Kiều Mộng Viện tới bên cạnh Trương Dương nhìn tình cảnh bên ngoài, cắn cắn môi, Trương Dương đặt tay lên vai cô ta, Kiều Mộng Viện chủ động rúc vào lòng hắn, Trương Dương khẽ hôn lên vành tai của cô ta: "Đừng sợ, có anh ở đây sẽ không sao đâu."
Kiều Mộng Viện gật đầu, lại nghe Trương Dương nói: "Cho dù chết thì cũng có anh bầu bạn với em."
Kiều Mộng Viện ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ấm áp của Trương Dương, bỗng nhiên phát hiện trong ánh mắt hắn đã mất đi sự tự tin của ngày xưa, Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Anh cũng không nắm chắc chúng ta có thể sống đến ngày mai ư?"
Mặt đất chấn động, hai người đứng không vững ngã sấp xuống, Trương Dương dùng thân thể bảo vệ Kiều Mộng Viện tránh cho tránh cho cô ta ngã bị thương.
Đèn chong trên Hải đăng lay động kịch liệt, đây cũng không phải là sóng biển đánh vào tạo ra chấn động mà là địa chấn, đèn lấp lóe hai cái, cuối cùng cũng tắt, trong hải đăng lầm vào bóng tối.
Gió lốc kèm theo mưa to đánh vào cửa sổ hải đăng, từng đến sóng đánh lên thân hải đăng.
Kiều Mộng Viện cả người run rẩy trong lòng Trương Dương.
Trương Dương ôm chặt cô ta, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho cô ta, ôn nhu nói: "Đừng sợ, thật ra mạng của anh luôn rất tốt."
Kiều Mộng Viện lắc đầu, nói khẽ: "Nhưng mạng của em thì luôn xấu, em sợ sẽ liên lụy tới anh."
Trương Dương mỉm cười nói: "Nha đầu ngốc, sao lại nghĩ vậy."
Kiều Mộng Viện nói: "Chúng ta liệu có chết ở đây hay không?"
Trương Dương cười nói: "Sẽ không đâu, anh còn sống chưa đủ, anh vẫn muốn hưởng thụ những ngày yêu đương như em, chết như vậy anh không cam lòng."
Kiều Mộng Viện nói: "Nếu thực sự phải chết như vậy thì em cũng thỏa mãn, ít nhất có anh ở bên cạnh em!"
Một tia sét đánh lên nóc hải đăng, tiếng sấm theo sau tới, chấn cho cả tòa hải đăng lại rung chuyển.
Trương Dương ôm Kiều Mộng Viện, nói khẽ: "Có chuyện anh quên chưa nói với em, lần này tới Đông Giang, tỉnh trưởng Chu giới thiệu đối tượng cho anh, biết hắn giới thiệu ai cho anh không?" Trương Dương nhắc tới nhắc tới chuyện này, mục đích dẫn dắt sự chú ý của Kiều Mộng Viện, giảm bớt nỗi sợ hãi trong lòng cô ta.
Kiều Mộng Viện nói: "Ai?" Thật ra trong lòng cô ta đã đoán được rồi.
Trương Dương cười nói: "Là em đó!"
Kiều Mộng Viện nói: "Em sao không biết?"
Trương Dương nói: "Ý của cha em, lệnh cha mẹ lời mai mối,này, em thấy anh thế nào? Nếu chúng ta có thể thoát chết, em có nguyện ý làm lão bà của anh hay không?"
Kiều Mộng Viện nói: "Anh tham lắm, anh có Yên Nhiên rồi vì sao còn muốn người khác?"
Trương đại quan nhân nói: "Thái độ của anh đối với tình cảm trước giờ đều là như cùng ăn cơm ý, đời này anh không thể thủy chung ăn mãi một món được, cá anh cần, tay gấu anh cũng muốn."
" Không biết xấu hổ!" Kiều Mộng Viện nhỏ giọng mắng, thật ra tính nết của thằng cha này cô ta trong lòng biết rõ từ lâu rồi.
Lại một đợt sóng đánh lên hải đăng, Kiều Mộng Viện đã không còn sợ như vừa rồi, cô ta rúc người vào trong lòng không giống: "Em biết trong lòng anh thủy chung yêu Yên Nhiên hơn một chút, Trương Dương, em thừa nhận em thích anh." Kiều Mộng Viện bỗng nhiên phát hiện mình không ngờ có chút chờ đợi tối nay chính là kết thúc của thế giới, nếu như vậy sẽ không ai có thể chia lìa bọn họ.
Trương Dương nói: "Mộng Viện, anh thật ra rất tham, anh luôn là gặp một người thì yêu một người, nhưng anh đối với mỗi một người đều là rất nghiêm túc, em có tin không?"
Kiều Mộng Viện nói: "Tin hay không thì có liên quan gì? Bất kể trong lòng anh nghĩ như thế nào, bất kể trong lòng anh chứa bao nhiêu người thì em vẫn là bị anh hại rồi, cả đời này trừ anh ra thì trong lòng em không bao giờ nghĩ tới ai được nữa."
Trương đại quan nhân nói: "Anh biết, thật ra anh còn có rất nhiều chuyện chuyện giấu em, thật ra..."
