Hạng Thành nói: "Nói rất đúng, lực lượng của một người dù sao cũng hữu hạn, sự nghiệp của chúng ta không thể đan thương thất mã khinh xuất được, cần cùng nhau cố gắng, phải cùng nhau phát triển."
Trương Dương nói: "Bí thư Hạng tìm tôi có chuyện gì à?" Hạng Thành tìm hắn cấp như vậy khẳng định không phải để nói chuyện phiếm với hắn.
Hạng Thành nói: "Tôi nghe nói ở triển lãm gặp một số phiền toái, hiện tại chuyện đã được giải quyết hay chưa?"
Trương Dương gật đầu nói: "Tất cả được giải quyếtrồi, chỉ là một số việc nhỏ, không tạo thành ảnh hưởng quá lớn."
Hạng Thành ho khan một tiếng: "Tỉnh lý vô cùng coi trọng công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, để xây dựng tốt khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tỉnh lý quyết định gia tăng đầu nhập và quản lý vào khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tôi nhận được thông tri, ngân sách mà tỉnh lý đã đáp ứng sắp được phát xuống rồi."
Trương Dương cười nói: "Chuyện tốt!"
Hạng Thành nói: "Có điều tỉnh lý quyết định gửi khoản tiền này vào tài khoản tài chính của thành phố Bắc Cảng, do phía Bắc Cảng thống nhất điều phối, là muốn chúng ta cùng nhau giám sát."
Sắc mặt của Trương đại quan nhân bắt đầu trở nên khó coi.
Hạng Thành nói: "Thật ra cá nhân tôi cũng không đồng ý với cách làm này của tỉnh lý, tôi cho rằng phía Tân Hải chắc có năng lực xử lý tốt mấy vấn đề này, tỉnh lý cũng có suy nghĩ của tỉnh lý, tôi nghĩ bọn họ lo lắng khoản tiền này không được dùng đúng chỗ, cho nên bảo chúng ta giám sát, cũng là để xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, Trương Dương à, anh nên hiểu."
Trương Dương nói: "Hiểu! Dù sao tiền vẫn dùng cho Tân Hải, cho dù đưa tiền cho chúng tôi thì mỗi một khoản tiền chi vào đâu chúng tôi cũng phải báo cáo với lãnh đạo thượng cấp trước, như vậy cũng tốt, đơn giản là từ báo cáo biến thành xin, hình thức mà thôi, tôi tin bí thư Hạng khẳng định sẽ ủng hộ công tác chúng tôi."
Hạng Thành nói: "Tỉnh lý vừa mới gửi xuống một thông tri, để tiến hành xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu hữu hiệu hơn, cố gắng trong thời gian ngắn nhất hoàn thành công tác viên mãn trong kế hoạch, đặc biệt thành lập tiểu tổ quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu cấp quốc gia của Tân Hải, do đồng chí Cung Kì Vĩ làm tổ trưởng, cũng phụ trách công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, đồng chí Hứa Song Kì đảm nhiệm phó tổ trưởng." Nói tới đây Hạng Thành tạm dừng một chút. Trong ánh mắt lộ ra vài phần đồng tình, quyết định này của tỉnh lý rõ ràng là muốn đá Trương Dương ra khỏi khu bảo lưu thuế nhập khẩu, Trương Dương thân là bí thư thị ủy Tân Hải, không ngờ lại không phải thành viên của tiểu tổ, Hạng Thành tự hỏi ngay cả y cũng không thể làm việc tuyệt tình như vậy, nhưng văn kiện này của tỉnh lý đã viết vậy, các lãnh đạo chính là quyết định như vậy. Nhìn vẻ mặt chán nản của Trương Dương, Hạng Thành thầm than trong lòng. Chẳng trách người khác được. Ai bảo anh đắc tội với bí thư Tống? Thằng nhóc anh trước đây kiêu ngạo quen rồi, cơ hồ là tự làm lạc mình, trước đây anh sở dĩ có thể một bước lên mây. Không phải anh có năng lực, mà là vì anh tốt số, anh tìm được bạn gái tốt. Anh nhận được một cha nuôi có quyền thế, Hiện tại anh và Sở Yên Nhiên chia tay, Tống Hoài Minh tất nhiên sẽ không thích anh nữa, anh và Văn Hạo Nam lại thế như nước lửa, Văn gia tất nhiên cũng sẽ xa lánh anh.
Hạng Thành sở dĩ đồng tình với Trương Dương, là vì cùng là người lưu lạc thiên nhai, y trong chính trị cũng không được đắc chí, sau khi Tiết lão qua đời, y mất đi chỗ dựa, hiện giờ quan vận của y cũng đã là mặt trời sắp lặn. Ngày về hưu cũng đang tới rất gần.
Trương Dương nói: "Thông tri của Tỉnh lý ư?"
Hạng Thành đưa văn kiện cho hắn rồi nói: "Bản văn kiện này anh cầm về mà xem." Y làm như vậy là muốn tránh tị hiềm.
