Lệ Phù nói: "An Đạt Văn tuy rằng đã trốn đi, nhưng hắn ở trong nước vẫn có không ít thế lực, nguồn tin tức lần này chắc vô cùng đáng tin cậy."
Trương Dương nói: "Đã xác định được nơi hạ lạc của An Đức Hằng chưa?"
Lệ Phù nói: "Chuyện này phải trông vào anh." Cô ta tạm dừng một chút rồi nói khẽ: "Kì Sơn nếu như quả thực có tiếp xúc với An Đức Hằng. Như vậy hắn có lẽ có biện pháp tìm được An Đức Hằng."
Sau khi chia tay Lệ Phù, Trương Dương nhận được điện thoại của bộ trưởng tổ chức tỉnh Tiêu Nãi Vượng, bảo hắn bộ tổ chức tỉnh đi một chuyến, Trương Dương trên đường tới bộ tổ chức, vừa hay đi qua quán bar Hắc Giao Phiến, Trương Dương theo bản năng đạp phanh, hắn vĩnh viễn nhớ rõ nơi này là nơi năm đó Khương Lượng đã anh dũng hi sinh vì nhiệm vụ, hiện giờ quán bar này bởi vì kinh doanh không tốt nên đã đóng cửa, bọn tóc xanh tóc đỏ đứng đầy đường, trị an nơi này xem ra có vẻ không được tốt.
Nhớ tới khuôn mặt khi xưa của Khương Lượng, Trương Dương trong lòng không khỏi chua xót, khi hắn đang chuẩn bị đạp ga đi thì lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía trước, đứng đó lẳng lặng nhìn quán bar.
Trương Dương cũng không ngờ lại nhìn thấy Vinh Bằng Phi ở chỗ này, chỉ mấy ngày không gặp, Vinh Bằng Phi rõ ràng đã già đi rất nhiều, tóc y hơi dài, râu cũng không cạo, mặc một cái áo jaket màu xám, hai tay đút trong túi áo, đứng đó như dừng hình, ánh mắt thủy chung nhìn vào cái biển rách nát của quán bar.
Giữa Trương Dương và Vinh Bằng Phi từng một đoạn thời gian rất dài duy trì quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, Vinh Bằng Phi trong lúc đảm nhiệm chức cục trưởng công an ở Giang Thành luôn biểu hiện ra vẻ hết sức ủng hộ Trương Dương, đó là lúc Trương Dương tôn kính Vinh Bằng Phi, từ sau khi Vinh Bằng Phi thăng nhiệm làm phó thính trưởng thính công an Bình Hải, khoảng cách giữa hai người trở nên càng ngày càng xa, Trương Dương bắt đầu cảm thấy khó hiểu với rất nhiều hành động của Vinh Bằng Phi, nhất là trong chuyện tiến cử Văn Hạo Nam. Chuyện Gần đây phát sinh trên người mình, đã khiến Trương Dương cảm thấy bất mãn. Nhưng khi hắn nhìn thấy Vinh Bằng Phi đứng đó, nhìn thấy vẻ bi thương và đau khổ biểu hiện ra trên mặt Vinh Bằng Phi lúc này, Trương Dương lại cảm thấy thương xót.
Hắn dừng xe, chậm rãi đi tới.
Vinh Bằng Phi khi nghe thấy tiếng ho khan của Trương Dương mới chú ý tới hắn, vẻ mặt của y lộ ra có chút xấu hổ, nói: "Trương Dương, Anh sao lại ở chỗ này?"
" Đi ngang qua." Ánh mắt Trương Dương hướng về phía quán bar Hắc Giao Phiến." Nhìn thấy quán bar này, bỗng nhiên nhớ tới Khương Lượng."
Vinh Bằng Phi thở dài.
Trương Dương nói: "Tôi nghe nói anh bị bệnh?"
Vinh Bằng Phi nói: "Bị bệnh từ lâu rồi..." Khi nói y ngẩng đầu lên, bởi vì y không muốn Trương Dương nhìn thấy vẻ bi thương và áy náy trong ánh mắt của mình.
Trương Dương vốn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi hắn, nhưng khi nhìn thấy Vinh Bằng Phi, lại không muốn hỏi gì cả.
Vinh Bằng Phi nói: "Xin lỗi." Y xin lỗi Trương Dương, nhưng ánh mắt y không hề nhìn Trương Dương.
Trương Dương cười nói: "Đều vì việc công mà."
Vinh Bằng Phi lắc đầu: "Cái chết của Khương Lượng là một sự đả kích rất lớn đối với tôi, tôi bắt đầu nghĩ lại, ý nghĩa của sinh mệnh rốt cuộc là gì! Có lẽ anh không tin, nhưng... tôi thực sự cho rằng, mình chưa bao giờ nghĩ tử tế tới nhân sinh của mình."
Trương Dương nói: "Mọi người khác nhau, nhân sinh quan tất nhiên bất đồng."
Vinh Bằng Phi nói: "Lúc trước tôi điều Khương Lượng đến phụ trách vụ án ma túy đá Đông Giang, là nhìn trúng năng lực phá án của hắn, còn có một nguyên nhân, con trai của Khương Lượng thi trúng vào trường học ở Đông Giang, hắn cũng muốn tới đây để tiện chiếu cố con trai. Chỉ là tôi không ngờ, chuyện cuối cùng biến thành như vậy." Vinh Bằng Phi lấy thuốc lá ra, châm một điếu, rít mạnh một hơi, muốn thông qua khói thuốc để ổn định tình tự đang kích động.
Vinh Bằng Phi nói khẽ: "Không ai muốn trở thành liệt sĩ cả, cho dù là giành được tất cả vinh dự trên thế giới thì sao? Khương Lượng chết, đau khổ nhất vẫn là người nhà của hắn, nếu như có thể lựa chọn, tôi sẽ không điều hắn đến Đông Giang."
Trương Dương gật đầu nói: "Tôi biết, hắn đến Đông Giang là tự mình chủ động yêu cầu, không phải tất cả là do anh."
Vinh Bằng Phi nói: "Tôi và bí thư Tống quen nhau đã hơn hai mươi năm, sau khi anh ta tới Bình Hải, tôi cho rằng cơ hội tới của mình cơ hội tới rồi." Nói tới đây, y cuối cùng cũng nhìn Trương Dương một cái, nở nụ cười chua sót: "Anh nhất định sẽ khinh thường tôi, mỗi người đều có lòng công lợi, mỗi người đều cần được người khác công nhận."
Trương Dương nói: "ông ấy vẫn luôn coi anh là bạn tốt, là người đáng tín nhiệm."
Vinh Bằng Phi nói: "Tôi ở thính tỉnh xếp cao nhất là thứ tư! Quan hệ của tôi với Cao thính rất bình thường, anh chắc là nhìn ra được, rất nhiều vấn đề khó giải quyết hắn đều giao cho tôi xử lý, tôi làm nhiều chuyện như vậy, nhưng cuối cùng thì sao? Tôi có thể nhận được gì?"
Trương Dương nhìn Vinh Bằng Phi, trong ánh mắt lộ ra mấy phần bi ai, hắn không ngờ Vinh Bằng Phi lại để ý tới quyền lực như vậy, Vinh Bằng Phi trước đây luôn để lại cho hắn một ấn tượng không màng danh lợi, nhưng không ngờ đó chỉ là lớp ngụy trang của y.
Vinh Bằng Phi nói: "Không ai quan tâm cả, rất nhiều chuyện anh cho rằng là đương nhiên, nhưng lại không phải như anh nghĩ. Tôi đã từng biểu lộ ý tứ của tôi với bí thư Tống, nhưng anh ta cũng không thèm để ý..." Trong thanh âm của Vinh Bằng Phi tràn ngập vẻ mất mát: "Tôi không biết là tôi thay đổi hay là anh ta thay đổi. Chúng tôi từng là bằng hữu rất nhiều năm."
Trương Dương cuối cùng cũng minh bạch Vinh Bằng Phi vì sao lại từng bước biến thành như hiện tại, xét đến cùng, vẫn là do y quá để ý tới quyền lực, y cho rằng mình và Tống Hoài Minh có tình bạn hơn hai mươi năm, Tống Hoài Minh hiện giờ đã trở thành bí thư tỉnh ủy Bình Hải, là người đứng đầu Bình Hải danh phù kỳ thực, chỉ cần Tống Hoài Minh chịu lên tiếng cho y, như vậy vị trí của Vinh Bằng Phi ở thính công an tỉnh sẽ không như hiện tại, cho dù hắn không thể thay thế Cao Trọng Hòa phù chính thì Cũng có thể làm được trên vạn người dưới một người. Kỳ vọng càng cao thì thất vọng càng lớn, sau khi Vinh Bằng Phi nhận thức được Tống Hoài Minh sẽ không giúp gì cho mình thượng nhiệm trong chính trị, nội tâm của y bắt đầu xuất hiện dao động, y bắt đầu tính toán lại cho tương lai của mình.
Vinh Bằng Phi nói: "Con người ta luôn sẽ thay đổi."
Trương Dương gật đầu, lặp lại: "Không sai, con người ta rồi sẽ thay đổi, nhưng người thay đổi không phải là bí thư Tống." Hắn không tiếp tục nói chuyện với với Vinh Bằng Phi nữa, xoay người đi vào ô tô, thậm chí không nói lời từ biệt với Vinh Bằng Phi.
Bộ trưởng Tổ chức Tiêu Nãi Vượng gọi Trương Dương tới là vì việc công, y không hề nhắc tới những phiền toái phát sinh quay chung quanh Trương Dương mấy ngày trước, mà mỉm cười nói: "Trương Dương, chương trình học hàm thụ của cậu ở trường đảng tỉnh thế nào?"