Tần Truyền Lương nói: "Tôi biết tiểu Thanh vì sao muốn tới Âu châu!"
Trương đại quan nhân trong lòng căng thẳng, mồ hôi lạnh túa ra, chuyện này rất xấu hổ, nhưng hắn nghĩ một chút lại thấy không thể nào, Tần Truyền Lương sao có thể biết Tần Thanh mang thai, với tính tình của Tần Thanh thì khẳng định sẽ không nói với y.
Tần Truyền Lương nói: "Tôi tuy rằng già rồi, nhưng không hồ đồ, tiểu Thanh tới Âu châu đối với hai người đều tốt. Nếu đã không thể đến được với nhau, thôi thì lựa chọn làm bạn bè đi."
Trương đại quan nhân cúi đầu, xem ra Tần Truyền Lương không biết chuyện Tần Thanh mang thai.
Tần Truyền Lương nói: "Tôi tuy rằng không phải là một người phong kiến, nhưng tôi cảm thấy câu nữ tử không tài mới là đức cũng có chút đạo lý, hạnh phúc của nữ nhân không phải là sự nghiệp, mà là gia đình, tôi không hy vọng con gái của tôi sẽ có sự nghiệp bao lớn, tôi chỉ chỉ hy vọng nó có thể có một gia đình nhỏ hạnh phúc, có một nam nhân yêu nó."
Trương đại quan nhân thầm nghĩ, tất cả những điều này cháu sẽ giúp chú từ từ thực hiện.
Mưa rơi mãi không dứt, sau bữa cơm trưa, vợ chồng Tần Bạch đi trước, Tần Truyền Lương đi nghỉ trưa, Trương Dương và Tần Thanh lại có cơ hội ở chung với nhau, bọn họ ngồi đối diện phía trước cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, Tần Thanh ôn nhu nói: "Cha em nói gì với anh đấy."
Trương Dương nói: "Nói về em!"
Trên mặt Tần Thanh lóe lên vẻ áy náy, cô ta thở dài: "Có những lúc em cảm thấy thật sự là có lỗi với cha."
Trương Dương nói: "Không phải em có lỗi với ông ấy, mà là anh."
Tần Thanh nói khẽ: "Đáp ứng em, sau khi em đi, anh phải chiếu cố tốt cho cha em."
Trương Dương gật đầu: "Cha em cũng bảo anh sau này phải vĩnh viễn chiếu cố cho em, vĩnh viễn đối tốt với em."
Trên mặt Tần Thanh hiện lên vẻ xấu hổ, xem ra cha đã sớm biết rõ tình cảm giữa hai người bọn họ, chỉ là không vạch trần ra mà thôi.
Trương Dương nói khẽ: "Chú Tần thật ra biết hết, có điều ông ấy không tiện nói ra thôi, ông ấy còn tưởng rằng chúng ta cãi nhau."
Tần Thanh nói: "Chờ sau khi chuyện này chấm dứt em sẽ trở về."
Trương Dương ừ một tiếng: "Anh cũng không để em phải chờ lâu đâu."
Tần Thanh nhớ tới gần đây khắp nơi đồn đãi chuyện Trương Dương và Sở Yên Nhiên chia tay, chuyện này cô ta vẫn chưa trực tiếp chứng thực với Trương Dương, có điều Tần Thanh không tin bọn họ thực sự chia tay, cô ta nói khẽ: "Anh và Yên Nhiên xảy ra chuyện gì vậy?"
Ở trước mặt Tần Thanh, Trương Dương trước giờ cũng không cố ý giấu diếm gì, hắn ăn ngay nói thật: "Chỉ dùng để mê hoặc một số người thôi."
Tần Thanh nói: "Có phải nhằm vào một số người của Bắc Cảng hay không?" Đối với chuyện công tác của Trương Dương, cô ta không hề hỏi sâu, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra vẻ quan tâm.
Trương Dương gật đầu nói: "Làm xong chuyện này, anh sẽ tạm thời đặt chuyện trong quan trường sang một bên, trước tiên giải quyết chuyện cá nhân cái đã."
