Trương Dương cười nói: "Không vội, em cứ từ từ mà nghĩ. Có muốn anh giúp em ôn tập quá trình vừa rồi một chút không?"
Kiều Mộng Viện vội vàng xua tay: "Đừng!"
Trương Dương cười ha ha.
Kiều Mộng Viện lúc này mới nghĩ ra: "Đúng rồi, em nghe nói Yên Nhiên gần đây sẽ về nước."
Trương đại quan nhân gật đầu: "Không sai, cô ta sắp tới sẽ về, có thể là trong hai ngày nữa."
Kiều Mộng Viện nói: "Có muốn nói chuyện tử tế với cô ta không?"
Trương Dương nhìn mắt đẹp của Kiều Mộng Viện, tâm tư của nữ hài tử không phải dễ nắm bắt, tuy rằng một đám hồng nhan tri kỷ này của mình đều biểu hiện vẻ rộng rãi phi thường lớn, nhưng trong lòng họ rốt cuộc nghĩ gì thì vẫn rất khó nói, dù sao ở thời đại hiện tại, không có ai rộng lượng tới mức nguyện ý chia xẻ tình cảm với người khác, Trương Dương nói: "Để sau hẵng tính."
Kiều Mộng Viện nói: "Thật ra hai người không nên chia tay."
Trương Dương nói: "Trong lòng em thực sự có thể để anh có nữ nhân khác ư?"
Kiều Mộng Viện mím môi, nói khẽ: "Em có lựa chọn khác ư?"
Trương Dương nói: "Gì cơ, anh nghe không rõ?"
Kiều Mộng Viện nói ": Cho dù anh là cây của cải hoa tâm, cho dù anh có nhiều tật xấu như vậy, nhưng đem anh ra so sánh với người khác thì cuối cùng anh vẫn luôn thắng, cho nên em cuối cùng không thể không lựa chọn chịu đựng khuyết điểm của anh, em nghĩ người khác cũng giống em."
Trương đại quan nhân nói: "Mộng Viện, anh thực sự không nghe ra em là đang mắng anh hay là đang khen anh."
Kiều Mộng Viện mỉm cười đứng dậy: "Anh muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế, có điều hiện tại em bắt đầu có chút tin, anh đại khái thật sự là từ cổ đại đến!"
Trương đại quan nhân nhìn bóng dáng thướt tha nhiều vẻ của Kiều Mộng Viện, khóe môi lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Sau khi phát sinh sóng thần ở Bắc Cảng, các giới của xã hội đều biểu hiện ra sự chú ý mãnh liệt tới việc này, ở các nơi đều tích cực quyên tiền quyên vật, La Tuệ Ninh sau khi biết được việc này thì phát động quan hệ của bà ta, lấy danh nghĩa quỹ của Thiên Trì tiên sinh và hội chữ thập đỏ cùng nhau chuẩn bị một hồi bán đấu giá chẩn tai, xác định vào cuối tuần đầu tiên sau khi sóng thần phát sinh, tiệc cứu trợ thiên tai lần này đặc biệt mời không ít nhân vật nổi tiếng của kinh thành.
Hoạt động từ thiện lần này gắn liền chặt chẽ với Bắc Cảng, phía Bắc Cảng theo lý thì nên phối hợp, sau khi trải qua bàn bạc thì Cung Hoàn Sơn vừa mới đi lên vị trí người đứng đầu Bắc Cảng và cục trưởng dân chính thành phố Bắc Cảng Khưu Nguyệt Minh, bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương cùng nhau tới kinh thành tham gia tiệc tối từ thiện này.
Nếu đơn thuần là tính chất phương, Trương Dương cũng không muốn đi, nhưng lần này người tổ chức tiệc tối là mẹ nuôi La Tuệ Ninh của hắn, về tình về lý thì Trương đại quan nhân đều phải tự mình tới kinh thành một chuyến.
Trương Dương cảm thấy biến hóa chung quanh phát sinh chung quanh, hiện tại rất nhiều người nhìn thấy mình đều biểu hiện ra vẻ vô cùng khách khí, ví dụ như cục trưởng dân chính Khưu Nguyệt Minh, nhìn thấy mình thì cười nịnh bợ, lưng cũng cong như con tôm, khi nói chuyện với mình thì rất nghiên túc lắng nghe, còn vừa nghe vừa rất phối hợp liên tục gật đầu, Trương Dương nhớ rõ trước đây Khưu Nguyệt Minh cũng không phải là như vậy, chẳng lẽ có liên quan tới mình đã trở thành thường ủy thành phố Bắc Cảng ư?
