Sở Yên Nhiên nói: "Sao phải sợ hắn, hắn nếu dám quan báo tư thù, cha em sẽ không tha cho hắn đâu!"
Trương Dương nói: "Đừng cha em cha em nữa, anh có thể giành được thành tích ngày hôm nay, tất cả là dựa vào cố gắng của bản thân anh."
Sở Yên Nhiên cười nói: "Ái chà, lòng tự trọng mạnh quá!"
"Chứ sao!"
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng Margaret gọi Sở Yên Nhiên, hai người đi ra ngoài, nhìn thấy lão thái thái đang ngồi trong phòng khách xem tin tức ti-vi, trong tin tức vừa hay có cảnh Trương Dương được nhận, cho nên lão thái thái mới gọi họ vào.
Trương Dương cười nói: "Bà ngoại, cái này có gì kỳ lạ đâu, tần xuất cháu xuất hiện trên ti vi giờ nhiều lắm."
Sở Yên Nhiên nhìn Trương Dương trong ti-vi, lại đối chiếu với ngoài đời: "Còn nói nữa à, lại còn đeo kính nữa."
Trương đại quan nhân nói: "Đeo kính vào trông đẹp trai hơn!"
Sở Yên Nhiên cười nói: "Con người anh đúng là nói anh béo thì anh thở phì phò, không thể chịu nổi."
Trương đại quan nhân thản nhiên nói: "Nam nhân không có chút tự tin thì sao được?"
Margaret gật đầu: "Tôi đồng ý, nam nhân quan trọng nhất là phải có tự tin."
Bọn họ đang nói chuyện thì di độngcủa Trương Dương chuông, người gọi điện thoại tới tới là Tiêu Quốc Thành, hắn nghe nói Sở Yên Nhiên và bà ngoại cùng nhau tới Tân Hải, đặc biệt mời họ tới Bạch đảo ngắm cảnh. Theo như lời Tiêu Quốc Thành thì trước đây ở nước Mỹ Margaret từng giúp hắn, Margaret thì lại không nhớ nổi trong ấn tượng có người là Tiêu Quốc Thành, có điều bà ta vẫn đáp ứng: "Nghe nói Bạch đảo là địa phương xinh đẹp nhất của Bắc Cảng, tới xem cũng hay."
Buổi chiều du thuyền xa hoa của Tiêu Quốc Thành liền chạy đến bến số năm của cảng Phước Long, bến tàu này là một trong những nơi gặp thiệt hại nhỏ nhất trong sóng thần, trước mắt có thể cho thuyền bỏ neo bình thường.
Trương Dương và Sở Yên Nhiên một tả một hữu cùng Margaret đi lên du thuyền, Tiêu Quốc Thành tự mình ra nghênh đón, tới trước mặt Margaret, hắn rất thân sĩ hôn mu bàn tay lão thái thái, mỉm cười nói: "Nữ sĩ Hảo tâm, bà còn nhớ hai mươi lăm trước, bà từng cứu một người gặp tai nạn giao thông trên đường Manhattan không?"
Margaret nhìn Tiêu Quốc Thành một hồi lâu mới: "Tôi thật sự là không nhớ nổi bộ dáng của hắn, có điều sự kiện đó thì tôi vẫn còn ấn tượng."
Tiêu Quốc Thành cười nói: "Tôi chính là thanh niên được cứu, nếu không có bà giúp, năm đó chỉ sợ tôi đã sớm chết trên đường Manhattan rồi. Năm đó bà còn ứng tiền thuốc men cho tôi, tới sau khi tôi xuất viện, muốn đi gặp bà, nhưng bà lại ra nước ngoài rồi, về sau tôi lại tới Canada, chờ tôi trở lại nước Mỹ, vài lần yêu cầu được gặp mặt bà nhưng bà đều uyển chuyển từ chối."
Margaret bật cười: "Anh nói như vậy thì tôi nhớ ra rồi, anh chính là người hàng năm đều gửi bưu thiếp cho tôi, anh là Sơn Mỗ!"
Tiêu Quốc Thành cười nói: "Bà cuối cùng cũng nhớ ra tôi rồi."
dưới sự dẫn dắt của Tiêu Quốc Thành, mấy người đi lên du thuyền xa hoa của hắn, khi Sở Yên Nhiên và bà ngoại cùng nhau thưởng thức cảnh biển, Tiêu Quốc Thành cầm hai chén rượu và một bình rượu vang tới bên cạnh Trương Dương, hắn rót rượu vang vào trong chén.
