Hạng Thành nói: "Gọn gàng dứt khoát là tốt nhất, Ngụy thính trưởng, anh có gì thì cứ nói đi."
Ngụy Long Hưng nói: "Trước khi đồng chí Diễm Hồng gặp chuyện không may, đang triển khai công tác ở Bắc Cảng, tôi lần này đến Bắc Cảng có hai mục đích, một là hoàn thành công tác mà Lưu thính trưởng chưa kịp hoàn thành, hai là điều tra nguyên nhân sự cố của thính trưởng Lưu lần này, tôi hy vọng các anh có thể phối hợp với công tác của tôi."
Trương Dương cười nói: "Không thành vấn đề! Ngụy thính muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi chúng tôi."
Ngụy Long Hưng nói: "Tôi hôm nay tới đây chủ yếu là để chào hỏi các anh, trước tiên làm quen một chút, về phần công tác thì ngày mai chính thức triển khai."
Hạng Thành cười một tiếng, cùng Trương Dương liếc mắt nhìn nhau, hai người trong lòng đều rõ ràng, Ngụy Long Hưng đây là tiên lễ hậu binh.
Ba người nói chuyện một lát rồi Ngụy Long Hưng đứng dậy đi.
Hạng Thành và Trương Dương cùng nhau đưa hắn ra ngoài cửa.
Ngụy Long Hưng đi rồi, Trương Dương trở lại văn phòng của Hạng Thành, Hạng Thành thở dài, có chút buồn bực nói: "Tỉnh lý rất không hài lòng với Bắc Cảng chúng ta, nhìn trận thế này, là hoài nghi tai nạn giao thông của thính trưởng Lưu có liên quan tới chúng ta."
Trương Dương nói: "Căn cứ vào tình huống trước mắt thì sự cố của thính trưởng Lưu không phải là bất ngờ."
Hạng Thành nói: "Bắc Cảng gần đây không ngừng có phiền toái, chúng ta một lòng muốn làm kinh tế, nhưng luôn luôn có chuyện bất ngờ phát sinh."
Trương Dương nói: "Bắc Cảng lớn như vậy, mỗi ngày đều có chuyện phát sinh, nếu đã xảy ra thì chúng ta phải đối mặt."
Hạng Thành gật đầu, hắn bỗng nhiên chuyển đề tài: "Trương Dương, tôi định đề danh cậu làm thường ủy thành phố Bắc Cảng, cá nhân cậu thấy thế nào?"
Trương đại quan nhân biểu hiện ra sự khiêm tốn hiếm có: "Bí thư Hạng, tôi thấy chuyện này hay là thôi đi."
" Thôi ư?" Hạng Thành có chút kinh ngạc, trong nhận thức của y, thằng cha này tuyệt đối là một tên quan mê, sao mình đưa chuyện tốt ra trước mặt hắn, thằng cha này lại đánh trống lui binh?
Trương Dương nói: "Thôi, tư lịch của tôi quá kém, nếu tôi làm thường ủy thị ủy, không biết có bao nhiêu người sẽ nói ra nói vào."
Hạng Thành cười nói: "Cậu mà sợ người ta nói ư?"
Trương Dương nói: "Tôi cũng không sợ người ta nói, nhưng tôi sợ người khác nói bí thư Hạng, nói ngài thiên vị tôi."
Hạng Thành bật cười ha ha: "Tôi cũng không sợ người ta nói."
Trương Dương cho rằng động cơ của Hạng Thành tuyệt không đơn thuần như vậy, hắn nói khẽ: "Bí thư Hạng, không giấu gì ngài, không phải tôi không cầu tiến bộ, mà là chuyện này gây khó dễ đến chỗ bí thư Tống, tôi thấy hay là thôi đi."
Hạng Thành nghe hắn lại lôi bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh ra thì chỉ có thể từ bỏ, cười nói: "Bí thư Tống đúng là công và tư rõ ràng."
Trương Dương nghĩ thầm,ông mà có hảo tâm vậy à, để tôi làm thường ủy chưa biết chừng trong lòng là muốn hại tôi.