Thái độ của Cung Hoàn Sơn đối với Trương Dương cũng rất khách khí, tuy rằng hắn trước đây khá phản cảm đối với Trương Dương, nhưng trải qua phong ba gần đây, Cung Hoàn Sơn đã nhìn thấu sĩ đồ, vị trí bí thư thị ủy trước đây vẫn luôn được hắn khát vọng hiện giờ đã thành công bị hắn ngồi dưới mông, nhưng hắn từ trong đáy lòng vẫn cảm thấy vị trí không phải thoải mái như vậy, thậm chí còn có chút như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Đầu óc của Cung Hoàn Sơn tỉnh táo chưa từng có, biết mình nhất định chỉ là một người qua đường, nhìn thấy đám người Tưởng Hồng Cương, Cung Kì Vĩ, Hạng Thành lần lượt ngã xuống một cách bi thảm, Cung Hoàn Sơn mới hiểu được đạo lý vị trí càng cao thì phiêu lưu càng lớn, hiện tại ngẫm lại thành thành thật thật ở vị trí thị trưởng cũng không tồi.
Khi Cung Kì Vĩ hy sinh, sự bi thương của Trương Dương bị rất nhiều người nhìn thấy, Cung Hoàn Sơn cũng là một trong số đó, hắn từ trên tình cảm của Trương Dương đọc hiểu được một chuyện, giữa Trương Dương và Cung Kì Vĩ thủy chung đều là bằng hữu chân thành, sự mâu thuẫn của hai người trước đây trên căn bản là diễn trò.
Trước đây Cung Hoàn Sơn một độ cho rằng Trương Dương đã thất sủng ở các mặt, nhưng trận thiên tai này của Bắc Cảng khiến hắn thấy rõ rất nhiều chân tướng của sự thật, rất nhiều chuyện đều là đang bố nghi trận, nếu giữa Trương Dương và Cung Kì Vĩ là liên thủ diễn trò cho người ta xem, như vậy rất nhiều thứ hắn nhìn thấy không phải là chân tướng của sự thật, ví dụ như mâu thuẫn của Trương Dương và Văn gia, chắc không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, có lẽ mâu thuẫn chỉ tồn tại giữa hắn và Văn Hạo Nam, về phần thái độ của vợ chồng Văn Quốc Quyền đối với Trương Dương không hề biến hóa Văn Hạo Nam, từ việc La Tuệ Ninh nhiệt tâm tổ chức quyên tiền từ thiện lần này có thể thấy được. Nếu không phải vì cậu con nuôi Trương Dương này, bà ta chắc sẽ không biểu hiện ra lòng nhiệt tâm như vậy đối với chuyện của Bắc Cảng.
dưới sự bày mưu đặt kế của Cung Hoàn Sơn, hắn và Trương Dương ngồi cạnh nhau, sau khi máy bay cất cánh, Cung Hoàn Sơn nói: "Tiệc tối từ thiện Lần này nhờ cả vào anh, chuyện cụ thể chỉ có thể do anh đi làm."
Trương Dương nói: "Không sao, có điều ngài rốt cuộc muốn tôi nói gì?"
Cung Hoàn Sơn nói: "Chúng ta lần này tới đây chủ yếu là để giới thiệu về tình hình thiên tai của Bắc Cảng, nói một chút về những sự tích anh hùng phát sinh trong quá trình chống thiên tai, nói tóm lại thì phải khiến cho người ta cảm động, phải thông qua giảng thuật của chúng ta để cho người khác hiểu rõ tình hình thiên tai của Bắc Cảng, hiểu rõ về tổn thất của người dân, khiến các giới của xã hội cố gắng quyên giúp chúng ta nhiều hơn một chút." Những lời này của Cung Hoàn Sơn nói rất trắng trợn.
Nhưng Trương đại quan nhân nghe thì thấy những lời này của Cung Hoàn Sơn lộ ra vẻ hẹp hòi, hắn nhíu mày: "Thị trưởng Cung, chúng ta là tới quyên tiền chứ không phải xin cơm, nếu nói mình quá thảm, có phải rất sỉ nhục hình tượng của Bắc Cảng hay không!" Tuy rằng Cung Hoàn Sơn đã tạm thay chức bí thư thị ủy, nhưng Trương Dương vẫn quen gọi hắn là thị trưởng Cung.
Cung Hoàn Sơn cũng không cảm thấy khó chịu, hắn thở dài: "Tôi cũng không muốn như vậy đâu, nhưng tình huống hiện thực bày ra đó, Bắc Cảng phải Bắc Cảng tổn thất quá lớn, điều bức thiết trước mắt của chúng ta là cần được ngoại giới trợ giúp, hơn nữa chúng ta cũng không cần khuyếch đại, tình huống thực tế của Bắc Cảng sờ sờ ra đó mà."
