Ba năm trước đây người Hongkong mua tùy viên này bắt đầu tiến hành sửa chữa toàn diện tùy viên nghe nói nghe nói ngày đó khởi công còn đặc biệt mời một vị đại sư phong thuỷ từ Hongkong tới, giết heo giết dê, làm rầm rộ cả một ngày, từ đó về sau tùy viên không còn xảy ra án mạng nữa.
Trương đại quan nhân là người theo thuyết vô thần. Có điều hắn cũng rất cảm thấy hứng thú đối với đoạn cố sự mà Cố Dưỡng Dưỡng kể.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Em nghe người ta nói tùy viên vốn là nhà có ma, muốn gặp dữ hóa lành không chỉ phải tìm thầy địa lý đến phá, mà còn phải tìm được một chủ nhân có thể trấn được sát khí."
Trương Dương cười nói: "Nói như thế thì anh là nhân tuyển thích hợp rồi."
Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: "Em và anh có cái nhìn giống nhau."
Hai người trong lúc nói chuyện đã tới trước cửa lớn của tùy viên, liền thấy Viên Phân Kì chờ ở trước cửa. Nhìn thấy Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng đến, Viên Phân Kì bước nhanh tới, vươn tay về phía Trương Dương: "Bí thư Trương, anh tới rồi à!"
Trương Dương cười cười bắt tay với hắn: "Anh hay là gọi tên của tôi đi, như vậy thì thoải mái hơn."
Viên Phân Kì nói: "Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho chị họ của tôi, chị ấy ở trước mặt tôi khen anh suốt, đa tạ bí thư Trương đã chiếu cố tới chị họ của tôi."
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, mình đối với Hải Tâm cũng không phải là chiếu cố bình thường, chiếu cố tới tận giường luôn. Hắn cười nói: "Viên đại sư, đã bảo là cứ gọi tên tôi thôi, anh là nghệ thuật gia, đừng học những cái trò dung tục của xã hội."
Viên Phân Kì nói: "Tôi có thể không gọi anh là bí thư Trương, nhưng các anh cũng không thể gọi tôi là Viên đại sư."
Mấy người đồng thời bật cười.
Viên Phân Kì cùng bọn họ đi vào tùy viên, Cố Dưỡng Dương tuy rằng đã ở thôn hoạ sĩ được một đoạn thời gian rất dài nhưng nhưng vẫn là lần đầu tiên được tiến vào tùy viên. Đi vào cửa lớn đầu tiên là nhìn thấy một bức tường, bức tường là gần đây mới xây, bên trên có khảm phù điêu Càn Khôn bát quái.
Viên Phân Kì nói: "Bát quái đồ hình Bên trên là căn cứ vào đề nghị của phong thuỷ đại sư Hongkong Lý Kiều Bách mà chế, ý ở gặp dữ hóa lành."
Vòng qua bức tường, tới tiền hoa của tùy viên, hoa viên tuy rằng không lớn, nhưng bố trí vô cùng tinh xảo, hấp dẫn ánh mắt của người ta nhất phải kể tới một khối kì thạch ở giữa hoa viên. Kì thạch lởm chởm nhiều lỗ hồng, bên trên dùng tơ lụa đỏ thẫm bọc quanh.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Em nghe nói trong tùy viên cất chứa một khối kì thạch mà năm đó Càn Long ban cho Hòa Thân, chính là khối này ư?"
Viên Phân Kì cười nói: "Tảng đá này tên à địa sinh thạch, không liên can gì tới Càn Long cả, chính là này tảng đá này trước rồi sau đó mới có tùy viên, nói cách khác thì tảng đá này khi xây tùy viên đã có rồi, Lý Kiều Bách tiên sinh sau khi đến đây xem phong thuỷ xong thì phát hiện viện trạch này sở dĩ có hung tướng là vì do tảng đá này, địa sinh thạch, địa sinh tử, cho nên hắn đề nghị bị phá huỷ tảng đá này, nhưng chủ nhân của nơi này lại đặc biệt thích tảng đá này, vì thế Lý Kiều Bách tiên sinh đề xuất một biện pháp chung hòa, dùng lụa đỏ bọc lấy toàn bộ tảng đá này, để trụ không cho khí thế hung ác của nó lộ ra ngoài."
Trương Dương nói: "Thuyết Phong thuỷ không đáng tin."