Trương Dương cầm một chén, nhìn hải âu lúc thì bay cao, lúc thì bay cấp trên mặt biển, diễn dịch cái đẹp của thiên nhiên vô cùng nhuần nhuyễn vô cùng nhuần nhuyễn, Trương Dương nhấp ngụm rượu rồi nói: "Cuộc sống của người có tiền thích thật."
Tiêu Quốc Thành nói: "Nghe như không giống là lời tốt."
Trương Dương bật cười: "Là lời tốt, tôi rất hâm mộ."
Tiêu Quốc Thành nói: "Sở tiểu thư là chưởng môn nhân của tập đoàn tài chính Benin, anh cũng là người có tiền."
Trương Dương nói: "Tôi không xài tiền của đàn bà."
Tiêu Quốc Thành nói: "Sau khi Kết hôn thì của cô ta chính là của anh, của anh chính là của cô ta, việc gì phải phân rõ như vậy."
Trương đại quan nhân chỉ chỉ vào mặt mình: "Mặt mũi!"
Tiêu Quốc Thành hắn những lời này của hắn chọc cho bật cười: "Người sống trên đời thật mệt chết đi được, đa số thời gian đều vì cái mặt này, thật ra mặt mũi là cái thứ không thực tế nhất, mặt mũi thường thường là làm cho người ta xem, chỉ có lợi ích thực tế mới là thật, nói dễ nghe thì chính là đường mình mình cứ đi, kệ mẹ người ta nói gì."
Trương Dương nói: "Nói chuyện với anh luôn khiến tôi có được không ít lợi ích."
Tiêu Quốc Thành nói: "Trên người mỗi người đều có chỗ đáng để nhập học, tôi từ trên người cậu cũng học được không ít thứ."
Trương Dương cười nói: "Tôi không có gì đáng để học tập cả."
Tiêu Quốc Thành lay động rượu vang trong tay, đưa lên gần mũi để ngửi rồi mới nhấp một ngụm: "Nghe nói ê-kíp lãnh đạo của Bắc Cảng sắp có đại động tác."
Trương Dương nói: "Đúng vậy, tỉnh lý vô cùng coi trọng đối với sự phát triển trong tương lai của Bắc Cảng, sau khi trải qua cân nhắc thận trọng, chọn lựa hai vị cán bộ ưu tú tới." Hắn nhìn thoáng qua Tiêu Quốc Thành rồi nói: "Tin tức của Tiêu tiên sinh thật là linh thông, tôi cũng vừa mới được nghe nói, ngay cả mặt của hai vị lãnh đạo mới tới tôi còn chưa được nhìn thấy, không ngờ anh đã biết rồi."
Tiêu Quốc Thành nói: "Làm ăn trong nước không thể không chú ý tới chính trị."
Trương Dương nói: "Ở Nước ngoài cũng vậy, chính trị và buôn bán đều là có quan hệ mật thiết, lấy nước Mỹ làm ví dụ, thực sự có thể lên làm tổng thống, sau lưng ai mà không có mấy cái tập đoàn tài chính thực lực hùng hậu ủng hộ?Người ta có tiền đưa anh lên làm tổng thống, vì sao? Chẳng lẽ là học Lôi Phong làm việc tốt có? Không thể nào, khẳng định là muốn anh đại biểu cho lợi ích của người ta, chẳng ai đi làm chuyện không công cả, cho nên bất kể cổ kim nội ngoại, chính trị và thương giới là gắn liền với nhau."
Tiêu Quốc Thành nói: "Trương Dương, sao cậu tạo cho tôi cảm giác như nhìn thấu hồng trần vậy."
Trương Dương nói: "Chỉ biểu đạt chút cảm tưởng thôi, hồng trần thì tôi nhìn không ra, tôi nếu nhìn thấu hồng trần, Yên Nhiên cũng không tha cho tôi."
Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: "Hai vị lãnh đạo thành phố Mới tới này cậu chắc quen nhỉ?"
Trương Dương nói: "Quen, nhưng đều là đánh mới quen."
Tiêu Quốc Thành nói: "Bất kể ai tới, người có năng lực như anh đều sẽ nhận được trọng dụng."
Trương Dương cười nói: "Cái thứ Năng lực này, lãnh đạo nói anh có thì anh mới có, cho dù anh có bản sự to bằng trời, người khác không cho anh cơ hội đi chứng minh, anh cũng chỉ có thể làm củi mục thôi."
Tiêu Quốc Thành nói: "Thay đổi, cậu thực sự đã thay đổi không ít."
Ánh mắt của Trương Dương lại hướng ra mặt biển: "Đã trải qua trận bão này, ít nhiều cũng sẽ có chút thay đổi." Hắn cầm rượu vang, lại rót đầy một ly, thằng cha này uống rượu vang căn bản không tìm thấy nửa phần vị đạo tao nhã của thân sĩ, uống như trâu uống nước: "Tập đoàn Nguyên Hòa đang chuẩn bị kiện chúng tôi ra tòa."
Tiêu Quốc Thành nói: "Chuyện này đừng vội, tôi đang liên lạc với bên bọn họ, lúc trước là tôi một tay dẫn bọn họ tới Tân Hải, hiện tại xảy ra loại chuyện này, tôi ít nhiều cũng phải gánh vác một số trách nhiệm."
Trương Dương nói: "Chuyện này không liên can tới Tiêu tiên sinh."
Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi nghe nói cậu lần này trong lúc tới kinh thành gặp một số phiền toái."
Trương Dương cười nói: "Tôi phát hiện phàm là gặp chuyện xấu thì lập tức toàn thế giới đều biết."
Tiêu Quốc Thành nói: "cậu chớ quên, tôi ở kinh thành vẫn có rất nhiều bằng hữu, cho dù cậu không nói cho tôi biết thì bọn họ cũng sẽ nói."
Trương Dương gật đầu, kể lại chuyện xảy ra ở kinh thành, đương nhiên trong quá trình thuật lại hắn luôn tránh nặng tìm nhẹ.
Tiêu Quốc Thành cảm thán nói: "Thiên trì tiên sinh là đại sư thư pháp một đời, không ngờ sau khi ông ta qua đời thì lại có loại phong ba này."
Trương Dương nói: "Cho dù là phong ba thì cũng đã qua rồi." Hắn lại uống ngụm rượu rồi nói: "Gần đây sức khỏe của Tiêu tiên sinh thế nào rồi?"
Tiêu Quốc Thành nói: "Vẫn ổn, từ sau khi cậu trị liệu giúp tôi thì tình trạng sức khỏe đã ổn định hơn rất nhiều, một mực không phát tác."
Trương Dương nói: "Lần này vừa hay là một cơ hội, tôi có thể kiểm tra một chút sức khỏe cho Tiêu tiên sinh."
Tiêu Quốc Thành vui vẻ nói: "Tốt!"
Mấy người tới Bạch đảo, Tiêu Quốc Thành an bài cho bọn họ ở Quan Để số 1, Trương Dương và Sở Yên Nhiên cùng Margaret tới vịnh Thất Thải đi dạo một vòng, vừa hay gặp huynh đệ Viên Hiếu Thương và Viên Hiếu Binh cũng tới Bạch đảo, Trương Dương nói một tiếng với Sở Yên Nhiên rồi tới chào hai huynh đệ Viên Hiếu Thương, nhìn thấy hai người đều mang theo hoa trắng, lập tức đoán được hai người lần này tới Bạch đảo có liên quan tới Viên Hiếu Công, đại ca đã qua đời của họ.
Viên Hiếu Thương nói: "Bí thư Trương, khéo vậy, ngài cũng tới Bạch đảo à."
Viên Hiếu Binh cũng chào hỏi Trương Dương, hắn rõ ràng còn có việc, không đứng nói chuyện với Trương Dương mà đi nhanh lên thuyền.
Trương Dương vươn tay ra vỗ vỗ vai Viên Hiếu Thương: "Chuyện của Viên cục tôi cũng nghe nói rồi, nén bi thương thuận biến."
Viên Hiếu Thương mấp máy môi, trong ánh mắt có vẻ bi thương khó có thể che giấu!" Huynh đệ Bọn họ tình cảm sâu đậm, có thể nói là đại ca Viên Hiếu Công này đã ngậm đắng nuốt cay nuôi bọn họ lớn, đoạn thời gian gần đây đầu tiên là lão Nhị Viên Hiếu Nông bị giết, ngay sau đó đại ca Viên Hiếu Công bị hại ở Đông Giang, Năm huynh đệ của Viên gia hiện giờ chỉ còn lại ba người.
Viên Hiếu Thương nói: "Hôm qua chúng tôi vừa mang tro cốt của đại ca từ Đông Giang về, trước đây tôi mua một khối đất trên đảo, chuẩn bị xây biệt thự để mấy huynh đệ chúng tôi dưỡng già, hiện giờ đành để nơi này thành mộ địa, nhị ca, đại ca của tôi tất cả đều chôn ở đó." Nói tới đây mắt hắn có chút đỏ lên.