Thật ra Tống Hoài Minh cũng có mục đích giống như Văn Quốc Quyền, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng đối với Văn Quốc Quyền, y cũng không tiện nói thẳng cái nhìn của mình, hiện tại Văn Quốc Quyền đã nói ra khuyết điểm của Văn Hạo Nam, Tống Hoài Minh vẫn không tiện ngắt lời, dù sao thị phji của con cái nhà người ta, người bên ngoài không thích hợp phát biểu ý kiến.
Văn Quốc Quyền nói: "Hoài Minh, chúng ta không chỉ là bằng hữu mà còn là người một nhà, cho nên tôi và anh khi nói chuyện cũng không cần bảo lưu quá mức." Lời nói của Văn Quốc Quyền đã truyền tới cho Tống Hoài Minh một tin tức, mình đã rất chân thành rồi, nếu nói không bảo lưu chút nào thì Tống Hoài Minh cũng không tin, Văn Quốc Quyền nói chuyện vẫn luôn vô cùng chính xác.
Tống Hoài Minh nói." Nhiệt tình công tác c Hạo Nam rất cao, cũng có năng lực?"
Văn Quốc Quyền nói."Con của tôi thế nào, tôi hiểu rõ, lúc trước nó tới Bắc Cảng đã giương cung bạt kiếm với Trương Dương, đứa nhỏ này làm việc chỉ nghĩ tới mình, rất ít nghĩ tới người khác, đều do tôi công tác quá bận rộn, mà lơ là giáo dục đối với nó."
Tống Hoài Minh mỉm cười nói: "Người trẻ tuổi làm việc không thể chu đáo được, nếu bọn họ chuyện gì cũng cân nhắc chu đáo, như vậy đám người chúng ta đã nên rút lui khỏi vị trí lãnh đạo từ lâu rồi, nhường lại cơ hội cho đám tiểu tử đầy tinh lực này có phải là tốt hơn không."
Văn Quốc Quyền cười ha ha, cầm chén trà lên một ngụm, gián đoạn rất thích hợp, vừa hay chuyển sang đề tài kết tiếp. y nói khẽ: "Bắc Cảng bởi vì thiên tai lần này mà gặp phải tổn thất thảm trọng, nhằm vào tình huống trước mắt, nội bộ chúng tôi đã mở mấy cuộc họp, cũng đề ra phương án trợ cấp của quốc gia, phương án cụ thể rất nhanh sẽ được đưa đến chỗ anh, anh xem kỹ xem, có chỗ nào thiếu xót thì có thể đề suất rồi chúng ta cùng nhau thương thảo."
Tống Hoài Minh nói: "Cám ơn lãnh đạo các cấp đã chú ý tới Bắc Cảng."
Văn Quốc Quyền nói: "Hoài Minh, vấn đề của Bắc Cảng không chỉ là thiên tai thôi đúng không? Trong tai nạn Lần này, Bắc Cảng đã tổn thất một vị bí thư thị ủy, một vị phó bí thư thị ủy, một vị tiền cục trưởng công an, còn hình như cả một cục trưởng phân cục nào nữa."
Từ trong những lời này của Văn Quốc Quyền Tống Hoài Minh đã nhận thấy được y tìm hiểu vô cùng thấu triệt chuyện xảy ra ở Bắc Cảng, cho nên Tống Hoài Minh không hề giấu diếm mà nói khẽ: "Tình huống Trước mắt đã được điều tra rõ trên cơ bản rồi, đồng chí Cung Kì Vĩ hy sinh là do một cuộc tai nạn giao thông được chế tạo, Viên Hiếu Công thì chết vì bị giết, về phần Hạng Thành đã được chứng minh là tự sát."
Văn Quốc Quyền vẻ mặt vẫn thản nhiên: "Lúc trước anh phái Cung Kì Vĩ tới Bắc Cảng, mục đích chính là để Bắc Cảng thay đổi, điều tra vấn đề tồn tại ở Bắc Cảng ư?"
Tống Hoài Minh gật đầu: "Phó thủ tướng Văn, Hạng Thành tự sát để che giấu sự thật phạm tội của ai đó, tôi có thể kết luận, ở sau lưng Hạng Thành nhất định còn có người chống lưng."
Văn Quốc Quyền nói: "Đối với một người sinh bệnh nặng, điều tốt nhất nên làm chính là trị cả gốc lẫn ngọn, nhưng khi bệnh tình hung mãnh thì lại không thể lại không thể hạ thuốc mạnh, bác sĩ cao minh trước tiên sẽ ổn định bệnh tình, củng cố căn nguyên đã."
Tống Hoài Minh đương nhiên minh bạch ý tứ của Văn Quốc Quyền, y nói khẽ: "Thật ra tôi không hề chuẩn bị kê đơn thuốc mạnh, nhưng khi tôi còn chưa có động tác th đã bị người ta cảm nhận được, cho nên mới tạo thành cục diện trước mắt, trong chuyện của Bắc Cảng tôi có trách nhiệm không thể trốn tránh."
