Liễu Ngọc Oánh nói: "Tôi rất ít hỏi hắn tới chuyện trên công tác của anh ta, cho tới nay tôi vẫn luôn yên ổn làm nữ nhân sau lưng anh ta, công tác của anh ta đã đủ bận rồi, tôi không muốn làm cho anh ta phải nghĩ nhiều thêm."
Trương Dương gật đầu, Liễu Ngọc Oánh ở phương diện này không nghi ngờ gì nữa làm rất không tồi, trong mắt Trương Dương bà ta thủy chung vẫn luôn cố gắng sắm tốt vai vợ hiền của Tống Hoài Minh, chẳng những toàn tâm toàn ý hy sinh, hơn nữa còn cố gắng sắm tốt vai mẹ kế của Yên Nhiên, có thể nói hai cha con Tống Hoài Minh và Sở Yên Nhiên có thể đánh tan ngại cũng có liên quan rất nhiều tới sự cố gắng của bà ta.
Liễu Ngọc Oánh nói: "Tôi không giấu gì cậu, chuyện này tôi đã hỏi thăm rồi. Đích xác là Hoài Minh quyết định lấy lại quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải của cậu. Nhưng tôi vẫn nói câu đó, Hoài Minh trước giờ không phải là người quan báo tư thù, đối với cậu, đối với bất kỳ ai tôi vẫn kiên trì cho rằng, anh ta sẽ không làm như vậy."
Trương đại quan nhân bỗng nhiên phát hiện Liễu Ngọc Oánh thực sự rất không đơn giản, tuy rằng trước mặt người khác bà ta lộ ra vẻ yếu đuối của mình, hoàng quang cũng bị Tống Hoài Minh che lấp, nhưng những cái này không hề ảnh hưởng tới trí tuệ hơn người của bà ta.
Liễu Ngọc Oánh nói: "Biến hóa tới từ Lưu Diễm Hồng bị thương. Tôi đã hỏi qua tình hình cụ thể ngày đó. Hoài Minh đội mưa chạy đến đó, lúc ấy cũng là cậu cứu Lưu Diễm Hồng từ dưới vách núi ra, mà trong khoảng thời gian này, cậu cũng một mực trị liệu cho cô ta, Hoài Minh có thể ngay lập tức nghĩ đến cậu, chứng tỏ anh ta tín nhiệm cậu hơn bất kỳ ai, nhưng bắt đầu từ lúc đó. Có rất nhiều biến cố tự hồ không khớp, khi ở Nam Tích, cậu và Cung Kì Vĩ là bằng hữu tốt, quan hệ cũng có thể nói là là vừa là thầy vừa là bạn. Cậu lại từng cứu Cung Nhã Hinh, con gái hắn, nhưng từ sau khi Cung Kì Vĩ tới Bắc Cảng thì quan hệ của hai người lại không tốt, thậm chí là trở mặt thành thù, từ sau khi Lưu Diễm Hồng gặp bất hạnh, không bao lâu sau liền truyền ra tin tức cậu và Yên Nhiên chia tay, quan hệ giữa cậu và Hoài Minh cũng ngày càng sa sút, thậm chí anh ta còn tự mình bày mưu đặt kế làm suy yếu quyền lực của cậu."
Vẻ mặt của Trương đại quan nhân rõ ràng có chút mất tự nhiên.
Liễu Ngọc Oánh nói: "Tất cả những gì mà các người làm có lẽ có thể qua mặt được người khác, nhưng không thể gạt được tôi đâu, giữa các người có phải tồn tại một bí mật không muốn để người ta biết? Thậm chí cậu và Yên Nhiên chia tay cũng có liên quan tới chuyện này?"
Trương đại quan nhân ho khan một tiếng: "Cô Liễu à, cháu cũng muốn sự việc đúng như những gì cô nói lắm, nhưng..." Hắn cười nói: "Những gì mà cô vừa nói có phải là hơi ngàn lẻ một đêm không?"
Liễu Ngọc Oánh nói: "Tôi không dám nói là hiểu cậu, nhưng tôi hiểu Hoài Minh, hai người sinh hoạt cùng nhau, sớm chiều gặp nhau, tôi có thể cảm nhận được áp lực mà anh ta gần đây gặp phải, Trương Dương à, tôi mặc kệ hai người đang có kế hoạch gì? Tôi chỉ hy vọng hai người được bình an!"