Đi qua tiền viện, tới trung đình, trên hành lang gấp khúc bốn phía đều treo đèn đỏ, kiến trúc trong tùy viên đã có hơn trăm năm lịch sử, cổ kính, xảo đoạt thiên công.
Cố Dưỡng Dưỡng thích nhất là rường cột chạm trổ của nơi này, không khỏi cảm thán sự thần kỳ của tiền nhân.
Phía trước có mấy người đang ở đó nói chuyện trời đất, Viên Phân Kì chào hỏi bọn họ, Trương Dương lúc này mới nhớ ra hỏi: "Phân Kỳ, chủ nhân nơi này là ai?"
Viên Phân Kì nói: "Chính là vị An tiên sinh kia kìa."
Trương đại quan nhân thuận theo hướng hắn chỉ mà nhìn, liền thấy một vị nam tử trung niên tóc trắng đang mỉm cười bước về phía hắn, chính là An Đức Uyên, con trai thứ tư của An lão. Trương Dương cũng không gì với An Đức Uyên, từ phía An Ngữ Thần mà nói thì An Đức Uyên trên thực tế cũng là chú tư của hắn, hắn biết An Đức Uyên là lão đại của tín nghĩa xã Đài Loan, không ngờ lại mua tùy viên ở kinh thành. Nhớ tới những lời nói vừa rồi của Viên Phân Kì, tòa nhà có ma này phải tìm một hung nhân để trấn, An Đức Uyên trên tay đã dính không biết bao nhiêu máu tanh, hung danh ở vùng Cảng Đài rất thịnh, hắn và tùy viên này có lẽ thật sự là tuyệt phối.
An Đức Uyên cười nói: "Trương tiên sinh, thực không ngờ bằng hữu mà Viên tiên sinh nói chính là anh!"
Trương Dương cười cười bắt tay với An Đức Uyên: "An tiên sinh chuyển hướng sinh ý tới nội địa từ lúc nào vậy?"
An Đức Uyên nói: "Không liên can tới sinh ý, chỉ là khi du lịch trùng hợp đến đây, thích cảnh trí của nơi này vì thế tôi mới mua tùy viên, làm nơi an dưỡng tuổi già."
Trương Dương cười nói: "An tiên sinh là người phía nam, có thể quen với cuộc sống phương bắc ư?"
An Đức Uyên nói: "Hoàn cảnh gì tôi cũng có thể thích ứng được."
Hắn mời Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng vào trong đại sảnh, tiệc tối là tiệc đứng, An Đức Uyên chuẩn bị khá đầy đủ, đồ ăn rất đa dạng, tân khách được mời đều là nhân sĩ của giới thi họa, Trương Dương quen An Đức Uyên lâu như vậy, vẫn chưa biết hắn không ngờ còn là người yêu thích nghệ thuật.
Viên Phân Kì bưng rượu vang tới chạm cốc với Trương Dương, nhìn An Đức Uyên đang nghênh đón khách nhân ở xa: "Quốc hoạ của An tiên sinh không tồi."
Trương Dương nói: "Tôi quen hắn không ít năm rồi, nhưng không biết hắn còn biết hội họa đấy!" Trong ấn tượng của hắn, An Đức Uyên là một cự bá hắc đạo máu lạnh vô tình, đôi tay kia của hắn cầm dao cầm súng thì không có vấn đề gì, nhưng cầm bút ư? Đúng là khó tưởng tượng.
Lúc này lại có người quen đến, tổng tài tập đoàn Hán Đỉnh Tạ Khôn Cử cùng vợ là Triệu Nhu Đình cũng tới, bọn họ và An Đức Uyên cũng quen nhau lâu rồi, chỉ là năm nay mới có hợp tác, Triệu Nhu Đình nhìn thấy Trương Dương trước tiên, không khỏi ngẩn ra, kinh thành này cũng không phải là quá lớn, đi đâu cũng có thể gặp người quen, chính là ứng với một câu, không phải oan gia không đụng đầu.
Triệu Nhu Đình nhỏ giọng nhắc nhở chồng một câu, Tạ Khôn Cử cũng nhìn thoáng qua Trương Dương, trong ánh mắt tràn ngập lãnh ý.
Trương đại quan nhân thì lười chẳng buồn quan tâm tới hắn, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, lão tử chỉ coi mày là không khí.
Cố Dưỡng Dưỡng nhẹ giọng cười nói: "Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như muốn nuốt sống anh."
