Trương đại quan nhân đã nhìn thấy người trốn trong rừng, hắn mặc áo bó, bên dưới mặc quần bò, tay cầm một cái bút laser chứ không phải súng lục.
Tuy rằng rằng cây che khuất ánh trăng, nhưng Trương Dương vẫn liếc một cái là nhận ra người trước mắt chính là Tang Bối Bối, cô nàng này đúng là một nhân tài, không ngờ dùng loại phương pháp này để dụ mình tới đây.
Trương Dương nói: "là cô anh? Làm tôi giật cả mình."
Tang Bối Bối nói: "Tình yêu quả nhiên khiến cho người ta trở nên trì độn, nếu tôi là sát thủ, bảo bối của anh có thể đã chết tới mười lần tám lần rồi."
Trương Dương nói: "Con người cô đúng là không có hậu đạo, hai vợ chồng chúng tôi đang nhu tình mật thì cô chen vào làm gì."
Tang Bối Bối cười nói: "Đã muộn thế này rồi còn chạy đến bờ biển nhu tình mật, thật là lãng mạn, tôi có làm phiền gì đâu, chỉ lấy bút laser chiếu chơi, không ngờ lại chiếu ra một con khỉ."
Trương đại quan nhân nói khẽ: "Cô ghen à, không chịu nổi cnarh hai vợ chồng người ta thân thiết."
Tang Bối Bối nói: "Tôi nhổ vào, tôi mà phải ăn dấm chua của anh có? Tôi chỉ tìm anh có việc thôi."
Trương Dương nói: "Có việc gì thì cũng để mai tính, tôi phải đi rồi, bằng không Yên Nhiên sẽ sốt ruột."
Tang Bối Bối nói: "Viên Hiếu Thương gần đây vẫn luôn điều tra tư liệu của tôi."
Bởi vì buổi chiều đã gặp Viên Hiếu Thương, Trương Dương đối với việc này cũng không bất ngờ, hắn gật đầu nói: "Tôi biết, cô cứ đi trước đi, ngày mai tôi sẽ liên hệ với cô."
Tang Bối Bối gật đầu, chớp chớp mắt với Trương Dương: "Mơ đẹp nhé, tối đừng có lao lực quá độ, nghiệp lớn xã hội chủ nghĩa còn phải dựa nhiều vào anh đó."
Trương đại quan nhân cười nói: "Cho dù thêm cả cô tôi cũng chả mệt."
Mặt Tang Bối Bối nóng lên, nhỏ giọng gắt: "Anh lưu manh!" Nói xong cô ta lắc mình biến mất trong rừng.
Trương Dương lo lắng Sở Yên Nhiên sẽ nghi ngờ, không dám trì hoãn lâu, vội vàng đi vòng trở lại chỗ ẩn thân của Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên nhìn thấy hắn bình yên vô sự thì mới yên lòng, giữ chặt cánh tay Trương Dương, kinh hồn chưa định: "Nói Anh có sao không?"
Trương Dương lắc đầu: "Đáng tiếc bị hắn phát giác, chạy trốn trước rồi."
Sở Yên Nhiên nói: "Không bắt được thì thôi, quan trọng nhất là chúng ta không sao."
Xảy ra chuyện này, Sở Yên Nhiên tất nhiên không muốn ở lại vịnh Thất Thải, tức khắc cùng Trương Dương quay trở về Quan Để số 1.
Trở lại biệt thự, Trương Dương trước tiên hộ tống Sở Yên Nhiên về phòng của cô ta. Tiêu Quốc Thành an bài khá chu đáo, ba phòng đều ở cùng tầng trệt, phòng của Trương Dương và Sở Yên Nhiên cạnh nhau, lão thái thái thì ở đối diện.
Khi Sở Yên Nhiên đi pha cà phê, Trương đại quan nhân vén mành lên, nhìn ra bên ngoài một lượt.
Khi Sở Yên Nhiên bưng cà phê về thì nhìn thấy Trương Dương đang nằm xuống kiểm tra gầm giường, cô ta không khỏi bật cười: "Anh làm gì thế?"
Trương đại quan nhân đứng dậy vỗ vỗ hai tay nói: "Cũng may, trong phòng chắc không lắp máy theo dõi."