Trương đại quan nhân mấp máy môi, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảm động không thể che giấu được.
Liễu Ngọc Oánh nói: "Yên Nhiên tháng sau sẽ về nước, tôi nghĩ, hai đứa nên nói chuyện với nhau."
Trương Dương gật đầu.
Liễu Ngọc Oánh đứng lên nói: "Hôm nay chuyện tôi đến tìm cậu tôi hy vọng chỉ giới hạn trong giữa cậu và tôi."
Trương Dương nói: "Cô Liễu yên tâm."
Có lẽ là vì cuộc nói chuyện với Liễu Ngọc Oánh đã triệt để nhiễu loạn nội tâm của Trương đại quan nhân, buổi tối hắn ma xui quỷ khiến thế nào lại theo Kì Sơn đi nghe ca nhạc, ở hiện trường âm nhạc, Trương đại quan nhân đa số thời gian đều lộ ra vẻ tâm thần hoảng hốt, cho tới lúc Lâm Tuyết Quyên lên sân khấu hắn mới trở lại trong hiện thực.
Khi Lâm Tuyết Quyên Mặc váy dài màu trắng xuất hiện ở giữa sân khấu, ánh mắt Kì Sơn liền bắt đầu tỏa sáng, ánh mắt như vậy khiến Trương đại quan nhân tin rằng, tình cảm của Kì Sơn đối với Lâm Tuyết Quyên là thật. Giai điệu theo ngón tay trắng nõn thon dài của Lâm Tuyết Quyên bay ra, nội tâm của Kì Sơn cũng theo giai điệu của âm nhạc mà lên xuống, hắn nghe rất say mê, đến cuối cùng thì nhắm hai mắt lại, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, trong đầu hồi tưởng lại cảnh hắn và Lâm Tuyết Quyên trước đây còn yêu nhau.
Trương đại quan nhân lại quấy rầy hắn vào lúc này: "Thật ra anh không nên là một người yếu đuối."
Kì Sơn mở mắt ra: "Anh đang nói tôi à."
Trương Dương gật đầu: "Nếu thích, vì sao không nói ra?"
Kì Sơn nói: "Nếu anh không thể mang tới hạnh phúc cho một nữ nhân, vì sao phải nói ra? Nếu nội tâm của anh không chịu tải được tình yêu của cô ta thì vì sao phải biểu đạt với cô ta? Nếu anh không thể mang tới hạnh phúc cho cô ta thì tốt nhất hãy lựa chọn chúc phúc!"
Trương đại quan nhân nói: "Cũng may nội tâm của tôi đủ cường đại, Kì Sơn,anh hiện tại có tiền có thế, lại chưa kết hôn, cô ta cũng cũng sắp khôi phục tự do, theo lý thuyết thì giữa hai người không nên có chướng ngại gì."
Kì Sơn nói: "Có!" Nói tới đây, ánh mắt hắn một lần nữa hướng về phía sân khấu, nhìn Lâm Tuyết Quyên: "Tôi và cô ta đã sớm trở thành người của hai thế giới."
Trương Dương nói: "Áp lực là tự mình mang tới, nhân sinh chỉ có trăm năm ngắn ngủn, nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Nên yêu thì yêu, nên hận thì hận, rối rắm như vậy đến cuối cùng còn không phải là làm khó mình ư?"
Kì Sơn cười nói: "Tôi không bằng anh."
Lời nói của hắn bị tiếng vỗ tay trong thính phòng cắt ngang.
Trương Dương vỗ tay theo, ngáp một cái nói: "Đi thôi, tôi về ngủ, anh ở lại xem tiếp đi."
Kì Sơn nói: "Tôi đi với anh." Thứ thực sự hấp dẫn hắn không phải là bản thân hội âm nhạc, mà là Lâm Tuyết Quyên, xem tiết mục của Lâm Tuyết Quyên xong rồi, hắn đối với hội âm nhạc cũng mất đi hứng thú.
Hai người tới bãi đỗ xe dưới đất, trở lại bên trong xe, ngồi xuống, Kì Sơn nói: "Tôi mời anh ăn khuya."
Trương Dương lắc đầu: "Thôi, uống rượu với anh cũng không tận hứng."
Kì Sơn cười nói: "Tửu lượng của tôi không tốt."