Trương Dương nói: "Tôi cảm thấy không cần thiết phải nói mình quá thảm, dù sao cứ nói tình hình thực tế là được, loại chuyện như quyên tiền này cần người ta cam tâm tình nguyện, chúng ta không thể thò tay vào túi người khác mà móc tiền được, hơn nữa quyên tiền cũng chỉ có thể tạo được tác dụng phụ thôi, muốn giúp Bắc Cảng thực sự có thể sớm ngày bước ra khỏi khó khăn thì chỉ có thể là chúng ta, mà cũng phải là chúng ta."
Cung Hoàn Sơn nói: "Nếu có thể được cấp trên ra sức ủng hộ, tôi nghĩ Bắc Cảng sẽ khôi phục nguyên khí nhanh hơn. Tiểu Trương à, lần trước phó thủ tướng Văn khi tới Bắc Cảng từng nói, sẽ viện trợ cho Bắc Cảng với tất cả khả năng, lần này đến kinh, anh hay là cơ hội câu thông một chút với ông ta đi."
Trương Dương nói: "ông ta không nói với tôi, hay là tôi giúp ngài liên hệ gặp mặt nhé, ngài cứ trước tiếp hỏi ông ta."
Cung Hoàn Sơn lắc đầu nói: "Tôi tham gia xong tiệc tối sẽ đi ngay, Bắc Cảng có cả một đống chuyện, không thể ở lâu được, thật ra anh câu thông với phó thủ tướng Văn thì tiện hơn, chuyện này nhờ cả vào anh." Cung Hoàn Sơn ngươi không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên biết mình vẫn chưa có phân lượng này, có điều gần đây vì chuyện của Bắc Cảng hắn được cho được cho là tận tâm hết sức, nếu đã ngồi trên vị trí này, đừng quản có thể ngồi được bao lâu, nói chung cứ cố mà làm ít chuyện có ích.
Đoàn người xuống máy bay, vừa mới ra tới cửa lớn của sân bay thì liền nhìn thấy ba chiếc xe Mercedes của ban trú kinh Bắc Cảng chỉnh tề đỗ bên ngoài, chủ nhiệm ban trú kinh Bắc Cảng tân nhiệm Bồ Đại Cường suất lĩnh hai vị trợ lý và ba vị lái xe của ban trú kinh tất cả mỉm cười đứng ngoài chờ đợi, Bồ Đại Cường là thay Hoắc Vân Châu đảm nhiệm chức chủ nhiệm ban trú kinh Bắc Cảng. Trước đây hắn từng đảm nhiệm chức phó thư ký trưởng chính phủ thành phố, trên trình độ nhất định có thể nói là thân tín của Cung Hoàn Sơn, là người được một tay Cung Hoàn Sơn đề bạt lên, bởi vì gần đây Bắc Cảng thay đổi, cho nên tâm tình của Bồ Đại Cường cũng vô cùng khẩn trương.
Bất kỳ ai mới tới một cương vị mới, luôn muốn nhanh chóng làm ra một số thành tích, đạt được sự tán thành của người khác, nhất là sự tán thành của lãnh đạo, Bồ Đại Cường cũng như vậy, từ sau khi hắn thượng nhiệm, Cung Hoàn Sơn vẫn là lãnh đạo cao cấp nhất hay là hắn từng tiếp đãi, hơn nữa còn có ơn tri ngộ đối với hắn, gần đây chính đàn Bắc Cảng gió nổi mây phun, trong thể chế cơ hồ mỗi người đều bất an, Bồ Đại Cường rất muốn ở trước mặt bí thư tân nhiệm biểu hiện tốt một chút, cho nên đối với lần này Cung Hoàn Sơn tới đã chuẩn bị rất công phu, đặc biệt xuất động ba chiếc xe Mercedes, ban trú kinh Bắc Cảng thật ra chỉ có một chiếc, hai chiếc khác là dùng quan hệ để mượn, hai vị trợ lý đều là mỹ nữ, một vị là diễn viên vũ đạo Mạnh Thuần Yến đặc biệt điều từ đoàn ca múa thành phố tới, một vị là Địch Hồng Hồng của ban tuyên truyền đoàn thị ủy, loại bộ môn như ban trú kinh thường xuyên tiếp đãi lãnh đạo, nhân tuyển quan hệ xã hội cũng phải chú ý tới diện mạo, ấn tượng đầu tiên tạo cho người ta luôn rất quan trọng. Có điều hai trợ lý này cũng không phải là Bồ Đại Cường an bài, Địch Hồng Hồng là quan hệ của Cung Hoàn Sơn, về phần Mạnh Thuần Yến, đó cũng là chủ nhiệm ban trú kinh tiền nhiệm Hoắc Vân Châu đề cử.