Trương Dương nhìn Hình Triêu Huy trước mặt, cảm thấy hắn và trước đây cũng có chút bất đồng, rốt cuộc bất đồng chỗ nào thì Trương Dương không nói ra được.
Người thực sự hiểu Hình Triêu Huy thủy chung chỉ là bản thân hắn, hắn phát hiện mình đã xảy ra biến hóa cực lớn, hắn sợ đề cập tới chính trị, nhất là đấu tranh bởi vì chính trị mà dẫn phát, mỗi khi nhắc tới việc này hắn sẽ cảm thấy cổ họng khô khốc, hai tay ứa ra mồ hôi, hắn cảm thấy mình không thể tập trung vào công tác bình thường được nữa. Trầm mặc ước chừng năm phút đồng hồ thì Hình Triêu Huy mới điều chỉnh tốt tâm tính của mình. Mà Trương Dương cũng biểu hiện ra vẻ kiên nhẫn siêu cường, lẳng lặng đợi hắn mở miệng nói chuyện.
Hình Triêu Huy nói: "Tôi nghĩ tôi không thể trở lại cương vị trước đây được nữa..." Nói chuyện Nói chuyện, trong mắt hắn lộ ra vẻ bi ai.
Trương Dương vỗ vai hắn, dùng động tác này để cổ vũ Hình Triêu Huy: "Sếp, chỉ cần mình có thể sống vui vẻ, quản những chuyện khác làm gì?"
Hình Triêu Huy nói: "Bất kỳ ai cũng đều có khuyết điểm, Phó Hải Triều đại khái coi cậu trở thành khuyết điểm của phó thủ tướng Văn, hắn muốn lợi dụng chuyện của Liễu Đan Thần để kích thích cậu, cậu nếu rối loạn phương tấc, làm ra những chuyện không lý trí, như vậy cậu sẽ có phiền toái, phiền toái của cậu rất có thể sẽ trở thành phiền toái của Văn gia."
Trương Dương gật đầu: "Tôi nghĩ tới rồi, cho nên tôi hắn nhường nhịn hắn, chỉ là chuyện Liễu Đan Thần mất tích làm tôi rất bất ngờ, sếp, theo anh thấy, chuyện Liễu Đan Thần mất tích liệu có phải hắn đứng sau làm đạo diễn không?"
Trong đầu Hình Triêu Huy bỗng nhiên dần hiện ra cảnh mình bị giam dưới đất, hắn đột nhiên nhắm hai mắt lại, trong đầu đủ loại ảnh hưởng hiện lên.
Trương Dương tư vẻ mặt thống khổ của Hình Triêu Huy biết được Hình Triêu Huy vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh.
Hình Triêu Huy không mở mắt ra, nói khẽ: "Xin lỗi... Tôi..."
Trương Dương nói: "Có lẽ chúng ta nên uống rượu, việc này thôi đừng nhắc tới nữa."
Hình Triêu Huy cầm chén nhỏ trên bàn lên, uống cạn, từ lúc chào đời tới nay hắn lần đầu tiên cảm thấy rượu đế cay tới rát họng như vậy, rất khó nuốt, hắn bỗng nhiên xoay người nôn ngụm rượu đó ra.
Trương Dương tràn ngập đồng tình nhìn hắn, rót một cốc nước lọc cho hắn, Hình Triêu Huy ùng ục uống cạn cốc nước lọc, trên mặt hắn toàn là mồ hôi, cầm khăn tay trên bàn lau mồ hôi trên mặt, thở hắt ra: "Tôi quyết định kiêng rượu."
Trương Dương nhìn hắn không nói gì.
Hình Triêu Huy lại nói: "Chuyện của Chương Bích Quân cấp trên rất trọng thị, cô ta liên quan tới một loạt sự kiện nguy cơ của Quốc An gần đây."
Trương Dương có chút không rõ Hình Triêu Huy vì sao đột nhiên chuyển dời đến đề tài tới trên người Chương Bích Quân.
Hình Triêu Huy lại nói: "Chương Bích Quân nắm giữ rất nhiều tư liệu nội bộ, trong đó bao gồm cả chuyện tôi hiệp trợ anh cướp xe chở tù cứu Tần Manh Manh."
Trương Dương nói: "Nếu như anh có phiền toái thì tôi có thể đi tìm bọn họ nói rõ ràng, sự kiện đó không liên quan tới anh, nếu như phải gánh vác trách nhiệm thì người đó cũng nên là tôi."
Hình Triêu Huy nói: " cậu không sao, không ai biết thân phận của cậu, tuy rằng bọn họ hoài nghi cậu, nhưng thiếu chứng cớ, hơn nữa lúc ấy người ra mặt là Hà Trường An."
Trương Dương nói: "Hà Trường An đã chết rồi."
