Trong ánh mắt Trương Dương lộ ra vẻ thất vọng: "Người ta rất nhiều lúc không có lựa chọ."
Văn Hạo Nam bị người ta hắt một chậu nước lạnh vào người, hắn giật mình, mở mắt ra, có chút mê hoặc chớp chớp mắt, hắn cảm thấy đầu óc mình là một mảng hỗn độn, chỉ nhớ mang máng đã xảy ra chuyện gì, đã nói những gì, nhưng tất cả lại giống như trong mơ, tầm nhìn của hắn vẫn mơ hồ, cảnh vật nhìn thấy đều là bóng chồng.
Trước mắt tựa hồ có hai Tần Manh Manh đang đứng.
Văn Hạo Nam nhếch môi bật cười: "Vì sao không giết tôi?"
Tần Manh Manh đi tới trước cho hắn một bạt tai, sau đó rút ra một ống tiêm, đâm vào tĩnh mạch cổ của hắn.
Văn Hạo Nam bắt đầu cảm thấy sợ hãi, trong ấn tượng của hắn Tần Manh Manh tính tình yếu đuối, chưa bao giờ quyết đoán và kiên quyết như hôm nay. Một kim này sau khi tiêm vào, hắn cảm thấy thân thể của mình dần dần khôi phục cảm giác bình thường, cảnh vật trước mắt đã trở nên rõ ràng dần.
Tần Manh Manh nói: "Văn Hạo Nam, anh đừng sợ, tôi sẽ không giết anh."
Văn Hạo Nam nhìn Tần Manh Manh, không nói gì.
Tần Manh Manh nói: "Nhưng chỉ cần tôi nguyện ý, tùy thời đều có thể khiến anh thân bại danh liệt."
Văn Hạo Nam từ trong mắt Tần Manh Manh nhận thấy sát khí lạnh thấu xương, cảm thấy được một loại xa lạ trước giờ chưa từng có, hắn run giọng nói: "Cô là ai? Cô rốt cuộc là ai?"
Tần Manh Manh cười lạnh một tiếng, quay mặt lại, bóc lớp mặt nạ trên mặt.
Văn Hạo Nam tuy rằng từng giao tiếp với Tang Bối Bối không nhiều, nhưng hắn vẫn luôn theo đuổi vụ án Tang Bối Bối mất tích, có thể nói đã sớm ghi nhớ trong lòng bộ dạng của cô ta, hắn vốn cho rằng Tang Bối Bối đã, nhưng lúc này lại nhìn thấy Tang Bối Bối xuất hiện rõ ràng trước mặt mình.
Tâm tình của Văn Hạo Nam lúc này hoàn toàn có thể dùng từ kinh hãi để hình dung.
Tang Bối Bối mỉm cười: "Nhìn thấy tôi chưa chết, anh có phải rất thất vọng hay không?"
Văn Hạo Nam ra sức lắc đầu, hắn không thể tin sự thật trước mắt, có lẽ là vì một kim tiêu vừa rồi, nhất định là mình sinh ra ảo ảnh, nhưng Văn Hạo Nam lại minh bạch, đầu óc của hắn hiện tại đã từ trạng thái hỗn độn hoàn toàn tỉnh táo lại, tất cả trước mắt trở nên rõ ràng, Tần Manh Manh trước đó mới là giả.
Với sự hiểu biết của Văn Hạo Nam đối với Tần Manh Manh thì vốn không đến mức bị Tang Bối Bối lừa gạt, nhưng thuật dịch dung của Tang Bối Bối cực kỳ cao siêu, cô ta tuy rằng không thể bắt chước giống hệt giọng của Tần Manh Manh, nhưng dựa vào tiếng nói khàn khàn có thể lừa tạm qua được, trong đó còn có một điểm quan trọng nhất, Tần Manh Manh sau khi trốn ra nước ngoài, đã phẫu thuật thẩm mỹ, dung mạo hiện tại đã rất khác với trước kia, trong lòng Văn Hạo Nam, ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là bộ dạng trước đây của Tần Manh Manh, hắn không sao ngờ được, có người lại giả dạng thành bộ dạng hiện tại của Tần Manh Manh đẻ lừa hắn.
Văn Hạo Nam lẩm bẩm nói: "Không thể, không thể, cô rõ ràng đã chết rồi."
Tang Bối Bối nói: "Nhìn thấy tôi vẫn còn sống, anh có phải rất thất vọng hay không? Chỉ có tôi chết, tội danh giết người diệt khẩu hủy thi diệt tích của Trương Dương mới có thể thành lập, tôi sống chẳng phải là đại biểu hắn vô tội? Văn Hạo Nam, anh vì sao hận hắn như vậy?"
Sắc mặt Văn Hạo Nam trắng bệch, Tang Bối Bối vẫn còn sống đúng là một đả kích cực lớn đối với hắn. Hắn cho rằng Trương Dương là kẻ giết người, là kẻ bại hoại không chuyện ác nào không làm, tất cả những điều này đều thành lập trên cơ sở Tang Bối Bối tử vong, nhưng hiện tại cơ sở phán đoán của hắn đã lung lay.
