Cô ta còn chưa đi thì Nguyên Hòa Hạnh Tử đã từ bên ngoài bước vào, Hồ Nhân Như cũng nghe danh Nguyên Hòa Hạnh Tử đã lâu, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt, khi cô ta thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử không khỏi kinh ngạc trợn trừng hai mắt, thất thanh nói: "Giai Đồng..."
Nguyên Hòa Hạnh Tử quay sang Hồ Nhân Như, mỉm cười nói: "Vị tiểu thư này nhất định là nhận nhầm người rồi, tại hạ là Nguyên Hòa Hạnh Tử, không phải Cố Giai Đồng."
Hồ Nhân Như chăm chú nhìn cô ta thật lâu rồi chủ động vươn tay về phía cô ta: "Chào cô, Nguyên Hòa phu nhân, tôi tên là Hồ Nhân Như, cô thực sự rất giống một bằng hữu của tôi. Nhìn thấy cô, tôi còn tưởng rằng..."
" Cho rằng Cố Giai Đồng sống lại?" Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười.
Hồ Nhân Như thủy chung không rời khỏi hai mắt của cô ta, gật đầu nói: "Đúng là có loại ảo giác này, ngại quá."
Nguyên Hòa Hạnh Tử cười nói: "Tôi đã quen rồi, nếu có thể tôi cũng hy vọng chúng ta cũng có thể trở thành bằng hữu." Cô ta rút ra một tấm danh thiếp dưa cho Hồ Nhân Như: "Có cơ hội thì cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm nhé."
Hồ Nhân Như cũng đưa danh thiếp của mình cho cô ta, sau đó lễ phép cáo từ.
Trương Dương mời Nguyên Hòa Hạnh Tử ngồi xuống, bảo Phó Trường Chinh đi pha trà cho cô ta, Nguyên Hòa Hạnh Tử không hề chạm vào trà, nói khẽ: "Trương tiên sinh còn nhớ lời hứa lúc đấu thầu không?"
Trương Dương hơi ngẩn ra, nghe ý tứ trong lời nói của Nguyên Hòa Hạnh Tử hình như là đang ám chỉ mình làm khó dễ, hắn cười nói: "Đương nhiên nhớ rõ, thị chính phủ Tân Hải chúng tôi sẽ hết lòng cung cấp tiện lợi cho nhà đầu tư khắp nơi."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Công trình cải tạo Phước Long do chúng tôi đấu thầu giành được, nhưng cho tới bây giờ chính phủ Tân Hải vẫn không cung cấp bất cừ tiện lợi nào cho chúng tôi cả."
Trương Dương nói: "Nguyên Hòa phu nhân sao lại nói vậy? Bộ chỉ huy xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu vẫn luôn đang động viên công tác tiền kỳ mà."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Trương tiên sinh, nói và làm trước giờ đều là hai việc khác nhau, Thường Hải Thiên tiên sinh đáp ứng tôi, phải trước mùng một tháng bảy hoàn thành công tác chuẩn bị tiền kỳ của cảng Phước Long, nhưng hiện tại lại không hề có tiến triển, tối hôm qua chúng tôi ở bộ chỉ huy cảng khu bị mất trộm, bị mất rất nhiều văn kiện quan trọng, xin hỏi ngay cả an toàn cơ bản nhất của bên tôi cũng không được bảo đảm thì còn nói chuyện gì tới hết lòng cung cấp tiện lợi cho chúng tôi." Ngữ khí của Nguyên Hòa Hạnh Tử tuy rằng bình tĩnh, nhưng mỗi câu đều là đang chất vấn Trương Dương. Trương đại quan nhân không khỏi có chút phiền não, nếu tất cả những lời của Nguyên Hòa Hạnh Tử là thật thì như vậy công tác của bên mình thật sự là có chút rất không ổn, hắn lập tức cầm điện thoại gọi cho Thường Hải Thiên, sau khi điện thoại nối, dùng ngữ khí nghiêm khắc chất vấn: "Hải Thiên, anh làm cái gì thế?"
