ngồi xuống cạnh hắn, tiểu ny tử này biểu hiện ra cũng thập phần tự nhiên, không có bất loạn một chút không hài lòng nào. Tần Thanh thân là lãnh đạo cao nhất ở đây, nàng tự nhiên lên tiếng: "Sở tiểu thư đây cũng là bằng hữu cũ của Xuân Dương chúng ta, ta nghĩ hẳn là mọi người đều biết?"
Trương Dương giơ chén rượu lên cười nói: "Ta uống hai chén, sau đó giới thiệu mọi người một chút!" hắn uống cạn hai chén xong rồi giới thiệu Sở Yên Nhiên với mọi người một lượt.
Xuất phát từ phép lịch sự, Trương Dương muốn mời An Đức Hang hai chén, hiện tại tâm lý Trương đại quan nhân đã rất thoái mái. Tần Thanh đã là nữ nhân của hắn. An Đức Hằng nhà ngươi muốn gì cũng không có cơ hội a! Nghĩ lại phải cảm tạ hắn đêm đó đã tặng Tần Thanh chiếc áo khoác lông, bằng không sợ rằng đêm đó nàng lạnh chết mất.
Trương Dương bên này uống rượu, thì Tần Thanh và Sở Yên Nhiên nói chuyện với nhau hết sức hợp ý, thỉnh thoảng lại cười rất vui vẻ. Đừng nói là mọi người xung quanh đờ ra, mà ngay cả Trương Dương cũng như lạc vào mây mù, hắn cũng không thể hiểu nổi, lẽ nào nữ nhân trời sinh đã là diễn viên có đẳng cấp, mặc dù trong lòng có không thoải mái nhưng biểu hiện ra vẫn có thể vui vẻ như không có chuyện gì. Trương Dương để ý, Sở Yên Nhiên thì có thể còn đỡ, nhưng Tần Thanh thì khó có thể là không có chuvện gì, chuyện hôm nay thực sự là ngoài dự liệu của Trương đại quan nhân.
Truơng Dương trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào đây là yên lặng trước bão tố? Đều là nữ nhân của mình cả, sớm muộn gì cũng phải chạm mặt nhau, chi bằng giúp các nàng câu thông cũng tốt Trương đại quan nhân nghĩ được như vậy thì thoải mái hẳn lên, tạm gác chuyện này lại chuyển mục tiêu sang An Đức Hang: "An lão tiên sinh gần đây sức khỏe thế nào?"
An Đức Hằng nói: "Rất tốt, gia phụ gần đây khôi phục khá tốt, nói năng cũng lưu loát hơn, lần này ăn mừng năm mới tại quê hương, tinh thần và sức khỏe tăng lên rất nhiều." Vừa nói hắn vừa chủ động nâng chén rượu lên: "Tất cả phải xin cảm tạ trương chủ nhiệm an bài."
Trương Dương tủm tỉm cười nói: "Ta với An lão tiên sinh một già một trẻ nhưng hợp nhau vô cùng, có thể nói là bạn vong niên, vì lão tiên sinh mà an bài chút chuyện nhỏ ấy có là gì." Ai cũng nghe ra ý tứ của Trương Dương rõ ràng là chiếm tiện nghi của An Đức Hằng, bất quá An Đức Hằng hàm dưỡng rất tốt, hắn vẫn coi như không có gì, hắn bình tĩnh nói: "Nghe nói Trương chủ nhiệm đã được điều tới sở du lịch Giang Thành, chẳng hay quản lý công tác cụ thể là cái gì?"
"Khai thác thị trường. Hạng mục các ngươi khai tại Thanh Thai sơn cũng có liên quan mật thiết, gần nhất ta bắt đầu lên kế hoạch trù kiến Nam Lâm tự, Chẳng hay An tiên sinh có hứng thú không?" Trương Dương cố tình hỏi.
An Đức Hằng mỉm cười nói: "Thanh thai sơn thuộc về Giang Thành, chỉ có Giang THành phát triển mạnh thì Thanh Thai Sơn mới càng phát triển, có thể nói là quan hệ trực tiếp lẫn nhau. Nếu như Trương chủ nhiệm gặp vấn đề tài chính cứ nói với ta một tiếng, chỉ cần có thể làm được ta nhất định tương trợ hết sức." An Đức Hằng hết sức thành ý nói, bất quá Trương Dương không có tin hắn lại thành ý như vậy, Trương đại quan nhân cho rằng loại ngươi như An Đức Hằng chịu xuất thủ ít nhất cũng phải có lợi ích thu về.
Trương Dương nói thẳng: "Nam Lâm tự đang trùng tu Đại Hùng bảo điện, An tiên sinh có thể tài trợ!"