Trương Dương căn bản không nhúc nhích, ánh mắt căn bản chẳng thèm liếc lên bàn: "Bí thư Hạng, đây là muốn đá tôi ra khỏi khu bảo lưu thuế nhập khẩu?"
Hạng Thành nói: "Trương Dương, tôi cũng không hiểu quyết định này của tỉnh lý, tôi cũng đã đưa ra nghi ngờ và phản đối, nhưng..." Y có chút bất đắc dĩ nói: "Xét đến cùng thì chúng ta vẫn phải phục tùng an bài công tác của lãnh đạo."
Trương Dương nói: "Tá ma giết lừa, cấp trên làm như vậy có phải quá tuyệt tình hay không."
Hạng Thành thở dài: "Lãnh đạo có suy nghĩ của lãnh đạo. Trương Dương, thật ra anh dồn tinh lực để chuyên chú vào quản lý toàn cục của Tân Hải cũng chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt."
Trương Dương nói: "Thế này không phải là biến tướng cắt quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu cho người khác ư Vì sao? Chuyện mà tôi khổ cực thúc đẩy, đến cuối cùng vì sao lại tiện nghi cho người khác?"
Hạng Thành nói: "Trương Dương, anh đừng kích động. Chỉ là an bài công tác, cũng không phải nhằm vào cá nhân anh."
Trương đại quan nhân bỗng nhiên đứng dậy: "Bí thư Hạng. Tôi không phải kẻ ngu, loại chuyện này đã lồ lộ ra rồi, dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, tỉnh lý nếu không tín nhiệm tôi thì còn không bằng dứt khoát cách chức tôi đi."
Hạng Thành nói: "Trương Dương, anh bình tĩnh một chút."
Trương đại quan nhân xoay người bước đi, tới trước cửa thì vừa hay gặp phó bí thư thị ủy Cung Kì Vĩ tới đây tìm Hạng Thành.
Cung Kì Vĩ cười cười với hắn, Trương Dương thì trợn mắt rồi hừ lạnh một tiếng, rời khỏi văn phòng.
Cung Kì Vĩ lộ ra vẻ khó hiểu, nói với Hạng Thành: "Thằng ôn này làm sao thế?"
Hạng Thành nghĩ thầm anh còn không hiểu nữa à? Tỉnh lý giao quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu cho anh, đổi thành ai cũng sẽ khó chịu như vậy cả. Hạng Thành mỉm cười chỉ chỉ vào văn kiện trên bàn: "Còn không phải là bởi vì bản văn kiện này của tỉnh lý ư?"
Cung Kì Vĩ cầm bản văn kiện đó, thật ra nội dung của văn kiện hắn đã sớm xem qua rồi, cũng cảm thấy không bằng lòng lắm với chiêu thức này của tỉnh lý, tuy rằng là diễn trò, nhưng đối với Trương Dương thật sự là hơi tàn nhẫn một chút, vẻ mặt của hắn thản nhiên như không nói: "Trương Dương vẫn trẻ tuổi, thiếu cái nhìn đại cục, coi khu bảo lưu thuế nhập khẩu là sự nghiệp cá nhân của mình, nếu một người có thể đứng cao hơn một chút, có thể nhìn xa hơn một chút. sự nghiệp của chúc ta là thuộc về quốc gia và nhân dân, không phải có một người nào cả, nếu ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào chính tích, chỉ cân nhắc tới lợi ích của cá nhân thì như vậy nhất định sẽ rất hạn hẹp."
Hạng Thành chẳng quan tâm tới những lời này của Cung Kì Vĩ, đạo lý lớn thì ai cũng nói được cả, cái nhìn đại cục gì chứ? Đứng nói chuyện thì thắt lưng không đau, hiện tại là anh đoạt phong đầu của người khác, người khác vất vả trồng cây, đến lúc hái quả thì anh chiếm hết. Hạng Thành nói: "Tỉnh lý lần này bài trừ Trương Dương ra ngoài, có phải vẫn thiếu cân nhắc hay không." Hạng Thành không chỉ bênh vực cho Trương Dương, trong mắt y, cho dù tỉnh lý cố ý cướp đoạt quyền lực của Trương Dương thì khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng không nên đến phiên Cung Kì Vĩ toàn quyền phụ trách, mình mới là bí thư thị ủy Bắc Cảng, trên điểm này, y và Trương Dương đồng thời bị tỉnh lý bỏ qua.
Cung Kì Vĩ nói: "Trương Dương đúng là có chút năng lực, từ lúc ở Nam Tích, tôi đã rất hiểu hắn, người thanh niên này có hoài bão có nhiệt tình, nhưng quá xung động, làm người xử thế quá mức vì bản thân, hắn là người khai thác không tồi, cũng là một người quản lý cao minh. Khu bảo lưu thuế nhập khẩu của Tân Hải là khu bảo lưu thuế nhập khẩu cấp một quốc gia đầu tiên của tỉnh ta, các vị lãnh đạo của tỉnh lý cũng cực kỳ coi trọng xây dựng, phân công công tác lần này cũng xuất phát từ sự coi trọng cao độ đối với khu bảo lưu thuế nhập khẩu."