Trương đại quan nhân nói: "Tôi vẫn tưởng rằng cô quan tâm tới tôi."
Trần Tuyết gật đầu nói: "Tôi trên đời này không có bằng hữu, nếu cố miễn cưỡng cho tôi một người thì anh có thể gắng gượng được coi là người đó, cho nên tôi khuyên anh hay là nghĩ nhiều tới sức khỏe đi, yêu ai cũng được, cưới ai cũng được, nhưng quan trọng nhất là cố mà sống, cổ độc trong người anh vô cùng phiền toái, nếu tiếp tục trì hoãn thì chỉ tổ càng lún càng sâu, cho nên anh hay là tập trung tinh lực vào mà tình cái người gieo cổ kia đi."
Trương đại quan nhân nói: "Không phải nói sinh tử ấn có thể mang tới tác dụng khởi tử hồi sinh ư? Ngay cả cô cũng không giúp được tôi à?"
Trần Tuyết nhìn vào hai mắt của Trương Dương, thật lâu sau mới lắc đầu nói: "Lực bất tòng tâm!"
Trương đại quan nhân đối với cái chết trước giờ vẫn nhìn rất nhạt, vốn hắn đã sớm chết ở triều Đại Tùy rồi, hiện giờ sống được ngày nào là lời ngày đó, nhưng thằng cha này hiện tại càng sống càng thú vị, hắn tuy rằng không sợ chết nhưng cũng không thể dễ dàng chết được, hắn nếu chết thì nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy sẽ ra sao? Cả những đứa con mà mình chưa gặp mặt nữa cũng sẽ ra sao? Là nam nhân thì phải có trách nhiệm chứ.
Phải có tình với thân nhân, phải có nghĩa với bạn bà, đây mới là Trương đại quan nhân, muốn người khác đối tốt với anh thì anh đầu tiên phải đối tốt với người ta đã, thật ra đây là một đạo lý rất đơn giản.
Thái độ của Trần Tuyết tuy rằng lãnh đạm, nhưng dưới đáy lòng cô ta rất quan tâm Trương Dương, cho dù cô ta không nói thì Trương Dương cũng có thể cảm nhận được.
Hương Sơn biệt viện ở trong cảm nhận của bọn họ có một vị trí vô cùng đặc thù, nơi này không chỉ là nơi Thiên Trì tiên sinh từng sống, cũng ghi lại rất nhiều kỷ niệm đẹp của Trương Dương, đương nhiên trong đây còn cất giấu rất nhiều bí mật không muốn ai biết.
Trương đại quan nhân tuyệt không cho phép người khác tùy tiện hủy đi nơi này, cho dù cái gọi là quy hoạch cũng không được. Điều đầu tiên Trương đại quan nhân phải làm là chứng thực chuyện này, hắn bảo Từ Kiến Cơ giúp kiểm chứng chuyện này.
Từ Kiến Cơ rất nhanh đã hỏi rõ chuyện này, hắn ở trong điện thoại nói với Trương Dương, Hương Sơn biệt viện quả thực bị xếp vào quy hoạch xây dựng thời kỳ hai của cảnh khu, thuộc phạm vi di dời, bởi vì thủ tục của biệt viện đầy đủ nên đến lúc đó chắc sẽ có được một khoản phí bồi thường rất lớn.
Trương đại quan nhân nghe nói thực sự có chuyện này thì không khỏi có chút tức giận: "Có lầm hay không đó, xếp cả Hương Sơn biệt viện vào phạm vi quy hoạch, vì sao không có ai thương lượng với tôi về chuyện này?"
Từ Kiến Cơ nói: "Chuyện này hình như là vừa mới được quyết định thôi, hơn nữa là thị lý vỗ bàn định án, không chỉ Hương Sơn biệt viện, kiến trúc gần một km chung quanh đó đều thuộc phạm vi di dời cả."
Trương đại quan nhân nói: "Một km chung quanh làm gì có kiến trúc nào khác, thế không phải nói rõ muốn dỡ bỏ riêng Hương Sơn biệt viện ư?"
Từ Kiến Cơ nói: "Loại chuyện này thật ra rất bình thường, chắc không phải đặc biệt nhằm vào anh đâu, anh nếu thật sự muốn giữ lại nơi đó thì chỉ cần nói một tiếng với mẹ nuôi anh là được, chỉ cần bà ta lên tiếng thì tôi xem ai dám dỡ nào!" Trong mắt Từ Kiến Cơ thì chuyện này không phức tạp như vậy, phương pháp giải quyết vấn đề cũng rất đơn giản.
Trương Dương nói: "Anh giúp tôi tìm hiểu xem rốt cuộc là thế nào, căn nhà này là Thiên Trì tiên sinh để lại cho tôi, tôi không thể để người ta tùy tiện hủy đi được."