An Đức Hằng sảng khoái gật đầu nói: "Ta quyên một trăm vạn đô la Hồng Kông, ngày mai ta sẽ bảo kế toán chuyển cho sở du lịch!"
Trương Dương thật không có ngờ tiểu tử kia lại nhanh chóng đáp ứng như thế, điều này trái lại làm cho Trương Dương có chút bất ngờ. Còn tất cả mọi người ở đây đều bội phục sự hào sảng của An Đức Hằng, đồng thời cũng ao ước có được vận khí tốt như Trương Dương, vài chén rượu vài câu nói đã thu được cả trăm vạn tiền quyên góp. An gia cũng thật là lắm tiền a!"
Tần Thanh cười nói: "Trương trưởng phòng, ngươi thực sự là lợi hại a! Huyện ủy Xuân Dương chúng ta mời An tiên sinh tới ăn, ngươi lại từ sở du lịch Giang Thành chạy tới xin tài trợ à!"
Trương Dương cười ha hà: "Thật không có ý tứ. Bất quá cũng là An tiên sinh thực sự sảng khoái, nhưng Xuân Dương là gia hương. Giang Thành cũng là gia hương, chỗ nào cùng là quê nhà cả, làm gì phải phân biệt nặng nhẹ chứ! Bữa cơm tối nay hãy để ta mời An tiên sinh, coi như một là cảm ơn An tiên sinh, hai coi như là thân chủ đãi khách. Đồng thời là tạ lỗi với các vị ở đây vậy!" Người ta đã sảng khoái như vậy, Trương đại quan nhân cũng phải tỏ ra hào phóng một chút.
Sau tiệc tối, mọi người đều tản đi. Tần Thanh nguyên bản định về nhà, nhưng lại bị Sở Yên Nhiên kéo lại nói chuvện một lúc. Trương Dương rốt cục không nhịn được lên tiếng giục: "Ta xem chừng có khi ta nên ly khai a!"
Tần Thanh đang định xin cáo từ thì Sở Yên Nhiên nói: "Thanh tỷ, chả phải ngươi bảo mời ta uống trà sao?"
Trương Dương thực sự là phiền muộn, ăn bữa cơm xong, từ Tần chủ tịch đã thành Thanh tỷ rồi, tiểu nha đầu này quả thật khiến hắn phải nhìn bằng một con mắt khác.
Tần Thanh cười nói: "Cũng đã muộn rồi, ngươi từ Tĩnh An tới, cũng nên nghỉ ngơi sớm đi!"
"Ta không phiền đâu, khách sạn đâu có lo về muộn chứ. À, Trương Dương, ngươi định an bài ta ở đâu?"
Truơng Dương đương nhiên không có dám nói tự hắn sẽ đưa nàng về nghỉ ngơi, đành giả bộ thản nhiên đáp: "Đế Hào Thịnh Thế, khách sạn bốn sao ngay bên cạnh hồ."
Sở Yên Nhiên kéo cánh tay Tần Thanh nói: "Thanh tỷ, ta vừa mới tới, nhiều cái không quen thuộc, một mình ở trong khách sạn có chút không quen a. Hay là ngươi đi với ta đi!"
Trương Dương nghe nàng nói như vậy không khỏi giật mình, nhung càng khiến cho hắn giật mình hơn đó là Tần Thanh cư nhiên lại gật đầu đáp ứng lời mời của Sở Yên Nhiên.
Hai người đồng thời quay ra nói với Trương Dương: "Còn không mau lái xe đi!"
Trương Dương cười khổ gật đầu, vừa mới ra khỏi cổng đã nghe thấy một tiếng sấm nổ vang, sợ tới giật bắn cả mình, mẹ nó ch, không phải là trời phạt ta chứ.
Đưa Tần Thanh và Sở Yên Nhiên tới Đế Hào Thịnh THế. Trương Dương liền gọi điện cho Phương Văn Đông. Phương Văn Đông hiện tại đối với vị trưởng phòng sở du lịch Giang Thành này tỏ ra rất là cung kính, nghe Trương Dương nói xong lập tức an bài một gian phòng.
Tần Thanh cùng Sở Yên Nhiên tay trong tay như hai chị em đi vào phòng, trong lòng Tần Thanh cũng có chút thắp thỏm, nàng nhạy cảm cảm thấy dường như Sở Yên Nhiên đã nhận ra được tình cảm của nàng và Trương Dương. Đêm nay muốn nàng đến đây nói chuyện chín phần là có liên quan tới tiểu tử đó. Tần Thanh cũng không phái là một người trốn tránh, nàng và Trương Dương đã cùng nhau trải qua bao nhiêu khó khăn, hoạn nạn, thậm chí cả lúc sinh tử, thế nhưng nàng vẫn không dám, không muốn, e sợ đi tới kết quả cuối cùng với hắn, như hiện tại nàng cũng đã thoả mãn. Nàng yêu hắn, hắn cũng rất yêu nàng, như vậy có lẽ là đủ.
