Mấy nhân viên công tác cơ sở không biết sự lợi hại của Trương Dương, bọn họ làm công tác di dời, hạng người gì cũng gặp rồi, có thể nói người thái độ còn ác liệt hơn Trương Dương bọn họ cũng lĩnh giáo qua rồi, Điền Hưng Nhân nói: "Anh thân là cán bộ vì quốc gia, nên biết hậu quả chống đối chính sách của quốc gia,anh..."
Trương đại quan nhân giơ tay lên đẩy vào vai thằng ôn này một cái, ở trước mặt lực lượng của hắn, Điền Hưng Nhân căn bản không có sức chống đỡ, chỉ cảm thấy thân hình như đằng vân giá vũ bay ra ngoài, khi rơi xuống đất thì mông đã ở ngoài cửa lớn.
Phải nói rằng nhân viên công tác của ban di dời đa số không có biên chế, rất nhiều người đều là chiêu mộ từ ngoài xã hội, Điền Hưng Nhân là chính thức, sáu người khác đều là người ngoài biên chế, đám người này nhìn thấy Điền Hưng Nhân bị Trương Dương ném ra ngoài thì cả đám lập tức phát hỏa, xông lên bao vây Trương Dương. Trương đại quan nhân không chờ bọn họ hình thành vòng vây xong đã như một con báo săn lao ra, vung tay tát cho tên đại hán mặt đen một cái, thằng ôn này xứng đáng bị đánh, ai bảo hắn vừa rồi lên tiếng, hơn nữa vóc dáng cũng to nhất, mục tiêu lớn nhất, trong sáu người thì hắn nổi bật nhất, Trương đại quan nhân không chọn hắn thì chọn ai?
Cảnh tượng tát người thì rất bình thường, nhưng một cái tát có thể tát bay người ta thì lại không bình thường tí nào.
Đại hán mặt đen bị Trương đại quan nhân tát cho nghe rất vang, nhưng lại không quá đau, song người mất thăng bằng, nhẹ nhàng bay ra, cũng bay ra ngoài cửa lớn, vừa hay đáp đúng lên người Điền Hưng Nhân, đè cho Điền Hưng Nhân kêu khổ không ngừng.
Vốn là sáu người định vây Trương Dương, nhưng nhìn thấy nhưng nhìn thấy Trương đại quan nhân tát một cái đã đánh bay hắc đại ca, đám người này chân như đóng đinh xuống đất. Con người ta ai cũng hiếp mềm sợ cứng, chẳng ai là kẻ ngốc cả, sau khi ý thức được đối phương là một khúc xương khó nhắn thì không ai dám tiến lên, nói thừa, hiện tại xông lên không phải là để bị ăn đòn ư?
Trần Tuyết thở dài: "Tôi đã sớm nhắc nhở các anh rồi, tính tình của chủ nhà không tốt đâu, nếu tôi là các anh thì khẳng định sẽ không ở lại đây."
Một đám người lúc này mới hồi phục lại tinh thần, xoay người bỏ chạy ra ngoài cửa, nhấc hai đồng bạn dưới đất lên, khi lên xe thì mới phát hiện lốp xe đã xịt hết, không phải xì hơi mà là bị chọc thủng.
bên trong xe có lốp dự bị, nhưng cả hai chiếc xe cộng lại mới có được hai cái lốp nguyên, có muốn đi cũng chẳng được. Đám người này phỏng chừng mười phần có chín chính là Trương Dương làm, nhưng nhìn thấy biểu hiện uy mãnh vừa rồi của hắn, không ai dám quay lại tìm hắn, một đám chỉ có thể đi bộ rời khỏi, không ai dám lưu lại trước cửa.
Đám người đó đi rồi, hai chiếc xe thì ở lại, Trương đại quan nhân đi ra cửa, nhìn thấy hai chiếc xe lốp bị thủng thì không khỏi buồn cười.
Trần Tuyết đi ra theo hắn, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cảm giác có chút buồn cười, nói khẽ: "Anh đúng là tuyệt quá, không ngờ lại chọc thủng lốp của họ."
Trương đại quan nhân vẻ mặt vô tội: "Tôi không làm, chuyện này không liên quan tới tôi! Tôi còn tưởng rằng là cô làm."
Trần Tuyết nhìn thấy vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc thì bất giác cũng ngây ra: "Anh không làm thì rốt cuộc là ai làm?"
Trương đại quan nhân nói: "Đúng là kỳ quái, khi tôi vừa mới vào cửa thì thấy lôp xe vẫn nguyên, kỳ nhỉ, tôi sao không nghe ra một chút động tĩnh nào."
Hai người đều cảm thấy chuyện vô cùng quỷ dị, phân công nhau tìm kiếm chung quanh, căn bản không tìm được bất kỳ người nào khả nghi ở gần đó.
Quay trở lại trong viện, Trần Tuyết nói: "Xem ra Hương Sơn sẽ không còn yên tĩnh như xưa rồi."
Trương Dương nói: "Tôi cũng muốn xem ai dám dỡ bỏ nơi này."
Trần Tuyết nói: "Anh không thể ở kinh thành cả đời được, công tác ở công tác sẽ ra sao?"