Tang Bối Bối nói: "Lúc ban đầu tôi chỉ cho rằng anh là một kẻ lệch lạc, nhưng không ngờ chỉ số thông minh cũng anh cũng kém thảm hại, đúng là hổ phụ khuyển tử, chẳng trách người nhà anh lại thất vọng đối với anh như vậy."
Văn Hạo Nam tức giận nói: "Câm mồm."
Tang Bối Bối giơ tay lên tát cho Văn Hạo Nam hai phát, đánh cho Văn Hạo Nam mắt nổ đom đóm, Tang Bối Bối chán ghét Văn Hạo Nam đến cực điểm, cô ta xuống tay cũng không nể mặt gì: "Văn Hạo Nam, anh nhìn cho rõ đi, hiện tại tính mạng của anh đang ở trong tay tôi."
Văn Hạo Nam nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt lườm Tang Bối Bối: "cô cho rằng tôi sợ chết lắm ư?"
Tang Bối Bối nói: "Trương Dương nhường nhịn anh đủ điều, anh lại liên tục hại anh ta, nếu như không phải nể mặt cha mẹ anh, anh đã sớm chết một nghìn một vạn lần rồi, chẳng trách Tần Manh Manh không thích anh, đổi thành bất kỳ nữ nhân nào cũng sẽ không thích loại người cặn bã lòng dạ hẹp hòi, lấy oán trả ơn như anh."
Hạo Nam nói: "Trương Dương sai cô đến ư?"
Tang Bối Bối nói: "Nếu như Trương Dương biết tôi đi đối phó anh, hắn khẳng định sẽ ngăn cản tôi! Dù sao hắn vẫn còn nhớ rõ các anh là huynh đệ.
Hạo Nam mấp máy môi.
Tang Bối Bối nói: "Anh nghe rõ cho tôi, chuyện lúc trước Trương Dương hủy thi diệt tích, chỉ là để lấy lòng tin của Trần Cương và Viên Hiếu Thương, nếu như không phải vậy, nào có được bọn họ tín nhiệm? Anh tự cho là thông minh, cho rằng nắm được nhược điểm của Trương Dương, nhưng anh căn bản không hiểu dụng tâm của người khác, anh chỉ là một tên phá hoại ngu xuẩn, một tên khốn nạn thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa."
Hạo Nam nói khẽ: "cô rốt cuộc muốn thế nào?"
Tang Bối Bối nói: "Chắc anh không nhớ rõ những lời mà mình nói, mũi tiêm đầu tiên tôi tiêm cho anh gọi là lưu phún thỏa nột, có lẽ anh từng nghe nói rồi, loại dược vật này cò gọi là thuốc nói thật, sau khi cơ thể người bị đâm vào, khi bị hỏi sẽ bất giác nói thật hết, anh còn nhớ những lời mình đã nói không?"
lưng Hạo Nam trong nháy mắt đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tang Bối Bối nói: "Không cần tôi nhắc nhở anh chuyện của Tần Chấn Đông chứ?"
Nội tâm Hạo Nam kịch chấn, mặt xám như tro tàn.
Tang Bối Bối thở dài: "Từ hôm nay trở đi, vận mệnh của anh nằm trong tay tôi, tôi cho anh sống thì anh sống, tôi bắt anh chết thì anh phải chết, nếu như tâm tình của tôi không tốt, như vậy anh chỉ sợ muốn chết cũng không nổi."
Hạo Nam run giọng nói: "cô nói bậy bạ gì đó?"
Tang Bối Bối nói: "Có phải nói bậy hay không thì anh hiểu rõ. Tôi cũng hiểu rõ, trên thế giới này, không phải ai cũng khoan dung như Trương Dương đâu, Hạo Nam, tôi khuyên anh tự giải quyết cho tốt." Cô ta xoay người rời khỏi nhà, trước khi ra hẳn, lại nói: "Anh thành thành thật thật ở đây kiểm điểm một chút, đợi lát nữa tự nhiên sẽ có người tới cứu anh."
Trương Dương tuy rằng thưởng thức hồi sa Mao Đài trân quý, nhưng từ chỗ Kì Sơn không hề có được tình báo giá trị nào.
Khi Kì Sơn đi thì đã là mười một giờ tối.
Trương Dương đi vào phòng tắm, nước nóng đã được xả, nằm trong bồn ngâm, nhưng khi hắn đang thích ý hưởng thụ thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Trương đại quan nhân nhanh chóng đứng dậy, quấn khăn tắm. Thân thể vô tức trốn sau cửa phòng tắm.
Cửa Phòng tắm lặng lẽ được mở ra, nhìn thấy một chân ngọc trắng nõn bước vào, nữ lang áo đen vươn tay ra, đột nhiên mở rèm tắm, nhưng nhìn thấy trong bồn tắm lớn trống không, mới biết là vồ hụt. Cô ta bỗng nhiên quay đầu lại. Trương đại quan nhân đã như hổ đói từ phía sau cửa vồ đến, tóm lấy tay cô ta.