Trừ Trương Dương và Trần Tuyết thì không ai hoài nghi Văn Linh, tối hôm đó, là ngày Văn gia một nhà đoàn viên, Văn Quốc Quyền trở về hơi muộn một chút, có điều từ vẻ mặt của y cho thấy tâm tình của y hôm nay không tồi. Con trai Văn Hạo Nam từ Nam Tích về, ngay cả con gái chỉ chuyên tâm tụng kinh lễ Phật cũng từ am Phổ Tế về.
Bộ dạng của Văn Linh so với trước đây thì không có gì thay đổi, năm tháng không hề lưu lại quá nhiều dấu vết trên người của cô ta, da thịt của cô ta vẫn nhẵn nhụi trắng nõn, trắng tới mức hơi tái nhợt, có điều so với trước đây thì ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều, có thể có liên quan tới gần đây gần đây chuyên tâm lễ Phật.
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Tiểu Linh đã về rồi à!"
Văn Hạo Nam nói: "Cha, là con đặc biệt đi đón chị về đó."
La Tuệ Ninh nói: "Đứa nhỏ này, mẹ bảo con đi đón Sophia tới ăn cơm cơ mà, cô ta đâu rồi?"
Văn Hạo Nam nói: "Người một nhà Chúng ta ăn cơm, gọi người ngoài tới làm gì?"
La Tuệ Ninh gắt: "Sao lại nói thế, cô ta là bạn gái con, tương lai sẽ là con dâu của Văn gia chúng ta, cưới qua cửa rồi thì người một nhà người một nhà, sao lại là người ngoài?"
Nói nói: "Chuyện Về sau ai mà biết được sẽ như thế nào?" Từ trong ngôn nữ đã lộ ra sự lãnh đạm của hắn đối với đoạn tình cảm này.
La Tuệ Ninh muốn nói thêm mấy câu về chuyện này thì lại bị Văn Quốc Quyền dùng ánh mắt ngăn lại, Văn Quốc Quyền nói: "Người một nhà Chúng ta đã lâu rồi không ăn cơm với nhau." Y dang tay ra, một tay ôm vai con trai, một tay ôm vai con gái, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Nhìn cảnh tượng ba ba người ôm nhau, nội tâm La Tuệ Ninh cũng thấy ấm áp, thế này mới là người một nhà chứ.
Cả nhà ngồi xuống bàn ăn, Văn Quốc Quyền nói: "Trương Dương sao vẫn chưa tới?"
nghe y hỏi như vậy, La Tuệ Ninh không khỏi ngây ra một thoáng, bà ta theo bản năng nhìn con trai một cái, Văn Hạo Nam nói: "Con có tới mời hắn, nhưng hắn không có thời gian, Hương Sơn biệt viện xảy ra án mạng, hắn đang hiệp trợ cảnh sát điều tra."
Văn Quốc Quyền gật đầu, lý do này của con trai vô cùng hợp lý, y nói khẽ: "Vậy ăn cơm thôi."
Cơm La Tuệ Ninh bảo bảo mẫu đi lấy cơm, Văn Quốc Quyền nói: "Hạo Nam, mai chai rượu ra đây, hai cha con ta làm mấy chén."
Văn Hạo Nam có chút kinh ngạc, ở nhà, cha rất ít chủ động đề xuất uống rượu. Hắn đứng dậy tới tủ rượu lấy rượu, rót đầy cho cha, cũng rót cho mình một chén.
La Tuệ Ninh cười khanh khách nhìn chồng: "Có chuyện gì mà vui thế, không ngờ lại chủ động muốn uống rượu."
Văn Quốc Quyền nói: "Hôm nay hơn mười vị học giả nổi tiếng trong nước liên hợp dâng thư, kháng nghị bộ môn tương quan của kinh thành cưỡng chế di dời chỗ ở cũ của Thiên Trì tiên sinh, còn có rất nhiều vị nhân sĩ của giới thư pháp liên hợp kí tên, truyền thông chủ lưu trong nước cũng rất chú ý tới chuyện này."
La Tuệ Ninh anh một tiếng, bà ta biết chồng vẫn bảo trì ẩn nhẫn, chính là đang đợi cơ hội như vậy, không ngờ nhanh như vậy đã tới rồi.
