Trương Dương trước tiên đưa Trần Cương về viện gia thuộc thị ủy, lại đưa Viên Hiếu Thương về khách sạn vương miện, Viên Hiếu Thương thầm bội phục sự bình tĩnh của hắn, tới trước cửa khách sạn vương miện, Trương Dương đỗ xe lại nói khẽ: "Tôi không muốn thương tổn cô ta..."
Viên Hiếu Thương gật đầu, toàn quá trình tối nay hắn đều nhìn thấy, Trương Dương là ngộ sát Tang Bối Bối.
Trương Dương nói: "Không phải tôi sợ gánh vác trách nhiệm, ngộ sát cùng lắm thì ở tù mấy năm thì ra, nhưng của tôi tiền đồ của tôi, tất cả những gì mà tôi vất vả bấy năm nay sẽ mất hết."
Viên Hiếu Thương vỗ vai hắn nói: "Bí thư Trương, đừng lo lắng, không sao đâu, anh trở về ngủ một giấc là quên hết thôi."
Trương Dương cầm tay hắn nói: "Cám ơn!"
Viên Hiếu Thương nói: "Không có gì, đừng quên, nếu không có anh thì con tôi đã sớm bị người ta bắt cóc rồi, tôi nguyện ý làm bất kỳ chuyện gì cho anh."
Trương Dương có chút kích động cầm tay Viên Hiếu Thương.
Viên Hiếu Thương nhắc nhở hắn: "Trong nhà Tang Bối Bối còn có thân thích bằng hữu gì không? Liệu có ai đi tìm cô ta không? Phía Công an tôi sẽ bảo đại ca tôi bịt chuyện này xuống, anh yên tâm, tôi sẽ không đề cập tới chuyện đêm nay đâu."
Trương Dương gật đầu.
Viên Hiếu Thương lại nói: "Đừng quên Giang Nhạc kia, hắn biết tối nay anh và Tang Bối Bối xảy ra xung đột."
Trương Dương nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn dám nói bậy thì tôi sẽ khiến cho hắn chết không có chỗ chôn!"
Viên Hiếu Thương thầm than, từ thiên sứ chuyển biến tới ma quỷ quả nhiên là trong khoảnh khắc, trước tối nay Trương Dương Trương Dương vẫn là bí thư thị ủy Tân Hải đạo mạo, nhưng hắn bởi vì xung động nhất thời mà gây ra sai lầm lớn, con người vì sao không biết quý trọng những gì mà mình có? Cho dù là Trương Dương cũng vậy.
Tiễn Viên Hiếu Thương đi rồi, Trương Dương rời khỏi trực tiếp quay trở về Tân Hải, về tới chỗ ở của mình, Trương Dương không hề bật đèn, lắc lư cổ rồi mỉm cười: "Không ngờ cô tới nhanh như vậy!"
Đèn được bật lên, Tang Bối Bối nguyên vẹn ngồi trên sô pha. Mắt nhìn Trương Dương trên mặt vẻ mặt như hờn như giận, nói: "Hung thủ giết người, anh không ngờ còn có tâm tình đi uống rượu à?" Cô ta ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Trương Dương.
Trương Dương mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Tang Bối Bối, nhìn cô ta từ trên xuống dưới nói: "Đúng là xuất thân Quốc An, hành động này thực sự là không tầm thường."
Tang Bối Bối nói: "Chủ ý nham hiểm như vậy cũng chỉ có anh mới có thể nghĩ ra được, bảo tôi giả chết cũng được, lại còn hủy thi diệt tích, từ trên vách núi cao như vậy ném xuống. Anh còn sợ tôi không chết. Không ngờ bỏ nhiều đá vào trong bao tải như vậy, thiếu chút nữa thì tôi sặc chết rồi."
Trương Dương cười nói: "Không làm giống thật thì sao khiến người ta tin được?"
Tang Bối Bối nhéo lỗ tai hắn: "Anh căn bản chính là muốn hại chết tôi."
Trương Dương nói: "Nếu tôi muốn hại chết cô thì sẽ không bảo Triệu Thiên Tài tới đón cô, tôi đã tính chuẩn thời gian rồi, cho dù cô không thể thoát thân từ trong bao tải thì hắn cũng có thể trong vòng hai phút tìm của cô."
Tang Bối Bối thở dài nói: "Không ngờ anh đúng là có chút bản sự, không ngờ có nhiều bằng hữu như vậy."
Trương Dương nói: "Tần Cối còn có vài ba kẻ tri kỷ, huống chi là loại cán bộ tốt như tôi."