Tần Thanh thở dài: "Nói dễ hơn làm!" Trương đại quan nhân có nhiều món nợ tài cảm như vậy, ngay cả Tần Thanh cũng thấy phát sầu cho hắn.
Trương Dương nói: "Anh có biện pháp giải quyết."
Tần Thanh cầm tay hắn nói: "Không cần phải miễn cưỡng mình, theo như em biết, cũng không có bất kỳ ai sẽ làm khó anh có, có những chuyện, không nói ra vĩnh viễn vẫn là tốt nhất."
Trương Dương đương nhiên minh bạch ý tứ của cô ta, cười nói: "Trong lòng anh biết cả."
Tối hôm đó tiệc tiễn Đỗ Thiên Dã làm chủ, hắn đã đặt chỗ ở Nghênh tân quán ở hồ Nhã Vân, đương nhiên nơi này là Tô Viện Viện giúp hắn đặt chỗ, Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện gần đây đã xác định quan hệ yêu đương, Tô Viện Viện bởi vì công tác xuất sắc cũng được thăng chức làm tổng giám đốc bộ phận khách phòng của Nghênh tân quán Nhã Vân hồ, tuy rằng Đỗ Thiên Dã cũng không nói giúp, nhưng quan hệ của bọn họ vẫn giúp cô ta rất nhiều.
Khiến Tần Thanh hài lòng là, trừ bọn họ ra, Đỗ Thiên Dã không hề mời khách nào khác, Tô Viện Viện cũng đặc biệt an bài, cùng Đỗ Thiên Dã tiếp khách.
Nhìn thấy Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện đi đâu cũng có đôi có cặp, người trong lòng cao hứng nhất phải kể tới Trương Dương, dù sao Tô Viện Viện cũng là chị gái cùng cha khác mẹ với hắn, thằng cha này không đổi được thói quen thích trêu ghẹo: "Hai người hiện tại phát triển đến đâu rồi?"
Tô Viện Viện da mặt mỏng, mặt đỏ lên cúi đầu xuống.
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Liên quan gì tới anh? Thằng nhóc anh sao mà hiếu kỳ thế." Gã rất thoải mái giới thiệu chuyện gì với Tần Thanh: "Hai người chắc đã biết nhau rồi, Tô Viện Viện là vợ chưa cưới của tôi."
Trương đại quan nhân lúc này mới lưu ý thấy trên tay Tô Viện Viện đã có một chiếc nhẫn kim, trong lòng không khỏi cao hứng vì cô ta và Đỗ Thiên Dã cuối cùng cũng có thể đến được với nhau.
Sau khi Bốn người ngồi xuống, Đỗ Thiên Dã nói: "Tần Thanh, tôi thực sự rất bội phục cô, ngay cả tiền đồ tốt như vậy cũng có thể vứt bỏ được, đây là dũng khí mà nam nhân đều chúng tôi cũng không có, đúng là ứng với một câu, ai nói nữ không bằng nam."
Trương Dương nói: "Tôi cũng bội phục, có điều chị Thanh lần này tới Âu châu cũng là mang theo nhiệm vụ, cô ta phải tới giải cứu cho nhân dân Âu châu đang trong cuộc sống nước sôi lửa bỏng, phấn đấu cho hòa bình và hạnh phúc của nhân dân thế giới."
Tần Thanh không khỏi bật cười, nhẹ giọng gắt: "Anh đúng là lắm mồm."
Đỗ Thiên Dã nói: "Không lắm mồm thì không phải là Trương Dương."
Tô Viện Viện rót rượu cho họ, Tần Thanh uyển chuyển từ chối uyển chuyển từ chối, cô ta cầm đồ uống rót cho Tần Thanh, Tần Thanh lại lựa chọn chỉ uống nước lọc, cô ta khá chú ý bảo vệ sức khỏe trong thời gian mang thai, bởi vậy có thể thấy được cô ta coi trọng đứa nhỏ này như thế nào.
Những chi tiết này cũng không hấp dẫn được sự chú ý của Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã và và Trương Dương sau khi uống vài chén rượu thì theo thói quen nói đến công tác: "Tôi sắp tới thành phố Tân Hải công tác."
