Trương đại quan nhân tước vũ khí của bọn họ, Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi sau khi hắn đắc thủ thì ra ngoài cửa.
Tới góc của thông đạo, Trương Dương nhìn vào trong hành lang, nhìn thấy trước thang máy có hai binh lính đang gác, ở cửa an toàn còn có một gã binh lính khác. Xử lý ba người này cũng không khó, nhưng Trương Dương sợ làm kinh động tới người khác quá sớm, đến lúc đó những binh lính này sẽ thi nhau ùa tới, thế tất sẽ làm kế hoạch chạy trốn của bọn họ thêm khó khăn.
Trương Dương nói khẽ với Kim Mẫn Nhi: "Có biết phòng điện ở đâu hay không?"
Kim Thượng Nguyên nói: "Tôi biết,công tắc tổng của tầng này ở bên phòng điều khiển ngay bên phải, để tôi đi.
Trương Dương nói: "Thôi để tôi!" Hắn đưa hai quar lựu đạn cho Kim Thượng Nguyên: "Nếu bị bọn họ phát hiện thì cứ ném lựu đạn!"
Kim Thượng Nguyên gật đầu, hạ giọng nói: "Cứ đi dọc thêm bên phải, phòng số một cuối cùng là nó đó."
Trương Dương gật đầu, hắn đứng dậy, Kim Mẫn Nhi cầm tay hắn, nói: "Anh phải cẩn thận!" Trong Mắt đẹp tràn ngập nhu tình.
Trương đại quan nhân gật đầu nói: "Yên tâm, tôi lập tức sẽ trở lại." Hắn dán sát vào tường mà đi, tới trước phòng điện, tìm công tắc tổng, nhanh chóng giật xuống.
Toàn bộ tầng bốn lập tức tối đen, không lâu sau thì đèn khẩn cấp được bật sáng.
Ba gã binh lính bảo vệ ở cửa trao đổi với nhau một chút, cuối cùng do hai binh lính gác ở thang máy thang máy đi vào kiểm tra tình trạng của phòng điện.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi cực kỳ khẩn trương, Kim Thượng Nguyên nắm lựu đạn, chuẩn bị tùy thời ném ra.
Hai binh lính tới chỗ góc thì tựa hồ cảm thấy được gì đó. Một người Trong đó dừng chân, đánh mắt ra hiệu cho người còn lại, hai người đồng thời dừng lại, một gã binh lính trong đó cầm thùng rác ở bên cạnh, ném tới chỗ rẽ.
Thùng rác rơi xuống mặt đất phát ra tiếng leng keng, Kim Mẫn Nhi giơ súng lên liên tục bắn, có điều tất cả đạn của cô ta đều bắn vào khoảng không. Trong nhất thời tiếng súng nổ vang, Kim Thượng Nguyên cũng cầm lựu đạn trong tay ném ra ngoài.
Hai binh lính tuy rằng nhận thấy được chỗ rẽ có thể có mai phục, nhưng bọn họ cũng không ngờ gặp phải hỏa lực mạnh mẽ như vậy. Nhìn lựu đạn tới. Hai người sợ đến nỗi xoay người bổ nhào xuống đất.
Nhưng Kim Thượng Nguyên thật sự là đã quá mức khẩn trương, chưa kéo chốt an toàn đã ném lựu đạn đi rồi.
Hai binh lính nghe thấy lựu đạn không nổ, giờ mới iểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, một người binh lính nhặt quả lựu đạn đó lên, kéo chốt an toàn rồi ném tới chỗ Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi đang ẩn thân.
Lựu đạn quay cuồng trong không trung, Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi đồng thời biến sắc, đúng vào lúc chỉ mành treo chuông này Trương đại quan nhân kịp thời chạy đến, một cước đá vào lựu đạn, đá ngược nó về.
Hai gã binh lính của Nam Triều Tiên vốn cho rằng lần này thì đối phương sẽ nổ tan xương nát thịt, nhưng lại không ngờ lựu đạn lại bị đá trở về. Hai người sợ đến nỗi chỉ kịp kêu mẹ ơi, đáng tiếc bọn họ không có cơ hội, lựu đạn ở giữa không trung đã phát nổ, thân thể của hai người huyết nhục bay tứ tung, Trương Dương sau khi vụ nổ chấm dứt thì nhảy vào hành lang. Một súng bắn ngã tên binh lính d đứng ở cửa an toàn, lớn tiếng nói: "Đi mau!"
Kim Thượng Nguyên run run rẩy rẩy đứng lên đi theo phía sau Trương Dương, Kim Mẫn Nhi thì đi phía sau y.