Tang Bối Bối túm cổ áo hắn, nhìn thẳng vào hai mắt hắn nói: "Anh là kẻ giết người!"
Trương Dương nói: "Ở sau lưng tôi thông đồng với nam nhân khác, giết cô bao nhiêu lần cũng không oan."
Tang Bối Bối hừ một tiếng, cô ta không hề buông cổ áo Trương Dương ra, nói khẽ: "Giang Nhạc kia có biết nội tình hay không?"
Trương Dương nói: "Hắn không biết chuyện cô giả chết, tôi chỉ bảo hắn tới phối hợp biểu diễn một chút, làm nền cho bước tiếp theo."
Tang Bối Bối nói: "Hiện tại Trần Cương và Viên Hiếu Thương đã nắm giữ được chứng cớ anh giết tôi. Nếu bọn họ tố cáo anh, lần này anh chính là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo."
Trương đại quan nhân tràn ngập lòng tin lắc đầu nói: "Sẽ không đâu!"
"Sao chắc vậy?"
Trương Dương nói: "Trần Cương bị tôi nắm được nhược điểm, hắn không dám lấy chuyện này ra để áp chế tôi, trừ phi hắn gặp phiền toái, muốn cá chết lưới rách với tôi, về phần Viên Hiếu Thương, tôi đã cứu con trai hắn. Về đạo nghĩa thì hắn tạm thời sẽ không bán đứng tôi."
Tang Bối Bối nói: "Tôi thật sự là không hiểu anh, vì sao muốn chủ động chế tạo ra nhược điểm để người khác nắm được."
" Trong mắt người xấu, có lẽ người xấu mới là an toàn, nếu anh quá hoàn mỹ. Người khác sẽ kính nhi viễn chi đối với anh, nhưng nếu anh có khuyết điểm. Hắn sẽ bởi vì khuyết điểm của anh công nhận anh, sẽ thật lòng tiếp nhận anh."
Tang Bối Bối nói: "Thật ư?"
Trương Dương gật đầu nói: "Thật!"
Tang Bối Bối thở dài: " tâm cơ của người trong quan trường Các anh thật sự là quá sâu, Trương Dương à, có biết đoạn thời gian tôi giả chết, tôi rất lo lắng không?"
"Lo lắng điều gì?"
Tang Bối Bối không ngờ trở nên có chút xấu hổ: "Tôi lo lắng anh sẽ thực sự ném tôi vào biển, mặc kệ tôi, lo anh sẽ tương kế tựu kế hại chết tôi."
Trương Dương cười nói: "Tôi vì sao muốn hại chết cô."
Tang Bối Bối nói: "Khi ở Thiên Nhai, ánh mắt nhìn tôi của anh quá dọa người, thật sự giống như đang ghen tuông vậy."
Trương Dương:: "Nói thật, lúc ấy tôi thực sự có chút ghen ghét."
Tang Bối Bối nói: "Con người anh thực sự là quá đáng sợ, lòng chiếm hữu quá mạnh mẽ."
Trương Dương nói: "Tôi cũng không thừa nhận, sao cô biết tôi muốn chiếm hữu cô."
Tang Bối Bối gắt: "Cút đi, đừng có giở trò lưu manh với tôi."
"Cô nửa đêm nửa hôm nói to như vậy, lại một mình vào trong nhà tôi, hai ta rốt cuộc là ai đang lưu manh đây."
Tang Bối Bối vươn hai tay ra bóp cổ Trương Dương: "Có tin tôi bóp chết anh không?"
Trương đại quan nhân cười nói: "Không tin, tôi đáng yêu như vậy, cô sao nỡ?"
Tang Bối Bối nói: "Bí thư Trương, có thể đừng khiến tôi buồn nôn không?" Cô ta buông cổ ra Trương Dương ra, sửa sang lại quần áo rồi ngồi xuống ở bên cạnh, bỗng nhiên lưu ý thấy trên người Trương Dương còn có không ít vết máu, không khỏi cười nói: "Đừng quên hủy diệt chứng cớ phạm tội."
Trương Dương cúi đầu nhìn vết máu trên người rồi cũng bật cười: "Còn nói nữa à, máu nhân tạo này đúng là bức người."
