Trương Dương nói: "Chắc là đầu năm sau, ngày cụ thể thì vẫn chưa quyết định."
Tiêu Quốc Thành nói: "Yên Nhiên phẩm tính đoan trang, gia thế lại tốt, nữ hài tử như vậy thật là không có nhiều đâu, vận khí của cậu thực sự không tồi."
Trương Dương cười nói: "Tôi cưới Yên Nhiên, mỗi người đều cho rằng tôi là chuột xa chĩnh gạo, tôi thừa nhận Yên Nhiên rất tốt, nhưng tôi cũng không kém, nói sao cũng là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối mới đúng." Thằng cha này trước giờ ở phướng diện tự sướng thì không bao giờ tiếc lời.
Tiêu Quốc Thành cười ha ha, sau khi tiếng cười ngừng lại, hắn chủ động đặt cổ tay lên bàn trà giữa hắn và Trương Dương: "Không phải đã nói là muốn bắt mạch giúp tôi ư?"
Trương đại quan nhân giả vờ giả vịt nói: "Anh nếu không nói thì tôi thiếu chút nữa quên mất." Thật ra Trương Dương lần này tới Bạch đảo, mục đích chủ yếu chính là tra xét nội tình của Tiêu Quốc Thành một chút, theo tiến triển của sự việc, hắn bắt đầu sinh ra hoài nghi đối với Tiêu Quốc Thành, nếu kẻ sau lưng Hạng Thành là Tiết Thế Luân, như vậy Tiêu Quốc Thành cũng rất khó nói là không liên quan gì tới một loạt chuyện này, phải biết rằng hắn là con nuôi của Tiết lão, sinh ý của Tiết Thế Luân và hắn cũng tương quan chặt chẽ.
Vẻ mặt của Tiêu Quốc Thành cũng không có gì khác thường, nhìn Trương Dương đặt ngón tay lên cổ tay mình, mỉm cười nói: "Nói ra cũng ạ, từ sau lần trước cậu cứu tôi, cổ độc trên người tôi không hề phát tác nữa."
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, anh không phát tác nhưng tôi thì phát tác mấy lần, chẳng lẽ cái thứ này cũng truyền nhiễm được ư? Nhưng căn cứ vào hiểu biết của hắn thì cổ độc chắc không truyền nhiếm.
Trương Dương nói: "Muốn hạ thấp khả năng phát tác của cổ độc thì phải cứ cách một đoạn thời gian dùng nội lực khơi thông kinh mạch trong cơ thể anh."
Tiêu Quốc Thành gật đầu khoái trá: "Nếu có lợi đối với thân thể thì cậu cứ thoải mái mà làm, tôi tuyệt đối tín nhiệm cậu."
Trương đại quan nhân nhìn vào hai mắt Tiêu Quốc Thành, từ bên trong không hề tìm thấy một chút thành phần dối trá nào, nếu một người cũng không đủ lòng tin đối với người khác, thì không thể giao tính mệnh của mình vào tay đối phương, Trương Dương nghĩ tới trước đó mình cũng giao tính mạng cho Trần Tuyết, nhưng thời gian Tiêu Quốc Thành và mình quen biết nhau chưa tới một năm, quan hệ với nhau tuy rằng không tồi, nhưng vẫn chưa tới mức tín nhiệm nhau, Tiêu Quốc Thành làm như vậy vẫn rất mạo hiểm, nếu mình có lòng hại hắn, tùy thời có thể lấy đi tính mạng của hắn.
Trương Dương đưa chân khí vào trong kinh mạch của Tiêu Quốc Thành, hắn khơi thông kinh mạch cho Tiêu Quốc Thành là giả, tra xét tình trạng trong cơ thể hắn mới là thật. Có điều từ tình huống hắn dò xét được cho thấy, rất đúng như lần trước, Tiêu Quốc Thành không biết võ công, hơn nữa hắn quả thực đã trúng cổ độc.
Ước chừng nửa giờ sau, Trương Dương buông mạch của Tiêu Quốc Thành ra, Tiêu Quốc Thành cũng mở mắt, nói khẽ: "Hình như cảm giác thoải mái hơn."
Trương Dương nói: "Khơi thông kinh mạch quả thực có công hiệu như vậy, có điều tôi cũng chịu không thể tiêu diệt triệt để cổ độc trong cơ thể anh."
Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi hiện tại đã tiếp nhận hiện thực rồi, cho dù cổ độc này tra tấn tôi cả đời, thì tôi cũng sẽ không oán người hại tôi."
Trương đại quan nhân lại thở dài.
Tiêu Quốc Thành nói: "Sao? Chẳng lẽ bệnh của tôi lại có biến số ư?"
Trương đại quan nhân chau mày, vẻ mặt có chút trầm trọng: "Tiêu tiên sinh, thật không dám giấu, tình huống của anh không lạc quan lắm." Hắn là đang cố ý đe dọa Tiêu Quốc Thành.
Trên mặt Tiêu Quốc Thành lộ ra vẻ mất mát, nói khẽ: "Tôi còn có thể sống bao lâu!"
Trương Dương nói: "Cổ độc trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng của anh, nhưng đúng như những lời mà lần trước tôi đã nói với anh, thời gian phát tác cổ độc sẽ càng lúc càng ngắn, tình huống phát tác cũng sẽ càng lúc càng nghiêm trọng."
Tiêu Quốc Thành nói: "Nhưng tôi đã rất lâu rồi không phát tác mà."
Trương Dương nói: "Tôi cho anh ví dụ nhé, cổ độc giống như là lò xo vậy, tôi hiện tại đang dùng nội lực mạnh mẽ ép nó xuống, nếu nội lực của tôi có thể trấn trụ được cổ độc, như vậy có thể bảo đảm nó trong khoảng thời gian ngắn sẽ không nảy lên được, nhưng, cổ độc vẫn chưa bị tôi trừ đi, mà là đang không ngừng phát triển, một khi nội lực của tôi không trấn trụ được nó, như vậy cổ độc sẽ ồ ạt phản phác."
Tiêu Quốc Thành nói: "Nghe cậu nói như vậy, tôi chẳng phải là chết chắc rồi rồi ư?"
Trương đại quan nhân nói: "Có lẽ cũng không nghiêm trọng như vậy, có điều tồn tại một loại khả năng khác."
Tiêu Quốc Thành lộ ra vẻ vô cùng quan tâm tới điều này, chủ động rướn lại gần Trương Dương.
Trương Dương nói: "Tôi đã đọc qua tư liệu tương quan rồi, cổ độc ban đầu khống chế tứ chi của một người, về sau lại từng bước xâm nhập trung khu thần kinh và não của hắn, hạ cổ thường dùng có hai loại phương pháp, một loại là tiến hành theo tuần tự, tựa như loại của anh đây này, còn có một loại tên là chủng lô chi thuật, lợi dụng phương pháp thần bí nào đó trực tiếp gieo cổ độc vào trong lô, trong thời gian ngắn có thể khống chế và thao túng tất cả hành vi của đối phương."
Tiêu Quốc Thành nói: "Nếu hành vi ý thức của một người bị người khác thao túng, như vậy thì có khác gì đã chết."
Trương Dương: "Nói Tôi lúc ban đầu cho rằng cổ độc chắc dùng nội lực là có thể ngăn chặn được, nhưng về sau lại ý thức được trị liệu cổ độc giống như trị hồng thủy vậy, chặn không bằng thông."
Tiêu Quốc Thành nghe rất nghiêm túc, hắn nói khẽ: "Ý của cậu là dùng nội lực mạnh mẽ ngăn chặn cổ độc, ngược lại sẽ để cổ độc tích lũy càng nhiều hơn trong cơ thể, chờ nó tích tụ tới trình độ nhất định, tôi sẽ nổ túng như một quả bóng cao su quá đầy hơi."
Trương Dương nói: "Cổ độc mỗi một lần phát tác đều sẽ là một quá trình giảm xóc của thân thể đối với cổ độc, tôi nếu ý thức được sớm được điểm này, thì sẽ không dùng phương pháp như vậy để giúp anh ổn định bệnh tình."
Tiêu Quốc Thành cười nói: "cậu không cần nghĩ nhiều, sinh tử có sống, giàu sang do trời, nếu trời cao chú định tôi không thể tránh được một kiếp này thì tôi đi trước cũng được, không sao, tôi ngược lại cảm thấy như hiện tại cũng tốt. Ít nhất không cần bởi vì thường xuyên bị cổ độc phát tác mà đau khổ."
Trương Dương nói: "Tiêu tiên sinh, tôi có yêu cầu quá đáng."
Tiêu Quốc Thành gật đầu.
