Vinh Bằng Phi nói: "Tường thì vẫn luôn ở đó, chỉ là anh công tác bận quá không có thời gian ngắm."
Tống Hoài Minh nói: "Từ khi đảm nhiệm tỉnh trưởng Bình Hải, tôi đã lơ là rất nhiều chuyện, trong gia đình, tất cả đều nhờ Ngọc Oánh chiếu cố, ngẫm lại mỗi ngày về nhà đều đã khuya, con trai cũng ngủ rồi, tôi thậm chí còn không có thời gian chơi đùa với nó."
Vinh Bằng Phi nói: "Đã Ý thức được thì có thể thay đổi."
Tống Hoài Minh cười cười: "Tôi cũng không ngờ vấn đề của Bắc Cảng lại nghiêm trọng như vậy."
Vinh Bằng Phi nói: "Vấn đề của Bắc Cảng không phải là chuyện ngày một ngày hai, mà là trường kỳ tích lũy mới xuất hiện."
Tống Hoài Minh nói: "Tôi vốn cho rằng Trương Dương và Kì Vĩ có thể thay đổi diện mạo của Bắc Cảng từ căn bản, nhưng tôi cuối cùng vẫn xem nhẹ lực lượng phản công của đám phần tử hủ bại đó, sự hy sinh của Kì Vĩ có lẽ là có thể tránh được."
Vinh Bằng Phi không nói gì, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào tường thành trước mắt như Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh nói: "Anh còn nhớ trước đó Trương Dương và Cung Kì Vĩ từng có mâu thuẫn một đoạn thời gian hay không?"
Vinh Bằng Phi nói: "Nhớ rõ."
Tống Hoài Minh nói: "Thật ra bọn họ vẫn luôn là bằng hữu tốt."
Vinh Bằng Phi nói: "Lúc ban đầu tôi cũng rất kỳ quái, nhưng về sau thì lại tin, cho tới sau khi Cung Kì Vĩ qua đời, nhìn thấy bộ dạng cực kỳ bi thương cực kỳ bi thương của Trương Dương, tôi mới hiểu ra bọn họ vẫn luôn đang diễn trò."
Tống Hoài Minh nói: "Một người thực sự có ý thức trách nhiệm sẽ không để ý tới quyền lực trong tay, Kì Vĩ không màng danh lợi, anh ta coi phúc trạch của người dân là nhiệm vụ của mình, anh ta là mẫu cán bộ đương đại. Trương Dương là người ghét ác như thù, hắn trọng tình cảm, trọng lời hứa, lúc trước bảo hắn đi tiếp cận Trần Cương là chủ ý của tôi, đám quan viên hủ bại của Bắc Cảng đó ẩn mình rất sâu, muốn nắm được nhược điểm của bọn họ nhất định phải khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác, tốt nhất để bọn họ nghĩ anh cũng là một thành viên trong bọn họ."
Vinh Bằng Phi nói: "Sự hy sinh của Bọn họ là không nhỏ."
Tống Hoài Minh nói: "Đổi lại là anh, anh có làm như vậy không?"
Vinh Bằng Phi cười cười, hắn không trả lời câu hỏi này của Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh nói: "Chính trị Hiện tại đã bị rất nhiều người yêu ma hóa, yêu ma thực sự trên thực tế tồn tại trong lòng người ta. Văn Hạo Nam khi ở Đông Giang cũng đã nhiều lần phát sinh xung đột với Trương Dương, mà anh vẫn đề nghị hắn tới Bắc Cảng công tác, với kinh nghiệm và năng lực của anh, sẽ không thể không đoán được, giữa hắn và Trương Dương có thể phát sinh mâu thuẫn và xung đột. Văn Hạo Nam bị điều tới Nam Tích không chỉ là ý tứ của Văn gia, cũng là một loại cách làm không muốn để mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn của tôi, lần này Văn Hạo Nam gia nhập tổ điều tra lại là chủ ý của anh."
Hầu kết của Vinh Bằng Phi giật giật.
Tống Hoài Minh nói: "Vốn tôi không cần thiết phải giải thích nhiều, nhưng tôi thủy chung vẫn nhớ rõ, chúng ta từng là bằng hữu." Từng có nghĩa là trước đây, có nghĩa là đoạn tình bạn đó đã không còn.
Tống Hoài Minh nói: "Trần Cương tố cáo Trương Dương, tôi giải quyết việc chung, giao chuyện này cho Lưu Chiêu xử lý, theo tôi thấy ảnh hưởng của chuyện này không đến mức mở rộng, ít nhất trước khi làm rõ thì không cần thiết khiến dư luận xôn xao, Lưu Chiêu trước giờ luôn lão luyện thành thục, nhưng lần này trong xử lý việc lại khiến tôi thất vọng. Tác dụng của anh trong đây như thế nào thì tôi không muốn nhiều lời. Để Văn Hạo Nam gia nhập loạn này, trình diễn trò hay huynh đệ tướng, đây rốt cuộc là muốn tôi khó xử? Hay là trực tiếp hướng họng súng về phía Văn gia?"