Thường Hải Thiên cũng đầy một bụng ủy khuất, lúc trước quả thực đã đáp ứng với phía Nguyên Hòa Hạnh Tử, phải làm tốt công tác động viên của cảng Phước Long, công trình cải tạo cảng, tất nhiên là liên quan tới đình công bộ phận của cảng, dựa theo kế hoạch của bọn họ, xây lại cảng Phước Long chia làm hai bộ phận, công trình xây dựng thêm tất nhiên không tồn tại chướng ngại gì, nhưng liên quan tới cải tạo cảng Phước Long thì tất nhiên phải giải quyết công tác trấn an tư tưởng công nhân, chính phủ sẽ xuất ra một khoản tiền là quá độ, tận lực bảo đảm cho lợi ích của công nhân cảng không bị tổn hại, vốn Thường Hải Thiên cũng cho rằng chính phủ đưa ra điều kiện tốt, các công nhân sẽ chấp nhận, nhưng không ngờ trong quá trình chấp hành cụ thể lại khác nhau một trời một vực với sự tưởng tượng của bọn họ.
Sau khi công bố chính sách quá độ, công nhân liền bắt đầu tìm tới bộ chỉ huy ra điều kiện, rất nhiều điều kiện đều là cực kỳ hà khắc, Thường Hải Thiên những ngày nay trên cơ bản đều bận rộn vì chuyện này, công tác của công tác đã tính là rất không tồi rồi, ít nhất cho tới bây giờ vẫn không phát sinh xung đột kịch liệt, cũng tâm bình khí hòa đàm phán với đại biểu của công nhân, nhưng chuyện từ ngày hôm qua bắt đầu xuất hiện biến hóa, một số điều kiện bước đầu đạt thành lại bị phủ định, đại biểu của công nhân lại đưa ra điều kiện, hơn nữa tối hôm qua lại xảy ra sự kiện mất trộm ở bộ chỉ huy, Thường Hải Thiên vốn định tự mình tới đây báo cáo chuyện này với Trương Dương, không ngờ hắn còn chưa tới thì Nguyên Hòa Hạnh Tử đã tới khởi binh vấn tội rồi.
Trương Dương hỏi rõ tình huống, buông điện thoại rồi mỉm cười nói với Nguyên Hòa Hạnh Tử: "Nguyên Hòa phu nhân, tôi thấy cô đừng quá sốt ruột, chuyện đang được xử lý, thế này đi, tôi cùng cô tới cảng tìm hiểu tình huống, cô cảm thấy thế nào?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn thấy thái độ của Trương Dương thành khẩn như vậy thì tất nhiên cũng không tiện tiếp tục làm khó dễ hắn, nhẹ giọng thở dài: "Anh cứ tới hiện trường xem, sẽ biết tôi vì sao lại tức giận."
Trương Dương gọi Chu Sơn Hổ, bảo hắn lái xe Audi của đơn vị tới cảng Phước Long.
Tập đoàn Nguyên Hòa ở cảng Phước Long thành lập khu làm công vừa mới được một tuần, làm công ở đây đều là một số nhân viên kỹ thuật công trình. Công tác của bọn họ chính là phụ trách tiến hành đo vẽ bản đồ cụ thể của cảng Phước Long. Người Nhật Bản trong phương diện công tác này khá chuyên nghiệp, trong một tuần ngắn ngủn trên cơ bản đã đo lường tính toán gần xong các số liệu của cảng Phước Long.
Trương đại quan nhân đến đây mới hiểu được nguyên nhân Nguyên Hòa Hạnh Tử tức giận. Khu Làm công là một bãi độc lập, nhưng trên tường vây lại bị người ta dùng sơn vẽ rất nhiều khẩu hiệu phản Nhật.
Bởi vì đoạn lịch sử mà ai cũng biết đó, tình tự cừu thị của người dân đối với người Nhật Bản là có nguyên do. Trương đại quan nhân nhìn thấy rất nhiều khẩu hiệu thì không nhịn được cười, nhưng cân nhắc đến cảm thụ trong lòng của Nguyên Hòa Hạnh Tử, thằng cha này cố gắng nhịn cười.
Trước khi Trương Dương đến đã gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông, Trình Diễm Đông cơ hồ chạy tới đây đồng thời với hắn, vốn chuyện này do phân cục cảng xử lý, nhưng Trương Dương gọi điện thoại thì Trình Diễm Đông nhất định phải đích thân đến một chuyến, nhìn thấy một màn trước mắt, Trình Diễm Đông cũng biết chuyện có chút khó giải quyết.
