Lưu Diễm Hồng trợn mắt liếc hắn nói: "Còn nhớ rõ lúc trước cậu vừa tới Tân Hải, tôi dặn dò cậu thế nào không?"
Trương Dương gật đầu: "Nhớ, chị bảo tôi phong mang không nên quá lộ."
Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi phát hiện, tên nhóc cậu thích đối nghịch với tôi, tôi bảo cậu đi đông, cậu càng muốn đi tây, lúc tôi cho cậu đi tây, cậu đã đứng ở đường hướng đông."
Trương Dương cười nói: "Tôi cũng phát hiện, các người làm lãnh đạo tất cả đều là muốn con ngựa chạy lại muốn con ngựa không ăn cỏ."
Lưu Diễm Hồng nói: "Tên nhóc, cậu thành thật nghe cho tôi, tôi hiện tại sẽ nói chính sự với cậu."
Trương Dương nói: "Chị nói đi!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Vấn đề của Bắc Cảng quá phức tạp, tôi cũng không gạt cậu, công tác điều tra của chúng tôi đã lâm vào khốn cảnh, nếu muốn đem chuyện tình toàn bộ làm rõ ràng, nhất định phải ra tay từ bên trong."
Trương Dương nói: "Có ý gì?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Muốn điều tra rõ ràng tình huống, nhất định phải đánh vào nội bộ kẻ địch, giả thiết Tân Hải có một cấp đoàn bán hàng đa tập tồn tại, như vậy, chỉ có đánh vào nội bộ tập đoàn bán hàng đa cấp, mới có thể thu được chứng cứ phạm tội của bọn họ."
Trương đại quan nhân lập tức rõ ràng: "Chị là muốn tôi giả trang thành phân tử bán hàng đa cấp, đánh vào nội bộ kẻ địch? Chị Lưu, chị cũng không có phúc hậu, tôi từ khi đặt chân vào quan trường tới nay, có thể nói là thanh liêm, chị đây là muốn hủy tôi, có thể đừng hãm hại tôi được không?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Trương Dương, dù sao cũng phải có cậu nỗ lực, hơn nữa loại nỗ lực này là đáng giá."
Trương Dương nói: "Chị tìm người khác nỗ lực đi, tôi thành thật làm bí thư thị ủy của tôi, tôi cũng không cầu thăng quan, nhưng tôi không thể mất mặt."
Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu chớ quên cậu là cán bộ quốc gia, quét sạch cặn bã trong đội ngũ cán bộ, cũng là trách nhiệm của cậu."
Trương Dương nói: "Trách nhiệm của tôi cũng là đem kinh tế của Tân Hải phát triển đi tới, quản tốt chuyện trong phạm vi chức quyền, Lưu bí thư, thật xin lỗi, loại chuyện này tôi không thể làm, làm không tốt sẽ đem bản thân tôi liên lụy vào, nể tình chúng ta nhận thức một một thời gian, ngài cũng đừng hại ta." Hắn đứng dậy hướng Lưu Diễm Hồng cáo từ.
Trương Dương rõ ràng ý của Lưu Diễm Hồng, cô ấy là muốn mình làm nằm vùng cho cô ấy, loại chuyện này, đổi thành lúc trước hắn còn có thể có chút hứng thú, thế nhưng hiện tại hắn không còn là dạng người thích mạo hiểm như lúc xưa, hơn nữa hắn đã là bí thư thị ủy Tân Hải, nhất cử nhất động của hắn không chỉ có quan hệ đến danh dự của bản thân, cũng quan hệ đến rất danh dự của nhiều người, hắn không thể đi mạo hiểm.
Sarah suất lĩnh đoàn kinh mậu tại buổi chiều cùng ngày đến Bắc Cảng, Trương Dương tự mình đi đến nghênh tiếp bọn họ, phương diện thành phố Bắc Cảng đối với chuyện này cũng biểu hiện ra rất nhiều coi trọng, phó bí thư thị ủy Cung Kỳ Vĩ đích thân tới hiện trường.
Sarah vẫn nhiệt tình trước sau như một, thấy Trương Dương, lập tức la lên tên của hắn, nhào tới ôm một cái rất nhiệt tình. Trương đại quan nhân tuy rằng là một người phong lưu, thế nhưng đối với gái nước Mỹ loại như lửa nóng này cũng có chút tiêu thụ không nổi, dù sao ngày hôm nay không phải gặp gỡ tính chất tư nhân, trong trường hợp công chúng, nhiều ký giả như vậy vây quanh, nhất cử nhất động đều đại biểu cho hình tượng chính phủ, cho nên Trương đại quan nhân phải giả vờ, giả ra rụt rè mà thể diện mỉm cười, giả dạng làm quân tử nho nhã lễ độ, thật ra thằng nhãi này cho rằng mình ít nhất mình có tám mươi phần trăm thành phần quân tử, ngoại trừ đối với người trong lòng, hắn rất ít tận lực đi chiếm tiện nghi của người khác phái.
