Tang Bối Bối nói: "Để anh nhìn ra mất rồi?" Cô ta thở dài: "Không có gì, chỉ là bằng hữu bình thường."
An Đạt Văn mỉm cười nói: "Tôi không biết trong lòng cô thấy hắn thế nào, nhưng tôi biết Trương Dương vẫn luôn rất coi trọng cô."
Tang Bối Bối nói: "Có ư? Tôi sao không biết?"
An Đạt Văn nói: "Nếu như hắn biết cô gặp chuyện không may, cô đoán xem hắn có tới cứu cô không?"
Tang Bối Bối lập tức minh bạch ý tứ của An Đạt Văn, cô ta cười nói: "Tôi đối với hắn hình như không được quan trọng như vậy? Hắn chắc sẽ không quan tâm tới sự sống chết của tôi đâu."
An Đạt Văn nói: "Có muốn chứng thực một chút không?"
Tang Bối Bối hỏi ngược lại: "Nếu như Tôi nói không muốn, anh sẽ làm theo lời tôi ư?"
An Đạt Văn mỉm cười nói: "Cô thông minh thông minh, nhưng nữ nhân thông minh thường thường không sống dai được đâu."
Tang Bối Bối thở dài nói: "Tôi không cảm thấy mình thông minh, thông minh cũng không đến mức lọt vào tay anh."
An Đạt Văn gật đầu nói: "Tôi giúp cô nghiệm chứng một chút, xem trong lòng vị tình thánh ấy cô rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng."
An Đạt Văn ra bên ngoài, têm Ninja áo trắng đi tới trước mặt hắn, khom người nói: "Đã thông tri cho Liễu Sinh Nghĩa Phu."
An Đạt Văn nói: "Liễu Sinh Nghĩa Phu được coi là cao thủ số một trong thế hệ trẻ của Nhật Bản, không biết hắn so với Trương Dương thì như thế nào?"
Ninja Áo trắng nói: "Liễu Sinh Nghĩa Phu là kỳ tài bất thế của Liễu Sinh gia tộc!"
An Đạt Văn nói: "Kỳ tài cũng được, tài trí bình thường cũng được, hắn giết Trương Dương cũng được, Trương Dương giết hắn cũng được, chúng ta chỉ cần đứng xem náo nhiệt, càng náo nhiệt càng tốt."
Di động của An Đạt Văn đổ chuông, Ninja áo trắng biết điều lui ra, Điện thoại là An Đức Uyên gọi tới, An Đức Uyên nói: "Sơn Mỗ tiên sinh rất mất hứng."
An Đạt Văn nói: "Cha, hắn cao hứng hay mất hứng không liên can tới chúng ta, chuyện của Bắc Cảng rõ ràng là hắn đang lợi dụng chúng ta, lợi dụng lợi dụng xong rồi, muốn một cước đá văng chúng ta, trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy."
An Đức Uyên nói: "Hắn bảo con giao người cho hắn?"
An Đạt Văn nói: "Cha, cha có phát hiện hắn đang vô cùng khẩn trương hay không, muốn con giao người cũng được, hắn phải cho con một câu trả lời, sự đầu tư của chúng ta không thể không minh bạch như vậy."
An Đức Uyên nói: "Sơn Mỗ này rất khó đối phó!"
An Đạt Văn nói: "Giờ khác xưa rồi, hiện tại thanh thế của hắn không còn được như xưa, trước đây hắn có thể đến giúp chúng ta, nhưng hiện tại con thấy hắn có lòng nhưng không có sức."
An Đức Uyên nói: "Con định xử lý người đó như thế nào?"
An Đạt Văn nói: "Cha chắc không biết, Nghiêm Quốc Chiêu vẫn luôn liên lạc với Quốc An, Tang Bối Bối nắm giữ một số cơ mật nội bộ của Quốc An, cho nên bọn họ mới khẩn trương như vậy, nóng lòng muốn mang Tang Bối Bối đi."
An Đức Uyên nói: "A Văn, nếu như chuyên liên quan tới Quốc An thì khó xử lý đấy, cha thấy thôi con đừng dính vào phiền toái này làm gì?"
An Đạt Văn nói: "Người con có thể giao cho bọn họ, nhưng phải xem bọn họ và Trương Dương ai có bản lĩnh hơn?"
An Đức Uyên nói khẽ: "Con muốn lợi dụng cô ta để dẫn dụ Trương Dương?"