Trương Dương nói: "Anh đừng vội thở dài, lát nữa tôi sẽ tìm sai sót của anh."
Trình Diễm Đông bất lực gật đầu, trong chuyện này. Hắn quả thực phải gánh vác một số trách nhiệm. Ít nhất ở phương diện an toàn đã không làm tốt.
Nguyên Hòa Hạnh Tử dẫn bọn họ tới ký túc xá, tổng cộng có năm văn phòng bị trộm. Bị mất một số tài vật, có điều những thứ này không quan trọng, quan trọng là số liệu đo vẽ bản đồ trong phòng để tài liệu đã hư hại, còn có một số bị mất.
Trình Diễm Đông nói: "Nếu là kẻ trộm gây nên thì thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú cảm thấy hứng thú hẳn là tài vật, vì sao lại trộm cả tư liệu?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi hoài nghi có người không muốn chúng tôi đầu tư ở đây, cố ý phá hoại công tác của chúng tôi."
Lúc này Thường Hải Thiên cũng chạy tới, hắn đầu tiên biểu đạt xin lỗi với Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Chuyện nếu xảy ra rồi thì tôi cũng không muốn chỉ trích gì cả, tôi chỉ muốn cường điệu một câu, trước đó quý phương đã hứa hẹn thế nào? Hiện tại phát sinh thế này có phải là một sự trào phúng không? Cứ tiếp tục như vậy, công tác của của căn bản không thể tiến hành, nếu tình huống tiếp tục chuyển biến xấu thì tôi sẽ cân nhắc lại kế hoạch đầu tư ở Tân Hải."
Trương đại quan nhân nghe ra Nguyên Hòa Hạnh Tử đang uy hiếp mình, nhưng hắn không sợ uy hiếp, nhất là hắn vốn không muốn tập đoàn Nguyên Hòa giành được công trình cải tạo cảng Phước Long, nếu để hắn lựa chọn thì hắn tình nguyện giao công trình này cho tập đoàn Tinh Nguyệt, nhưng Trương đại quan nhân vẫn giải quyết việc chung, không hề để sự yêu ghét cá nhân chi phối, hắn ở trước mặt mọi người hứa hẹn với Nguyên Hòa Hạnh Tử, lập tức sẽ tăng cường phòng bị trị an khu làm công của tập đoàn Nguyên Hòa, cố gắng trong thời gian ngắn nhất phá được vụ án này, về phần một loạt vấn đề sau này của cảng Phước Long hắn sẽ tự mình giải quyết.
Thái độ thành khẩn của Trương Dương vẫn đạt được sự lượng giải của Nguyên Hòa Hạnh Tử, cô ta cũng không định làm lớn chuyện này, nhẹ giọng thở dài: "Các vị, tôi không muốn truy cứu nữa, nhưng tôi thực sự hy vọng các anh có thể coi trọng vấn đề Phước Long một cách thiết thực, lúc trước khi tranh thầu, chúng tôi đã cho quý phương sự tín nhiệm lớn nhất, mà biểu hiện của các anh cũng rất thành ý, chính phần thành ý đó của các anh đã khiến chúng tôi cảm động, ký hợp đồng chỉ là bắt đầu hợp tác, tôi hy vọng hợp tác lần này sẽ vui vẻ, hy vọng sự hợp tác của chúng ta có thể đạt tới cộng thắng, tôi muốn các anh cũng minh bạch điểm này, công trình này là chuyện hai bên cùng có lợi, chứ không phải là có lợi cho mỗi chúng tôi, xảy ra chuyện bất trắc gì thì hai bên chúng ta đều có tổn thất."
Trương đại quan nhân cũng không phân biện gì, liên tục gật đầu, đây là vì hắn cảm thấy đuối lý, trong chuyện này bọn họ quả thực không chiếm được lý.
Mấy người từ biệt Nguyên Hòa Hạnh Tử rồi rời khỏi khu làm công, Trương đại quan nhân nếu đã tới thì thuận tiện tới xem cảng Phước Long, nhìn thấy trên cảnh có chút vắng vẻ, hắn nói với Thường Hải Thiên: "Công tác của cảng Phước Long thế nào rồi."