Cung Kỳ Vĩ cũng mỉm cười nắm tay với Sarah: "Sarah tiểu thư, chúng ta lại thấy mặt."
Sarah nói: "Thị trưởng Cung, không ngờ rằng ông cũng tới Tân Hải." Cô ấy lần này đến đây mục đích là Tân Hải, nói thật, đến bây giờ, cô ấy cũng không làm rõ ràng quan hệ của Bắc Cảng và Tân Hải, tưởng cùng một chỗ cả.
Cung Kỳ Vĩ nói: "Hoan nghênh cô đến Bắc Cảng tới làm khách!"
Đi vào nhà khách chính phủ, an bài đoàn đại biểu vào ở, Trương đại quan nhân mới đem quan hệ của Bắc Cảng và Tân Hải hướng Sarah giải thích rõ ràng. Sarah trừng mắt nhìn hắn nói: "Anh nói là, tôi đến nhầm chổ? Chúng tôi muốn đi Tân Hải cơ."
Trương Dương cười nói: "Tân Hải và Bắc Cảng lúc đầu không có phân biệt, ngày hôm nay hiện tham quan tại Bắc Cảng, buổi tối bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng bí thư đặc biệt vì đoàn đại biểu tổ chức một yến hội hoan nghênh."
Sarah nói: "Tôi đối với loại yến hội này không có hứng thú, mỗi lần đi tới Trung Quốc, đều là yến hội không dứt, người Trung Quốc các người thật thích ăn!"
Trương đại quan nhân bị những lời này của cô ấy làm cho vẻ mặt đỏ bừng, nhưng lại nghĩ không ra lý do phản bác, người ta nói quả thật không sai.
Chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy Tân Hải Phó Trường Chinh theo Trương Dương tới cũng nói: " Trung Quốc chúng tôi có câu cách ngôn, có thực mới vực được đạo, thật ra những lời này là đặt ra ngoài đều là tiêu chuẩn áp dụng, dân chúng nước Mỹ muốn làm gì cũng phải ăn no bụng trước chứ hả?"
Đôi mắt màu xanh của Sarah chớp chớp, tràn ngập mờ ám nhìn Trương Dương nói: "Tôi còn nghe nói các người có câu, thực sắc tính dã! Những lời này và ăn uống đều có địa vị quan trọng như nhau, xem ra tổ tiên của các người còn cởi mở hơn so với hiện tại."
Phó Trường Chinh trong lòng cười thầm, phàm là có ánh mắt đều có thể nhìn ra cô gái nước Mỹ này hận không thể một ngụm nuốt tươi Trương bí thư.
Sau khi an bài đoàn kinh mậu nước Mỹ vào ở, Cung Kỳ Vĩ kêu Trương Dương đến đây, ông lo lắng Trương Dương đục khoét nền tảng từ Nam Tích, đem hạng mục vốn thuộc về Nam Tích dời đến Tân Hải.
Trương Dương nghe Cung Kỳ Vĩ nói xong không khỏi nở nụ cười: "Cung bí thư, ông yên tâm đi, tôi khẳng định sẽ không làm loại chuyện đào góc tường của anh em. Nếu như không phải ở kinh thành đúng dịp gặp gỡ bọn họ, đoàn kinh mậu bọn họ cũng sẽ không nhớ tới đến bên này."
Cung Kỳ Vĩ cảm thán nói: "Nhân mạch của cậu thật sự là không tồi."
Trương Dương nói: "Cung bí thư, buổi sáng ngày hôm nay ông làm vài người không được vui cho lắm."
Cung Kỳ Vĩ cười cười nói: "Tôi chỉ là ăn ngay nói thật, Trương Dương, tôi đề nghị đem xây dựng thêm của cảng Phúc long nhét vào công trình trọng điểm của thành phố Bắc Cảng, cậu sẽ không có suy nghĩ gì chứ?"
Trương Dương nói: "Bắc Cảng, Tân Hải lúc đầu cũng là một nhà, hà tất gì phân rõ ràng như vậy."
Cung Kỳ Vĩ nói: "Không gặp ba ngày nhìn lại với cặp mắt khác xưa, lúc trước cậu mở miệng ngậm miệng đều là chiến tích, hiện tại lại có thể không đề cập tới."
Trương Dương cười nói: "Bởi vì tôi rốt cục phát hiện ra một chuyện, chiến tích và chức quan chưa chắc là có quan hệ trực tiếp."
Cung Kỳ Vĩ nói: "Chỉ có người chuyên tâm vào chức quan sẽ có được chiến tích, cậu có thể có nhận thức hiện tại, chứng minh cậu đã đề thăng tới một cảnh giới hoàn toàn mới."
Trương Dương nở nụ cười ha ha: "Ngài đừng khen tôi, nghe ngài khen như thế, tôi thật sự có chút hoảng.”