Y Đạo Quan Đồ

Chương 1121-2: Quang minh chính đại (2)

Trương đại quan nhân biết tảng đá này không quý, cho nên cũng không cảm thấy đau lòng, giúp nhặt tảng đá lên rồi nói: "Để tôi đi vứt."

Ánh mắt của Kiều lão lại bỗng nhiên sáng ngời: "Chậm đã!"

Trương đại quan nhân ngây ra một thoáng, Kiều lão lại cầm lấy tảng đá, liền thấy chỗ gãy không ngờ lộ ra một thứ màu xanh to bằng hạt đậu tương, Kiều lão nhìn kỹ rồi nói: "Trong đây không ngờ có thúy."

Trương Dương nói: "Phỉ thúy á?"

Kiều lão gật đầu nói: "Thật là nhìn không ra, ha ha, lát nữa tìm người lau thử xem, nói không chừng cậu nhặt được một kiện bảo vật đó." Kiều lão cẩn thận đặt tảng đá đó xuống, mỉm cười nói: "Tôi nghe nói hai người lần này tới kinh là để tham gia hội kinh mậu mùa hạ."

"Vâng!"

"Có thuận lợi không?" Kiều lão sau khi về hưu thì chỉ ru rú trong nhà, hiển nhiên cũng không rõ lắm chuyện xảy ra ở trung tâm triển lãm quốc mậu.

Trương Dương nói: "Cũng không thuận lợi, hôm nay gặp phải một chút phiền phức."

Hai hàng lông mi rậm của Kiều lão nhíu chặt lại, ông ta rất già dặn, Trương Dương vừa mở miệng ông ta cũng đã biết thằng ôn này gặp phiền toái, hôm nay tới đây là có mục đích. Kiều lão nói: "Trên đời này làm gì có chuyện thuận buồm xuôi gió mãi, gặp chút vấp váp cũng là rất bình thường."

Trương Dương nói: "Hôm nay có người dến đài triển lãm của chúng tôi gây sự, hắt sơn lên sân khấu, còn đánh hai cô gái."

Kiều lão nói: "Trị an của Kinh thành từ lúc nào trở nên kém như vậy?"

Trương Dương lúc này mới kể lại một lượt chuyện xảy ra hôm nay với Kiều lão, Kiều lão nghe xong thì lập tức minh bạch Trương Dương vì sao muốn tìm ông ta, chuyện này ngoài mặt thì là có người muốn đập sạp hàng của Tân Hải, nhưng trên thực tế người ta nhằm vào Kiều gia bọn họ, Kiều lão nói: "Mộng Viện có biết chuyện này hay không?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Tình hình chi tiết tôi không nói lại với cô ta."

Kiều lão nói: "Có một số việc đừng cho nữ hài tử biết là tốt nhất." Ông ta rất hiểu Trương Dương, biết thằng ôn này không sợ trời không sợ đất, nhưng Trương Dương làm việc vẫn rất tỉnh táo, hắn sẽ không mù quáng xung động, sau khi làm rõ tiền căn hậu quả của chuyện này thì tới đây bẩm báo với ông ta, mục đích là mà thử thái độ của mình.

Kiều lão nói: "Nếu tôi khuyên cậu dàn xếp nhẹ nhàng, vậy phải chẳng cậu sẽ cho qua chuyện này."

Trương Dương nói: "Ở trước mặt ngài, tôi cũng không dám nói dối, nếu ngài khuyên tôi như vậy, tôi sẽ ngoài mặt thì đáp ứng, ngoài mặt sẽ bỏ qua, nhưng tôi khẳng định sẽ vụng trộm úp sọt họ, cục tức này tôi nuốt không trôi, có thể là do tôi quá hẹp hòi nhỏ nhen."

Kiều lão bật cười rồi nói khẽ: "Nam nhi lập thế, nên thẳng thắn vô tư, muốn trút giận thì cũng phải làm một cách đúng lý hợp tình. Chẳng lẽ người khác chơi mưu ngầm với cậu, cậu cũng dùng thủ pháp lén lút để đối phó hắn để đánh trả ư?" Kiều lão lắc đầu: "Hạ sách! Phải biết rằng bọn họ sở dĩ muốn chơi mưu ngầm, là vì họ biết mình đuối lý, cho nên không dám lộ ra dưới ánh mặt trời, cậu thì sợ cái gì? Đạo lý ở trong tay của cậu, cậu có thể quang minh chính đại đối mặt với hắn, đối mặt với bất kỳ ai, người khác vụng trộm đánh cậu một quyền, cậu hoặc là lựa chọn lấy ơn báo oán, hoặc là cậu sẽ quang minh chính đại đánh trả lại gấp bội, lén lút, ha ha, ngược lại sẽ thành hạ sách."

Mục đích Trương đại quan nhân hôm nay tới đây chính là muốn nghe được những lời này của Kiều lão, lão gia tử nếu nói như vậy, chẳng khác nào cho hắn một viên thuốc an thần, người khác đánh anh một quyền, anh đánh trả lại gấp bội. Trương đại quan nhân đã chuẩn bị tốt lắm rồi, nếu Kiều lão bảo trì trầm mặc đối với việc này, như vậy hắn sẽ không thể không chọn dùng thủ đoạn âm mưu, nhưng nếu Kiều lão đã nguyện ý làm chỗ dựa cho hắn, như vậy hắn sẽ quang minh chính đại triển khai phản kích. Dù sao thế lực của Triệu gia và Tạ gia cũng không phải nhỏ.

Kiều Chấn Lương đã tới Tân Hải thượng nhiệm, cho nên tối hôm đó là xuất hiện ở nhà, y không ở nhà, Kiều Mộng Viện càng tự nhiên hơn, cùng ông nội ăn cơm chiều, Trương Dương thì đi về trước, Kiều lão giữ cháu gái lại ở nhà, trong mắt ông ta cháu gái về kinh thành thì nên ở nhà.

Trương Dương buổi tối còn có việc, hắn tới hội quán vương phủ, Từ Kiến Cơ và Tiết Vĩ Đồng đều ở chỗ này chờ hắn.

Từ sau khi ông nội qua đời, Tiết Vĩ Đồng trầm mặc hơn rất nhiều, không còn thấy vẻ hoạt bát hướng ngoại ngày xưa, buổi tối hôm nay là cô ta lần đầu tiên ra ngoài chơi, bởi vì Tam ca Trương Dương từ Tân Hải tới cô ta mới nguyện ý tới gặp.

Bên cạnh Từ Kiến Cơ còn có Hồng Nguyệt, Trương đại quan nhân tới ngồi xuống bên cạnh bên cạnh, cười ha ha nói: "Một đoạn thời gian không gặp, lại dính lấy nhau rồi à!"

Hồng Nguyệt mặt xấu hổ đến đỏ bừng, gắt: "Từ Kiến Cơ, anh đánh hắn cho em!"

Từ Kiến Cơ cười nói: "Dính với nhau thì sao? Anh ghen tị à, tôi nghe nói Yên Nhiên đá anh rồi, gần đây tâm lý có phải có chút biến thái hay không?"

Trương đại quan nhân cố ý thở dài.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Nhị ca, có phải anh mình đầy thương tích không, rồi thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả thôi!"

Trương Dương nói: "Thấy chưa, nhân gian tự có chân tình, vẫn là muội tử của chúng ta nghĩa khí, lão Nhị à, anh chỉ biết bỏ đá xuống giếng thôi."

Từ Kiến Cơ cầm chén rượu lên chạm với Trương Dương: "Người anh em có lỗi với anh, này, thôi thì tôi nay ăn uống đều để tôi trả, cô nương của hội quán vương phủ anh thấy thích anh thì cứ dắt đi."

Hồng Nguyệt đánh lên tay hắn một cái: "Lưu manh, không phải là dạy hư người ta ư?"

Từ Kiến Cơ nói: "Hắn còn cần anh dạy à?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Hai người các anh kẻ tám lạng người nử cân, chẳng ai nói được ai cả."

Từ Kiến Cơ nói: "Tôi khác mà, đối với đối với Hồng Nguyệt là một trái tim hồng hướng về đảng."

Trương đại quan nhân cười nói: "Chắc là một trái tim hồng chia hai."

Hồng Nguyệt nói: "Tôi cũng thấy vậy."

Từ Kiến Cơ nói: "Trương Dương. Anh không nghe người ta nói, thà hủy mười tòa miếu chớ đừng hủy một cuộc hôn nhân à." Hắn nhìn Hồng Nguyệt rồi nói: "Anh đúng là chuẩn bị chia trái tim làm hai, một nửa cho em, một nửa cho con của chúng ta."

Tiết Vĩ Đồng che miệng nói: "Bựa quá, nói nữa là em nôn đấy."

Trương Dương nói: "Tôi cũng muốn nôn."

Từ Kiến Cơ nói: "Tâm lý biến thái, không thể chịu nổi khi nhìn người khác ân ái."

Hồng Nguyệt thở dài nói: "Anh chính là một kẻ lừa đảo, chứ biết nói dối lừa em. Có điều đầu óc của em đơn giản, luôn dễ dàng mắc mưu anh."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Về sau đối với Hồng Nguyệt tốt một chút, bằng không em không tha cho anh đâu."

Trương Dương uống cạn rượu vang trong chén. Tiết Vĩ Đồng lại rót cho hắn một ly, tất cả nhân viên phục vụ đều bị cô ta đuổi đi rồi.

Từ Kiến Cơ nói: "Lão Tam, tôi nghe nói quầy hàng của anh ở quốc mậu bị người ta đập à."

Tiết Vĩ Đồng cũng vừa mới nghe nói tới chuyện này. Lòng đầy căm phẫn nói: "Ai làm? Em sẽ không tha cho hắn."

Trương Dương cười nói: "Chuyện này anh có thể giải quyết."

Từ Kiến Cơ nói: "Cần tôi giúp không?"