Viên Hiếu Thương nói: "Tôi còn tưởng rằng trên thế giới này không có gì anh không làm được."
Kì Sơn nói: "Tài phú, tình cảm, tất cả tất cả đều thành lập trên cơ sở cảm giác an toàn, bình an mới là phúc, tôi vòng một vòng lớn mới phát hiện, mình đã mất thư quan trọng nhất này rồi."
Viên Hiếu Thương thở dài: "Chẳng lẽ anh cho rằng mình, cho tới bây giờ vẫn không thể mang tới cho cô ta cảm giác an toàn ư?"
Kì Sơn hỏi ngược lại: "Hiếu Thương, anh có cảm giác an toàn không?"
Viên Hiếu Thương ngây ra một thoáng, hắn không trả lời câu hỏi của Kì Sơn.
Kì Sơn nói: "Tôi không có!"
Viên Hiếu Thương nói: "Thế giới rất lớn, chưa chắc không có địa phương khiến anh cảm thấy an toàn."
Kì Sơn nói: "Sợ hãi từ tâm mà sinh, trái tim này đi tới đâu thì sẽ mang theo tình yêu tới đó. Tôi muốn cô ta hạnh phúc, tôi nếu không thể mang tới cho cô ta cảm giác an toàn, như vậy, tôi cũng chỉ có thể lựa chọn rời xa cô ta, chỉ cần cô ta hạnh phúc là tốt rồi, ít nhất của tôi cũng rất kiên định, có cô ta bên cạnh, tôi càng thêm lo lắng."
Viên Hiếu Thương nói: "Có lẽ anh có thể trừ tận gốc tất cả nguy hiểm!"
Kì Sơn lắc đầu nói: "Chẳng lẽ anh vẫn chưa hiểu ư, sự tồn tại của chúng ta chính là nguy hiểm!"
Trương đại quan nhân tới khách sạng Vương Miện đã là sáu giờ rưỡi, vừa tiến vào văn phòng Viên Hiếu Thương hắn liền vội vàng xin lỗi: "Ngại quá, hôm nay công tác hơi bận, cho nên tới muộn như vậy, khiến hai vị đợi lâu."
Kì Sơn mỉm cười nói: "Anh là quan, chúng tôi là dân, người dân chờ quan là thiên kinh địa nghĩa." Viên Hiếu Thương gật đầu theo. Trương Dương cười nói: "Lời này rõ ràng mang theo oán khí, ngoài công tác, mọi người chính là bằng hữu, thế này đi, tối nay tôi mời cơm, xem như tôi dùng phương thức này để biểu đạt sự xin lỗi."
Viên Hiếu Thương nói: " chút tiền lương của Anh thực sự là không đủ nhét kẽ răng."
Kì Sơn nói: "Tôi mời, chỉ cần bí thư Trương nể tình là được."
Viên Hiếu Thương nói: "Các anh đừng quên, đây là ở vương miện."
"Vương miện thì sao? Vương miện không phải đã bị anh chuyển nhượng rồi sao?" Kì Sơn mỉm cười nói. Trương Dương nói: "Cũng đúng, Hiếu Thương, anh hiện tại đã không phải là ông chủ của vương miện nữa rồi."
Viên Hiếu Thương nói: "Hợp đồng tuy rằng ký, nhưng vẫn chưa chính thức giao nhận, tôi ít nhất còn có thể làm ông chủ them hai ngày nữa."
Kì Sơn nói: "đồ ăn của Vương miện đã sớm ăn chán rồi, đi, tôi dẫn các anh tới cảng ăn."
Kì Sơn đối với Bắc Cảng vô cùng quen thuộc, hắn ở Bắc Cảng có hai kho lạnh quy mô không nhỏ, vẫn làm sinh ý hải sản, đối với mỹ thực bản địa của Bắc Cảng thật sự rất quen thuộc.