Sắc mặt Vinh Bằng Phi trở nên tái nhợt, y mấy máy môi, nói: "Bí thư Tống, tôi không có ý đó..."
Tống Hoài Minh nói: "Anh ở trong lòng tôi vẫn luôn là một hán tử, nói thật, tôi không thể nghĩ ra anh vì sao lại muốn gia nhập vào loạn này, nhưng về sau tôi lại nghĩ kỹ, binh lính không muốn làm nguyên soái tuyệt đối không phải là một hảo binh. Nhưng một người dã tâm quá lớn, bị người ta nhìn thấu ý đồ quá sớm, như vậy hắn cuối cùng cũng không làm được việc. Đấu tranh Chính trị vĩnh viễn đều có trình tự, không có tiền lệ khiêu chiến vượt cấp thành công. Có lẽ anh tự cho là đã tìm được chỗ dựa, có lẽ anh cho rằng đã lựa chọn được một con đường sáng. Nhưng anh vĩnh viễn đừng quên một chuyện, Bình Hải hiện tại vẫn là tôi đứng đầu."
Vinh Bằng Phi cúi đầu, nhìn mũi chân mình: "Bí thư Tống, anh hiểu lầm rồi."
Tống Hoài Minh nói: "Là lãnh đạo có ưu việt lớn nhất, cho dù là hắn hiểu lầm cấp dưới của mình thì hắn vẫn có thể đã sai theo sai, có biết anh coi Văn Hạo Nam là một quân cờ là một hành động rất ngu xuẩn hay không? Anh có nghĩ tới phản ứng của Văn gia hay không? Anh cho rằng bọn họ có thể dễ dàng tha thứ cho dễ dàng tha thứ cảnh sát đã kéo con trai mình vào vũng bùn ư? Anh cho rằng mình trong bố cục chính trị của người khác là rất quan trọng. Đã có địa vị không thể thiếu, bọn họ sẽ vì anh mà không ngại trở mặt với Văn gia ư?"
Vinh Bằng Phi cảm thấy cả người lạnh ngắt, hắn thậm chí không có dũng khí để phản bác.
Tống Hoài Minh nói: "Anh coi người khác là quân cờ. chính anh cũng chỉ là một quân cờ mà thôi."
Vinh Bằng Phi cắn chặt môi.
Tống Hoài Minh nói: "Anh căn bản ngay cả thế cục cũng không nhìn thấu. Vì sao nóng lòng bước ra một bước này? Anh cho rằng anh sẽ thắng ư?"
Vinh Bằng Phi nói: "Tôi..."
Tống Hoài Minh nói: "Có những thứ, là của anh thì sớm muộn gì cũng sẽ là của anh, nhưng đã không phải của anh thì không cưỡng cầu được đâu." Y thở dài, vỗ vỗ vai Vinh Bằng Phi: "Anh quá mệt mỏi rồi Anh nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi, sẽ có lợi cho anh đó."
Vinh Bằng Phi nghỉ bệnh rất đột nhiên, nhưng trong mắt Cao Trọng Hòa, kết quả này không hề bất ngờ. Đơn từ chức của Văn Hạo Nam cuối cùng vẫn không gửi lên, có lẽ Văn Hạo Nam vẫn kiên trì cho rằng Cao Trọng Hòa không dám động tới hắn.
Cao Trọng Hòa ngồi trong văn phòng, cân nhắc nhân tuyển thích hợp để thay thế. Cuộc nói chuyện với Tống Hoài Minh hôm đó khiến y như được ăn định tâm hoàn, y biết cho dù mình ra tay giáo huấn Văn Hạo Nam thì người của Văn gia cũng chỉ cảm kích y.
Bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính đặc biệt tới thính công an chơi, Cao Trọng Hòa phát hiện bộ môn của y đột nhiên biến thành nơi được mọi người chú ý. Y cười cười mời Lương Thiên Chính vào trong phòng.
Trên cuộc họp thường ủy Ngày hôm qua, mấy câu của Lương Thiên Chính đã biểu lộ rõ ràng lập trường của y. Trong mắt Cao Trọng Hòa, Lương Thiên Chính dứt khoát đứng ở bên Tống Hoài Minh cũng không kỳ quái. Văn Quốc Quyền là ân sư của Lương Thiên Chính, quan hệ của hai nhà vẫn luôn rất tốt. Chân ý Văn Hạo Nam được đưa vào tổ điều tra, Lương Thiên Chính khẳng định minh bạch, y đương nhiên phải đứng trên lập trường của Văn gia.
Lương Thiên Chính nói: "Lão Cao, tôi nghe nói anh cách chức Văn Hạo Nam rồi à?"