Người mà Tỉnh lý phái xuống không chỉ có Ngụy Long Hưng, sự cố của Lưu Diễm Hồng phát sinh ở Xuân Dương đã tạo thành chấn động cực lớn đối với ban lãnh đạo tỉnh, Tống Hoài Minh trên cuộc họp thường ủy rất giận dữ, bắt buộc thính công an mau chóng điều tra rõ vụ án này, thính trưởng công an tỉnh Cao Trọng Hòa đã phải chịu áp lực rất lớn từ chỗ Tống Hoài Minh, tất nhiên phải di dời loại áp lực này xuống phía dưới, hắn giao chuyện này cho Vinh Bằng Phi, để tỏ vẻ coi trọng đối với chuyện này, Vinh Bằng Phi tự mình nắm giữ ấn soái, hắn ngay lập tức tới Bắc Cảng.
Cơ hồ tất cả mọi người đều đạt thành một nhận thức chung, cho rằng sự cố lần này của Lưu Diễm Hồng tuy rằng phát sinh ở Xuân Dương, nhưng quan hệ tới Xuân Dương chắc không lớn, bởi vì trước khi Lưu Diễm Hồng gặp chuyện không may đang điều tra chuyện cán bộ Bắc Cảng vi phạm kỷ luật, người Lưu Diễm Hồng từng điều tra ở Bắc Cảng, người từng tiếp xúc tất nhiên cũng trở thành đối tượng bị điều tra trọng điểm.
Sau khi Trương đại quan nhân và phó bí thư Ủy ban kỷ luật Ngụy Long Hưng gặp mặt không lâu thì liền nhận được điện thoại của Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi đề xuất gặp mặt hắn, có một số việc muốn tìm hắn để hỏi thăm.
Từ sau vụ án của Đổng Chính Dương, quan hệ giữa Trương Dương và Vinh Bằng Phi cũng chịu một số ảnh hưởng, tuy rằng cuối cùng chứng minh được Đổng Chính Dương không phải là do Văn Hạo Nam đánh đến chết, nhưng Trương Dương vẫn hoài nghi đối với chuyện này, hắn cho rằng Vinh Bằng Phi chiếu cố Văn Hạo Nam rất nhiều, điều này khiến cho ấn tượng xưa kia của Trương Dương đối với Vinh Bằng Phi đã xấu đi nhiều.
Khiến Trương Dương khó chịu là, lần này Vinh Bằng Phi không phải là tới một mình, Văn Hạo Nam cũng tới, hơn nữa Vinh Bằng Phi ngay từ đầu đã nói với Trương Dương rất rõ ràng, tỉnh lý đã thành lập, chuyên án về vụ án của Lưu Diễm Hồng, người phụ trách tổ chuyên án này chính là Văn Hạo Nam, nói cách khác bất kể Trương Dương tình nguyện hay không tình nguyện thì trong cuộc sống tương lai hắn đều phải đối mặt với Văn Hạo Nam.
Vinh Bằng Phi và Văn Hạo Nam đều mặc thường phục, nhưng bọn họ hôm nay tìm Trương Dương là vì việc công, Vinh Bằng Phi trước tiên nói nhiệm vụ Văn Hạo Nam đến Bắc Cảng, sau đó vào chính đề: "Trương Dương, tôi nghe nói vào ngày đồng chí Lưu Diễm Hồng nhiệm vụ đã đã gặp mặt anh?"
Trương Dương gật đầu, tình huống hiện tại của Lưu Diễm Hồng tuy rằng đã ổn định, nhưng muốn phục hồi như cũ vẫn cần một đoạn thời gian khá dài, trước khi Vinh Bằng Phi đến tìm mình, chắc hẳn đã tìm Lưu Diễm Hồng trước để tìm hiểu tình huống tương quan, chẳng lẽ là Lưu Diễm Hồng nói những tình huống này với Vinh Bằng Phi? Đối với điều này Trương Dương cũng không có gì phải giấu diếm.
Vinh Bằng Phi nói: "Trương Dương, cô ta lúc ấy tìm anh tới, hai người đã nói chuyện gì? Có thể kể lại tình huống ngay lúc đó cho tôi biết hay không?"
Trương Dương nói: "Thính trưởng Lưu không nói với anh à?"
Vinh Bằng Phi nói: "Là như thế này, đồng chí Lưu Diễm Hồng trong tai nạn xe cộ đầu bị va chạm, rất nhiều chuyện lúc đó cô ta đều chỉ nhớ mơ hồ, ngay cả chính bản thân cô ta cũng không nhớ rõ, nếu không thì chúng tôi cũng không cần phải tìm anh làm gì?"