Nơi Kì Sơn lựa chọn là văn phòng trong kho lạnh của hắn, trên lầu hai có một mảng bình đài không nhỏ, trên đường ba người tới đó, Kì Sơn đã sai người chuẩn bị bếp lò và hải sản tươi sống. Đi lên bình đài, Viên Hiếu Thương nhìn hải sản phong phú thì cũng không khỏi có chút líu lưỡi: "Kì Sơn, lợi hại a, anh bên này chuẩn bị so với trong bếp của vương miện còn phong phú hơn." Kì Sơn cười nói: "Dựa núi thì ăn núi, dựa vào kho lạnh tất nhiên không phải lo vấn đề ăn hải sản, tôi đã sớm chuẩn bị xong rồi, trước chuyện đã bảo bọn họ để lại một số đồ ngon." Ba người ngồi xuống cái bàn giữa bình đài, nhân viên công tác kho lạnh bưng lên một chậu hải sản, toàn bộ là nấu nước trong, bên trong tôm cua sò hến đầy đủ mọi thứ, Kì Sơn nói: "Hải sản luộn thooi, trù nghệ của bọn họ khẳng định không bằng đại trù của vương miện, có điều hải sản ăn được nguyên nước nguyên vị. Trương Dương từ trong thùng lấy ra một chai rượu ngũ lương rồi mở: "Rượu là làm từ lương thực, không uống là có tội, có hải sản có rượu ngon." Hắn lại chỉ chỉ mấy bồn cúc hoa đặtở bên cạnh: "Ngày tốt cảnh đẹp trước hoa dưới trăng." Viên Hiếu Thương cười nói: "Chỉ tiếc ba thằng đàn ông chúng ta uống rượu thì có chút giết phong cảnh a." Trương Dương nói: "Kì Sơn, hay là chúng ta gọi Vũ Ý cấp đến." Kì Sơn cười nói: "Bí thư Trương, chúng ta tùy tiện ăn bữa cơm thôi, anh còn muốn phóng viên tới đây đưa tin à, có phải có chút rêu rao hay không." Viên Hiếu Thương và Trương Dương liếc mắt nhìn nhau, hai người đều bật cười. Ba người giơ lên chén rượu, chạm cốc rồi cùng uống một ly, Trương Dương nói: " chén rượu này vừa là đón gió cho Kì Sơn, vừa là Hiếu tiễn đưa Thương, chúc anh sau khi tới Australia thì tất cả thuận lợi." Viên Hiếu Thương buông chén rượu, cầm bình rượu rót đầy cho bọn họ: "Vốn tôi đi rất kiên quyết, nhưng khi thực sự kết thúc tất cả ở đây, chuẩn bị rời khỏi thì trong lòng lại có chút luyến tiếc." Kì Sơn cười nói: "Có phải cảm thấy mình báo tháo sản nghiệp, trong lòng có chút hối hận hay không?" Viên Hiếu Thương nói: " quả thực có chút nhân tố của phương diện này, tôi và An Đức Uyên vừa mới ký xong hợp đồng, hôm nay liền có người tới đây tỏ ý hứng thú đối với những sản nghiệp này của tôi cảm thấy, đáng tiếc tôi đã đáp ứng người khác trước rồi, chỉ có thể cự tuyệt hắn." Trương đại quan nhân trong lòng khẽ động, nói: "Ai thế? Nếu muốn đầu tư thì giới thiệu hắn đến Tân Hải." Viên Hiếu Thương nói: " một vị bằng hữu của Đại ca của tôi trước đây, họ Nghiêm." Trương đại quan nhân không tiếp tục truy, bởi vì lo Viên Hiếu Thương có thể hội sinh ra nghi ngờ, có điều hắn đã từ trong lời nói của Viên Hiếu Thương có được một tin tức quan trọng, thì ra Nghiêm Quốc Chiêu này trước đây quen biết Viên Hiếu Công. Trương Dương hướng Kì Sơn nói: "Vừa rồi ở trong điện thoại anh nói là đi cùng hòa thượng Tam Bảo bọn họ tới?" Kì Sơn gật đầu nói: "Tuệ Không pháp sư vốn quyết định đến Tĩnh Vân tự giảng phật, bởi vì chuyện sóng thần mà trì hoãn. Bọn họ lần này tới đây còn có một mục đích, chính là khảo sát hoàn cảnh chung quanh Tĩnh Vân tự, có người bỏ vốn muốn ở núi Ngưu lập một pho tượng Phật." Trương Dương trước đó đã từng nghe nói tới chuyện này, nói khẽ: "An Đức Uyên à?" Kì Sơn nói: "Không sai, An Đức Uyên và Tuệ Không pháp sư rất quen thuộc, bọn họ khi ở Đài Loan đã quen nhau rồi, nghe nói An Đức Uyên đã chậu vàng rửa tay, hắn cảm thấy mình trước