Trương đại quan nhân không nói gì nữa, cũng không thèm nhìn Hứa Song Kì. Ô tô lái ra khỏi trung tâm chính, thằng cha này dứt khoát nhắm hai mắt lại, không ngờ còn phát ra tiếng ngáy nhỏ. Hứa Song Kì không biết thằng cha này đang ngủ thật hay là giả, có điều cứ như vậy, hắn cảm thấy mình càng lúc càng bẽ mặt.
Tới trụ sở thị ủy Bắc Cảng, Trương đại quan nhân vẫn nằm ở ghế sau ngủ, Hứa Song Kì nhìn thấy bộ dạng của thằng cha này thì tức giận mà không biết làm gì, hận không thể tát cho hắn hai phát, nhưng Hứa Song Kì cũng chỉ dám nghĩ vậy mà thôi, cho hắn thêm một lá gan hắn cũng không dám. Cho dù Trương Dương gần đây đang không đắc chí, nhưng người ta vẫn người đứng đầu Tân Hải, quan to hơn một cấp thì đè chết người, hơn nữa, thằng cha này trẻ tuổi sức khỏe, mình đánh với hắn thì không phải là tìm ngược ư? Hứa Song Kì cân nhắc trong chốc lát, vẫn vẻ mặt tươi cười đánh thức Trương Dương: "Bí thư Trương!" Một tiếng không đánh thức được, Hứa Song Kì vươn tay ra lay cánh tay Trương Dương.
Trương đại quan nhân lúc này mới mở mắt ra.
Hứa Song Kì cười nói: "Đến rồi!"
Trương đại quan nhân ngáp một cái rồi nói: "Gần đây hơi mệt!"
Hứa Song Kì cười cười, không nói gì, trong lòng cố gắng kìm nén xung động muốn chửi hắn, anh mệt cái rắm, trong khoảng thời gian này không biết đã chạy tới chỗ nào tiêu sái.
Hai người cùng nhau tới phòng họp thứ nhất của thị ủy, phát hiện lãnh đạo chủ yếu của các huyện thành phố khác đều chưa tới, nhưng mấy vị lãnh đạo chủ yếu của thị lý thì đều đến cả rồi.
Cung Hoàn Sơn và Cung Kì Vĩ hai người đang ở đó nói chuyện, Trần Cương thì đeo kính lão ngồi đọc giấy tờ, sau khi Trương Dương và Hứa Song Kì tới, phát hiện cấp bậc của bọn họ thuộc thấp nhất, Hứa Song Kì tìm chỗ có viết tên mình rồi ngồi xuống.
Trương Dương thì không ngồi vào chỗ của mình, mà tới ngồi xuống bên cạnh Trần Cương, vốn hắn và Trần Cương còn cách nhau hai ghế, nhưng thằng cha này trực tiếp đổi chỗ.
Trần Cương buông văn kiện xuống, cười cười với hắn.
Trương Dương nói khẽ: "Bí thư Trần, sao chỉ có Tân Hải chúng tôi tới."
Trần Cương nói: "Tôi cũng không rõ lắm, bí thư Lưu điểm danh."
Đang nói thì lại có một đám lãnh đạo thành phố đến, bí thư Lưu Chiêu của Ủy ban kỷ luật tỉnh dưới sự đi cùng của bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành cuối cùng mới xuất hiện trong phòng họp, bọn họ vừa xuất hiện, hiện trường lập tức nổi lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh.
Trương đại quan nhân không vỗ tay, hắn cảm thấy thế là không cần thiết, ánh mắt lại nhìn lên biển trên bàn, quả thực hôm nay tới tham dự hội nghị, hắn và Hứa Song Kì là cấp bậc thấp nhất, rất kỳ quái, thị lý vì sao lại có an bài như vậy, chẳng lẽ Tân Hải của Tân Hải đã xảy ra chuyện? Trương đại quan nhân thầm than trong lòng, vừa an ổn không được bao lâu, vừa mới đám tiểu quỷ tiễn bước Ngụy Long Hưng, Văn Hạo Nam, thì lại một Thiết Diện Phán Quan Lưu Chiêu tới, xem ra sự câu thông giữa mình và Tống Hoài Minh không mang tới nhiều tác dụng, tỉnh lý sử liên hoàn quyền với Bắc Cảng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cục diện vừa mới dịu đi của Bắc Cảng khẳng định sẽ trở nên ác liệt hơn.
