người vây xem ở nghe nói bọn họ muốn dùng phương thức tính giờ để phân thắng bại, đa số mọi người đều cảm thấy thất vọng, dù sao tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy cảnh tranh đấu kịch liệt và kích thích, có điều trận đấu này là giữa Trương Dương và Hắc Quả Phụ, chọn dùng phương thức đấu nào thì tất nhiên cũng phải do người ta định đoạt, đám quần chúng này không có quyền lên tiếng.
Từ Kiến Cơ nghe nói là thi tính giờ thì cũng thầm bội phục đầu óc của Trương Dương, tuy rằng hắn cho rằng Trương Dương vẫn nhất định sẽ thất bại, nhưng thua là như thế này hình như là so với đối kháng trực tiếp thì vẫn đỡ hơn.
Từ Kiến Cơ thấp giọng nói với Trương Dương: "Cứ cách một đoạn đường đều có nhân viên giám thị trận đấu, thật ra cửu khúc loạn lưu cũng không có đường tắt nào khác để đi, chỉ có một đường thôi."
Trương Dương gật đầu, nhìn thoáng qua bản đồ mà Từ Kiến Cơ đưa ra cho hắn, thấp giọng hỏi một câu: "Cậu chỉ cần nói cho tôi biết chỗ nào không có nhân viên giám thị là được?"
Từ Kiến Cơ ngây ra một thoáng, chỉ chỉ vào đoạn đường ngang giữa sườn núi: "Vượt qua chỗ này, ở khúc cua thứ tư sẽ có một đường thẳng, đoạn này không có nhân viên giám thị, có điều cũng không có đường khác để đi, hai bên tất cả là đá núi."
Từ Kiến Cơ hiển nhiên hiểu lầm ý tứ của Trương Dương.
Trương đại quan nhân nheo mắt lại rồi nói: "Tốt!" Hắn lái xe tới điểm xuất phát, Hắc Quả Phụ tới trước xe hắn, cười cười với hắn.
Trương đại quan nhân hạ cửa kính xe xuống rồi nói: "Tôi thấy sắc trời tối nay không tốt, lát nữa nếu mưa to thì thành tích của cô chẳng phải là sẽ phải chịu ảnh hưởng ư?"
Hắc Quả Phụ nói: "Cho dù trời sụp đất nứt thì tôi cũng sẽ không oán trời trách đất, nếu lão thiên gia muốn giúp anh thì tôi nguyện chịu thua."
Trương đại quan nhân mỉm cười, cao giọng nói: "Tôi đi trước một bước nhé."
Hai nữ lang yêu diễm đi tới phía trước Bugatti Veyron, ánh mắt mê ly của hai người lượn lờ trên người Trương Dương, sau đó hai người trong tiếng hoan hô của mọi người vung hai lá cờ nhỏ màu xanh.
Trương đại quan nhân giậm ga phóng xuyên qua giữa hai người, ô tô bốc khóc mù mịt, cũng thổi bay váy trắng của hai người, mọi người vây xem đồng thanh hoan hô.
Nhưng tiếng hoan hô không tiếp tục được lâu, Trương Dương vừa mới lái đi thì mọi người cũng đã nhìn ra kỹ thuật lái xe của thằng cha này rất bình thường, quả thực cực kỳ bình thường, thị lực của mọi người chỉ có thể hướng tới được ngã rẻ thứ nhất, Trương đại quan nhân không chọn dùng kỹ thuật drift mà là giảm tốc độ rồi đi qua
Hiện trường bộc phát ra một trận cười vang, Hắc Quả Phụ cũng phác ra một nụ cười khinh thường. Trình độ lái xe như vậy căn bản vẫn chưa nhập môn.
Viên Tân Dân nhắm hai mắt lại rồi uể oải kêu lên: "Thảm rồi!"
Từ Kiến Quốc cũng thở dài theo: "Tôi đã sớm nói rồi, biết rõ trình độ không ra gì mà cứ đòi đấu với người ta, phùng má giả làm người mập, rõ ràng là tặng lễ cho người ta mà."
Viên Tân Dân nghe hắn nói như vậy thì đầu óc xoay vừa chuyển r hạ giọng nói: "Kiến Quốc, anh nói anh Trương chắc không phải thông đồng với Hắc Quả Phụ, hai người diễn trò lừa chiếc xe này của Tiết gia chứ?"
Từ Kiến Quốc tức giận trừng mắt lườm hắn một cái: "Đầu óc anh có phải bị đổ nước hay không? Anh Trương và Tiết gia là huynh muội kết bái, anh ta là người rất nghĩa khí!"
Viên Tân Dân nói: "Sớm biết rằng trình độ của anh ta như vậy thì thà để tôi lái thay anh ta cho rồi."
Trương đại quan nhân lái xe càng lúc càng chậm, cũng không phải là chiếc xe này quý, cũng không phải là hắn sợ xước xe, với quan hệ của hắn và Tiết Vĩ Đồng, cho dù khiến chiếc xe này biến thành sắt vụn thì Tiết Vĩ Đồng cũng sẽ không có nửa câu oán hận. Mà là kỹ thuật điều khiển của Trương đại quan nhân thực sự không tới trình độ đó, cửu khúc loạn lưu danh bất hư truyền, liên tục ngoặt, cho dù là lái xe chuyên nghiệp cũng phải cẩn thận ứng phó, càng không cần phải nói tới loại trẻ con chưa được huấn luyện đặc biệt như Trương Dương.
