Liễu Đan Thần nói: "Hiểu cái gì?"
Hắc Quả Phụ nói: "Luận tới ngộ tính thì chị quả thật không bằng em, thằng ôn này rất khó đối phó, cho dù chị hạ cổ đối với hắn cũng chưa chắc có thể được như mong muốn, nhưng em còn tuổi nhỏ, lại chưa từng hưởng tư vị nam nữ hoan ái không ngờ lại có thể làm được."
Liễu Đan Thần nói: "Em sở dĩ làm việc này chỉ là vì cứu sư phụ."
Hắc Quả Phụ nói: "Thật ra chúng ta đều nghĩ giống nhau. Môn phái của chúng ta chú ý hai chữ vong tình, nếu động tình thì tất nhiên sẽ bị tình vây khốn."
Liễu Đan Thần nói: "Sư tỷ có ý gì, em không rõ?"
Hắc Quả Phụ cười nói: "Không có ý gì, chỉ em một chút thôi." Cô ta nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trương Dương: "Ý chí lực của hắn rất mạnh, hơn nữa nội lực thâm hậu, muốn hoàn toàn khống chế hắn thì phải tiến hành chủng lô chi thuật thật sớm."
Trên mặt Liễu Đan Thần lóe lên một tia không vui: "Nên làm như thế nào không cần chị dạy em."
Hắc Quả Phụ nói: "Sư muội nếu không đành lòng thì hay là để chị đi!" Cô ta bước tới gần Trương Dương, trong tay thanh mang thanh mang, chính là hai cương châm màu xanh thẫm. Ra tay như tia chớp, đột nhiên đâm vào đỉnh đầu Trương Dương.
Cô ta ra tay tuy rằng rất nhanh, nhưng Liễu Đan Thần so với cô ta còn nhanh hơn, ngón tay giống như hoa lan trong gió, tư thái mạn diệu, nhưng tốc độ kinh người, phất tới mạch của Hắc Quả Phụ, bức Hắc Quả Phụ không thể không rụt tay về.
Liễu Đan Thần tức giận nói: "Sư tỷ! chị chẳng lẽ không hiểu rõ quy củ của bổn môn ư, hắn là chung ngẫu của em, không cần chị nhúng tay vào!"
Hắc Quả Phụ cười nói: "Muội tử, em nghiêm túc vậy? Chị chỉ đùa với em một chút thôi, quy củ trong môn chị đương nhiên biết, nhưng nội lực của nội lực cực kỳ cường đại, nếu em không kịp thời thôi chung thì chỉ sợ hắn sẽ khắc chế được cổ độc, như vậy em chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ ư?"
Liễu Đan Thần nói: "Nên làm như thế nào là chuyện của em, sư tỷ không cần bận tâm."
Hắc Quả Phụ thở dài: "Muội tử, em luôn không biết tốt xấu là như thế này, trên đời này trừ sư phụ ra, người vhij quan tâm nhất chỉ có em, vì sao em luôn tràn ngập địch ý đối với chị?"
Liễu Đan Thần nói: "Em chưa bao giờ có địch ý đối với chị, chỉ hy vọng chị đừng can thiệp vào chuyện của em." Ánh mắt Của cô ta dừng lại trên mặt Trương Dương trong chốc lát rồi nói khẽ: "Em muốn dẫn hắn rời khỏi nơi này."
Hắc Quả Phụ xoay người, phong tư yểu điệu nói: "Cứ tự nhiên, Tự nhiên muốn làm gì cũng được!"