Trương Dương đối với Tần Thanh thực sự có áy náy, bởi lúc nãy Tần Thanh điện thoại hắn đã nói dối. Trương Dương xem ra Sở Yên Nhiên cùng Tần Thanh tối nay ở lại đây không biết là thế nào, thực sự là lòng nữ nhân sâu như bể, khó có thể nắm bắt được a.Nhìn hai người cùng một chỗ thân mật, Trương Dương ý thức được xem chừng là không thể cản được rồi, nhìn ra ngoài trời vẫn đang mưa, hắn phất tay tạm biệt hai ngườiì: "Các ngươi ngủ sớm đi a. Sáng mai ta tới đón hai người đi ăn!"Rồi nghênh ngang rời đi.
Tần Thanh và Sở Yên Nhiên nhìn bóng lưng hắn rời đi mà trong lòng nao nao, nghĩ không ra tiểu tử này lại dùng cái chiêu thức mặc kệ hết như thế. Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên vi diệu hẳn. Tần Thanh mỉm cười nói: "Yên Nhiên, ngươi có mệt không, nếu không thì tắm rồi nghỉ sớm đi?"
Sở Yên Nhiên lắc đầu, bản thản nàng có rất nhiều điều muốn nói với Tần Thanh, bất quá không biết nói như thế nào. Nàng nhẹ giọng kiến nghị: "Thanh tỷ, ta bỗng nhiên muốn uống rượu, hay là chúng ta cùng uống đi?"
Tần Thanh nhìn Sở Yên Nhiên, trong ánh mắt có một chút do dự, nhưng sau đó lập tức kiên định gật đầu, lấy máy điện thoại gọi nhân viên khách sạn phục vụ.
Giả như Trương Dương mà ở đây thấy tràng diện hai nữ nhân ngồi uống rượu với nhau hắn sẽ kinh ngạc ngây người, một chai rượu hồng mới một chút đã cạn, hai khuôn mặt xinh đẹp của Sở Yên Nhiên và Tần Thanh đỏ ửng lên hết sức kiều diễm. Trong lời nói của Sở Yên Nhiên đã mang theo mấy phần men say, nàng cười khanh khách: "Thanh tỷ, ta đã rất lâu rồi không có uống thống khoái với người khác như thế này."
Tần Thanh cười nói: "Ta cũng vậy, thân ở trong thể chế bao nhiêu năm, làm việc gi cũng phải cho đúng chừng mực. Thật không nhớ nổi lần phóng túng như thế này cuối cùng là vào lúc nào nữa!"
Sở Yên Nhiên nâng chén rượu lên, nàng nhìn thẳng vào trong mắt Tần Thanh nói: "Thanh tỷ! Ngươi rất yêu Trương Dương phải không?"
Tần Thanh tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng không ngờ Sở Yên Nhiên lại đặt vấn đề trực tiếp như thế, nàng hơi có chút kinh ngạc, sau đó mỉm cười. Sở Yên Nhiên nhấp một ngụm rượu xong, chưa đợi Tần Thanh trả lời nàng đã nói: "Kỳ thực, ngươi cũng chẳng cần phải nói, ngươi rất yêu hắn, từ trong ánh mắt ngươi ta cũng nhận ra được điều đó."
Tần Thanh uống một ngụm rượu: "Trương Dương đã cứu ta rất nhiều thứ, nếu không có hắn, ta đã sớm ly khai khỏi thế giới này."
Sở Yên Nhiên nhẹ giọng: "Hắn cũng đã cứu ta nhiều lần, ta thực sự thắc mắc không biết có phải kiếp trước ta mắc nợ hắn không?"
Tần Thanh không nói gì, thế nhưng trong lòng cũng đồng cảm với Sở Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên nói: "Ta biết trong lòng hắn không phái chỉ có một người, thế nhưng là ta yêu hắn, ta đã từng nghĩ sẽ buông tay. Nhưng sau lại phát hiện. càng trốn tránh lại càng thêm đau khổ." Nói tới đây trong đôi mắt tiểu ny tử này ánh lệ chút lệ mang.
Tần Thanh cầm tay Sở Yên Nhiên, nàng bỗng nhiên nói: "Xin lỗi!"
Sở Yên Nhiên đồng thời cũng nói: "Xin lỗi!"
Xin lỗi bởi điều gi? Bởi vì cả hai cùng yêu Trương Dương mà thấy có lỗi với đối phương sao? Hiển nhiên là không phải, cả Sở Yên Nhiên và Tần Thanh đều minh bạch một điều, các nàng vô pháp có thể buông tay Trương Dương, vô pháp có thể buông tay cái tên tiểu tử vô tâm vô phế này.