Hình Triêu Huy nói: "Nhưng con gái hắn còn sống, chuyện này đã tiết lộ ra ngoài rồi, phiền toái mà tôi nói là có liên quan tới cô ta." Hình Triêu Huy nhìn Trương Dương: "Có liên quan tới cô ta thì nhất định có liên quan tới cậu đúng không?"
Nội tâm Trương Dương không khỏi trở nên trầm trọng, thật ra rất nhiều người đã đoán được bí mật của thân phận Tần Manh Manh, mẹ nuôi La Tuệ Ninh chính là một trong số đó, nhưng mẹ nuôi là thể tiết lộ chuyện này ra ngoài, bất kể từ điểm nào mà nói, bà ta là người muốn giữ bí mật này nhất, để tất cả mọi người cho rằng Tần Manh Manh đã bốc hơi khỏi nhân gian, như vậy Văn Hạo Nam sẽ không tiếp tục bởi vậy mà bị khốn nhiễu.
Điều Trương Dương thực sự lo lắng vẫn là Tần gial cho tới nay Tần gia đều cho rằng là Tần Manh Manh giết chết Tần Chấn Đông, mà Tần gia cũng biết bí mật của Tần Hoan, nghĩ đến đây Trương Dương không khỏi hít một hơi lạnh.
Hình Triêu Huy nói: "Thân phận của Tần Manh Manh vẫn chưa phải là phiền toái quá lớn."
Trương Dương nói: "Trừ cái này ra thì còn phiền toái gì nữa."
Hình Triêu Huy nói: "Tài phú kinh người của Hà Trường An không phải dựa vào thủ đoạn chính đáng mà có được, trước mắt có tố cáo về phương diện này, Hà Trường An từng có hành vi trái pháp luật rửa tiền và buôn lậu."
Trương Dương khinh thường: "Nói Người đã chết rồi,tất nhiên là người khác muốn nói gì thì nói, trước kia nói hắn đút lót, hiện tại lại bảo hắn buôn lậu rửa tiền."
Hình Triêu Huy nói: "Trương Dương, tôi biết quan hệ của cậu và Hà Trường An rất tốt, nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do để làm ảnh hưởng tới phán đoán của cậu, mỗi người đều có chuyện làm sai, có lẽ một bộ phận rất lớn tài sản của Hà Trường An đều là nhờ kinh doanh chính đáng mà có, nhưng căn cứ vào một số chứng cớ chúng tôi gần đây thu thập được, có thể chứng minh Hà Trường An quả thực từng phạm pháp."
Trương Dương nói: "Anh biết đó, quan hệ của Hà Trường An và Văn gia vẫn luôn rất tốt, chính là vì tầng quan hệ này, cho nên hắn chết rồi vẫn không được yên bình, thỉnh thoảng sẽ có người lại chụp mũ cho hắn, mục đích của những người này cũng không phải muốn đối phó với Hà Trường An, mà là muốn thông qua hắn để bôi nhọ danh dự của cha nuôi tôi."
Hình Triêu Huy thở dài: "KHông muốn bị người ta tóm lấy bím tóc thì tốt nhất đừng có để tóc dài, ruồi bọ không bâu trứng không thủng." Hắn uống ngụm trà, cảm giác lúc này đã thư thái hơn rất nhiều, nói khẽ: "Trương Dương, cô ta muốn báo thù cho Hà Trường An căn bản là chuyện là thể. dưới sự giựt giây của một đám già, Phát động cuộc chiến thu mua với Vương Triều Kim Cương, căn cứ vào tình huống tôi nắm giữ được thì những lão già này đang lợi dụng cô ta để ở giữa mưu lợi bất chính, mà hành vi của bọn họ cũng dẫn tới sự chú ý của khoa điều tra tội phạm thương nghiệp của Hongkong."
Trương Dương nói: "Tôi đã khuyên cô ta rồi nhưng cô ta không nghe."
Hình Triêu Huy nói: "Nếu như cô ta cứ khư khư cố chấp, có thể sẽ gặp phiền toái rất lớn."
Nội tâm Trương Dương trầm xuống. Hình Triêu Huy nếu nói như vậy thì chắc không phải là gạt hắn, có thể Quốc An đã chú ý tới Tần Manh Manh. Nếu như thân phận của cô ta bại lộ, như vậy cô ta sẽ gặp phải nguy cơ liên tiếp, chẳng những Quốc An muốn đối phó cô ta, Tần gia cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta, còn có hung phạm mưu sát Hà Trường An cũng đồng dạng sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng này. Trương Dương nói khẽ: "Đúng là phiền toái không nhỏ."
Hình Triêu Huy nói: "Có một số việc một khi đã dính sắc thái chính trị thì sẽ trở nên phức tạp dị thường. Tôi không phải nói chuyện giật gân đâu, tôi công tác nhiều năm như vậy, đã xử lý rất nhiều lần nguy cơ chính trị, là bằng hữu tôi muốn cho cậu vài lời khuyên."
Trương Dương gật đầu.