Phó Trường Chinh lúc này vội vàng đi vào phòng họp, nếu không có chuyện khẩn cấp phát sinh thì hắn cũng sẽ không ngắt lời Trương Dương vào những lúc như thế này, hắn ghé vào bên tai Trương Dương thấp giọng nói gì đó.
Trương Dương mở to hai mắt, tất cả mọi người nhìn thấy vẻ kinh hãi và bi thương trên mặt hắn, chợt mắt Trương Dương đỏ lên, hắn mím môi, ra sức lắc đầu: "cậu lặp lại lần nữa đi!"
Phó Trường Chinh không nói gì, chỉ gật đầu, dùng phương thức như vậy để nói với Trương Dương rằng lời nói mới rồi của mình toàn bộ đều là thật.
Trương Dương lắc đầu, đi nhanh ra cửa, thậm chí không nói tiếng nào với các thường ủy ở đây, tất cả mọi người ngây ra đó, ngơ ngác nhìn nhau, không biết không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hắn lại có thái độ kỳ lạ như vậy.
Hứa Song Kì nói: "Tiểu Phó à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Theo lý thì Hứa Song Kì Hứa Song Kì không nên hỏi như vậy, nhưng biểu hiện vừa rồi của Trương Dương thật sự là quá mức thất thường.
Phó Trường Chinh mấp máy môi, nói khẽ: "Không có gì?"
Khi Trương Dương ra khỏi trụ sở thì nhìn thấy Trình Diễm Đông lái một chiếc Nissan việt dã lội nước đi tới, Trình Diễm Đông nhìn thấy Trương Dương thì vội vàng đỗ xe lại, nhảy xuống, đi nhanh tới đón: "Bí thư Trương, phó bí thư Cung anh ta..."
Trương Dương gật đầu: "Đừng nói, tôi biết cả rồi." Giọng nói của hắn rõ ràng đang run rẩy: "Tôi hiện tại sẽ tới Bắc Cảng."
Trình Diễm Đông nói: "Tôi đưa anh đi."
Thủy triều trên đường vẫn chưa hoàn toàn biến mất, xe việt dã xóc nảy đi tới, Trương Dương che miệng nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, nội tâm giống như bị đao cắt, trận bão này không ngờ đã cướp đi sinh mệnh của Cung Kì Vĩ, chuyện vốn không nên là như thế này. Tất cả sự cổ gắng mà bọn họ bỏ ra lúc trước đã theo sự ra đi của Cung Kì Vĩ mà thành như nước chảy về biển đông, vì sao lại phát sinh chuyện này?
Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương, nén bi thương!"
Trương Dương nói: "Vì sao lại là anh ta?"
Trình Diễm Đông lắc đầu, bởi vì hắn không biết đáp án, hắn thở dài: "Tôi nghe nói di thể của phó bí thư Cung được phát hiện trong sông nhỏ bên ngoài câu lạc bộ thuỷ thủ."
Trương Dương nhắm mắt lại, cảm giác lệ nóng đã che mờ hai mắt. Chán nản nói: "Không nên như vậy?"
Không ai có thể đoán được ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì, khi Trương Dương và Trình Diễm Đông tới trước cửa câu lạc bộ thuỷ thủ thì vừa hay nhìn thấy chiếc xe việt dã đã biến hình nghiêm trọng được vớt lên từ trong sông.
Cục trưởng công an Bắc Cảng Triệu Quốc Cường cũng ở hiện trường. Vẻ mặt của hắn ác liệt dị thường, chiếc xe đó chính là xe của hắn, tối hôm qua hắn bảo lái xe đưa Cung Kì Vĩ tới đây. Nhưng không ngờ lại thành vĩnh biệt, xe của hắn không ngờ đã đưa Cung Kì Vĩ tới một con đường không có lối về.
Trương Dương và Trình Diễm Đông tới bên cạnh hắn, Triệu Quốc Cường gật đầu với bọn họ, không nói gì, chậm rãi đi đến chiếc xe đã biến hình vừa được vớt lên.
Trương Dương và Trình Diễm Đông đi theo, cảnh sát phụ trách hiện trường vốn định cản họ lại, nhưng Triệu Quốc Cường lắc đầu, ra hiệu cho thủ hạ để họ vào, khi chiếc xe chưa được vớt lên thì đã xác nhận được thân phận của Cung Kì Vĩ.
Trương Dương nhìn Cung Kì Vĩ bị kẹp giữa ghế trước và ghế sau. Nhìn khuôn mặt đã mất sinh mệnh lực của hắn, rốt cuộc không nén được sự bi thống trong lòng, hai mắt tuôn lệ.