Trương Dương nói: "Tôi ở thêm mấy ngày, chờ sau khi giải quyết xong chuyện này rồi mới đi."
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ô tô, Trương Dương vốn cho rằng là đám người của ban di dời quay lại, nhưng ra cửa thì thấy lại là Từ Kiến Cơ và Hồng Nguyệt đến.
Từ Kiến Cơ cũng thấy hai chiếc xe bị thủng lốp đó, hắn ghé tới trước nhìn nhìn, nói với Trương Dương đang ra cửa đón: "Làm xong nhanh vậy à?"
Trương Dương nói: "Cám đám đui mù này không ngờ chạy tới đây đưa giấy thông tri cho tôi."
Từ Kiến Cơ nói: "Tôi sớm anh sẽ không kiềm chế được cơn tức cho nên đặc biệt tới xem thế nào, không ngờ nhanh như vậy đã xung đột với ban di dời rồi." Hắn nhìn thoáng qua hai chiếc xe này rồi nói: "Những cái này đều là chiến tích quang vinh của anh đấy à?"
Trương Dương nói: "Tôi có làm đâu, tôi chưa tới mức đi làm cái loại chuyện này."
Hồng Nguyệt là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Tuyết, nhìn thấy Trần Tuyết xinh đẹp như vậy, trong lòng không khỏi nghĩ nhiều, Trương Dương này đúng là hạng người một người phong lưu, mới làm giấy kết hôn với Sở Yên Nhiên xong đã đi thông đồng với một vị mỹ nữ khác rồi.
Tính tình của Trần Tuyết xưa nay quái gở, nhìn thấy người lại thì chỉ lạnh lùng nói một câu: "Trương Dương, anh tiếp khách đi nhé, tôi về trường."
Trương Dương gật đầu, cũng không tiễn.
Đợi cho sau khi Trần Tuyết rời đi rồi, Từ Kiến Cơ và Hồng Nguyệt hai người nhìn Trương Dương với ánh mắt là lạ.
Trương đại quan nhân cười nói: "Sao lại dùng loại ánh mắt này để nhìn tôi? Có chút không ổn."
Hồng Nguyệt nói: "Anh không phải đã đính hôn với Yên Nhiên rồi ư?"
Trương đại quan nhân nói: "Lại nghĩ đi đâu rồi phải không? Chẳng lẽ tôi đính hôn rồi thì ngay cả bạn khác giới cũng không được có à/ Nhị ca, Hồng Nguyệt quản lý anh nghiêm khắc tới mức đó cơ à?"
Hồng Nguyệt nói: "Con người của tôi chính là quá rộng lượng, cho nên nhị ca anh mới luôn khi dễ tôi."
Từ Kiến Cơ cười nói: "Sao lại kéo cả anh vào, huynh đệ, anh tốt với ai tôi không có ý kiến, đó chính là sinh hoạt cá nhân của anh, tôi tôn trọng."
Hồng Nguyệt gắt: "Hai người các anh giống hệt nhau."
Trương Dương nói: "Chuyện của hai vợ chồng anh chị đừng có kéo tôi vào, tôi tuyệt đối là điển phạm của nam nhân."
Từ Kiến Cơ nói: "Đừng tự sướng nữa, không sợ bị trẹo lưỡi à, đi, tìm chỗ nào đấy ăn cơm."
Trương Dương nói: "Ăn luôn ở đây đi, tôi mang theo đồ ăn về mà." Hắn khi từ bên ngoài về quả thực đã mua không ít đồ ăn.
Từ Kiến Cơ và Hồng Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, hai người đều bật cười.
Trương Dương nói: "Tôi sao thấy hai vợ chồng anh chị cười có chút không có hảo ý."
Từ Kiến Cơ nói: "Xem ra chúng ta tối nay đã quấy rồi một buổi tiệc trong ánh nến của người ta rồi."
Trương đại quan nhân cười nói: "Tiệc trong ánh nến cái gì, đừng có ở chỗ này nói bậy nsoi bạ nữa, tôi cũng không giấu gì hai người, gần đây tôi sẽ ở dây, tôi lo đám người của ban di dời đó nhân lúc tôi không chú ý, lại mang mấy cái xe ủi tới san bằng Hương Sơn biệt viện."
Từ Kiến Cơ nói với Hồng Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, em đi giúp làm đồ ăn đi."
Hồng Nguyệt biết hai huynh đệ bọn họ có chuyện muốn nói, Từ Kiến Cơ đây là cố ý đuổi mình đi, cô ta cười cười gật đầu: "Hai người nói chuyện đi, em đi nấu cơm."
Từ Kiến Cơ nói: "Sao? Chuyện nhà đã có kết quả gì chưa?"
Trương Dương nói: "Nào có dễ dàng như vậy, tôi tới tìm Triệu Nhu Đình rồi, cô ta cũng rất nhiệt tình, nhưng cuối cùng vẫn lực bất tòng tâm."
Từ Kiến Cơ nói: "Chuyện này tuy rằng là trong phạm vi quản hạt của Triệu Thiên Nhạc, nhưng hắn chắc không tiện lên tiếng."
Trương Dương nói: "Nhị ca à, việc này hình như không đơn giản."