Trương đại quan nhân nói: "Được, cô đã không tôi là bằng hữu thì hai ta cũng không cần thiết phải nói chuyện nữa, tôi còn có việc!" Thằng cha này xoay người làm bộ muốn đi.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh đứng lại đó cho tôi!"
Trương đại quan nhân chỉ coi như không nghe thấy, tiếp tục đi tới xe của mình, vừa mở cửa xe thì Nguyên Hòa Hạnh Tử đã đi tới đóng cửa xe lại: "Tôi còn có việc muốn hỏi anh."
Trương đại quan nhân nói: "Tôi tốt xấu gì cũng là bí thư thị ủy Tân Hải, chưa từng nghe nói có nhà đầu tư nào dùng loại khẩu khí này để nói chuyện với cán bộ địa phương cả."
Mày liễu của Nguyên Hòa Hạnh Tử dựng thẳng, cô ta bị Trương Dương chọc cho giận không thể chịu nổi rồi.
Trương đại quan nhân nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử trước giờ luôn phẳng lẳng như nước không ngờ cũng mất đi trấn định, trong lòng có một loại khoái cảm nói không nên lời, hắn mỉm cười nói: "Có việc gì thì lên xe rồi nói!" Hắn mở cửa xe ngồi xuống, Nguyên Hòa Hạnh Tử cắn cắn môi nhưng không lên xe hắn.
Trương đại quan nhân từ gương chiếu hậu nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử lên một chiếc Acura màu trắng ở phía sau, Trương đại quan nhân cười xấu, lái xe ra khỏi bệnh viện.
Trương Dương đỗ xư ở trên dường lớn gần vịnh Sừng Hươu Tân Hải, sau đó thì đi tới bãi biển cách đó không xa. Xe Acura theo sau tới, Nguyên Hòa Hạnh Tử sau khi đỗ xe thì đóng cửa xe thật mạnh, từ hành động này có thể nhìn ra cô ta đã giận tới mất đi trấn định rồi.
Trương Dương đứng trên bờ cát, nhìn mặt biển phương xa, thời tiết rất sáng sủa.
Tâm tình của Trương đại quan nhân rất tốt, tâm tình của Nguyên Hòa Hạnh Tử thì lại có chút phiền muộn, có điều nhìn thấy cảnh sắc như vậy, tình tự phẫn nộ của cô ta cũng dần dần bình ổn, chuyện nếu đã phát sinh, tức giận cũng vô ích.
Trương Dương nói: "Khi Tâm tình không tốt thì nên đến đây đi dạo, sẽ cảm thấy thế giới trở nên đáng yêu hơn, người chung quanh cũng trở nên đáng yêu hơn rất nhiều."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi chưa bao giờ cảm thấy anh có chỗ nào đáng yêu cả."
Trương đại quan nhân bật cười ha ha.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cúi người nhặt một hòn đá nhỏ lên, ra sức ném về phía mặt biển, ý đồ thông qua động tác như vậy để phát tiết một chút sự phẫn nộ trong lòng, đáng tiếc khoảng cách quá xa, hòn đá không thể rơi vào trong biển mà rơi xuống bờ cát.
Trương đại quan nhân cũng nhặt một hòn đá lên, dùng hết sức ném một phát, hòn đá bay mất dạng.
Nguyên Hòa Hạnh Tử trừng mắt lườm hắn một cái rồi nói: "Trừ khoe khoang uy phong của mình ra thì anh còn có thể làm gì nữa?"
Trương đại quan nhân cười nói: "Cô nhìn tôi không vừa mắt à?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Lúc trước là ai cung cấp khu làm công cho chúng tôi? Hiện tại là ai cho cảnh sát tới phong tỏa cửa lớn của chúng tôi?"
Trương Dương nói: "Cô đã thấy khách thuê nào mà diễu võ dương oai với chủ nhà như vậy chưa? Ngạo mạn một chút thì tôi cũng không so đo với các cô, nhưng ra tay đánh người chính là vi phạm pháp luật của chúng tôi, ở quốc gia của chúng tôi thì nên tuân theo pháp luật của chúng tôi."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Chuyện này cũng là vì khu làm công của chúng tôi mất trộm mà dẫn tới, tôi hỏi anh, tập đoàn Nguyên Hòa chúng tôi từ lúc tới Tân Hải, chỉ khu làm công thôi cũng không phải là lần đầu tiên phát sinh mất trộm, phía chính phủ Tân Hải các anh có phải nên gánh vác trách nhiệm hay không? Cảnh sát của các anh chẳng lẽ là để làm cảnh à? Vì sao anh không nghĩ tôi vấn đề của mình mà cứ đi nhắm vào chúng tôi?"