Sự có mặt của Lưu Chiêu không phải là chỉ khiến một mình Trương Dương sinh ra nhiều suy đoán, thật ra tâm tình của mỗi người ở đây cũng không thoải mái như vậy, bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành là đau đầu nhất, tỉnh lý làm như vậy, xét đến cùng là không tín nhiệm y, anh hát xong tôi lại lên tiếp, sao phải làm vậy? Xa luân chiến à? Nhưng vẻ mặt của Hạng Thành cũng không để bại lộ ra tâm tình của y, trên mặt vẫn tươi cười, nhiệt tình mà hơi kích động, đối mặt với thượng cấp chỉ có nhiệt tình không là không đủ, phải cố nặn ra vẻ kích động, phải biểu lộ tình cảm, có thể khiến lãnh đạo sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn với bản thân, sẽ bất giác có cảm giác cao cao tại thượng, sẽ khiến hắn cảm thấy người khác đều đang ngước nhìn mình, đa số lãnh đạo đều loại cảm giác này.
Nhưng trên thực tế Hạng Thành không kích động một chút nào, y cố nặn ra vẻ mặt phức tạp như vậy đơn giản không gì ngoài làm mê hoặc lãnh đạo, hơn nữa loại vẻ mặt này với y mà nói thì cũng không có gì khó khăn, mấy chục năm tẩm dâm trong quan trường cũng không phải vô ích, cho dù là diễn viên cao minh nhất, không có kinh nghiệm nhất định thì cũng không thế nào nắm bắt được những chi tiết vi diệu trong đó.
Hạng Thành nói: "Hôm nay triệu tập mọi người đến đây là muốn mở một một hội nghị, đầu tiên, chúng ta hoan nghênh bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật tỉnh tới chỉ đạo công tác." Y nói xong thì vỗ tay đầu tiên, những người tham dự hội nghị cũng vỗ tay, thật ra khi Lưu Chiêu vào cửa đã hoan nghênh rồi, có điều lần đó là chủ động, lần này là nghi thức hoan nghênh chính thức.
Lưu Chiêu lại không hề cười, thậm chí lộ ra vẻ nghiêm túc, đây cũng được cho là bệnh chung của người làm công tác của Ủy ban kỷ luật, Lưu Chiêu nói: "Tôi hôm nay là tiện đường tới đây thôi, các đồng chí cũng đừng nghĩ nhiều."
Tất cả mọi người cảm thấy có chút kỳ quái, tiện đường đi qua Bắc Cảng thực sự là không nhiều lắm, Bắc Cảng nằm ở ngoài cùng phía đông Bình Hải, đi thêm nữa là ra biển lớn, nếu về phía bắc nữa là ra khỏi Bình Hải rồi, nhưng từ Đông Giang một đường đi vòng qua đây rồi lên phía bắc thì hình như hơi buồn cười.
Lưu Chiêu nói: "Tôi lần này tới là để đến huyện Lâm Mông thăm một vị lão hữu, vốn cũng không muốn quấy nhiễu các vị, nhưng nếu đã tới thì không thể không qua chào hỏi."
Mọi người nghe nói hắn lần này tới đây không liên can tới công tác thì một đám đều trở nên thoải mái hơn.
Hạng Thành cũng không biết mục đích Lưu Chiêu lần này tới Bắc Cảng là gì, nghe Lưu Chiêu nói như vậy thì trong lòng nửa tin nửa ngờ, không nghe nói hắn ở bên đó có quan hệ gì.
Trương đại quan nhân cũng không tin, anh nếu đến đây thăm bạn thì việc gì phải gọi nhiều người tới họp như vậy? Anh mở họp thì cũng không sao, dù sao thì anh cũng là bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh, tới địa phương thì cũng phải phát biểu một phen, nhưng vì sao lại gọi cả cán bộ Tân Hải chúng tôi tới? Mà huyện thành phố dươi sự quản lý của Bắc Cảng cũng không phải chi có mỗi Tân Hải chúng tôi?
Lưu Chiêu nói: "Hôm nay mọi người chỉ là gặp mặt, không phải là hội nghị chính thức gì cả, mọi người có gì thì cứ nói."
Hiện trường không ai chủ động lên tiếng.
Ánh mắt của Lưu Chiêu dừng ở trên mặt Trương Dương, Trương đại quan nhân trong lòng minh bạch, gọi mình tới khẳng định có chuyện, hắn đối với Lưu Chiêu nhìn mình thì cũng đã có chuẩn bị tâm lý. Cười cười, không nói gì.