Liễu Đan Thần tiến lên đỡ Trương Dương, trong hai mắt của Hắc Quả Phụ bỗng nhiên hiện lên hàn quang, cô ta nói khẽ: "Chị giúp em đưa hắn về." Bước lên một bước thì bỗng nhiên thân hình của cô ta khởi động như quỷ mị, trong tay hơn mười cây châm lông trâu màu đỏ nhanh như tia chớp bắn về phía Liễu Đan Thần, Liễu Đan Thần không ngờ không ngờ lại đột nhiên đánh lén cô ta, huống chi khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, khi phát hiện cô ta động thủ, muốn tránh né cũng không còn kịp rồi, có sấy cây châm lông trâu đâm vào lưng cô ta. Còn lại thì tất cả cắm vào trong cơ thể Trương Dương. Liễu Đan Thần bắn ra một viên đạn màu hồng về phía sau, viên đạn nổ mạnh trước mặt Hắc Quả Phụ, sương khói màu đỏ tỏa ra, Liễu Đan Thần đã mang tâm tư lưỡng bại câu thương, nhưng Hắc Quả Phụ đã sớm đoán dưới chậu thủ của cô ta, trước khi viên đạn nổ mạnh đã lui ra tới ngoài cửa lớn, cười nói: "Muội tử, nơi này tạm thời để lại cho hai người, lát nữa chị sẽ giúp thu dọn."
Liễu Đan Thần còn muốn đuổi theo ra, nhưng bỗng nhiên cảm giác sáu dây sợ nóng rực phía sau lưng nhanh chóng tụ lên xương sống của mình. Mặt Liễu Đan Thần biến sắc, cô ta không dám vọng động, khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng từ trong hộp châm lấy ra kim châm, phân ra ba cây đâm vào đỉnh đầu của mình.
Trương đại quan nhân đang ngủ say lúc này hai mắt khẽ nhúc nhích, hai mắt đột nhiên mở ra, bên trong đầy tơ máu, thoạt nhìn cực kỳ làm cho người ta sợ hãi, trong đầu Trương đại quan nhân là một mảng hỗn độn, hắn tựa hồ nghe tựa hồ thấy tiếng thở dốc của nữ tử, trong tầm nhìn mông lung, xuất hiện một nữ nhân cả người lòa lồ, tư thái trêu người, hết sức mị hoặc. Trương đại quan nhân lúc này thần chí mơ hồ, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, huyết mạch sôi sục, hắn giống như dã thú lao về phía đối phương.
Sáng sớm luôn tới trong bất tri bất giác, Trương đại quan nhân cảm thấy đau đầu như muốn nứt ra, mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, đắp chân mỏng, nhìn thấy mình trần truồng, Trương đại quan nhân rùng mình sợ hãi, hắn dụi dụi mắt, thật sự không nhớ nổi chi tiết phát sinh tối hôm qua.
Lúc này cửa phòng vang khẽ, Hắc Quả Phụ mặc áo ngủ tơ lụa màu đỏ lả lướt bước vào, đi mỗi một bước mông lại rung động như sóng, nhìn thấy Trương Dương, ánh mắt lập tức trở nên quyến rũ và ôn nhu, nũng nịu nói: "Anh tỉnh rồi à?"
Trương đại quan nhân tim đập bịch bịch, mình ở trong nhà Hắc Quả Phụ, không chỉ như thế, còn ở trên giường của cô ta, tối hôm qua. Hắn lờ mờ nhớ lại mình triền miên trong lửa nóng, tiếng thở dốc và rên rỉ vang vọng bên tai. Nhìn Hắc Quả Phụ mặt đỏ bừng, mắt đẹp dầy xuân sắc, tim Trương đại quan nhân lập tức trầm, lần này đi đái rồi, tối hôm qua mình cổ độc phát tác, bị mất bản tính, chẳng lẽ đã phang Hắc Quả Phụ, Trương đại quan nhân rất nhanh đưa ra một đáp án khẳng định, có điều thằng cha này vẫn không muốn thừa nhận hiện thực này, nói khẽ: "Tôi sao lại ở đây."
Hắc Quả Phụ tới bên giường, hai đầu gối bò trên giường, vươn tay ra vô cùng thân thiết chỉ vào chóp mũi của Trương Dương: "Đáng ghét, anh còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa à? Anh thô lỗ lắm." Mặt càng đỏ hơn, sau đó thì cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng trước giờ chưa từng có: "Dày vò người ta cả một đêm. Có điều..em thích.."