An Đạt Văn nói: "Cha, nếu như không phải Trương Dương ba lần bảy lượt phá hỏng chuyện của con, con sao gặp phải nhiều phiền toái như vậy, chuyện này cha đừng nhúng tay vào làm gì?"
An Đức Uyên thở dài nói: "A Văn, chúng ta là cầu tài, nhớ kỹ điểm này, những chuyện khác không đáng."
An Đạt Văn nói: "Hắn đã cản tài lộ của con."
Trương Dương vào lúc năm giờ sáng thì nhận được một cú điện thoại, điện thoại là Liễu Sinh Nghĩa Phu gọi tới, vị kiếm khách trẻ tuổi này nói tiếng Trung rất cứng: "Trương Dương, tôi muốn ngươi khiêu chiến với anh!"
Trương đại quan nhân lúc này lấy đâu ra tâm tình đó, bực mình nói: "Lão tử không rảnh, muốn ăn đòn thì trước tiên tìm thư ký của tôi mà hẹn!" Tiểu Nhật Bản này thực sự là con mẹ nó phiền vãi đái, không thấy bố mày đang bận à?
Trong Điện thoại truyền đến tiếng hét thảm của Tang Bối Bối.
Trương đại quan nhân lập tức ngây ra đó.
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Mười giờ sáng, bãi đá ngầm Hắc Nham, tôi chờ anh, đến một mình, nếu như anh dám thông tri cho cảnh sát, cô ta sẽ phải chết, nếu có người đi cùng thì anh tới nhặt xác cho cô ta đi."
Trương đại quan nhân lúc này mới hiểu được hiện tại quyền chủ động đang nằm trong tay người ta, căn bản không thể cự tuyệt.
Trương Dương nói: "Tôi dựa vào gì mà tin được anh?"
Liễu Sinh Nghĩa Phu đã gác máy.
Trương đại quan nhân nghe thấy tiếng tút tút, qua một hồi lâu mới tâm tình ngưng trọng gác máy.
Ngũ Đắc Chí nói: "Sao?"
Trương Dương nói: "Điện thoại của Liễu Sinh Nghĩa Phu, hắn nói Tang Bối Bối đang ở trong tay hắn, hẹn tôi tới bãi đá ngầm quyết đấu."
Ngũ Đắc Chí nói: "Khẳng định là cái bẫy."
Triệu Thiên Tài đã nhanh chóng tìm thấy tư liệu về Liễu Sinh Nghĩa Phu: "Liễu Sinh Nghĩa Phu là cao thủ thế hệ mới của kiếm đạo danh môn Nhật Bản Liễu Sinh gia tộc, giới võ thuật Nhật Bản bình luận hắn là kỳ tài có một không hai."
Trương đại quan nhân khinh thường nói: "Chó má! Một cái ngón út của tôi cũng có thể tiêu diệt hắn, có điều..."
Ngũ Đắc Chí nói: "Nếu như Tang Bối Bối thực sự hắn trong tay hắn, chuyện này không dễ làm, ném chuột sợ vỡ đồ."
Triệu Thiên Tài nói: "Hình như lời bình về Liễu Sinh Nghĩa Phu cũng tốt, người này chú trọng tinh thần võ sĩ đạo, không biết sao lại tiếp tay cho giặc."
Trương Dương nói: "Tôi phải đi."
Ngũ Đắc Chí nói khẽ: "Một mình ư?"
Trương Dương gật đầu: "Chuyện này không thể đi nhiều người."
Triệu Thiên Tài nói: "Nhưng rất nguy hiểm, anh có nghĩ tới hay không, có lẽ hắn căn bản không hề mang Tang Bối Bối tới, chỉ là đặt một cái bẫy lừa anh vào."
" Vậy thì sao? Cho dù là bẫy thì tôi cũng phải đi chứng thực, đây là hy vọng duy nhất để tìm Tang Bối Bối. Tôi có lòng tin đối với bản thân, tôi có thể an toàn trở về."
Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng rất hiểu Trương Dương, biết chuyện hắn đã quyết định thì sẽ không thay đổi.
Ngũ Đắc Chí nói: "Hay là làm một số biện pháp phòng bị tất yếu đi."
Lúc này di động của Trương Dương lại đổ chuông, điện thoại là Trình Diễm Đông gọi tới, Trương Dương ủy thác hắn điều tra nơi hạ lạc của Nghiêm Quốc Chiêu, chuyện này đối với Trình Diễm Đông mà nói thì cũng không khó, hắn rất nhanh đã tra ra Nghiêm Quốc Chiêu hiện tại đang ở phòng 1205 của khách sạn Kim Sắc Cảng Loan Bắc Cảng.