Sở Yên Nhiên đưa cho hắn một ly cà phê: "Sao? Anh không tín nhiệm hắn à?"
Trương Dương nói: "Lòng người cách một bụng, vạn nhất y có ý đồ gì, ở trong phòng lắm máy quay, chẳng phải là hai ta làm chuyện đó đều bị hắn quay lại được hết ư?"
Sở Yên Nhiên nói: "Chuyện gì? Nói tóm lại là tối nay em muốn ngủ yên một giấc."
Lúc này Trương Dương nghe thấy bên ngoài tựa hồ có động tĩnh, hắn thở dài một tiếng với Sở Yên Nhiên, mắt đẹp của Sở Yên Nhiên trợn lên, có chút ngạc nhiên, cô ta không nghe ra động tĩnh gì.
Trương Dương ra hiệu cô ta tắt đèn trong phòng, sau đó lặng lẽ tới phía trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, liền thấy một nữ tử từ cửa lớn của Quan Để số 1 bước vào, cô ta đeo kính răm quấn khăn lụa, cho nên không nhìn rõ diện mạo của cô ta, nhưng càng là như vậy, Trương đại quan nhân càng cảm thấy tò mò, đã muộn thế này rồi, rốt cuộc là ai tới gặp Tiêu Quốc Thành?
Sở Yên Nhiên cũng tiến đến phía trước cửa sổ, cô ta vừa hay nhìn thấy Tiêu Quốc Thành ra đón nữ nhân kia, Sở Yên Nhiên nói khẽ: "Ai thế?"
Trương Dương lắc đầu.
Sở Yên Nhiên từ hành động của Trương Dương đã nhận thấy được hắn đối với Tiêu Quốc Thành tựa hồ tràn ngập hoài nghi, ghé vào bên tai Trương Dương nói khẽ: "Anh có phải hoài nghi hắn hay không?"
Trương Dương dùng truyền âm nhập mật nói với Sở Yên Nhiên: "Nơi này không tiện nói chuyện, em đừng lên tiếng. Bắc Cảng gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, anh hoài nghi sau lưng Hạng Thành là Tiết Thế Luân, mà Tiêu Quốc Thành là nghĩa tử của Tiết lão, người này và Tiết Thế Luân quan hệ khá chặt chẽ, Tiết Thế Luân có thể tích lũy được nhiều tài phú như vậy, không khỏi liên quan tới sự trợ giúp của Tiêu Quốc Thành, cho nên anh hoài nghi hai người bọn họ đều có vấn đề."
Sở Yên Nhiên không nói gì, cô ta ôm cánh tay Trương Dương rồi lắc đầu, ra hiệu cho Trương Dương phải bình tĩnh cân nhắc chuyện này.
Trương đại quan nhân lại cho rằng mình đã đủ bình tĩnh rồi, hắn vốn định thăm dò tới cùng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn kiềm chế ý định điều tra, dù sao nơi này là cũng là địa phương của Tiêu Quốc Thành, mình mình đã kiểm tra gian phòng này, bên trong chắc không có thiết bị theo dõi, nhưng cũng không có nghĩa là nơi khác không có, nếu để Tiêu Quốc Thành phát hiện mình vụng trộm theo dõi hắn, khẳng định sẽ sinh ra lòng nghi ngờ.
Một đêm này Trương đại quan nhân ngủ cũng không an ổn, hắn luôn cảm thấy Quan Để số 1 này rất quỷ dị, muốn vạch trần nguyên nhân cái chết của vợ Tiêu Quốc Thành, nhất định phải mở cái quan tài thủy tinh đó, nhưng mật thất có tầng tầng cửa mật mã, không có mật mã của Tiêu Quốc Thành, nghiệm chứng vân tay và võng mạc thì không thể tiến vào trong đó được. Bản thân Tiêu Quốc Thành quả thực không hề có võ công, hắn cũng thân trúng cổ độc, hắn rốt cuộc sắm vai nhân vật gì? Giữa hắn và Tiết Thế Luân rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Chuyện của Bắc Cảng rốt cuộc có liền quan tới hắn hay không? Một loạt nhưng vấn đề này quanh quẩn trong đầu Trương Dương, giống như tấm rèm chưa vén lên được.