Thông minh như Sở Yên Nhiên, cơ trí như Tần Thanh, các nàng đều hiểu rõ chuyện này, nhưng không ai biết phải xử lý như thế nào, không ai nguyện buông tay, cũng không ai có khả năng buông tay.
Tần Thanh uống cạn một chén, sau đó đặt chém lên mặt bàn, giọng có chút tức giận: "Tiểu tử chết tiệt, dám để hai người chúng ta ở chỗ này chạy đi đâu phong lưu khoái hoạt rồi."!
Sở Yên Nhiên gật đầu: "Hắn cũng thật là tốt, gặp phải sự tình thì phủi tay chuồn mất, để lại hai chúng ta ở đây phiền phức. Ta thấy hai chúng ta sau này nhất định phải cho hắn nếm đau mới được!"
"Đúng! Nhất định phải cho hắn nếm đau!"
Trương Dương lúc này đâu có đi đâu phong lưu khoái hoạt gì., vừa rời khỏi Đế Hào Thịnh Thế thì nhận được điện thoại từ công trường cảnh khu Nam Lâm tự. Trong lúc đang thi công thì đào thấy một mật đạo sâu không thấy đáy, trong đó âm phong gào thét, vang vọng những tiếng âm u kinh khủng. Nhiều công nhân choáng váng đầu óc lập tức phải đình chỉ thi công rời đi.
Thân là người trong ban chỉ huy kiến thiết cảnh khu Nam Lâm tự. Trương Dương đối với sự tình phát sinh không thể từ chối, vội vàng lên xe chạy tới công trường.
Sau hậu viện Nam lâm tự, trong khi thi công thì trên mặt đất nứt ra một vết nứt chừng một thước, hiện trường hiện thời đã được lấy vải bạt che lại. Trương đại quan nhân còn chưa có tới gần đã nghe thấy những tiếng âm u thảm thiết vang vọng, quá thực làm cho người bình thường nghe thấy phải rùng mình. Quản lý công trường Lương Đại Thành đón tiếp Trương Dương với vẻ mặt đau khổ: "Trương trưởng phòng! Dưới kia là một cái ma động a, bên trong đều là tiếng quỷ khiếu khiến cho công nhân đều choáng váng, ta phải vội đình chỉ công trình lại."
Vài tên hòa thượng của Nam Lâm tự cũng đi ra nghe động tĩnh, trong đó có Tam Bảo hắn có quen biết qua Trương Dương ra hỏi: "Trương trưởng phòng, nghe nói tìm được một đại động à?"
Trương Dương rất phiền muộn, hắn trừng mắt nhìn Tam Bảo: "Ngươi không phải nói phong thủy rất tốt sao? Tới mà xem xem là cái chuyện gì?"
Hòa thượng Tam Bảo nói: "Ta cũng không rõ chuyện này lắm! Để ta đi thỉnh phương trượng đại sư hỏi xem!"
"Phương trượng của các ngươi đâu?"
"Trời đang mưa, mà niên kỉ phương trượng đã cao, ta xem hay là đừng kinh động phương trượng!" Một hòa thượng khác nói.
Trương Dương nhíu mày.
Đang nghĩ ngợi thì phương trượng Nam lâm tự được một gã hòa thượng trẻ đưa tới, tên hòa thượng trẻ này cầm ô giấy dầu che cho phương trượng, một thân áo xám của hắn đã ướt đẫm cả.
Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới một câu nói, người trọc đầu có mở dù cũng thế cả, hiện tại có thể dùng chính câu nói ấy để diễn tả cảnh tượng này.
Tam bảo hòa thượng cùng đám hòa thượng lập tức chắp hai tay vái chào phưong trượng. Phổ Nguyên phương trượng tiến lại chỗ đó, tay run run cầm tràng hạt, giọng khàn khàn nói: "Ai di đà phật! Chỗ này xưa kia từng là Phật Quang tháp của Nam lâm tự. Vào những năm cuối của triều Nam Tống, thiết kỵ Mông cổ xâm lấn Trung nguyên. Lúc đánh tới Nam lâm tự, chúng tăng thề sống chết bảo vệ Phật tháp, lúc đó vạn tiếng nhất tề, tiếng chém giết vang trời, cả Nam lâm tự thành một bể máu. Có lẽ là Phật tổ cảm hoài chúng tăng, trời đột nhiên mưa xối xả, sấm sét giăng kín trời, một đạo thiểm điện tím ngắt giáng trúng Phật Quang Tháp, cả tòa tháp chín tầng sụp đổ khiến cho bình sĩ Mông cổ tử thương vô số. Cũng từ đó, ở hậu viện có rất nhiều oan hồn."