đây nghiệp chướng nặng nề, cho nên đặc biệt tuyên chỉ lập phật ở Bắc Cảng, cũng có ý tứ bồi thường tội nghiệt ngày xưa." Viên Hiếu Thương nói: "Nếu một người làm công đức có thể triệt tiêu được tội nghiệt ngày xưa thì trên đời này không có người xấu." Trương Dương nói: "Điều tôi cảm thấy hứng thú là tiền của An Đức Uyên đến từ đâu." Kì Sơn nói: "Anh lo hắn sẽ dùng tiền đen?" Trương Dương không nói gì, bưng chén rượu trước mặt lên một ngụm uống cạn, nói khẽ: "Bỏ qua Đài Loan, khăng khăng muốn ngàn dặm xa xôi chạy đến Bắc Cảng, vả lại, Bắc Cảng cũng không phải là gia hương của hắn mà?" Kì Sơn nói: "Tôi nghe Tuệ Không pháp sư nói, vị trí của bức tượng Phật này được chon ở phía đông nam phần mộ tổ tiên của An gia, An Đức Uyên đặc biệt tìm người xem qua phong thuỷ rồi, vị trí chỉ hướng, chính là núi Ngưu, chỗ dựa rừng và biển, vị trí tuyệt hảo." Trương đại quan nhân trước giờ cũng không tin đạo phong thủy, hắn cho rằng An Đức Uyên sẽ không vô duyên vô cớ chọn Bắc Cảng để xây dựng tượng Phật, ở sau lưng chuyện này, có lẽ còn có mục đích khác của hắn. Hắn buông chén rượu rồi nói: "Kì Sơn, anh còn nhớ chuyện trùng kiến chùa Thu Hà không?" Kì Sơn làm sao mà không nhớ cho được, lúc trước có một đống gỗ dùng danh nghĩa của em trai hắn quyên cho chùa Thu Hà, nhưng ở trong đó phát hiện đại lượng cây Ma Hoàng, chính là chuyện này trực tiếp làm cho em trai hắn tử vong, đồng thời cũng khiến sinh ý của hắn bị đóng băng. vẻ mặt của Kì Sơn không hề bởi vì này đoạn chuyện cũ đủ để chạm tới nỗi đau hắn này mà có bất kỳ biến hóa nào, hắn lạnh lùng nói: "Đống gỗ đó là người ta muốn hướng vu oan giá họa lên trên người huynh đệ chúng tôi." Trương Dương nói: "trên Thương trường ngươi lừa ta gạt, thực sự khiến cho người ta cảm thấy kinh tâm động phách, để đốn ngã đối thủ, rất nhiều người là không từ thủ đoạn." Viên Hiếu Thương nói: "Người sống trên thế giới này, phải không ngừng đấu với người khác, trên thương trường cũng vậy, trên quan trường cũng vậy, cho dù anh không tranh với đời, nhưng có người luôn sẽ nhắm vào anh." Kì Sơn nói: "Thật ra người sống càng minh bạch thì càng thống khổ, hồ đồ chút chưa chắc đã không phải chuyện tốt." Trương Dương cầm chén rượu lên nói: "Cho nên rất nhiều người lựa chọn chuốc say mình, ở trong nửa mộng nửa tỉnh tìm kiếm trốn tránh hiện thực, nhưng cho dù anh hôm nay say, ngày mai thì sao? Một ngày nào đó anh tỉnh lại rồi, anh sẽ phát hiện đau khổ sẽ trở nên càng sâu sắc hơn." Mỗi người đều sẽ có đau khổ, Tiêu Quốc Thành cũng không ngoại lệ, đứng trên sân thượng của Quan Để số 1 Bạch đảo, nhìn mặt biển phương xa, trong buổi tối sang sủa này, nội tâm Tiêu Quốc Thành lại bị bao phủ một tầng u ám dày đặc.
Phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Tiêu Mân Hồng xuất hiện bên cạnh hắn, nói khẽ: "Chú, nổi gió rồi, mau vào nghỉ ngơi đi."
Tiêu Quốc Thành lắc đầu, nói khẽ: " chuyện tôi bảo cô đi điều tra thế nào rồi?"
Tiêu Mân Hồng cắn cắn môi.
Tiêu Quốc Thành xoay người, ánh mắt thâm thúy giống như đầm nước ngàn năm nhìn thẳng vào mặt của cô ta, ánh mắt như vậy khiến Tiêu Mân Hồng từ trong đáy lòng cảm thấy hoảng loạn, cô ta cụp mắt, nói khẽ: chuyện của Kiều gia, cháu đã tìm người điều tra một chút, Kiều Mộng Viện gần đây đang bất hòa với Kiều gia, ngoại giới đồn đại, cô ta không phải là con gái thân sinh của Kiều Chấn Lương, mà là Mạnh Truyền Mĩ với người khác sinh ra..."