Trương Dương hơi ngẩn ra, trước đây không hề nghe thấy bất kỳ tin tức nào, so với Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng đảm nhiệm chức cục trưởng công an, tin tức này của Đỗ Thiên Dã càng thêm đột nhiên và rung động hơn.
Tuy rằng Tần Thanh đã từ chức, nhưng ngộ tính và tu vi của cô ta trên chính trị hơn xa Trương Dương, cô ta lập tức nghĩ tới nguyên do trong đó, nói khẽ: "Bí thư Kiều tới Tân Hải, anh lần này tới là để hiệp trợ công tác của bí thư Kiều ư?"
Đỗ Thiên Dã có chút khen ngợi nhìn Tần Thanh một cái, càng cảm thấy loại cán bộ như Tần Thanh, khi đang lên cao lại lựa chọn từ bỏ là một chuyện rất đáng tiếc, nếu cô ta tiếp tục ở lại thì sẽ có tiền đồ rất tốt.
Trương Dương nói: "Bí thư Kiều kéo anh tới làm phụ tá đắc lực, đó là cơ hội tốt ngàn năm một thuở đó, anh sải một bước này, về sau tiền đồ không thể hạn lượng." Đỗ Thiên Dã nói: "Tâm tình thực sự là có chút kích động và chờ mong, nhưng nghĩ tới sắp rời khỏi Giang Thành, trong lòng tôi vẫn có chút không nỡ."
Trương Dương nói: "Loại chuyện tốt này thắp đèn lồng cũng tìm không ra, nếu là ứng trên người tôi, tôi khẳng định sẽ cao hứng lắm."
Tần Thanh không khỏi chế nhạo hắn: "Là ai nói đã nhìn thấu hồng trần, không còn quyến luyến quan trường, sao đột nhiên lại bại lộ bản tính rồi."
Mấy người đều bật cười, Đỗ Thiên Dã nói: "Loại quan mê tới hồ đồ như hắn, tôi trước giờ chưa từng thấy."
Trương Dương nói: "Tôi là cao hứng cho anh thôi, không có ý gì khác, tôi hiện tại cũng hiểu rõ năng lực của mình, loại người như tôi, có thể quản lý Tân Hải ngăn nắp đã là không dễ dàng gì rồi, loại thành phố trực thuộc trung ương như Tân Hải đối với tôi mà nói thì quá lớn. Đầu tôi không to, không đội được cái mũ lớn như vậy."
Đỗ Thiên Dã nói: "Mấy vị lãnh đạo Bình Hải cũng không muốn thả tôi đi, nhưng mọi người đều minh bạch loại chuyện này không thể ngăn cản."
Tần Thanh nói: "Chuyện Cấp trên đã định ra thì bọn họ không cản được, hơn nữa cũng không ai lại đi lựa chọn ngăn cản tiền đồ tương lai của một vị tài tuấn chính trị."
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Tôi không tính là tài tuấn chính trị không tính là cả, có điều nhân lúc còn trẻ, vẫn mà làm thêm chút chuyện."
Trương Dương nói: "Tôi vẫn luôn cho rằng bí thư Kiều coi trọng tôi nhất, không ngờ người đó lại là anh."
Đỗ Thiên Dã nói: "Vì những lời này của anh, chốc nữa tôi gặp bí thư Kiều sẽ đề cử anh."
Trương đại quan nhân lắc đầu như đánh trống bỏi: "Đừng, tôi còn chưa thu phục xong Tân Hải này, không biết đi đâu cả, anh Đỗ, anh đi trước tranh đấu giành thiên hạ đi, chờ tình thế bên này được thu phục rồi. Tôi nói không chừng sẽ thật sự tới chỗ anh mong hưởng phúc đó."
Đỗ Thiên Dã giảo hoạt cười nói: "Anh chẳng lẽ đến nay vẫn chưa phát hiện, mình là người tích cực dẫn đầu đi đánh thiên hạ à?"
Trương Dương nói: "Chủ yếu là mệt mỏi rồi, chờ sau khi hoàn thành công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tôi muốn được nghỉ ngơi, suy nghĩ cẩn thận xem tương lai của tôi sẽ đi về nơi đâu." Hắn đang nói thật, ở trước mặt những người này, hắn cũng không che giấu suy nghĩ thực sự của mình.