Cung Kì Vĩ đợi cho hai mẹ con họ đi rồi thì cười khổ lắc đầu: "Trương Dương, cậu đừng trách, chị cậu nói chuyện trước giờ rất ngay thẳng."
Trương Dương nói: "Lâu rồi không gặp, người nhà đương nhiên phải đoan tụ rồi."
Cung Kì Vĩ mời hắn ngồi xuống sô pha, từ trong tủ lạnh cầm bình nước khoáng ra đưa cho hắn.
Trương Dương uống một ngụm rồi nhắc nhở hắn: "Nước này thu phí đấy, đắt lắm."
Cung Kì Vĩ cười nói: "Tôi biết, cho nên chỗ nước này đều là chị cậu mau từ siêu thị về."
Trương Dương bật cười ha ha.
Cung Kì Vĩ kể lại cuộc nói chuyện buổi sáng hôm nay với Tống Hoài Minh cho Trương Dương.
Trương Dương nghe nói Tống Hoài Minh đã cấp kỳ hạn thì không khỏi nhíu mày, trước đây nhạc phụ đại nhân làm việc cổ tay cũng không cứng như vậy, chẳng lẽ y đã biết trước gió thổi cỏ lay gì ư?
Cung Kì Vĩ nói: "Trương Dương, bí thư Tống rất không hài lòng với hiện trạng của Bắc Cảng, hắn hắn chúng ta có thể thay đổi diện mạo địa khu Bắc Cảng từ căn bản."
Trương Dương nói: "Bí thư Cung, nơi này không có người ngoài, anh cứ nói thẳng, anh có tính toán gì không?"
Cung Kì Vĩ thở dài nói: "Tôi đến Bắc Cảng đã được một đoạn thời gian, nhưng tôi phát hiện công tác của Bắc Cảng so với trong dự đoán của tôi thì phức tạp hơn hơn nhiều, cho tới bây giờ tôi vẫn không tìm được đầu mối."
Trương Dương nói: "Bí thư Tống khiến anh cảm thấy áp lực ư?"
Cung Kì Vĩ nói: "Anh còn nhớ khi tôi tới Bắc Cảng nhậm chức đã nói gì với anh không?"
Trương Dương gật đầu, nói khẽ: "Ruồi bọ không bâu trứng lành, quan hệ giữa chúng ta quá ăn ý, người khác sẽ cho rằng không có cơ hội lẻn vào, sẽ kính nhi viễn chi đối với chúng ta, nhưng nếu giữa chúng ta xuất hiện vết rách, sẽ có kẻ dụng tâm kín đáo ùa tới." Hắn lúc ấy không hề quá mức, tới những lời này của Cung Kì Vĩ, nhưng sau khi Lưu Diễm Hồng gặp chuyện không may, hắn bắt đầu nhớ lại tất cả những gì đã phát sinh bên cạnh mình trong đoạn thời gian gần đây.
Bất kể là Lưu Diễm Hồng hay là Cung Kì Vĩ, nỗ lực của bọn họ đều không thể phá cục được Bắc Cảng, trước khi Lưu Diễm Hồng gặp chuyện không may đã nghĩ tới biện pháp biện pháp, chỉ có đi sâu vào bên trong một đoàn thể lợi ích nào đó mới có thể phát hiện ra vấn đề của bọn họ, những lời của Cung Kì Vĩ trước đây tựa hồ là trùng hợp với suy nghĩ của Lưu Diễm Hồng.
Cung Kì Vĩ nói khẽ: "Tôi luôn coi anh là bạn tốt."
Trương Dương nói: "Một người như tôi, anh sẽ tin tôi vi phạm kỷ luật ư?"
Cung Kì Vĩ lắc đầu: "Cảnh giới của anh không chỉ như thế."
Trương Dương nói: "Nếu khuyết điểm của tôi bại lộ trước mặt người ta, có một số người liệu có chủ động lôi kéo tôi không?"
Cung Kì Vĩ nói: "Sẽ, có lẽ mục đích của bọn họ không chỉ là mượn sức anh." Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: "Có lẽ người người muốn thông qua anh để đả kích bí thư Tống."
Trương Dương nói: "Quá mạo hiểm! Tôi nếu gặp chuyện không may thì ai sẽ chứng minh sự trong sạch của tôi?"
Cung Kì Vĩ vươn ta về phía hắn, hắn người nắm chặt tay nhau.
Trương Dương sở dĩ quyết định đi muộn một ngày, là vì hắn còn muốn tới gặp một người- Cố Doãn Tri. Cố Doãn Tri vừa mới từ kinh thành trở về không lâu, khi Trương Dương tới thăm y, Cố Doãn Tri đang một mình sửa sang lại mộ của Cố Giai Đồng ở hậu viện, rất cẩn thận nhổ cỏ dại trên mộ, chỉ mới có mấy ngày mà hậu viện đã lộ ra vẻ hoang vu rồi.
Trương Dương mang đến một đóa bách hợp đặt trước mộ, đứng đó nhắm mắt lại, lặng lẽ nhớ lại nụ cười tiếng nói của người xưa.
Cố Doãn Tri nói khẽ: "Có chuyện tôi muốn thương lượng với anh."
Trương Dương mở mắt ra: "Cha, cha nói đi!"
Cố Doãn Tri nói: "Tôi muốn lấp cái mộ này!"
Trương Dương hơi ngẩn ra, ngạc nhiên nói: "Gì cơ?"