Nghe tới đó Lương Đại Thành sợ nín người, ngay cả Trương Dương cũng có chút lạnh sống lưng. Ta kháo a! Không phải là lão hòa thượng này cố ý dọa chúng nhân chứ.
Hòa thượng Phổ Nguyên thấp giọng nói: "Thiện tai! Thiện tai!" Ngay lúc đó trên bầu trời mưa đen kịt một đạo thiểm điện lóe lên, tiếng sấm nổ vàng rền khiến cho tất cả mọi người không tự chủ mà rùng mình.
Lương Đại Thanh thấp giọng nói với Trương Dương: "Trương trưởng phòng, hay là chúng ta rút lui!"
Trương Dương bật cười: "Chúng là Đảng viên Đảng cộng sản, đây là thời đại nào rồi? Làm gì có thập hồn ma quỷ gi? Tìm cho ta một cái đèn pin, ta xuống đó đi xem!"
"Gì?".
Trương Dương đúng là tài cao lớn mật, hắn đổi ủng cao su, tay cầm đèn pin, buộc dây thừng quanh lưng, bảo vài tên công nhân giữ dây rồi nhảy xuống động khẩu. Hắn thực sự là không tin có ma quỳ thánh thần các loại gì trên đời này, tới thời đại này, được tiếp xúc với các tư tưởng hiện đại, quan điểm vô thần, lý luận cách mạng thì lại càng khẳng định như thế. Trương đại quan nhân muốn xuống dưới là bởi vì hiếu kì, đi xem xem thử có cái gì không?
Sợi dây thả xuống khoảng mười thước thì Trương Dương chạm đất. Lương Đại THành hô: "Trương trưởng phòng cẩn thận một chút a!"
Trương Dương hươ hươ đèn pin nói vọng lên: "Không việc gì!" Sau đó dùng đèn pin chiếu xung quanh. Tất cả đều là bùn đất, gần đó là một thanh giàn giáo sụp xuống từ lúc nãy, bởi khi trời mưa to nên mước mưa chảy vào khá nhiều khiến cho xung quanh đó rất là lầy lội. Truơng Dương nhìn lên tường, tất cả đều là xây lên từ đá, nhớ tới lời Phổ Nguyên đại sư vừa nói lẽ nào thực sự đây là một bộ phân của Phật Quang tháp? Trương Dương đi về phía trước mấy bước, vừa bước đi từ từ vừa soi đèn quan sát. Đi một chút thì tới đầu cùng. Trương Dương quan sát một chút thấy không có gì đặc biệt, xoay người chuẩn bị trở lại thì bỗng nhiên nghe thấy truyền tới những tiếng kinh hô, ngay sau đó là những thanh âm ầm ầm.
Tất nhiên đây là lấn thứ hai sụp đổ, miệng động khẩu nứt ra thêm một đoạn, bất quá một khối cụ thạch ở ven đồi lăn xuống che kín động khẩu lại.
Truơng đại quan nhân hiển nhiên bị nhốt ở dưới động khẩu này, trong lòng thẩm chửi rũa không biết hôm nay đụng phải ai mà lại xui xẻo như thế cơ chứ.
Trương Dương rút điện thoại ra xem một chút thì không có tín hiệu, xem chừng hiện tại đúng là vô kế khả thi, biên pháp duy nhất là chờ ngoại nhân tới cứu viện mà thôi.
Lần thứ hai sụt lún này diện tích còn lớn hơn lần trước, một gã công nhân bị đá đè trúng chân, may là còn chưa bị gãy xương. Lúc tất cả mọi người bình ổn lại được mới nhớ ra Truơng Dương vẫn đang còn ở dưới. Tuy rằng vẫn còn sợi dây thừng, nhưng tảng cự thạch kia đã bịt kín miệng động khẩu, muốn kéo hắn lên cũng là không tưởng.
Đoàn người ngây ngốc nhìn nhau, hòa thượng Tam Bảo lên tiếng trước hết: "Suy nghĩ cái gì nữa? Còn không mau mau cứu người? Cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp! Chư vị thí chủ mau mau nghĩ cách cứu Trương trưởng phòng, tìm cách đẩy tảng đá ra!"
Lương Đại THành lúc này mới phản ứng, hắn nhanh chóng tổ chức công nhân nghĩ cách cứu viện, một đằng vội vàng gọi điện cho giám đốc sở du lịch Giang THành - Cổ Kính Ngôn, giám đốc sở văn hóa và di vật - Khâu Thành. Thông tin truyền đi một cái, rất nhanh chóng bí thư chính ủy Phạm Bá Huy, thường vụ phó thị trưởng Lý Trường Vũ cũng hay tin sự cố.