Rất nhiều người bàng quan đều chán chả buồn xem, Trần An Bang khinh thường nói một câu: "Không biết tự lượng sức mình!"với trình độ như Trương Dương, đừng nói là Hắc Quả Phụ, một lái xe bất kỳ ở hiện tường đều có thể thắng hắn.
Trương đại quan nhân chậm rãi đi qua đoạn cua thứ tư, lái vào trong sơn đạo hai mặt đều là vách đá, chung quanh quả nhiên không có ai, Trương đại quan nhân đỗ xe lại đó, đi ra sau vài bước, bay lên không rồi dọc theo vách đá trèo lên, vận đủ nội lực, một quyền đánh vỡ vách đá bên phải, chỉ nghe ầm mộtiếng, vách đá nứt ra một cái khe, sau đó lấy chỗ bị Trương Dương đấm làm trung tâm rồi nứt ra như mạng nhện, đá rơi xuống như mưa, Trương đại quan nhân mượn lực phản chấn bay về phía bên trái, lại đá một cước, thằng cha này từ sau khi tu luyện đại thừa quyết, công lực tiến triển cực nhanh, khai sơn liệt thạch với hắn mà nói thì quả thực là dễ như trở bàn tay. Trong nhất thời đá núi rơi rào rào, trong thoáng chốc không ngờ đã chặn sơn đạo phía sau xe Bugatti, hình thành một bức tường đá cao ba thước dày năm thước.
Trương đại quan nhân sớm đã tính kế, hắn vẫn có chút tự hiểu lấy mình, chỉ bằng trình độ lái xe của mình khẳng định không thắng được Hắc Quả Phụ, nếu là đọ thời gian, mặc kệ lão tử đi mấy bao lâu, chỉ cần cô đi lâu hơn tôi là tôi thắng.
Hắn hao phí công lực dựng lên bức tương thiên nhiên, trừ phi xe thể thao của người khác mọc cánh, nếu không thì không ai có thể đi hết được.
Trương đại quan nhân sau khi hoàn thành hành động vĩ đại này thì một lần nữa lên xe Bugatti Veyron của hắn, không nhanh không chậm lái tới đoạn cua kế tiếp, Trương đại quan nhân hoàn thành toàn bộ quá trình tổng cộng mất 23 phút, 56 giây, so với kỷ lục 11 phút 12 giây của Hắc Quả Phụ trước đây thì kém còn hơn một nửa, nhưng thằng cha này dù sao cũng bình an chạy hết toàn bộ quá trình, không đợi hắn trở lại điểm xuất phát thì đã có người thông báo thể núi ở đường đua phát sinh lở đất.
Mặt Hắc Quả Phụ giống như được phủ lên một tầng sương, mắt thấy chiếc Bugatti Veyron đó giống như ốc sên chậm rãi lái tới bên cạnh mình, Trương đại quan nhân từ trong xe bước xuống, đường đua trong khoảng thời gian ngắn không thể thông xe được, cho nên trận đấu hôm nay hắn đã đứng ở thế bất bại.
Hiện trường không ai hoan hô vì hắn, biểu hiện sứt sẹo thằng cha này quả thực không xứng được người khác hoan hô, nhưng mỗi người đều không thể không bội phục vận khí của thằng cha này thật sự là quá tốt, sao hắn vừa chạy xong thì đường xảy ra lở núi, lão thiên gia quả nhiên là đứng ở bên hắn ư?
Nhìn khuôn mặt vô tâm vô phế của Trương đại quan nhân, Hắc Quả Phụ tức giận đến nỗi mặt trắng bệch, lúc này mới nhớ tới câu Trương Dương hỏi cô ta lúc trước, chẳng lẽ thằng cha này thực sự có tài tiên tri? Hắn sao biết sẽ có chuyện phát sinh? Hắc Quả Phụ trách oan Trương Dương rồi, câu trời sụp đất nứt vừa rồi rõ ràng là chính cô ta nói.
Trương đại quan nhân cười nói: "Nhờ câu cát ngôn của cô, quả nhiên trời sụp đất nứt, cũng may lúc núi lở không chạm vào tôi, lão thiên gia quả nhiên đứng ở bên tôi."
Người đi tra tình huống đường đã trở lại, mấy người tổ chức của hiện trường thương lượng một chút rồi lập tức tuyên bố, xét thấy tối nay đột nhiên xảy ra sự kiện núi lở, đường đua bị bịt, không thể tiến hành bất kỳ trận đấu nào nữa, tất cả những trận đấu đã định ra trước đó toàn bộ bị hủy bỏ.
Trương đại quan nhân nhìn Hắc Quả Phụ rồi nói: "Cô nguyện chịu thua chưa?"
Hắc Quả Phụ lúc này không ngờ bật cười, ngay cả Trương đại quan nhân cũng không thể không bội phục cô ta, tâm thái của cô gái này quả thực là quá tốt.
Trương đại quan nhân nói: "Cô nếu cảm thấy bất công thì chúng ta có thể hẹn ngày khác!"
Hắc Quả Phụ nói: "Tôi là người đã nói là làm, cho dù xảy ra chuyện gì thì tôi hôm nay cũng không thắng được anh, xe là của anh, người cũng là của anh." Hướng vẫy vẫy tay với Từ Kiến Quốc.