Trương Dương nói: "Tôi không nhắm vào các cô, là nhân viên của phía Nhật Bản chưa điều tra gì đã tự tiện xông vào khu nghỉ ngơi của công nhân chúng tôi, còn ra tay đánh người của chúng tôi, khiến một người bị trọng thương, chuyện này là các cô gây ra trước, cô hiện tại nói với tôi những lời này, là giặc chửi giặc à?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử tức giận nói: "Tôi không chịu nổi cái tính ích kỷ và ngạo mạn của anh chúng ta tập đoàn Nguyên Hòa chúng tôi tới Tân Hải là để mưu cầu hợp tác và cùng chung phát triển, nhưng anh lại căn bản không có bất kỳ thành ý gì."
Trương đại quan nhân nói: "Nếu tôi không có thành ý thì lúc trước các cô đừng hòng thành công tranh thầu."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh cho rằng mình có thể nắm giữ tất cả à? Tôi phát hiện lúc trước tới tìm anh là một sai lầm, nếu tôi không phải niệm tình anh cứu tôi thì tôi đã đem chuyện này ra xử lý thông qua con đường ngoại giao rồi."
Trương đại quan nhân nói: "Nói như vậy là cô đã thủ hạ lưu tình với tôi, tôi còn phải cám ơn cô mới đúng nhỉ."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Trương Dương, chuyện này sẽ không như vậy là xong đâu, anh đã không có thành ý thì tôi cũng không cần thiết phải nói chuyện với anh nữa." Nói xong câu đó, cô ta xoay người rời đi, Trương đại quan nhân nhìn bóng dáng của cô ta rồi lắc đầu, chuyện tối hôm qua khiến hắn và Nguyên Hòa Hạnh Tử không thể tránh khỏi trở thành đối lập, đây cũng không phải là thù riêng, mà tranh đoạt để duy hộ lợi ích của bên mình.
Trương Dương vừa mới mở di động thì Phó Trường Chinh đã gọi vào, lại là phó bí thư thị ủy Bắc Cảng Cung Kì Vĩ bảo hắn tới thị lý một chuyến, không cần hỏi cũng biết khẳng định là vì chuyện xảy ra đêm qua.
Bên này vừa gác điện thoại thì Trình Diễm Đông lại gọi tới, từ ngữ khí đã nghe ra Trình Diễm Đông có chút khổ không nói nổi: "Bí thư Trương à, chúng ta đừng vậy được không, xảy ra chuyện rồi ngài vỗ đít bỏ đi, tất cả phiền phức đầu là một mình tôi gánh."
Trương đại quan nhân cười nói: "Anh không vui à? Chút tinh thần kính dâng cũng không có, không thấy hổ thẹn với danh hiệu đảng viên ưu tú ư?"
Trình Diễm Đông nói: "Lãnh đạo thành phố thay nhau gọi điện thoại tới, đều nói tôi xử lý không tốt, không thể bắt người Nhật Bản như vậy được, nói không khéo sẽ gây ra ảnh hưởng quốc tế, anh thấy xem nên làm gì bây giờ, tôi sắp không chịu nổi rồi."
Trương Dương nói: "Tôi bảo để anh gánh à?"
Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Hạng đã lên tiếng rồi, bảo tôi lập tức thả người, chờ chuyện được điều tra rõ đã rồi tính."
Trương Dương nói: "Anh là cục trưởng công an Bắc Cảng hay là cục trưởng công an Tân Hải?"
Trình Diễm Đông không biết nói gì, ngây ra trong chốc lát rồi mới nói: "Ngài cũng là hắn quản mà."
Trương Dương nói: "Xảy ra chuyện thì tôi chịu trách nhiệm."
Trình Diễm Đông nói: "Hiện tại phía Nhật Bản cũng không có động tác gì, xem ra bọn họ vẫn chưa thông qua đường ngoại giao để gây áp lực, tôi thấy ngài hay là mau chóng câu thông với phía Nhật một chút đi."
Trương Dương nói: "Đã bào rồi, chẳng có gì mà bàn cả. Giờ tôi tới thị lý, người nhất định không thể thả. Anh thả, chúng ta sẽ không thể ăn nói với đám công nhân đó, anh không muốn bị người khác chửi anh là quân bán nước chứ hả?"
Trình Diễm Đông nói: "Tôi hiểu rồi, phía tôi đợi tin tức của anh."
Sau khi dặn dò Trình Diễm Đông xong, Trương Dương lái xe tới Bắc Cảng, sau khi tới nơi hắn mới biết, chờ mình không chỉ là Cung Kì Vĩ, ngay cả Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn cũng có mặt, ba vị lãnh đạo chủ yếu của thành phố Bắc Cảng đều ở trong phòng hội nghị của thị ủy. Cục trưởng cục công an Thành phố Triệu Quốc Cường cũng có mặt.