Trương đại quan nhân cười nói: "Muốn nuốt sống anh ư? Chỉ sợ hắn sẽ nghẹn chết.
Cố Dưỡng Dưỡng cười càng vui hơn.
Tiệc tối không phải là chủ đề, chủ đề là bút hội, trong viện đặt bốn cái bàn lớn, bốn vị danh gia đương đại đi lên múa bút vẩy mực. Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng tới bên cạnh Viên Phân Kì, nhìn thấy Viên Phân Kì vẽ một bức sơn quỷ, Trương đại quan nhân đối với tài hội họa của hắn cũng không xa lạ gì, có điều Viên Phân Kì hiện tại vẽ so với trước đây thì trừu tượng hơn, so với nói là vẽ thì chẳng thà nói là tổ hợp của hai chữ tượng hình, dùng mực cũng không chú ý tới biến hóa, đã lệch khỏi quỹ đạo tranh Trung Quốc, có lẽ đây là hắn theo đuổi đại đạo chí giản, cảnh giới đại xảo nhược chuyết.
Nếu đổi là trước đây, loại họa pháp này của Viên Phân Kì khẳng định sẽ không có ai ủng hộ, thậm chí sẽ bị nhạo báng, có điều từ sau khi hắn tới Nhật Bản dự thi giành được phần thưởng, danh khí của hắn cũng không ngừng tăng lên.
Còn chưa vẽ xong mà đã có mấy người ở bên cạnh thổi phồng tán thưởng rồi,
Trương đại quan nhân lại cảm thấy họa kĩ của Viên Phân Kì là không tiến mà lui. Hắn tuy rằng không làm nghệ thuật, nhưng cũng biết cái nghề này một khi lây dính quá nhiều khí thế tục thì khẳng định sẽ xuống dốc, thử nghĩ xem, trong hoàn cảnh như vậy căn bản không thể bình tâm tĩnh khí, làm sao mà có thể tạo được ra tác phẩm tốt.
An Đức Uyên cũng ở hiện trường múa bút vẩy mực vẽ một bức chim ưng, hắn am hiểu nhất chính là vẽ ưng.
Trương Dương nói với Cố Dưỡng Dưỡng: "Thấy sao?"
Cố Dưỡng Dưỡng ăn ngay nói thật: "Vẽ ưng thật sự là không tồi, thần vận khí thế nắm vô cùng chuẩn xác, An tiên sinh nhất định đã khổ công ở phương diện này."
An Đức Uyên cười ha ha: "Sau ba mươi lăm tuổi, hội họa của tôi là trăm khoanh vẫn quanh một đốm, chỉ có một chủ đề, đó chính là vẽ ưng, một người dùng hơn mười năm để làm cùng một việc, làm sao mà không làm ra được chút thành tích chứ." Hắn nói với Trương Dương: "Trước khi tôi tới Đài Loan từng học quốc hoạ chuyên nghiệp, nếu không phải theo kinh thương thì tôi nói không chừng giờ đã là một họa sĩ rồi."
Trương Dương nghĩ thầm anh không phải làm kinh thương, mà là làm xã hội đen.
Sau khi Những người này vẽ xong, lập tức do chuyên gia xử lý tiến hành hình ảnh, sau đó treo chung quanh, để những khách nhân giám.
Cố Dưỡng Dưỡng cũng dưới sự cổ vũ của Trương Dương vẽ một bức mặc hà, trước mặt đám tiền bối của giới thi họa cô ta vốn là cũng không muốn múa búa trước cửa Lỗ Ban, nhưng Trương Dương đáp ứng giúp cô ta đề chữ, cho nên Cố Dưỡng Dưỡng mới lấy hết dũng khí đi vẽ.
Cố Dưỡng Dưỡng vẽ xong, Trương đại quan nhân cầm bút lông sói lên, ở bên cạnh phối chữ - Giang Nam khả thải liên, liên hiệp hà điền điền.
Cho dù là vợ chồng Tạ Khôn Cử ở vị trí đối lập với Trương Dương cũng không thể không thừa nhận thư pháp của Trương Dương quả thực là thành một phái riêng. Viên Phân Kì đã sớm kiến thức thư pháp của Trương Dương, hắn cảm thán nói: "Trương Dương à Trương Dương, chỉ cần là thủ tự này của anh, tôi cả đời này có thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp."