Triệu Quốc Cường thở dài nói: "Là tự tôi nói ra."
Trương đại quan nhân ặc một tiếng: "Chẳng trách, nhưng chuyện này không trách tôi được, nguyên nhân là tự anh, anh biết rõ cha anh không thích tôi, anh cũng biết quan hệ của cha anh và Cảnh Thiên Thu. Anh sao lại còn chọc vào vây ngược của ông ấy, hắc hắc, tự anh tìm phiề phức, cho chết."
Triệu Quốc Cường gật đầu nói: "Đúng."
Trương Dương chạm cốc với hắn, uống một ngụm rượu to rồi nói: "Hai cha con làm gì có thù cách đêm. ông ấy chửi anh một trận, đuổi anh ra khỏi nhà cũng chỉ là tức giận nhất thời. Chờ tới ngày mai là sẽ không sao đâu."
Triệu Quốc Cường gật đầu, trong lòng hắn đương nhiên minh bạch, nếu như nói trước đây, cha giữa mình và em trai thì thiên vị em trai hơn, nhưng sau khi em trai ngộ hại. Lão gia tử đã dồn hết tất cả sự quan tâm lên người mình. Hắn buông chén rượu, nhìn Trương Dương đang rót thêm thì nói: "Tôi nhìn ra rồi, anh hôm nay là kiểu gì cũng muốn chuốc say tôi."
Trương Dương nói: "Miệng mọc trên miệng anh, anh không uống thì tôi cũng không thể đổ vào miệng anh được, vả lại anh là cục trưởng công an, tôi có lòng nhưng cũng không có gan."
Triệu Quốc Cường nói: "Lá gan anh nếu nhỏ thì trên đời này không có ai lớn gai cả." Hắn tạm dừng một chút rồi nói khẽ: "Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trương Dương cũng không giấu hắn, kể lại chuyện xảy ra ở Nhân Gian Cung Khuyết.
Triệu Quốc Cường nghe xong thì mày rậm nhíu chặt, hắn nói khẽ: "Theo như lời anh nói thì Quản Thành quả thực ẩn thân ở Nhân Gian Cung Khuyết, mà Cảnh Thiên Thu cũng biết ư?"
Trương Dương nói: "Tôi sở dĩ tới thăm dò Nhân Gian Cung Khuyết, là vì từ trong miệng một vị bạn cũ của Quản Thành nhận được tin tức, là hắn nói cho tôi biết về chuyện của Nhân Gian Cung Khuyết, cho nên tôi mới vào đó tìm kiếm Quản Thành, Quản Thành đối với tình huống nội bộ của Nhân Gian Cung Khuyết thì hiểu rõ vô cùng, chứng minh hắn không phải lần đầu tiên tới đó, tôi có thể kết luận Cảnh Thiên Thu và Quản Thành không chỉ quen một ngày hai ngày."
Triệu Quốc Cường nói: "Trong ấn tượng của tôi thì dì Cảnh..." Nói tới đây hắn tạm dừng một chút, khi mở miệng thì đã thay đổi cách xưng hô: "Cảnh Thiên Thu là người làm ăn tiêu chuẩn, cô ta rất nhiệt tình với đủ loại quan hệ xã hội, trèo kéo nhân vật nổi tiếng các mặt, cô ta chắc sẽ không phạm tội."
Trương Dương nói: "Có những lúc cái chúng ta thường thấy chỉ là sự giả dối ngoài mặt, anh là cảnh sát thì rõ điểm này hơn tôi, Quản Thành trước mắt đã bị Quốc An mang đi rồi, kết quả thẩm vấn rất nhanh sẽ có."
Triệu Quốc Cường nói: "Cô ta liệu có liên quan tới hành vi phạm tội của Quản Thành hay không?"
Trương Dương nói: "Rất khó nói, Quốc Cường, tôi không giấu gì anh, sau lưng Quản Thành còn có người sai khiến, tôi biết nói ra thì có thể có chút nghìn lẻ một đêm, nhưng Quản Thành quả thực bị một loại cổ thuật kỳ quái khống chế, có người hạ cổ trong cơ thể hắn, chẳng những Quản Thành, theo tôi biết thì còn có mấy người đồng dạng phương pháp đồng dạng khống chế."
Triệu Quốc Cường hít một hơi lạnh: "Rốt cuộc là ai mà âm hiểm như vậy?"
Trương Dương nói: "Anh còn nhớ Chương Bích Quân không?"