Văn Hạo Nam lại không cho là đúng, hừ một tiếng nói: "Có phải Trương Dương giở trò hay không?Con thật sự là không nghĩ ra, nếu Thiên Trì tiên sinh đã tặng Hương Sơn biệt viện cho, hắn chính là chủ nhà, gặp phiền toái thì tự hắn đi mà giải quyết, vì sao cứ muốn liên lụy tới nhà chúng ta, vì sao cứ muốn lợi dụng sức ảnh hưởng của cha, chẳng lẽ phiền toái mà hắn mang tới cho nhà chúng ta chưa đủ ư?"
La Tuệ Ninh không nói gì, nụ cười trên mặt Văn Quốc Quyền lại đột nhiên thu liễm, chén rượu đang cầm trong tay không đưa lên môi đã hạ mạnh xuống. Y hiển nhiên đang dùng động tác như vậy để phát tiết sự khó chịu trong lòng.
Văn Hạo Nam nói: "Cha, con biết nói ra sẽ khiến cho mất hứng, nhưng con vẫn phải nói, sang năm chính là thời điểm mấu chốt của nhiệm kỳ mới, nhất cử nhất động của cha người khác đều đang chú ý, bởi vì chuyện Hương Sơn biệt viện mà hắn khiến cho gà bay chó sủa, tuy rằng không có liên quan gì tới nhà của chúng, nhưng người khác lại không cho rằng như vậy, người khác đầu tiên sẽ nghĩ đến hắn là con nuôi của cha, sẽ cho rằng Văn gia ta đang dung túng cho hắn làm như vậy."
Văn Quốc Quyền đứng lên, không nói gì rời khỏi bàn ăn.
Văn Hạo Nam kinh ngạc nhìn bóng dáng cha, hắn lập tức làm ra một quyết định, muốn đuổi theo giải thích cho rõ. Nhưng lại bị Văn Linh túm tay, Văn Hạo Nam giãy giãy ra, nhưng không ngờ cổ tay mảnh khảnh của chị gái lại có lực lượng cường đại như vậy, túm rất chặt, khiến hắn không thể động đậy.
La Tuệ Ninh tràn ngập thất vọng nhìn con trai: "Về sau ở trước mặt mẹ tuyệt không cho phép con nói xấu về Trương Dương!"
Văn Hạo Nam tức giận nói: "Mẹ, rốt cuộc con và hắn ai mới là con của mẹ."
La Tuệ Ninh đứng lên đi hai bước rồi dừng chân nói: "Cả hai!"
Văn Quốc Quyền đứng trên ban công, hai tay vịn vào lan can, nhìn ánh nắng chiều rực rỡ trên bầu trời phía tây, trên mặt y tràn ngập vẻ xót xa. Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, y ý thức được vợ đã tới bên cạnh mình, nói khẽ: "Hạo Nam từ lúc nào biến thành như vậy?"
La Tuệ Ninh lắc đầu, tới bên cạnh y, cùng y nhìn ra xa: "Quốc Quyền, làm cha, anh phải nói chuyện tử tế với nó, chứ không phải không nói tiếng nào bỏ đi, em không muốn nói mắc thêm lỗi nữa."
Văn Quốc Quyền nói: "Nó chẳng lẽ không nhìn ra Trương Dương chế tạo ảnh hưởng trong chuyện của Hương Sơn biệt viện là để di dời sự chú ý của người khác, hắn là đang giúp đỡ Văn gia chúng ta chia sẻ áp lực ư!"
La Tuệ Ninh nói: "Thành kiến của nó đối với Trương Dương quá sâu, trong khoảng thời gian ngắn rất khó thay đổi."
Văn Quốc Quyền thở dài, xoay người nhìn dung nhan của vợ, chưa bao giờ y lại cẩn thận quan sát người bên cạnh mình như vậy.
La Tuệ Ninh dưới ánh mắt chuyên chú của chồng không ngờ có chút ngượng ngùng, bà ta cười nói: "Nhìn cái gì vậy? Vợ chồng già rồi, có gì hay mà nhìn?"
Văn Quốc Quyền cũng cười, y nói khẽ: "Thật ra anh vẫn chưa nói hết, em căn bản không ngờ được người xách động các học giả liên hợp dân thư lần này là ai đâu!"
La Tuệ Ninh nhướn mày: "Ai?"
Văn Quốc Quyền nói: "Anh trong những chữ ký tìm được ba chữ Kiều Chấn Lương."
La Tuệ Ninh cả kinh nói: "Bí thư thị ủy Tân Hải Kiều Chấn Lương?"