Cố Doãn Tri nói: "Tôi bỗng nhiên cảm thấy cái mộ chôn quần áo và di vật này không hề tồn tại ý nghĩa gì cả, Giai Đồng đã đi rồi, trong lòng mỗi người chúng ta đều giữ vị trí của nó, việc gì phải xây một tòa mộ rỗng ở đây, tôi sống, tôi có thể tới chăm sóc nó, nhưng rồi cũng có một ngày tôi già đi..."
"Con có thể mà!"
Trương Dương lớn tiếng nói.
Cố Doãn Tri lắc đầu: "Giai Đồng muốn chúng ta lặng lẽ hoài niệm nó ở trong lòng là đủ rồi, chứ không phải một cái mộ rỗng trở thành gông xiềng trong ký ức của chúng ta, tôi tin, nó muốn để lại cho chúng ta những gì tốt đẹp nhất chứ không phải là sự ưu thương."
Trương Dương nhìn Cố Doãn Tri, nhìn nụ cười tự nhiên trên môi y, hắn bỗng nhiên hiểu được nội tâm của Cố Doãn Tri. Trương Dương gật đầu nói: "Cha, con tôn trọng ý kiến của cha."
Cố Doãn Tri vỗ vỗ vai Trương Dương, cùng hắn trở lại trong nhà, Cố Doãn Tri nói: "Lần này tới kinh thành khiến khiến tôi hiểu được rất sâu, nhân sinh không thể cứ thủy chung đắm chìm trong hồi ức, đối với người già như tôi, hôm nay vĩnh viễn quý giá hơn ngày hôm qua."
Trương Dương mỉm cười nói: "Cha đã hòa hảo với Minh Kiện rồi ư?"
Cố Doãn Tri cười nói: "Người ta đối với con trai mình luôn đặc biệt khoan dung, cho nên tôi vĩnh viễn không thể thành một người vĩ đại được."
Trương Dương nói: "Trong lòng con cha luôn là người vĩ đại."
Cố Doãn Tri cười nói: "Khi tôi mất rồi, cậu hãy nói những lời này."
Trương Dương cười nói: "Cha, cha cứ nói không đâu."
Cố Doãn Tri nói: "Minh Kiện quả thực đã thay đổi rất nhiều, trở nên thực tế hơn, không còn suy nghĩ viển vông nữa, có điều những cái này cũng không đủ để thành lý do mà tôi khen nó."
Trương Dương cười nói: "Cha, cha luôn kỳ vọng vào Minh Kiện rất cao."
Cố Doãn Tri gật đầu nói: "Tôi thừa nhận, trước đây tôi đối với hắn quả thực là kỳ vọng rất cao, nhưng trên người trên người xảy ra quá nhiều chuyện, phát hiện phát hiện không chỉ là vấn đề của bản thân hắn, tôi vô hình trung đã tạo cho hắn áp lực quá lớn. Cho nên, hiện tại hiện tại đã không còn hy vọng gì vào hắn."
Trương Dương nói: "Cha không hy vọng gì vào hắn, nói cách khác cha không tạo áp lực cho hắn, có lẽ về sau có thể có thu hoạch bất ngờ?"
Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "Bình an là tốt rồi, nhân sinh của tôi đã không cần kinh hỉ, tôi cũng không muốn đối mặt với bi thương."
Trương Dương lẳng lặng nhìn Cố Doãn Tri, hắn lần này tới vốn định hỏi chuyện xưa giữa Cố Doãn Tri và Tiết Thế Luân, nhưng khi chân chính đối mặt với Cố Doãn Tri lại không đành lòng hỏi ra. Hắn không muốn Cố Doãn Tri không vui, nhiễu loạn tâm tình vốn đã bình phục của y.
Ánh mắt thâm thúy của Cố Doãn Tri nhìn Trương Dương, ánh mắt y trước sau như một có lực xuyên thấu. Tựa hồ có thể nhìn thấy sâu trong lòng người ta, Cố Doãn Tri nói: "cậu có phải có vấn đề muốn hỏi tôi hay không?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Vốn là có, nhưng sau khi nhìn thấy cha thì không còn nữa rồi."
Cố Doãn Tri nói: "Tôi không tham gia lễ tang của Tiết lão khiến cậu cảm thấy vô cùng hoang mang."
Trương Dương nói: "Hoài niệm của một người đặt ở trong lòng. Con hiểu."
Cố Doãn Tri nói: "Giữa tôi và Tiết Thế Luân không hòa thuận giống như cậu nghĩ đâu, năm đó hắn và tôi từng cộng sự với nhau, đầu óc của hắn vô cùng linh hoạt, cũng vô cùng có năng lực, làm kinh tế rất khá, là phái cải cách đúng nghĩa, so sánh với hắn, tôi chỉ có thể được coi là phái bảo thủ." Cố Doãn Tri tạm dừng một chút, ánh mắt trở nên có chút bối rối: "Về sau húng tôi xảy ra phân tách trong một chuyện. Tôi đã phản ánh chuyện của hắn cho Tiết lão, lúc ấy, tôi chỉ là muốn hắn sửa chữa sai lầm của mình, nhưng tôi cũng không ngờ sự kiện đó khiến hắn phải vứt bỏ tiền đồ chính trị..." Cố Doãn Tri thở dài, trong mắt lóe lên một tia thương tiếc: "Hắn là thiên tài chính trị, tôi vẫn luôn cho rằng thành tựu của hắn trong chính trị sẽ vượt qua tôi, nhưng hắn lại ngã quá sớm."