Triệu Quốc Cường nói: "Anh là nói Quản Thành có liên quan tới cô ta ư?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Chắc không phải cùng trận doanh, mấy ngày hôm trước Quản Thành ở đông môn gài bom vào ô tô, cao tầng của Quốc An là Hình Triêu Huy bỏ mình ở đó, hôm nay khi thẩm vấn động cơ phạm tội của Quản Thành, hắn nói hắn trong lúc nhậm chức ở Quốc An, từng bị Hình Triêu Huy đối đãi không công bình, cho nên mới nổi lên ý đồ với Hình Triêu Huy, nhưng căn cứ vào tìm hiểu của chúng tôi thì hắn và Hình Triêu Huy không hề có bất kỳ xung đột lợi ích nào cả."
Triệu Quốc Cường nói: "Nói cách khác thì cách nói của hắn căn bản không được thành lập."
Trương Dương gật đầu: "Hình Triêu Huy từng bị Chương Bích Quân bí mật giam giữ hơn nửa năm, sau khi hắn chết, Quốc An đã tập trung hiềm nghi lên trên người Tiết Thế Luân."
Triệu Quốc Cường nghĩ nghĩ: "Cái này cũng rất bình thường, quan hệ của Chương Bích Quân và Tiết Thế Luân rất chặt chẽ, cái chết của Chương Bích Quân là nỗi đau lớn của hắn, suy luận dựa theo lẽ thường thì hắn bởi vậy mà giận chó đánh mèo lên người Hình Triêu Huy cũng có thể."
Trương Dương nói: "Tôi có dự cảm, Quản Thành có lẽ sẽ đổ chuyện này lên người Tiết Thế Luân."
Mắt Triệu Quốc Cường sáng ngời, hắn nói khẽ: "Anh vì sao lại nghĩ vậy."
Trương Dương nói: "Lúc ban đầu, tôi luôn cảm thấy người hiềm nghi lớn nhất chính là Tiết Thế Luân, nhưng theo càng lúc càng nhiều chuyện trồi lên mặt nước, tôi bỗng nhiên phát hiện, Tiết Thế Luân cũng là một người bị hại. Ít nhất có một bộ phận chuyện là có người đang giá họa cho hắn." Hắn cầm chén rượu lên uống một ngụm, nói khẽ: "Rốt cuộc ai mà hận Tiết Thế Luân như vậy?"
Triệu Quốc Cường nói: "Có lẽ chỉ có chính hắn mới biết."
Tuy rằng trong lòng có chút không tình nguyện, nhưng Tiết Vĩ Đồng vẫn không quên lời nhắc nhở của Trương Dương, cô ta tới bên cạnh cha, ôm một cánh tay của y rồi tựa vào đầu vai y, nói khẽ: "Cha, đã muộn thế này sao còn chưa đi ngủ?"
Ánh mắt Tiết Thế Luân nhìn chằm chằm vào ti-vi phía trước, nhưng cả nửa ngày y là đang suy nghĩ, căn bản không rõ trên ti-vi đang chiếu gì, y vuốt ve mái tóc con gái, nói khẽ: "Lớn tuổi rồi thì sẽ luôn khó ngủ, con còn trẻ, không như cha, nhất định phải ngủ cho đủ, bằng không sẽ già đi rất nhanh đó."
Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Không sao cả, dù sao con cũng định làm bà cô cả đời."
Tiết Thế Luân nói: "Vui vẻ là tốt, con chọn kiểu sống gì là tùy con."
Tiết Vĩ Đồng nói: "Cha, cha từ lúc nào trở nên thoáng thế."
Tiết Thế Luân nói: "Trước đây cha vẫn cho rằng, làm người phải cố gắng thì mới có thể có thành tựu, nhưng cha đột nhiên phát hiện, người ta cố gắng quá thì sẽ mất đi lạc thú của cuộc sống, đời này của cha thực sự quá mệt rồi, cho nên không muốn con giống cha."
Tiết Vĩ Đồng giống như lần đầu tiên quen y, đứng dậy nhìn nhìn: "Cha, đây hình như không giống như là cha nói, sao vậy? Thất tình à?"
Tiết Thế Luân bật cười ha ha: "Con cho rằng cha còn có thể yêu ư? Không có tình yêu thì đâu thể thất tình được?"
Tiết Vĩ Đồng nói: "Thiệu Minh Phi của cha đâu rồi?"
Tiết Thế Luân nói: "Con không nói thì cha suýt nữa quên mất, cha cũng đã mấy ngày rồi chưa gặp cô ta?"
Tiết Vĩ Đồng nói: "Thật ư?"
"Lừa con làm gì?"
Mắt Tiết Vĩ Đồng đảo quanh, trong lòng thì lại vô cùng vui vẻ: "Cha, cô ta chắc không phải kiếm đủ tiền của ha rồi, sau đó đi theo tên mặt trắng nào đó chứ?"