"Tôi có thể lại tới mật thất của anh một chuyến hay không?"
Tiêu Quốc Thành trầm mặc, Trương Dương nói muốn tới mật thất, sợ không phải sợ không phải là nhằm vào bảo bối mà hắn cất giữ trong mật thất, mà là muốn đi xem di thể của vợ hắn.
Trương Dương nói: "Nếu không tiện thì thôi."
Tiêu Quốc Thành nói: "Không có gì không tiện cả, cậu cũng không phải là chưa từng tới."
Trương Dương đi theo Tiêu Quốc Thành tới mật thất dưới đất, sau khi đi vào mật thất, Tiêu Quốc Thành nói: "Nơi này trừ cậu ra thì chưa hề có ai từng được vào."
Trương Dương gật đầu nói: "Tiêu tiên sinh yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật này cho anh."
Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: "Tôi nếu không tin cậu thì cũng sẽ không dẫn cậu tới đây." Mở cửa mật mã kho lạnh, tới trước quan tài thủy tinh đặt vợ hắn, trên mặt Tiêu Quốc Thành bao phủ một tầng bi thương, nói khẽ: "cậu muốn kiểm tra cái gì thì cứ kiểm tra đi."
Trương Dương đi một vòng xung quanh quan tài thủy tinh, Tiêu Quốc Thành tựa hồ không đành lòng nhìn, xoay người lại.
Trương đại quan nhân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của nữ nhân trong quan tài thủy tinh, trong lòng thầm than, cô ta trước khi chết nhất định đã gặp phải tra tấn phi nhân tính, từ con mắt dùng ngọc hòa điền khảm vào cho thấy, óc và hai mắt của cô ta chắc bị trùng ăn sạch. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Trương đại quan nhân trong lòng cũng không khỏi sợ hãi, nếu cổ độc trên người mình không thể kịp thời trừ bỏ, đến cuối cùng mười phần có chín cũng là kết quả như vậy, Trương đại quan nhân không sợ chết, nhưng chết cũng phải chết một cách có tôn nghiêm, có điều hiện tại hắn không muốn chết, mình nếu chết thì nhiều cô nhi quả phụ như vậy sẽ ra sao?
Tiêu Quốc Thành ý thức được Trương Dương cả lúc lâu vẫn không có động tĩnh thì mới xoay người lại nói khẽ: "Sao? Phát hiện gì không?"
Trương đại quan nhân lắc đầu: "Không phát hiện điều gì đặc biệt cả, muốn tra ra kết quả thì phải..." Thật ra lần trước Trương Dương từng có đề nghị mở quan tài khám nghiệm tử thi, nhưng Tiêu Quốc Thành không đồng ý, lần này vẫn vậy.
Tiêu Quốc Thành nói: "Cô ta ngủ lâu như vậy rồi, để cho cô ta được tiếp tục ngủ yên đi."
Trương Dương gật đầu, cúi đầu, bỗng nhiên để ý thất phần cổ bên trái của thi thể tựa hồ có vài đạo hắc tuyến, bởi vì do góc độ mà hắn không nhìn rõ đồ án được xăm.
Tiêu Quốc Thành nói: "Chúng ta đi thôi!"
Chủ nhân nếu đã mở miệng thì Trương đại quan nhân tất nhiên không tiện tiếp tục ở lại.
Hai người từ kho lạnh quay lại phòng chứa đồ, Trương Dương nói: "Tiêu tiên sinh, tôi nhớ rõ ngài từng tới một nữ nhân tên là Đao Minh Quân, anh có ảnh của cô ta hay không?"
Tiêu Quốc Thành vẻ mặt lộ ra có chút xấu hổ, hắn lắc đầu: "Không có, từ sau khi cô ta rời khỏi, tôi đã tiêu hủy tất cả những thứ thuộc về cô ta rồi." Hắn thở dài, nhìn Trương Dương: "Tôi cũng đang tìm cô ta, nếu có thể chứng thực tất cả những điều này là cô ta làm ra thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta."
Trương Dương trở lại phóng khách, không bao lâu sau thì nghe thấy tiếng gõ cửa, chính là Sở Yên Nhiên y quan chỉnh tề xuất hiện ở ngoài cửa, Trương đại quan nhân dang tay, Sở Yên Nhiên lao vào lòng hắn. Trương đại quan nhân cười nói: "Anh còn tưởng rằng em sẽ mặc áo ngủ lẻn tới phòng anh."