Kiều Mộng Viện che môi hắn: "Đừng nói, em không cần, cho dù là trong lòng anh có nhiều người đến mấy em cũng không quan tâm, em chỉ biết là, em nguyện ý làm bất kỳ chuyện gì cho anh, cho dù là đi chết thì cũng đủ rồi."
Nội tâm của Trương đại quan nhân kích động tới mức khó có thể hình dung, hắn nói khẽ: "Thật ra anh...anh là từ triều Đại Tùy tới, anh căn bản không phải người hiện đại."
Kiều Mộng Viện nói: "Vào những lúc như thế này anh còn nói chuyện ma quỷ, muốn chọc cho em vui ư?"
Hải đăng kịch liệt chấn động, thân tháp bắt đầu nghiêng, thân thể của hai người trượt sang bên, cũng mau nghiêng tới góc độ nhất định thì không tiếp tục nghiêng nữa, Trương Dương nắm tay Kiều Mộng Viện, hai người tới phía trước cửa sổ, nhìn thấy sóng to ngập trời bên ngoài, mưa rền gió dữ mãnh liệt, giống như tận thế đang tiến đến vậy.
" Chúng ta sẽ chết ư?"Đây đã là lần thứ hai Kiều Mộng Viện hắn hắn vấn đề này.
Trương Dương ôm cô ta vào trong lòng, nói khẽ: "Chúng ta sẽ không chết, chúng ta nhất định sẽ không chết, chúng ta phải sống sót, sáng tạo ra một đám sinh mệnh mới."
Trong bóng đêm, Kiều Mộng Viện cảm thấy bàn tay to của thằng cha này đang cởi quần áo ướt đẫm của mình, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa da thịt của mình, Kiều Mộng Viện cắn cắn môi, run run tay đặt tay lên ngực Trương Dương, làm động tác đẩy hắn một cách yếu ớt.
Trương đại quan nhân cầm cổ tay của cô ta, nói khẽ: "Anh muốn em, anh hiện tại muốn em."
Kiều Mộng Viện nhìn trong bóng đêm hai mắt của Trương Dương lóe sáng, thân thể mềm mại trong nháy mắt đã mềm hoá, tay cô ta chậm rãi hạ xuống, ôm thắt lưng Trương Dương.
Trương Dương hôn môi, cổ, ngực của cô ta, hô hấp của Kiều Mộng Viện trở nên dồn dập.
Một đạo thiểm điện xẹt qua cửa sổ, chiếu sáng thân hình thanh xuân của hai người, Kiều Mộng Viện xấu hổ lấy tay che mặt, lập tức cô ta cảm thấy thân thể nóng rực của Trương Dương áp sát mình, một cơn đau chưa bao giờ có đến trong tiếng sấm.
Kiều Mộng Viện môi, trong hơi thở phát ra một tiếng ư.
Trương Dương cảm nhận được sự ướt át và ấm áp đến từ chính sâu trong thân thể của Kiều Mộng Viện, hôn nhẹ lên môi cô ta, chờ thân thể mềm mại của cô ta hoàn toàn thả lỏng, triệt để tiếp nhận mình, lúc này mới nhẹ nhàng rướn lên, ghé bên tai cô ta rồi nói khẽ: "Cho dù thế giới này kết thúc thì anh chết cũng không tiếc!"
" Kẻ lừa đảo! Anh chính là kẻ lừa đảo lừa tình lừa sắc.. anh..."
Khi người ta dự cảm được tử vong sắp tới, thường thường sẽ nói ra một số lời nói được chôn sâu trong lòng, cũng sẽ làm việc mà mình bình thường không dám làm. Bình thường, Kiều Mộng Viện luôn rụt rè không thể hoàn toàn giao thân thể cho Trương Dương như hiện tại, cho dù cô ta rất yêu hắn, nhưng tính tình của cô ta lại không cho phép mình làm như vậy, Trương đại quan nhân cũng không thể dễ dàng nói ra quá khứ của mình như vậy, đương nhiên hắn tuy rằng đã nói, nhưng Kiều Mộng Viện cũng không tin, dù sao loại chuyện này thật sự là quá mức huyền bí, trên đời này không mấy ai tin được.
Hải đăng và mặt biểu cơ hồ đã tạo thành góc sáu mươi độ, nhưng vẫn quật cường bất khuất đứng sừng sững trên mặt biển, mặc cho sóng gió tấn công, vẫn dùng thân hình chắc chắn của nó để hộ vệ cho đôi tình nhân này được tiếp tục đắm chìm trong yêu thương.
Đối với bọn họ mà nói đây là kinh lịch khó quên, sống chết trước mắt mà triền miên kinh tâm động phách như vậy, lại khó có thể quên như vậy, đối với Kiều Mộng Viện mà nói thì là một lần kinh lịch hoàn toàn mới từ lúc chào đời tới nay, đối với Trương đại quan nhân mà nói thì lần này tràn ngập sự kích thích khác thường. Có điều bọn họ đều từ trong an ủi lẫn nhau tìm được cảm giác an toàn, quên mất sự tồn tại của bão tố bên ngoài.