Trương Dương nói: "Chỉ tùy tiện tâm sự thôi, không đề cập đến bất kỳ việc công gì cả, cô ta nói với tôi lần này đến Bắc Cảng là để điều tra một số chuyện cán bộ Bắc Cảng bị tố cáo, cũng không có gì liên quan tới tôi, quan hệ cá nhân của chúng tôi trước giờ rất tốt, bình thường đều gọi nhau là chị em, Vinh thính, anh chắc biết."
Vinh Bằng Phi gật đầu, Văn Hạo Nam ở bên cạnh mỉm cười nói: "Trương Dương trong quan hệ nhân tế quả thực là rất khéo."
Tuy rằng Văn Hạo Nam là vừa cười vừa nói, nhưng lọt vào tai Trương đại quan nhân trong lòng vẫn có chút khó chịu, lời này nghe nghe có chút không được tự nhiên, Văn Hạo Nam tựa hồ đang trào phúng mình, Trương Dương đương nhiên không đáng trở mặt với Văn Hạo Nam vì một câu nói, hắn cười nói: "Đành chịu thôi, chúng ta duyên tốt, khi Vinh thính ở Giang Thành, chúng tôi cũng là huynh đệ tình đồng."
Vinh Bằng Phi cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của Trương Dương, rõ ràng đang ám chỉ bọn họ hiện tại đã không còn thân thiết như lúc ở Giang Thành, khúc mắc giữa hai bên rất nhiều, Vinh Bằng Phi nói: "Tôi và anh không phải là huynh đệ, từ phía bí thư Tống mà nói thì thì anh kém tôi một bậc." Vinh Bằng Phi không hề thổi phồng, y và Tống Hoài Minh là lão bằng hữu mấy chục năm.
Trương Dương cười nói: "Tôi vẫn gọi anh là Vinh thính thôi, bằng không người khác sẽ cho rằng tôi chèo kéo quan hệ."
Văn Hạo Nam nói: "Trương Dương, anh cẩn thận nhớ lại một chút, ngày đó khi Lưu thính gặp mặt anh, có biểu hiện gì dị thường không?"
Trương Dương lắc đầu: "Không có, tất cả đều rất bình thường, các anh chắc không phải hoài nghi tôi có liên quan tới cố của Lưu thính chứ?"
Vinh Bằng Phi cười nói: "Sao có thể như vậy được, ai cũng biết Lưu thính là anh cứu từ dưới vách núi lên mà, nếu không có anh thì Lưu thính có thể đã gặp bất trắc rồi."
Trương Dương nói: "Nhưng phương thức hỏi của các anh hiện tại khiến tôi cảm giác mình cứ như người bị tình nghi vậy."
Văn Hạo Nam cũng cười: "Trương Dương, anh đừng hiểu lầm, chúng tôi để tránh anh nảy sinh những suy nghĩ không vui, còn đặc biệt mặc thường phục, hôm nay tìm anh tới đây là để tìm hiểu tình huống một chút, cố gắng nhớ lại tất cả những gì phát sinh hôm đó, anh biết đấy, sự cố lần này của Lưu thính đã chấn động tới tỉnh lý, cấp trên yêu cầu chúng tôi phải phá án trong kỳ hạn, áp lực mà chúng tôi phải chịu cũng cũng rất lớn."
Trương Dương nói: "Tôi cũng hy vọng các anh có thể mau chóng phá án, có chỗ nào cần tôi giúp thì tôi khẳng định sẽ toàn lực tương trợ."
Vinh Bằng Phi nói: "Có những lời này của anh tôi cũng an tâm, lần này tỉnh thính đặc biệt thành lập, chuyên án do đồng chí Hạo Nam phụ trách."
Trương Dương nhìn Văn Hạo Nam một cái: "Hạo Nam, xem ra cơ hội gặp mặt của chúng ta về sau sẽ rất nhiều."
Văn Hạo Nam nói: "Lần trước chúng ta câu thông chưa đủ, cho nên sinh ra một số hiểu lầm, lần này tôi nói với anh trước một tiếng, về sau gặp chuyện gì chúng ta thương lượng trước, hiểu rõ nhau, hai chúng ta nhất định không thể để sinh ra hiểu lầm gì nữa."
Trương Dương gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh đã đoán được chuyện mình ở kinh thành bảo hộ Tần Manh Manh, cũng an bài cho cô ta rời khỏi, không biết bà ta có nói chuyện này với Văn Hạo Nam hay không, nếu Văn Hạo Nam biết, không biết sẽ nghĩ gì?"
Trương Dương nói: "Có tiến triển gì chưa?"