Lúc này Liễu Đan Thần đã thay quần áo biểu diễn màu đỏ đi lên sân khấu kịch, Tiền Xuân Lâu rắp tâm muốn thể hiện với Phùng Cảnh Lượng, cầm một cây thương ném tới: "Quế Anh, tiếp thương!"
Mắt phượng của Liễu Đan Thần liếc tới, quả nhiên là ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh, bàn tay trắng nõn quơ nhẹ trên không trung, thoải mái tóm lấy cán thương, rồi xoay tròn như máy xay gió trong tay.
Hoa thương càng múa càng nhanh, cô ta khom mình, vòng thương ra sau lưng, sau đó lại ném thương ra, không thèm nhìn, quay một vòng rồi bắt lại lấy thương.
Phùng Cảnh Lượng ở đó lớn tiếng khen hay.
Hai tiểu tử của viện kinh kịch cũng lộn nhào theo, vừa cao vừa đẹp, thay đổi góc liên tục, thương trong tay ném về phía Liễu Đan Thần, à Liễu Đan Thần cũng dùng thương đón đỡ, đối đả trong kinh kịch khác với đấu võ, chú trọng biểu diễn, chứ không phải là vì mục đích công kích, quan trọng là phối hợp, không những phải đỡ thương, còn phải chuẩn xác dùng thương mà gạt, để người cộng tác thuận lợi bắt lại thương. Nhìn thì dễ, nhưng cũng không biết phải bỏ bao nhiêu công sức và mồ hôi mới làm được.
Thân thủ của Liễu Đan Thần quả nhiên không tồi, trên sân khấu kịch một đường múa thương khiến cho người ta hoa cả mắt, Phùng Cảnh Lượng vỗ đến đỏ cả tay.
Liền thấy Liễu Đan Thần đầu tiên là giơ chân trái đá bay một thương, sau đó chân phải lại móc một thương đá ra ngoài, sau đó thân thể bay lên không đá lại một cây hoa thượng được ném về phía cô ta, sau khi rơi xuống đất thì một cây thương đặt lên vai cô ta. Cô ta xoay hông, xoay tại chỗ theo cán thương của đối phương.
Trương đại quan nhân cũng không khỏi khen hay.
Nhưng khi mấy người đang xem hoa cả mắt thì liền nghe thấy trên sân khấu truyền đến tiếng ối. Liễu Đan Thần lảo đảo lui mấy bước, tay phải dùng thương cắm xuống đất, tay trái thì ôm hông, lông mày nhíu chặt, lộ ra vẻ cực kỳ đau đớn, nhìn hình như là trật lưng rồi.
Tiền Xuân Lâu và Vu Hồng Chiêu vội vàng chạy tới, Trương Dương và Phùng Cảnh Lượng cũng đi theo. Quả nhiên, Liễu Đan Thần vừa rồi vô ý xoay đến trật lưng rồi, cắn môi, hít một hơi lạnh, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Tiền Xuân Lâu nói: "Sao không cẩn thận như vậy!"
Vu Hồng Chiêu nói: "Vết thương ở thắt lưng Đan Thần là vết thương cũ, anh đừng trách cô ấy, cô ta cũng không muốn mà."
Liễu Đan Thần nói: "Tôi không sao!"
Trương đại quan nhân lưu ý thấy trên trán cô ta đã túa mồ hôi, xem ra không giống giả vờ. Trương đại quan nhân lăn lộn lâu ở trong quan trường đâm ra có tật xấu này. Bất kể xảy ra chuyện gì. Mặc kệ có phải hắn tận mắt thấy hay không. Đầu tiên đều nghĩ đến người ta có phải đang giả vờ hay không.
Liễu Đan Thần tiến về phía trước một bước, lại thở nhẹ một tiếng, Vu Hồng Chiêu vội vàng đỡ lấy cô ta: "Đan Thần. Em đừng vội."
Liễu Đan Thần lắc đầu nói: "Lần này thì phiền rồi, bị thương thực không đúng lúc."
Phùng Cảnh Lượng cũng thầm kêu không ổn, nghĩ thầm sáng mai còn phải diễn xuất. Cô hôm nay trật lưng, kể ra thì chuyện này còn phải tự trách mình, nếu không phải hắn muốn Liễu Đan Thần đi lên sân khẩu làm nóng thì cũng sẽ không phát sinh loại chuyện này. Phùng Cảnh Lượng nói: "Mau đưa tới bệnh viện đi! Vạn nhất làm ảnh hưởng tới vết thương thì phiền đó."