Tang Bối Bối nói: "Cái này cũng không phải là máu nhân tạo, mà máu người thật đấy, Viên Hiếu Thương và Trần Cương cũng không phải là nhân vật bình thường, tuy rằng tối nay chúng ta diễn không tồi, nhưng vẫn khó tránh khỏi bọn họ sẽ nghi ngờ, nói không chừng bọn họ sẽ lấy máu đi xét nghiệm, nếu dùng máu động vật, toàn bộ kế hoạch sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Trương Dương gật đầu, Viên Hiếu Thương, Trần Cương hai người đều có liên hệ chặt chẽ với cảnh sát, muốn nghiệm chứng máu là thật hay giả đối với họ mà nói thì không có gì là khó.
Tang Bối Bối cân nhắc cũng không sai, Viên Hiếu Thương tối hôm đó đã tối hôm đó thu thập mẫu máu giao cho đại ca, Viên Hiếu Công cũng rất nhanh tra ra kết quả, máu này là máu người không sai.
Khi Viên Hiếu Công nói với hắn kết quả này thì đã là rạng sáng, y cảm nhận được rõ ràng Viên Hiếu Thương có thể đã gặp chuyện gì đó, nhưng y không hỏi, y trước giờ luôn rất an tâm với cậu em trai này, Hiếu Thương sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc.
Trần Cương cả buổi tối đều ở trong trạng thái bất an, cũng như Viên Hiếu Thương, hắn cũng nghĩ tới đi xét nghiệm mẫu máu, thậm chí đã định nói chuyện này với em trai Trần Khải, nhưng sau nhiều lần cân nhắc, y vẫn từ bỏ ý đồ này. Chuyện đêm nay đối với hắn mà nói chưa chắc đã là việc xấu, nắm giữ được chứng cớ Trương Dương giết người, chẳng khác nào cầm một lá bài, có lẽ con bài này có thể xoay chuyển cục diện bị động nhất quán của hắn từ trước tới giờ.
Trương đại quan nhân ngày hôm sau vẫn tới đơn vị đi làm đúng giờ, tất cả đều tiến hành bình thường theo kế hoạch của hắn, sau cuộc họp thường lệ, Trương Dương trở lại văn phòng, phát hiện Văn Hạo Nam ở đó chờ hắn. Tuy rằng tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh đã rời khỏi Bắc Cảng, nhưng công tác điều tra lấy chứng cớ của tổ điều tra thính công an tỉnh vẫn chưa kết thúc, Văn Hạo Nam vẫn ở lại Bắc Cảng.
Trương Dương biết Văn Hạo Nam gần đây một mực điều tra chuyện của Đinh gia, khiến cho Trình Diễm Đông rất oán giận, đã quấy nhiễu nghiêm trọng đến kế hoạch vốn có của Trình Diễm Đông, nhưng Văn Hạo Nam là người của tỉnh thính, Trình Diễm Đông cũng chỉ có thể tức giận nhưng không dám nói.
Thái độ của Trương Dương hiện tại đối với Văn Hạo Nam là kính nhi viễn chi, hắn luôn cảm thấy mình và Trương Dương trong phương diện xử sự làm người không hợp nhau, hai người càng gần thì mâu thuẫn sẽ càng nhiều, điều này không có nghĩa là Trương Dương sợ hắn sợ hắn, mà là xuất phát từ sự tôn kính đối với vợ chồng Văn Quốc Quyền, hắn cũng không muốn bởi vì chuyện của mình và Văn Hạo Nam khiến cha nuôi mẹ nuôi phải hao tổn tâm trí.
Nhìn thấy Văn Hạo Nam, Trương Dương vẫn duy trì sự tôn kính nhất định, dù sao hắn cũng là anh nuôi của mình: "Anh Hạo Nam, tìm tôi có việc?"
Văn Hạo Nam gật đầu, mỉm cười nói: "Không có gì quan trọng, chỉ là muốn tìm cậu nói chuyện phiếm thôi."
Trương Dương đã quen với phương thức nói chuyện kiểu này của Văn Hạo Nam, chỉ cần hắn tìm mình thì khẳng định là vì việc công, bằng không Văn Hạo Nam sẽ không tới đây tìm mình, hắn cũng giống như mình, chắc cũng phát hiện giữa hai bên không thể đái chung một bồn, cho nên nếu không cần thiết thì rất ít chủ động qua lại, trong khoảng thời gian Văn Hạo Nam ở Bắc Cảng, trừ việc công ra thì cũng không hề chủ động liên lạc riêng với hắn. Ngẫm lại cũng thật sự có chút bất đắc dĩ, Trương Dương đối với hai chị em của Văn gia này trời sinh đã có ngăn cách, chẳng lẽ là vì vợ chồng Văn Hạo Nam đối với mình quá tốt nên khiến chị em Văn gia khó chịu?