" Nói hưu nói vượn!" Tiết Thế Luân cảm thấy có chút bi ai, hiện tại bất kỳ chuyện gì đều tựa hồ không thể khiến y hứng thú, con gái nói như vậy, y không ngờ không hề cảm thấy có chút ghen tức nào, nếu thực sự là vậy thì sao, Thiệu Minh Phi đối với y mà nói thì căn bản không quan trọng.
Tiết Vĩ Đồng ngáp một cái rồi nói: "Cha, con đi ngủ!"
Tiết Thế Luân gật đầu, lúc này lại có khách tới thăm. Đêm khuya đến thăm, nếu không phải là bằng hữu có việc gấp thì chính là khách không mời mà đến, lần này người tới Tiết gia chính là người sau.
Hai nhân viên công tác của Quốc An đưa ra giấy tờ của họ, sau đó rất khách khí nói: "Tiết tiên sinh, chúng tôi muốn mời ngài về hiệp trợ điều tra."
Tiết Vĩ Đồng tức giận nói: "Vì sao? Các anh dựa vào gì mà dẫn cha tôi đi?"
Biểu hiện của Tiết Thế Luân lại cực kỳ trấn định, y mỉm cười vỗ vỗ vai con gái rồi nói: "Đồng Đồng, con hò hét cái gì? Làm người không làm chuyện đuối lý, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, bọn họ tìm cha cũng chỉ là điều tra tình huống, có phải là muốn bắt cha đâu, không sao, cha đi theo họ một chuyến, nói cho rõ ràng là được."
Y quay sang hai nhân viên công tác của Quốc An: "Chủ nhiệm Liễu của Các anh biết chuyện này không?"
Một gã nhân viên công tác Quốc An Trong đó nói: "Tiết tiên sinh đến sẽ biết."
Triệu Quốc Cường nói: "Vu Cường Hoa dẫn Cảnh Thiên Thu đi là ý tứ của ai?"
Trương Dương nói: "Thôi xin, anh đừng có dùng loại ánh mắt này để nhìn tôi có được không? cứ như tất cả chuyện xấu đều là tôi làm vậy, tôi và Cảnh Thiên Thu đâu có thù, chuyện của Nhân Gian Cung Khuyết tất cả là vì cô ta chứa chấp Quản Thành mà có, Quản Thành là trọng phạm Quốc An đang truy tra, chỉ cần là tội danh chứa chấp bao che cũng đã đủ để cô ta ăn hành rồi. Về phần Vu Cường Hoa, tôi thừa nhận lúc ấy tôi là tìm hắn nhờ chặn cửa, nhưng Vu Cường Hoa không ra mặt xuất hiện,chuyện hắn dẫn Cảnh Thiên Thu đi tôi thật sự không biết."
" Giả vờ, anh luôn thích giả vờ."
Trương Dương nói: "thực sự không phải tôi giả vờ mà, Cảnh Thiên Thu rơi vào cảnh này cũng là cô ta gieo gió gặt bảo, không nói tới chuyện chứa chấp Quản Thành, chúng ta chỉ nói chuyện Nhân Gian Cung Khuyết, tuyên bố với bên ngoài cái gì là chỗ ăn chơi sa hoa, thật ra thì chính là một kỹ viện cao cấp, Cảnh Thiên Thu này nói trắng ra là một tú bà."
Triệu Quốc Cường cảm thấy mặt nóng lên, dù sao quan hệ Cảnh Thiên Thu và lão gia tử của hắn rất thân thiết, những lời này của Trương Dương khiến hắn cảm thấy nóng mặt, hắn ho khan một tiếng: "Miệng anh có thể sạch sẽ chút hay không?"
Trương Dương biết trong lúc vô ý đã chạm tới thần kinh mẫn cảm của Triệu Quốc Cường, hắn nhếch miệng cười nói: "Được, tôi không nói cô ta nữa, nhưng những lời tôi nói tất cả là thật, hôm nay tôi truy tung Quản Thành vào mật đạo, anh khẳng định không biết, trong phòng 5 của Nhân Gian Cung Khuyết có một mật đạo, bên trong còn có cửa mật mã, sau khi đi vào thì nhìn thấy một đôi nam nữ, bị trói cùng một chỗ như lợn luộn, Quản Thành còn buộc bom hẹn giờ trên người bọn họ."
Triệu Quốc Cường tuy rằng cảm thấy khó có thể tiếp nhận, nhưng hiện tại hắn cũng cho rằng Cảnh Thiên Thu nhất định có vấn đề.