Văn Quốc Quyền nói: "trên Quan trường trước giờ không có tướng quân thường thắng, tôi cũng từng có sai lầm, tôi cũng từng gặp trắc trở, vì sao những đảng viên chúng ta lại cứ quen cường điệu tín niệm, bởi vì chỉ có tín niệm kiên định mới có thể giúp sức cho chúng ta tiếp tục đi tiếp, có chí thì nên, dũng cảm tiến tới!"
Tống Hoài Minh nói: "Chuyện của Bắc Cảng đã gay ra chấn động rất lớn đối với tôi, cho tới bây giờ, tôi mỗi khi nhớ tới đồng chí Kì Vĩ hy sinh thì trong lòng áy náy không thôi, nếu tôi trên chính sách của Bắc Cảng làm uyển chuyển hơn một chút thì có lẽ sẽ không tạo thành hậu quả thảm thống như vậy."
Văn Quốc Quyền nói: "Rất nhiều người cho rằng, hiện tại là thời niên đại, thực hiện sự nghiệp của chúng ta thì không cần đổ máu không cần hy sinh." y lắc đầu: "Bất kỳ thời đại nào cũng vậy, mâu thuẫn giữa công và tư, thiện và ác là vĩnh viễn không thể điều hòa, để duy hộ công lý và chính nghĩa, hy sinh là không thể tránh được, chúng ta bất kỳ lúc nào cũng không thể buông lỏng lòng cảnh giác." Y buông chén trà trong tay xuống: "Hoài Minh, theo tôi thấy việc cấp bách của Bắc Cảng là ổn định trật tự xã hội, căn bản của nó chính là ổn định ban lãnh đạo, khiến người dân an tâm."
Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Tôi đang tận sức làm vậy, có điều trước mắt ban lãnh đạo Bắc Cảng không phải là ban lãnh đạo mà tôi hài lòng nhất, chờ qua giai đoạn này rồi tôi sẽ tiến hành điều chỉnh."
Văn Quốc Quyền nói: "Sang năm là nhiệm kỳ mới của chính phủ các cấp rồi, các lãnh đạo đều rất chú ý tới biểu hiện của Bình Hải nơi anh." Những lời này là mang theo một ám chỉ rất quan trọng cho Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh nói: "Tôi ở Bình Hải công tác làm vẫn chưa đủ tốt, thật sự là thẹn với sự tín nhiệm của các lãnh đạo đối với tôi."
Văn Quốc Quyền nói: "Một người đầu óc tỉnh táo, một người có thể đánh giá chính xác bản thân mình, bất kể bất kể trên cương vị bất kỳ nào cũng sẽ làm ra được thành tích rất tốt."
Lúc này Trương Dương và Sở Yên Nhiên đang ở trong phòng của Từ Lập Hoa, Từ Lập Hoa đưa một chiếc nhẫn bằng ngọc bích cho Sở Yên Nhiên, bà ta nói khẽ: "Yên Nhiên à, con và thằng ba đã làm giấy kết hôn, thì cũng thành con dâu của mẹ rồi, chiếc nhẫn này là lúc trước mẹ đẻ của mẹ cho mẹ làm hồi môn, mẹ được gả cho Trương gia, cha của thằng ba lại mất sớm, từ sau khi ông ấy chết, mẹ cất chiếc nhẫn này đi, tuy rằng không phải là quý giá gì, nhưng cũng đại biểu cho tâm ý của mẹ."
Sở Yên Nhiên gật đầu, cung kính nhận lấy rồi nói khẽ: "Cám ơn... Cô."
Trương đại quan nhân nói: "Còn gọi cô nữa à, mau gọi là mẹ như anh đi."
Từ Lập Hoa cười nói: "Gọi gì cũng được, tóm lại Yên Nhiên là vợ của con, trong lòng mẹ thực sự rất vui vẻ." bà ta lại lấy ra một chuỗi phật châu rồi đeo cho Trương Dương: "Chuỗi phật châu này là cha con năm đó đeo, ông ấy cả đời không làm được gì, chết lại quá sớm, không để lại được cái gì cho con, mẹ đưa con chuỗi phật châu này, gì sao cũng phải cho con trai thứ gì đó chứ."
Trương Dương nhìn chuỗi phật châu này, phát hiện chuỗi phật châu này chạm trổ không ngờ là nhất lưu, mười tám đầu La Hán thần thái khác nhau, trông rất sống động, dung mạo râu tóc đều hiện rõ, cho dù là ở thời hiện tại cũng được tính là tinh phẩm nhất lưu. Ngẫm lại với cái tính tình của ông già mình năm đó, con chưa biết là chuỗi phật châu này kiếm từ đâu ra, có điều Trương Giải Phóng thấy ông già chết cũng lâu rồi, thôi đừng nghĩ xấu về ông ý nữa làm gì, cũng nên giữ lại chút cung kính đối với trưởng bối, Trương Dương nói: "Cám ơn mẹ!"