Trước tiên chạy tới hiện trường là Khâu Thường, một phần là bởi nhà hắn gần nơi này nhất, theo ngay sau hắn là đội chữa cháy Giang Thành, nghĩ đi nghĩ lại thì loại công việc cứu hộ này rành nhất vẫn là đội phòng cháy chữa cháy. Họ đưa ra phương án trước hết là đả thông một đường thông khí cho động khẩu phía dưới vì có lẽ dưỡng khí dưới đó không nhiều lắm, để cho Trương Dương có không khí để thở, không tới mức bị ngợp mà chết, sau đó mới tiếp tục đưa ra các phưong án cứu hộ tiếp.
Khâu Thường sau khi hiểu rõ tình huống, bằng vào kinh nghiệm lào lập tức đoán rằng đây khả năng sẽ là một di tích khảo cổ quan trọng. Thường thì trong lịch sử, dưới chân Phật Quang tháp sẽ là địa cung, địa cung là một địa điểm tồn tại bí mật, thường dùng để cất giấu xá lợi phật, những vật chân quý của Phật giáo. Trước đây không phải một lần đã phát hiện như thế. Khâu Thường vừa mừng rỡ vừa có phần phẫn nộ vì hành động liều lĩnh của Trương Dương, hắn nói với Lương Đại THành: "phát hiện tình huống như thế này sao không thông tri ngay cho ta?"
Lương Đại Thành nói: "Ở đây phụ trách là Trương trưởng phòng, đương nhiên chúng ta phải hội báo cho hắn đầu tiên!"
"Hồ đồ! Hiện tại thì hay rồi! Không cẩn thận là tai nạn nguy hiểm chết người!"
Lúc này giám đốc sở du lịch Cổ Kính Ngôn cũng chạy tới, hắn có vẻ thập phần khẩn trương, dù sao Trương Dương cũng là thuộc hạ trực tiếp của hắn, nếu Trương Dương xảy ra chuyện gì thì khẳng định là hắn phải chịu trách nhiệm.
Hiện trường hiện tại toàn bộ đã được đội cứu hỏa tiếp quản, bọn họ tổ chức tiến hành công tác cứu hộ.
Lý Trường Vũ sau đó mới xuất hiện tại hiện trường, bất quá hắn xuất hiện cũng khiến cho tất cả mọi người thấy tầm quan trọng của công tác cứu hộ, một vị cán bộ cấp khoa gặp nạn, có thể khiến thường vụ phó thị trưởng trực tiếp tới hiện trường chỉ huy công tác, kỳ thực không cần phải nói mọi người cùng hiểu mối quan hệ giữa Trương trưởng phòng và Lý phó thị trưởng.
Lý Trường Vũ được mời vào một gian phòng ngồi đợi, hắn cũng không có biểu hiện ra nhiều lo lắng lắm, năng lực của Trương Dương hắn không phải chưa chứng kiến qua. Tin tưởng tiểu tử kia thiên phúc đại mệnh, khẳng định không có việc gì. Tuy rằng tự an ủi bản thân là như thế nhưng vẫn có câu trời xanh ghét anh tài, vạn nhất lão thiên...? Thật sự là phiền phức.
Trương Dương lúc này cũng đang nghĩ tới câu nói trời xanh ghét anh tài, giả như hôm nạy chui vào đại cung này thực sự là thói tò mò hại chết người mà, thật không hiểu lúc ấy nghĩ cái gì mà tự nhiên lại nảy ra ý tường chui vào xem xét? Có lẽ lúc này Tần Thanh và Sở Yên Nhiên cũng đã biết và đang rất lo lắng cho hắn. Trương Dương đứng nhìn lên động khầu, lắc đầu thở dài, muốn dựa vào sức người mà muốn di chuyển tảng cự thạch kia thì căn bản là không có khả năng.
Trương Dương thầm than số mình không may, đường lui đã bị chặn lại, chỉ có thể tiến tới mà tìm kiếm đường đi. Nghĩ vậy Truơng Dương sẵn cái đèn pin trong tay liền dọc theo thềm đá đi xuống phía dưới tiếp. Đi tới đầu cùng, chỗ này là hai khối cự thạch chồng lên nhau, so với khối cự thạch chặn phía kia thì cũng không nhỏ hơn là mấy. Hai bên đều là thạch bích, phía trên là trần. Trương đại quan nhân bỗng nhiên nhớ tới câu thiên vô lộ, địa vô môn(trời không có đường, đất không có cửa). Trong lòng khẽ động, cầm đèn pin chiếu xuống dưới chân sàn nhà một chút.
Sàn nhà cũ nát không có gì, nhưng sát cạnh hai khối cự thạch kia có gồ lên hoa văn gì đó. Trương Dương lấy tay phủi hết bụi đất đi, nhìn kĩ lại một chút thì là một bức phù điêu hùng sư, lấy tay sờ vào thấy ôn nhuận nhẵn nhụi, có lẽ bức phù điêu này là được điêu khắc thành từ ngọc thạch. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bức phù điêu, cảm giác phía dưới có chút ánh sáng, lẽ nào đằng sau đó có huyền cơ gì?