Văn Quốc Quyền gật đầu, trên đời này người trùng tên trùng họ thực sự quá nhiền, cho nên La Tuệ Ninh mới hỏi như vậy.
La Tuệ Ninh có chút bối rối: "Giữa anh và Kiều Chấn Lương hình như không có quan hệ quá sâu." bà ta lập tức lại nói: "Kiều Chấn Lương si mê thư pháp, hắn hắn chỉ dùng thân phận của một người ham mê thư pháp để kháng nghị chuyện này?"
Văn Quốc Quyền lại lắc đầu nói: "Chuyện không đơn giản như ngoài mặt đâu." Y không nói hết, đúng như lời vợ, giữa y và Kiều Chấn Lương không hề có kết giao quá sâu, thậm chí có thể nói, rất nhiều lý niệm chính trị của y không được Kiều lão công nhận, Văn Quốc Quyền vẫn kính nhi viễn chi đối với lão gia tử này, Kiều lão thưởng thức Phó Hiến Lương cơ hồ là một bí mật công khai, chính điều này đã trình hiện ra nhiều mâu thuẫn hơn, nhiều chỗ khiến người ta rối rắm hơn. Trước khi nhiệm kỳ mới đến, khi cạnh tranh giữa mình và Phó Hiến Lương đang kịch liệt thì hành động này của Kiều Chấn Lương chẳng khác nào là xếp hàng, hơn nữa chủ động đứng ở bên mình.
Văn Quốc Quyền không tin Kiều Chấn Lương chỉ xuất phát từ sự tôn kính với Thiên Trì tiên sinh mà xách động kháng nghị lần này, Kiều Chấn Lương Kiều Chấn Lương thư pháp thì không sai, nhưng tuyệt không tới mức vì yêu mà bỏ qua nhân tố chính trị được, với tuổi của y, cũng không thể văn nghệ sĩ tới mức như vậy được, huống chi sau lưng y có cao nhân như Kiều lão, Văn Quốc Quyền bất tri bất giác lại lâm vào trầm tư.
La Tuệ Ninh không ở quấy rầy chồng khi y đang suy nghĩ, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn y, gả cho một vị chính trị gia, phia sau phong quang chính là rất nhiều sự trả giá, chồng trên sự nghiệp không nghi ngờ gì nữa là một người thành công, nhưng trong giáo dục con cái, La Tuệ Ninh mỗi khi nghĩ đến vấn đề này thì sẽ chán nản buồn bã, lời nói của con trai tối nay hiển nhiên đã chọc giận chồng, cũng khiến bà ta thương tâm không thôi.
Văn Quốc Quyền đã nhanh chóng nghĩ ra manh mối, y nhìn vợ cũng lâm vào trầm tư ở bên cạnh, khỏi thở dài.
La Tuệ Ninh cũng bởi vì tiếng thở dài này của y mà giật mình, bà ta nói khẽ: "Vẫn giận Hạo Nam à?"
Văn Quốc Quyền nói: "Không có gì mà giận cả, chỉ là có chút thất vọng, trước đây anh vẫn cho rằng nó nhằm vào Trương Dương là vì trên tâm lý tồn tại sự bất bình hành nào đó, nhưng tối nay anh mới phát hiện, nó chẳng những lòng dạ của vấn đề mà cả nhãn giới cũng có vấn đề."
La Tuệ Ninh dưới đáy lòng vẫn che chở cho con trai, bà ta khẽ sẳng giọng: "Hạo Nam đâu có không ra gì như anh nói."
Văn Quốc Quyền nói: "Nó không ngờ không nhìn ra động cơ của Trương Dương là để chia sẻ giúp chúng ta, đứa nhỏ này thật sự là khiến anh thất vọng."
La Tuệ Ninh nói: "Cũng không thể hoàn toàn trách nó, anh bình thường chỉ lo công tác, quá ít chú ý tới sự trưởng thành của nó, cho nên tính cách của nó mới biến thành như vậy."
Văn Quốc Quyền nói: "Trước đây anh một độ cho rằng nó đủ thành thục rồi, nhưng hiện tại mới phát hiện anh không hề hiểu nó quá sâu, sự nghiệp và gia đình xem ra thực sự rất khó chiếu cố cả hai, Tuệ Ninh, mấy năm nay thật sự là ủy khuất cho em rồi."