Lưu Chiêu nói: "Tiểu Trương à, gần đây phía Ủy ban kỷ luật tỉnh nhận được không ít tài liệu tố cáo anh." Trước mặt nhiều người như vậy nói thế này, hiển nhiên là không cho Trương Dương mặt mũi.
Trương Dương cười nói: "Tôi từ lúc bắt đầu tiến vào thể chế, trước giờ đều là đối tượng được chú ý trọng điểm của Ủy ban kỷ luật các cấp, cũng may, tôi công tác từ hai năm 92 tới nay, tuy rằng tố cáo nhằm vào tôi nhiều đếm không xuể, nhưng tôi vẫn có thể ngồi ở chỗ này, chứng minh tôi miễn miễn cưỡng cưỡng được goi là một đồng chí qua được khảo nghiệm của đảng và tổ chức, một đảng viên đủ tư cách."
Lưu Chiêu lại không, gật đầu nói: "Anh cũng rất biết dát vàng lên mặt mình.”
Trương Dương nói: "Những gì tôi nói đều là thật, trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy, tôi nếu chơi trò dối trá thì căn bản chính là không tôn trọng đối với lãnh đạo, đừng nói các vị có ý kiến với tôi, ngay cả bản thân tôi cũng sẽ khinh thường mình."
Bí thư Ủy ban kỷ luật Thành phố Bắc Cảng Trần Cương nói: "Thật ra gần đây tôi cũng nhận được không ít tố cáo về đồng chí Trương Dương, nhưng căn cứ vào điều tra của tôi thì trên cơ bản đều là giả dối hư ảo." Trần Cương thật lòng nói đỡ cho Trương Dương, nhưng Trương đại quan nhân nghe lại có chút không vui: "Bí thư Trần, cái gì gọi là trên cơ bản đều là giả dối hư ảo, những tố cáo về tôi tất cả là giả dối hư ảo mới đúng."
Nhân viên Tham dự hội nghị có quá nửa là thầm bật cười, thằng cha này chính là có bản sự như vậy, hội trường vốn nghiêm túc bị sự dẻo mỏ của hắn biến thành nhẽ nhõm hơn nhiều, có điều thế cũng làm suy yếu quan uy của Lưu Chiêu, tuy rằng Trương Dương chỉ là một cán bộ cấp ban, có điều hắn cũng không để vị quan to của tỉnh lý này vào mắt.
Lưu Chiêu hẳn là đã bị thái độ của Trương Dương chọc giận, hắn có chút không vui nhíu mày, hành động rất nhỏ này không qua được sự chú ý của người ở đây, Lưu Chiêu nói: "Đồng chí Trương Dương, anh có thể đưa ra một giải thích hợp lý về sự mất tích của anh trong một tuần nay không?"
Trương đại quan nhân đã sớm đoán được nhất định sẽ có người nhắc tới chuyện này, có điều hắn cũng không ngờ chuyện này kinh động tới cả bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Chiêu. Hắn lần này tới Nam Triều Tiên vô cùng vội vàng, trừ dặn dò Kiều Mộng Viện ra thì cũng không giải thích tượng tận gì với người khác, trước khi rời đi cũng chỉ là nói một tiếng qua loa với Hứa Song Kì, nói là tới kinh thành làm việc. Trương Dương nhìn nhìn Hứa Song Kì ở bên cạnh: "Về chuyện này thì tôi đã dặn dò đồng chí Hứa Song Kì rồi!"
ánh mắt của Lưu Chiêu bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc, hắn nhìn sang Hứa Song Kì, Hứa Song Kì bị hắn nhìn cho sợ hãi, cố nặn ra nú cười: "Bí thư Trương đúng là đã có..."
" Anh là lãnh đạo của hắn à? Anh có quyền cho hắn nghỉ à?"
"Ặc..." Mặt Hứa Song Kì đỏ bừng, hôm nay đã không phải là lần thứ nhất đỏ mặt. Vốn cho rằng mình trải qua nhiều năm tu luyện, da mặt đã sớm tu luyện tới mức mưa gió không thấu, nhưng trường hợp hôm nay hắn vẫn lộ ra sự vụng về, Hứa Song Kì cho rằng cái mình thiếu không phải là năng lực, là quan chức, quan chức chính là chỗ dựa, trong những người tham dự hội nghị hôm nay mình không nghi ngờ gì nữa là quan bé nhất, chỗ dựa trong lòng tất nhiên không đủ.