Trương Dương cũng không muốn ngồi chờ chết, hắn vận công, huy khởi một chưởng đánh xuống tấm phù điêu, phiến đá này bị một chưởng của hắn đánh cho tứ phản ngũ liệt, một động khẩu nho nhỏ xuất hiện trước mặt hắn, bất quá động khẩu này bé tí chỉ chui lọt một đứa trẻ con. Trương lấy đèn pin soi vào trong, phát hiện bên trong có một pho tượng phật nho nhỏ bằng thanh đồng, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, lẽ nào dưới phiến đá kia chi cất giấu một pho tượng? Bất quá nghĩ lại hẳn là không có khả năng. Phật Quang Tháp tu kiến cả một địa cung rộng lớn chẳng nhẽ lại chỉ vì bảo tồn một pho tượng thanh đồng nhỏ.
Trương Dương thò cánh tay vào muốn nhấc pho tượng ra, thế nhưng pho tượng như mọc rễ vậy, vẫn cứ vững trãi cố định trên động bích. Trương Dương nghĩ ngợi một chút, sau đó xoay xoay khối tượng, lúc này pho tượng bắt đầu có chuyển động, động bích phát sinh ra những tiếng ầm ầm, mặt đất rung lên, bụi bặm bay mù. Trương Dương có phần hoảng hốt, giả như động phải cơ quan mấu chốt gì, mấy tảng cự thạch kia sập xuống thì coi như xong đời.
May là hai khối cự thạch đó không có động gì, mà trên thạch bích từ từ hè ra một cửa mặt đạo, đằng sau đó là một thông đạo. Trương Dương cẩn thận đi tới, một mùi ẩm mốc cũ kĩ thốc vào mũi Trương Dương, càng đi thì thông đạo này càng hẹp, tới cuối là một đoạn hành lang u ám xuất hiện ra trước mắt hắn, thạch bích đều là đá hoa cương đỏ, bất quá có lẽ bởi niên đại đã quá lâu rồi cho nên trông vết tích loang lỗ cũ kĩ. Trên vách tường bên phải có văn tự gì đ, văn tự này được viết bằng sơn son thiếp vàng, trải qua bao nhiêu năm tháng rồi trông vẫn tỏa ánh kim. Bất quá văn tự này không phải là chữ Hán nên Trương Dương có xem cũng chẳng hiểu gì.
Tạm thời văn này này đành để sau này tỉ mỉ nghiên cứu. Trương đại quan nhân cũng không có hăng hái với khảo cổ cho lắm, hiện tại hắn chỉ nghĩ tìm cách làm để thoát mà thôi. Gần đó có một bia đá đen kịt như làm cẩm thạch, dưới ánh đèn có thể soi được mấy chữ Phật quang phổ chiếu, bất quá những chữ khác đều rất nhỏ. Trương Dương cũng không hứng thú nghiên cứu xem nó viết cái gì.
Tấm bia đá này không có cố định, hắn dụng lực dời tấm bia đá sang một bên, phát hiện sau nó là một cánh cửa mật đạo khác. trên cánh cửa này điêu khắc hình tượng Bồ Tát. Đẩy cửa đi vào trong đó là một gian phòng vuông, toàn bộ thạch bích đều là đá cảm thạch, trên đó đều điêu khắc các loại hoa văn tinh tế cùng văn tự các loại. Trương Dương hiện có thể kết luận đây gần như là địa cung của Phật quang tháp nên mới bí mật và lằng nhằng rắc rối như vậy.
Trong thạch thất này có một pho tượng Bồ tát nhỏ, cánh tay pho tượng chỉ nơi viễn phương, nhìn theo hướng cánh tay ấy chỉ là một bức tường dùng toàn phù điêu và văn tự như những bức tường kia. Bất quá nhìn lại một chút thì thực sự là có một chút bất đồng, đi tới quan sát tìm tòi thật kĩ lại thì lại là một cửa mật đạo khác, bức phù điêu trên đó là hình thiên vương lực sĩ. Cánh cửa này mở ra, bên đó là một gian thạch thất khác lớn hơn gian bên này nhiều, trung tâm của gian thạch thất là một tấm linh trưởng bạch ngọc, trên đó điêu khắc cực kì tinh mĩ.