Trương Dương nói: "Lập tức bắt hắn cho tôi!"
Trình Diễm Đông nghe vậy thì lắp bắp kinh hãi: "Bí thư Trương, người này rốt cuộc đã phạm vào tội gì?"
Trương Dương nói: "Cứ bắt đi, tùy tiện cho hắn một cái tội, bảo hắn hiệp trợ điều tra."
Trình Diễm Đông nói: "Nhưng nơi đó không phải khu trực thuộc của tôi." Trình Diễm Đông nói xong, bản thân cũng cảm thấy mình nói thừa, trong khái niệm của bí thư Trương căn bản không có quan niệm khu trực thuộc. Hắn lập tức nói: "Tôi làm luôn đây."
Trình Diễm Đông dẫn người chạy đến khách sạn Kim Sắc Cảng Loan thì vồ hụt, Nghiêm Quốc Chiêu không hề ở trong phòng, từ tình huống bên trong cho thấy hắn căn bản không sống ở đây, cái này gọi là thỏ khôn có ba hang, Nghiêm Quốc Chiêu xuất thân Quốc An, làm việc cực kỳ mật.
Khi Trình Diễm Đông báo lại tình huống với Trương Dương, Trương đại quan nhân đang trên đường tới bãi đá ngầm, bãi đá ngầm Hắc Thạc ở cách Bạch đảo về phía đông bắc mười lăm hải lý, là một hoang nhỏ, dài chừng nửa dặm, chiều rộng khoảng một trăm thước, trên đảo toàn đá ngầm, căn bản không có bất kỳ ai ở.
Trương đại quan nhân một mình điều khiển ca nô tới bãi đá ngầm, căn cứ vào phân tích của bọn họ, lần này khả năng có bẫy là rất lớn, biết rõ trong núi có hổ còn lên núi, tới phó ước có lẽ là hy vọng duy nhất để giải cứu Tang Bối Bối.
Trên mặt biển cuối cùng cũng xuất hiện hình dáng của tiểu đảo, Trương đại quan nhân đi chậm lại, cầm kính viễn vọng nhìn về phía tiểu đảo, liền thấy trên tiểu đảo cũng có một gã nam tử mặc trang phục võ sĩ màu trắng đang cầm kính viễn vọng quan sát mình, có lẽ là nhìn thấy hành động của Trương Dương, khóe môi của võ sĩ đó phác ra một nụ cười lạnh, hắn chỉ chỉ về phía sau mình không xa, Quả nhiên có nữ tử đang nằm trên mặt đất, trên đầu bịt vải đen, từ dáng người cho thấy chắc là Tang Bối Bối, nhưng do khăn che mất, Trương đại quan nhân cũng không dám kết luận.
Trương Dương chậm rãi đem ca nô cập bờ.
Liễu Sinh Nghĩa Phu thủy chung vẫn đứng thẳng ở đó, ánh mắt quan sát nhất cử nhất động của Trương Dương, Trương đại quan nhân buộc thuyền xong, sau đó không chút hoang mang đi tới, thở dài nói: "Liễu Sinh Nghĩa Phu, anh chẳng lẽ không biết bắt cóc con tin là phạm pháp ư?"
Liễu Sinh Nghĩa Phu rút võ sĩ đao bên hông ra, bỗng nhiên lật tay chém một đao, chuẩn xác chém rụng khăn che trên mặt cô gái kia, một đao này tốc độ cực nhanh, lại cực kỳ chuẩn xác, một đao này nhìn như tùy ý, nhưng lại đã phát huy kỹ xảo đao pháp đến cực hạn, khăn rơi xuống mà lông tóc của cô gái kia không rụng một sợi nào.
Trương đại quan nhân lần này thì nhìn rõ rồi, hoàn toàn là một khuôn mặt xa lạ, hiển nhiên không phải Tang Bối Bối, cô gái kia đứng dậy, chấn đứt dây thừng trên người, cười cười với Trương Dương rồi lui sang một bên.
Trương Dương thở dài nói: "Liễu Sinh Nghĩa Phu, anh không ngờ là kẻ lừa đảo!"
Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Chỉ trách anh quá ngu!"
Trương đại quan nhân nói: "Anh khiến tôi rất tức giận!"