Tiếng súng và tiếng nổ ở đây đã kinh động tới binh lính bố phòng chung quanh, bọn họ từ bốn phương tám hướng ùa về bên này. Muốn từ cửa chính lao ra là chuyện không thực tế, Kim Thượng Nguyên bỗng nhiên nhớ tới gì đó: "Trên lầu. Bên trên có bãi trực thăng!"
Trương Dương dẫn Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi tiến vào thang máy, hắn sau khi ấn tầng thượng thì dùng báng súng đập ra nóc thang máu, giúp Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi đi lên.
Thang máy dừng ở tầng 29, Trương Dương trước khi thang máy dừng lại thì cũng đã trèo lên được.
Cùng với một tiếng đinh, cửa thang máy chậm rãi mở ra, đạn được bắn vào trong thang máy như mưa.
Sau khi một đợt mưa dạn qua đi, bốn gã binh lính thủ ở ngoài cửa mới phát hiện trong thang máy không có một bóng người nào, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, cho rằng tình báo vừa rồi sai lầm. Đúng lúc này Trương Dương ném một quả lưu đạn ra ngoài. Ầm một tiếng, sóng xung kích chấn cho thang máy rung chuyern. Kim Mẫn Nhi không đứng vững, kinh hô một tiếng rồi từ trên thang máy rơi xuống.
Trương đại quan nhân tay mắt lanh lẹ, tóm lấy cổ tay cô ta, cứu Kim Mẫn Nhi lại từ cõi chết.
Ba người một lần nữa trở lại trong thang máy, bên ngoài khắp nơi đều là cảnh tượng máu thịt văng khắp nơi, quả nhiên là ghê cả người, Kim Mẫn Nhi không đành lòng nhìn, nhắm chặt hai mắt lại.
Trương Dương dẫn bọn họ tới cửa sắt thông tới nóc nhà, Trương Dương vừa mới đẩy cửa sắt thì một loạt đạn bắn tới, may mắn là hắn kịp thời né tránh, đạn bắn lên cửa sắt tóe lửa.
Trương Dương thở phù, lúc này dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi cầm súng tự động lên bắn quét xuống dưới. Bọn họ căn bản không nhìn thấy mục tiêu, chỉ lợi dụng hỏa lực để tạo thành một phòng tuyến, ngăn cản kẻ địch đi tới.
Hỏa lực trên sân thượng đã yếu dần, Trương đại quan nhân lao ra, thân thể hắn liên tục quay trên mặt đất, hai khẩu súng tự động trong tay bắn xoay tròn, hai binh lính canh giữ trên sân thượng trước sau bị bắn trúng, Kim Thượng Nguyên và Kim Mẫn Nhi hai người cũng xông lên sân thượng theo, Trương Dương đóng cửa sắt, dùng thân súng để cài cửa.
Phòng thủ của Nơi này không hề nghiêm mật như trong tưởng tượng, chỉ có hai gã binh lính phụ trách thủ vệ trong đó một người trong đó đã bị Trương Dương bắn chết, người còn lại thì hai chân trúng đạn, đang nằm trên mặt đất rên rỉ, Trương Dương đi tới bổ một súng vào đầu hắn.
Kim Thượng Nguyên từ trên người một gã binh lính lấy ra điện thoại di động, y nhanh chóng bấm số, dùng tiếng Hàn lớn tiếng dặn dò gì đó
Trương Dương bảo họ tìm nơi ẩn nấp, lúc này cửa sắt truyền đến tiếng đập phá, binh lính của phản quân đang phá cửa.
Trương đại quan nhân tìm chỗ yểm hộ, súng tự động nhắm ngay cửa sắt.
Kim Thượng Nguyên nói: "Cố gắng đỡ mười phút sẽ có trực thăng tới đây tiếp ứng chúng ta."
Trương Dương cười nói: "Mười phút ư, chuyện vặt." Hắn quay sang Kim Mẫn Nhi, nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta dính không ít máu, cười nói: "Có sợ không?"
Kim Mẫn Nhi lắc đầu nói: "Có anh tôi bên cạnh, tôi không sợ gì cả!" Tình ý Trong lòng đối với Trương Dương đã biểu lộ ra hết.
Trương đại quan nhân gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta cùng nhau giết ra!"
Cửa sắt bị phá, Trương Dương cầm súng tự động điên cuồng bắn về phía cửa sắt, hai binh lính nhảy vào đầu tiên bị bắn trúng, chết ngay tại chỗ, hỏa lực mạnh mẽ đã áp chế khiến đối phương không thể khônglui về.
Đạn trong súng của Trương Dương đã hết, hắn ném xuống đất, sau đó thì từ trong tay Kim Mẫn Nhi cầm một khẩu khác.
Ba đợt công kích liên tục của Đối phương đều bị Trương Dương đánh lui, bọn họ tổn thất bảy tên binh lính, cuối cùng không tấn công mù quáng nữa.