Kì Sơn khởi động ô tô, đèn của bãi đỗ xe dưới đất lại đột nhiên tắt phụt.
Một dự cảm xấu bao phủ trong lòng bọn họ, tiếng lốp xe ma sát với mặt đất vang lên, trước sau xe của bọn họ, có một chiếc ô tô Iveco ép tới xe Phaeton mà họ ngồi.
Cho dù là Trương đại quan nhân có phản ứng thần tốc thì cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy từ bên trong xe chạy ra được.
Kì Sơn sau khi lên xe thì theo thói quen thắt dây an toàn, cho nên thân hình hắn dù liên tiếp va chạm thì vẫn có thể bảo trì được trên ghế ngồi, Trương đại quan nhân ngồi ở ghế phụ, đầu tiên là cảm nhận được va chạm từ phía sau, thân thể hắn ngả về phía trước, ghé sát vào ghế ngồi, sau đó thì phía trước va mạnh vào xe, Trương đại quan nhân bởi vì va chạm lần này mà thân thể bắn ra ngoài, đầu đập vào gương, không ngờ tạo ra một cái lỗ thủng lớn, thân thể cũng bay về phía trước.
Nếu đổi thành người thường thì cho dù không chết cũng mất nửa cái mạng, Trương đại quan nhân Trương đại quan nhân thì khác, hắn căn bản dựa thế mà bay, thân thể vững vàng tóm lấy thân xe Iveco phía trước, tiếp theo thì bay lên không, thân thể đứng trên nóc xe.
Hai chiếc ô tô hoàn thành lần va chạm đầu tiên thì phân biệt chạy về trước và sau, ý đồ muốn sau khi kéo dãn khoảng cảnh thì lại tiến hành va chạm lần thứ hai.
Trương Dương lướt qua nóc xe, một quyền đấm vỡ gương, hai người ngồi bên trong cũng không ngờ thằng cha này làm sao mà từ trong xe chui ra được, cả kinh tới trợn mắt há hốc miệng.
Không chờ bọn họ phản ứng kịp, Trương Dương đã nhảy vào bên trong xe, tát một phát khiến tên lái xe chết ngất, một người khác rút đao dâm Trương Dương, Trương Dương túm lấy cổ tay hắn, sau đó thì kẹp cổ hắn, lực lượng của đối phương căn bản không thể đánh đồng với hắn, Trương Dương thoải mái đoạt được mã tấu của hắn, xoay ngược mã tấu dùng chuôi đao nện thật mạnh vào mũi hắn, đập cho thằng ôn này mặt nở hoa, đau đến nỗi hét toáng lên rồi ôm mũi, Trương Dương mở cửa xe một tay lấy đẩy thằng cha này xuống.
Lúc này, chiếc xe Iveco ở phía sau lại tăng tốc đâm vào xe Phaeton.
Kì Sơn vẫn đang ở bên trong xe, đầu óc của hắn có chút ong ong, vẫn chưa kịp tỉnh táo lại từ lần va chạm đầu tiên, cơ hồ là làm theo bản năng, chân hắn đạp hết chân ga, sau đó xe Phaeton phóng về phía trước, Trương đại quan nhân đã thành công đẩy hai tên cướp xuống xe, khống chế được xe Iveco, nhìn thấy chiếc Phaeton lại đâm tới đuôi xe mình thì vội vãng giậm chân ga, để xe Iveco tiến lên trước.
trong gara dưới đất xuất hiện một màn kỳ quái, một chiếc Iveco ở đầu tiên thì liều mạng phóng về phía trước, nó là cố gắng tránh chiếc xe Phaeton ở phía sau, mà xe Phaeton thì liều mạng phóng lên trước, đó là để tránh chiếc Iveco ở phía sau.
Xe Phaeton tuy rằng bị hao tổn bị hao tổn, nhưng tính năng gia tốc vẫn ưu tú, mắt thấy khoảng cách với chiếc xe phía trước càng lúc càng gần. Trương đại quan nhân đột nhiên chuyển hướng, lốp xe ma sát với mặt đất tạo ra khỏi mù, xe Phaeton lao lên trước.
Ngay sau đó chiếc Iveco ở sau cùng cũng lao theo.
Trương Dương nhanh chóng cài số lùi, giậm chân ga hết cỡ, đâm ngang thân xe Iveco từ sau đang lao tới.