Trương Dương đối với tất cả những cái ở đây chẳng có một chút hứng nào, hắn hiện tại chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi cái chỗ này. Trong thạch thất này bốn bề đều là những giá sách bằng gỗ lim. Tất cả trên đó là đều là sách cổ. Trương Dương còn thấy cuốn sách mà năm đó mình biên soạn Châm Pháp Yếu Thuật, tất cả các loại sách đều được phân loại rất rõ ràng. Tại giá sách võ thuật, Trương Dương thấy có cuốn Thăng Long Quyền" đây chính là võ công độc môn của đệ nhất cao thủ Tây Môn cùng thời với hắn, thật không biết thế nào mà lại lưu lạc tới tận đây. Cái này coi như là một chút vui vẻ con con. Trương Dương đem cuốn Thăng Long Quyền’ cất vào người, xem qua loa mấy cuốn thư tịch khác, sau đó tiếp tục tìm lối ra.
Sau linh trướng bạch ngọc có một cái cửa đá, cửa này đi thông ra hậu thất, hậu thất khá rộng lớn, phía trong đầy những loại tài cụ, tài vật. Giả như là lúc bình thường Trương Dương có thể đổi với những thứ này hứng thú, nhưng hiện tại thân đang lâm vào khốn cảnh không biết có thoát ra được hay không nữa cho nên kể cả có bào tàng trước mặt cũng không quá hưng phấn. Quả thực mà nói, tiền tài có bao nhiêu đi chăng nữa nhưng so với sinh mệnh cũng chỉ như cặn bã.
Trương Dương nhìn lại đồng hồ một chút, bất tri giác đã hơn bảy tiêng trôi qua, hiện tại, có lẽ cũng hừng đông rồi, không biết công tác cứu hộ bên ngoài tiến hành thế nào rồi. Hắn một vòng nữa đi quanh đại cung, vững tin không có lối khác thoát ra ngoài, trong lòng khôn khỏi cảm thấy thất vọng. Liền quay lại chỗ cửa động bị vùi lấp, thấy tàng đá vẫn chưa suy chuyển gì, xem chừng tiến triển có vẻ chậm. Trương Dương liền khoanh chân ngồi đả tọa ở
phiến đá ngay đó.
Công tác tiến hành cứu hộ đã tiến hành bảy giờ đồng hồ nhưng vẫn rất chậm chạp, bất quá vì trời đang mưa, đất mềm và nhũn khiến cho không thể tiến hành công việc nhanh hơn được, nếu có xơ xảy lại bị sập thêm một lần nữa thì đã khó lại càng khó hơn. Căn cứ theo kể lại thì Trương Dương hẳn là đang ở vị trí sâu khoảng mười thước so với mặt đất, để tránh tình trạng bị sụt lún thêm một lần nữa nên phưong pháp cứu viện chỉ có thể là dùng sức người từ từ đào xuống.
Sáu giờ rưỡi sáng, rốt cuộc bùn đất xung quanh cũng đà thanh lý xong xuôi, nhưng một nan đề lớn trước mắt đó chính là tảng cự thạch kia. Chỉ với sức người e rằng khó có thể xuy chuyển.
Nghe được tin này, ngay cả Lý Trường Vũ đứng ngồi cũng không yên, tảng cự thạch bít kín hoàn toàn động khẩu, không biết có dưỡng khí lọt vào không nữa. Một người có thể nhịn ăn nhịn uống vài ngày, nhưng nếu thiếu dưỡng khí thì không quá vài phút, kể cả Trương Dương có thần thông quảng đại đến đâu cũng đành bó tay mà thôi.
Tần Thanh cùng Sở Yên Nhiên lúc này đã chạy đến hiện trường, hai nàng vốn tưởng rằng hắn tắt máy trêu đùa các nàng, nhưng sau khi nghe tin tức buổi sáng biết có một cán bộ trẻ của sở du lịch Giang Thành bị kẹt dưới hầm, hai người liên tưởng ngay đến Trương Dương, không suy nghĩ nhiều lặp tức bắt xe vội vàng chạy tới hiện trường.
Hiện trường cứu hộ Nam lam tự hiện đã phong tỏa hoàn toàn. Tần Thanh xuất ra thẻ cán bộ của mình mới có thể tiến vào.
Hai nàng đầu tiên chạy tới ban chi huy, thấy Lý Trường Vũ vẫn đang lo lắng bước đi lại liên tục trong phòng.
Tần Thanh vẫn bảo trì trấn định, nhưng Sở Yên Nhiên thì đã bật khóc, nàng không khỏi tự trách mình nếu như không phải nàng cố ý trêu hắn thì có lẽ hắn đã không chạy tới cái nơi buồn chán này để rồi bị nạn.
Tần Thanh kéo Sở Yên Nhiên sang một bên, nhẹ giọng an ủi: "Yên Nhiên, ngươi yên tâm. Trương Dương nhất định không có việc gì, hắn vận khí vẫn luôn luôn rất tốt a!" Nói tới đây trong lòng nàng cũng nhói lên xót xa, vành mắt đỏ ửng lên cả.