Buông điện thoại, Trương đại quan nhân tới thư phòng tìm Trần Tuyết, nhìn thấy cô ta đang quét dọn vệ sinh ở bên trong, Trương Dương nói: "Tôi hỏi qua rồi, đúng là có người muốn dỡ nơi này."
Trần Tuyết nói: "Tiên sinh nếu còn sống thì nhất định không muốn để người ta dỡ bỏ nơi này."
Trương đại quan nhân gật đầu, những lời này của Trần Tuyết đã biểu lộ thái độ của cô ta.
Buổi trưa Hôm ấy, Trương đại quan nhân trở về khách sạn Tây Sơn, bởi vì sợ người nhà lo lắng, cho nên hắn không nói ra chuyện Trung kỉ ủy tới tìm hắn, chỉ nói ra ngoài làm chút việc công.
Sở Yên Nhiên nhìn thấy hắn trở về, chạy ra đón, cầm tay hắn nói: "Anh đi đâu thế? Buổi trưa không về ăn cơm cũng không nói một tiếng nào?"
Trương Dương thở dài nói: "Anh cũng đã được ăn cơm đâu."
Sở Yên Nhiên nói: "Có việc gì mà gấp đến độ cơm cũng không ăn thế."
Hai người vừa đi, Trương Dương vừa kể lại chuyện xảy ra, Sở Yên Nhiên sau khi nghe nói thì cũng không cảm thấy đây là chuyện lớn gì, trong chuyện này quan điểm của cô ta và Từ Kiến Cơ giống nhau: "Nói một tiếng với mẹ nuôi là xong, trạch viện của Thiên Trì tiên sinh có ý nghĩa là kỷ niệm, không phải bọn họ muốn dỡ là dỡ."
Tống Hoài Minh đang ở trong phòng khách nói chuyện phiếm với Margaret, lão thái thái hai ngày này vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười vui, Trương Dương đi tới chào hỏi họ, Sở Yên Nhiên thì đi vào phòng bếp nấu mỳ cho Trương Dương.
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh lão thái thái, Tống Hoài Minh nói: "Trương Dương, cậu về từ lúc nào thế?"
Trương Dương nói: "Vốn muốn về ngay, nhưng lại gặp chút chuyện." Hắn nói chuyện Hương Sơn biệt viện sắp bị di dời cho Tống Hoài Minh nghe.
Tống Hoài Minh tuy rằng không phải nhân sĩ của giới thư pháp, nhưng đối với đại danh của Thiên Trì tiên sinh thì cũng nghe tiếng đã lâu, y gật đầu: "Nếu trạch viện này là Thiên Trì tiên sinh tặng cho cậu, thì cậu phải giữ gìn nó, hay là trước tiên làm rõ tình huống đã, nếu thực sự là chuyện trong phạm vi quy hoạch của chính phủ thì cũng phải dỡ thôi, nhất định không thể ảnh hưởng tới xây dựng của quốc gia."
Trương Dương nói: "Hoang sơn dã lĩnh, có một khu vực đó chỉ có mỗi tòa trạch viện này, chính phủ quy hoạch chẳng lẽ đặc biệt nhằm vào Hương Sơn biệt viện ư?cháu thấy khẳng định là có người có ý đồ."
Margaret nói: "Không mà dỡ thì thôi, dù sao nhà cũng là của cậu, chẳng ai có quyền động tới nó cả."
Sở Yên Nhiên bưng bát mỳ trứng chim lên cho hắn, nói: "Trương Dương, anh ăn cơm đi."
Trương Dương đứng dậy đi ăn cơm, Sở Yên Nhiên nói tiếp chủ đề vừa rồi: "Thiên Trì tiên sinh là ngôi sao sáng của giới thư pháp, nhà cũ của ông ta theo lý thì không nên tùy tiện dỡ bỏ, có thể thương lượng một chút để làm nơi kỷ niệm hay không?"
Tống Hoài Minh nói: "Đúng vậy, có thể tiến hành phản ánh với bộ môn tương quan."
Margaret nói: "Ở nước Mỹ, tài sản cá nhân phải được bảo hộ, bọn họ trước khi tiến hành quy hoạch đầu tiên phải có được sự đồng ý của nghiệp chủ đã."
Sở Yên Nhiên cười nói: "Bà ngoại, ở đây không giống với nước Mỹ, tình hình trong nước cũng khác, bà không thể dùng tiêu chuẩn của bên kia áp đắt ở bên này được."
Margaret nói: "Tình hình trong nước tuy rằng khác, nhưng đạo lý thì đâu cũng phải vậy."
Tống Hoài Minh nhìn thấy lão thái thái chút mệt mỏi thì bảo con gái đưa bà ta về phòng nghỉ ngơi. Trương Dương ăn mỳ xong, quay trở lại ngồi xuống bên cạnh Tống Hoài Minh, nhìn thấy chung quanh không có ai thì mới thấp giọng nói với Tống Hoài Minh: "Chú Tống, buổi sáng hôm nay Trung kỉ ủy tới tìm cháu."