Trương đại quan nhân trợn trừng mắt, mẹ tôi ơi, hỏng rồi, mình ngủ với nữ nhân của Tiết Thế Luân, Tiết Vĩ Đồng bảo mình tới điều tra tình huống, thi triển mỹ nam kế, chứ cũng không định để hắn thi triển công phu trên giường với Hắc Quả Phụ, giờ nên làm thế nào cho phải đây? Trương đại quan nhân tâm loạn như ma.
Hắc Quả Phụ cầm thuốc lá ở bên cạnh lên, rút ra một điếu rồi châm, mắt đẹp lưu luyến trên mặt Trương Dương, nói khẽ: "Anh đừng lo, em không bắt anh chịu trách nhiệm đâu."
Trương đại quan nhân lúng túng nói: "Quần áo của tôi đâu?"
Hắc Quả Phụ nói: "Tất cả đều bị anh xé rách rồi, cái váy đó của em đắt lắm, anh phải đền cho em."
Trương đại quan nhân từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ xấu hổ như lúc này, hắn ho khan: "Giúp tôi tìm cái gì để mặc đi."
Hắc Quả Phụ đứng dậy đi về phía phòng để quần áo, từ bên trong lấy ra bộ quần áo Trương Dương Trương Dương, còn không quen nói rõ một câu: "Dáng người của hắn và anh giống nhau, anh mặc chắc vừa."
Trương đại quan nhân lúc này hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào, hắn cả đời này chưa bao giờ làm chuyện đuối lý như vậy, ngủ với nữ nhân của người ta, bây giờ còn còn mặc quần áo của người ta, mà còn trào phúng hắn là, nguyên nhân của chuyện này là Tiết Vĩ Đồng. Hắn thấy Hắc Quả Phụ không có ý rời đi, ho khan một tiếng: "À, cô có phải nên tránh đi một chút không?"
Hắc Quả Phụ trợn mắt lườm hắn nói: "Đáng ghét, có chỗ nào của anh mà em chưa nhìn đâu?"
Trương đại quan nhân thực sự có chút không nhịn được: "À... tôi muốn một mình bình tĩnh lại."
Hắc Quả Phụ lúc này mới đứng dậy đi.
Sau khi Cửa phòng đóng lại, Trương đại quan nhân dùng tốc độ kinh người mặc quần áo vào, thằng cha này nhìn nhìn lên giường, nhìn thấy trên đệm vẫn còn những dấu vết loang lổ, kinh nghiệm của thằng cha này phong phú cỡ nào chứ, vừa nhìn đã có thể tưởng tượng tình hình chiến đấu tối hôm qua kịch liệt cỡ nào, khiến hắn kinh ngạc là trên giường này không ngờ còn có điểm đỏ, chẳng lẽ Hắc Quả Phụ vẫn còn trình? Cái này không, cô ta và Tiết Thế Luân dây dưa lâu như vậy, theo lý thì không thể!
Trương đại quan nhân lòng đầy tâm tư mặc quần áo đi ra cửa, thằng cha này hiện tại giống như trộm vậy, liếc mắt nhìn xung quanh, xác định trong phòng không có người khác thì lúc này mới ra phòng khách, giọng nói của Hắc Quả Phụ từ trong nhà ăn truyền đến: "Trương Dương, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, tới đây ăn cơm đi."
Trương đại quan nhân hiện tại thật sự là không có tâm tình nào mà đi ăn cơm, nhưng chuyện tối hôm qua hắn thật sự là không rõ, tới bếp, nhìn thấy bữa sáng Hắc Quả Phụ đã làm xong cho hắn, không ngờ cô ta cũng biết săn sóc người khác thế này.
Trương đại quan nhân ăn hai cái bánh bao, uống cốc sữa rồi cuối cùng không nhịn được nói: "Chuyện Tối hôm qua tôi không nhớ rõ."
Hắc Quả Phụ nói: "Ăn xong rồi thì không trả tiền phải không?"
Trương đại quan nhân bị cô ta nói cho ngây ra.
Hắc Quả Phụ nhẹ giọng bật cười, vẻ mặt thẹn thùng nói: "Anh thô lỗ lắm, người của người ta vẫn còn đau này, anh mạnh bạo quá, không biết ôn nhu gì cả."