Nhìn khuôn mặt nhiệt lệ chứa chan của Trương Dương, Triệu Quốc Cường trong nháy mắt đã minh bạch ra gì đó, hắn cản Trương Dương tiếp tục đi về phía trước. Nói khẽ: "Bình tĩnh chút, chúng tôi còn cần phải tiến hành lấy chứng cứ ở hiện trường đã."
Trương Dương cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, hắn ôm đầu chậm rãi xuống, cảnh vật chung quanh cảnh vật trở nên hư ảo, hắn nhìn thấy Cung Kì Vĩ đang mỉm cười đi tới chỗ mình. Vỗ vai hắn, rất chân thành tha thiết nói với hắn: "Trương Dương à, chúng ta nhất định phải điều tra rõ tất cả vấn đề của Bắc Cảng, phải trả lại cho Bắc Cảng một càn khôn sáng sủa."
Giọng nói của Cung Kì Vĩ vẫn quanh quẩn bên tai, nhưng chú định tất cả đều đã trở thành quá khứ, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không trở lại.
Trương Dương không biết mình ngồi trên mặt đất bao nhiêu lâu, cho tới lúc Triệu Quốc Cường trở lại bên cạnh hắn, vỗ vai hắn, cùng Trình Diễm Đông mỗi người kéo một tay Trương Dương để giúp hắn đứng lên.
Trương Dương lẩm bẩm nói: "Vì sao lại là anh ta."
Triệu Quốc Cường và Trình Diễm Đông cùng nhau đưa Trương Dương trở lại bên trong xe, đóng cửa xe, Triệu Quốc Cường nói khẽ: "Tối hôm qua tôi bảo lái xe đưa phó bí thư Cung đến đây, về sau thì mất liên lạc, đầu tiên phát hiện được thi thể của lái xe, ở ngay trong sân của câu lạc bộ thuỷ thủ, hắn là bị xe ép chết, pháp y đã giám định, vừa rồi kết quả khám tra hiện trường đã có phán định bước đầu, chiếc xe đó trước khi rơi xuống nước thì gặp va chạm kịch liệt, thân xe biến hình nghiêm trọng, thân thể bí thư Cung chắc là bị kẹt ở ghế, không thể chạy ra được, thủy triều dâng lên không ngừng đã nhấn chìm chiếc xe, anh ta cuối cùng thì chết vì ngạt thở."
Trương Dương giận dữ hét: "Người nào làm?"
Triệu Quốc Cường cắn cắn môi: "Tối hôm qua phó bí thư Cung nhận được một cú điện thoại, nói là bí thư Hạng điều anh ta tới câu lạc bộ thuỷ thủ chỉ huy cứu viện và công tác di dời, vừa rồi..." Hắn tạm dừng một chút rồi mới: "chúng tôi ở trần xe phát hiện bốn chữ được viết bằng bút bi, bên trên viết... Hạng Thành dụ tôi..."
Trương Dương đấm mạnh lên cửa xe: "Tôi đi tìm hắn!"
Triệu Quốc Cường tóm lấy tay hắn, lớn tiếng nói: "Điều này căn bản không nói rõ được vấn đề!"
Trương Dương nói: "Cái gì gọi là không nói rõ được vấn đề?Cho tới giờ chúng ta vẫn cứ tìm kiếm chứng cớ, một ngày không có chứng cớ, thì chỉ có thể nhìn kẻ phạm pháp này tùy ý làm bậy, cút mẹ nó chứng cớ đi, tôi hiện tại mới biết, trên đời này căn bản không có nhiều chuyện giảng đạo lý như vậy."
" Trương Dương! Anh bình tĩnh một chút!" Triệu Quốc Cường hét lớn: "Cho tới giờ tôi luôn muốn hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh lại cứ một mực lấp liêm cho qua, anh rốt cuộc đang làm gì? Giữa anhnh và phó bí thư Cung rốt cuộc có ước định như thế nào?"
Trương Dương mặt đỏ lựng nói: "Chuyện này liên quan gì tới anh? Nói với anh thì có hữu dụng không?" Hắn mở cửa xe nhảy xuống, đi đến một chiếc xe cảnh sát phía trước, lôi tên cảnh sát bên trong ra, sau đó ngồi vào ghế lái, lái xe phóng đi.
Triệu Quốc Cường và Trình Diễm Đông đều biết chuyện không ổn, thằng cha này dưới cơn xung động không biết sẽ làm ra chuyện khác người gì. Trình Diễm Đông vội vàng khởi động ô to, theo sát sau xe Trương Dương.
Hai chiếc xe cảnh sát một trước một sau đi vào thị ủy Bắc Cảng.
Trương Dương xuống xe chạy vào văn phòng của bí thư thị ủy, Triệu Quốc Cường và Trình Diễm Đông tuy rằng cố gắng hết sức những vẫn không thể đuổi kịp Trương Dương.
Trương Dương nhấc chân đá văng cửa văn phòng của Hạng Thành.