Sáng sớm Ngày hôm sau Trương Dương đi trước, bởi vì phía Bắc Cảng yêu cầu hắn buổi sáng tới thị ủy họp, hội nghị lần này liên quan tới vấn đề thay đổi ban lãnh đạo Bắc Cảng. Hai vị lãnh đạo tân nhiệm của Bắc Cảng đều sẽ trình diện, Trương đại quan nhân phải tham dự.
Tiêu Quốc Thành sai người đưa Trương Dương tới Bắc Cảng, lên tới bến tàu cảng mới của Bắc Cảng. Trương Dương phát hiện tình huống hư hại của cảng mới trong trận bão này còn nghiêm trọng hơn cả cảng Phước Long, điều này không thể không khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái, một là một cảng cũ đã tồn tại hơn mười năm, một là bến tàu hiện đại hoá vào đầu những năm chín mươi mới được xây lên, trận bão này hiển nhiên đã tiến hành kiểm nghiệm chất lượng công trình của hai cái.
Trương Dương tới bến tàu cảng mới, thì đã có ô tô ở đó chờ hắn, Tiêu Quốc Thành an bài rất chu đáo, tước đó đã bão lái xe của khách sạn Kim Sắc Cảng Loan tới phụ trách đưa đón. Có điều có vẻ khoa trương là lái xe này lái một chiếc Gia Trường Lâm.
Trương đại quan nhân nhìn thấy một chiếc xe rêu rao như vậy thì thật sự có chút dở khóc dở cười, Tiêu Quốc Thành an bài chuyện này có chút quá rồi, phải biết rằng mình đây là tới thị ủy họp, lát nữa để người nhìn thấy mình ngồi một chiếc xe sang tới, thể nào cũng trở thành chủ đề đàm tiếu của Bắc Cảng.
Nhìn thấy cách lúc họp còn một đoạn thời gian, Trương Dương bảo lái xe trước tiên đưa mình tới cục công an thành phố Bắc Cảng, sau đó thì bảo lái xe đi.
Trên đường, Trương Dương đã liên hệ với cục trưởng cục công an Bắc Cảng Triệu Quốc Cường, Triệu Quốc Cường đứng trên trụ sở, nhìn thấy chiếc Gia Trường Lâm lái vào đại viện cục công an thì bất giác bất giác, thằng ôn Trương Dương này vẫn là như vậy, đi tới đâu cũng muốn lập dị. Lần này Triệu Quốc Cường xem như đã trách oan hắn rồi, Trương đại quan nhân vốn cũng muốn nhún mình lắm, đáng tiếc Tiêu Quốc Thành trong lúc vô ý lại đưa cho hắn một cơ hội để làm cao.
Cửa lớn văn phòng Cục trưởng mở toang, đây là đặc biệt chuẩn bị cho Trương đại quan nhân đến, Trương Dương đi vào trong văn phòng.
Triệu Quốc Cường đứng dậy đón chào: "Anh không tới thị lý họp mà tới chỗ tôi làm gì?"
Trương Dương chỉ chỉ vào đồng hồ trên cổ tay: "Còn sớm mà, tôi tới chỗ anh đi nhờ xe."
Triệu Quốc Cường lái xe thuộc dạng ổn trọng, không nhanh không chậm, ô tô lái ra khỏi cửa lớn của cục công an, hắn mới mở miệng nói: "Nghe nói anh ở kinh thành gây ra án mạng."
Trương Dương: "Nói Ai nói với anh? Lão bạn học Vu Cường Hoa à?"
Triệu Quốc Cường nói: "Cũng may mà anh gặp hắn, chứ tôi đảm bảo ở phương diện hình trinh, trong nước không có mấy ai giỏi hơn hắn đâu."
Trương Dương nói: "Tôi cảm thấy anh cũng rất lợi hại, Triệu cục, anh nói xem, hai người các anh rốt cuộc trình độ ai cao hơn?"
Triệu Quốc Cường có chút dở khóc dở cười, thằng cha này rõ ràng đang bới chuyện, Triệu Quốc Cường nói: "Còn phải hỏi nữa à, đương nhiên là trình độ của hắn cao hơn, bằng không thì sao hắn ở kinh thành ở kinh thành còn tôi phải về địa phương?"
Trương Dương cười nói: "Quan viên của Kinh thành cũng chưa chắc đã nhất định có năng lực hơn quan viên địa phương."