Liễu Đan Thần nói: "Không cần, vết thương cũ thôi mà, cho dù tới bệnh viện thì bọn họ cũng không có phương pháp hay gì đâu, nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi." Cô gái này vô cùng kiên cường. khập khiễng kiên trì đi lên trước.
Trương Dương đi tới nói: "Tôi cõng cô!"
Liễu Đan Thần ngây ra một thoáng, lập tức hai gò má đỏ bừng, cô ta không quen Trương Dương, Phùng Cảnh Lượng thầm than trong lòng, thằng cha Trương Dương này tám phần lại là lòng xuân đại động rồi, thằng ôn này, không thể cho gặp gái đẹp được. Phùng Cảnh Lượng lần này trách oan Trương Dương rồi. Trương đại quan nhân không ý đó.
Trương Dương nói: "Bị trật lưng thì tốt nhất đừng lộn xộn." Hắn ngồi xuống.
Liễu Đan Thần nhìn thấy hắn đã làm ra động tác như vậy, hơn nữa thật sự là lưng đau quá, lập tức cắn cắn môi, hai tay ôm cánh tay Trương Dương. Trương Dương cõng cô ta lên, đi xuống sân khấu kịch. Bảo Phùng Cảnh Lượng ghép hai cái bàn lại rồi cẩn thận đặt Liễu Đan Thần lên bàn.
Vu Hồng Chiêu nói: "Hay là mau chóng đưa tới bệnh viện đi."
Trương Dương nói: "Không cần đưa tới bệnh viện, tôi từ nhỏ đã học một số kỹ nghệ xoa bóp mát xa, nếu mấy người tin tôi thì tôi sẽ trị liệu giúp cô ấy?"
Liễu Đan Thần chớp chớp mắt, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, cô ta thật sự không tin quan viên trẻ tuổi này biết xoa bóp mát xa gì.
Trong mắt Phùng Cảnh Lượng, thằng cha Trương Dương này sắc sắc đảm bao thiên, không ngờ ở trước mắt bao người muốn mượn cớ mát xa để dở trò.
Khi Liễu Đan Thần đang chuẩn bị từ chối thì nghe thấy một giọng nữ dễ nghe nói: "Cô tin hắn đi, bản lĩnh mát xa của anh Trương Dương tuyệt đối là nhất lưu trong nước đấy." Cố Dưỡng Dưỡng không biết từ lúc nào đi ra.
Trương Dương cười nói: "Dưỡng Dưỡng, em xong việc rồi à?"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Tất cả chuẩn bị xong rồi, hiện tại không còn việc gì nữa." Lời nói của cô gái thuần khiết như nước như Cố Dưỡng Dưỡng tất nhiên là đáng tin hơn Trương đại quan nhân.
Liễu Đan Thần nói: "Thế thì phiền quá."
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Có gì mà phiền, tôi thấy cô bị thương không nhẹ, nếu không tìm được bác sĩ cao minh thì sẽ ảnh hưởng tới diễn xuất ngày mai, chỉ cần anh Trương Dương của tôi trị liệu giúp cô, lát nữa cô có thể hoạt động như thường, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng tới chuyện ngày mai."
Trương đại quan nhân cười nói: "Dưỡng Dưỡng, em đưa anh lên cao quá, không sợ anh ngã đau à."
Phùng Cảnh Lượng nói: "Liễu tiểu thư, tôi thấy hay là để bí thư Trương thử xem, bí thư Trương còn là cao thủ võ thuật đấy." Liễu Đan Thần không biết võ thuật và y thuật có liên quan gì với nhau, có điều quả thực có rất nhiều cao thủ võ thuật đều am hiểu xoa bóp nối xương, cô ta gật đầu nói: "Vậy phiền bí thư Trương."
Trương Dương bảo Liễu Đan Thần nằm lên bàn, ngón trỏ và ngón giữa tay phải khép lại, từ cổ cô ta dọc theo sống lưng rồi tiến tới thắt lưng, chiêu thức này của Trương đại quan nhân tên là niết cốt, khác với chẩn đoán bình thường của trung y đối với bệnh xương, Trương Dương dùng nội tức khu động, chỉ đi một vòng trên xương sống của Liễu Đan Thần là biết cô ta bị thương ở đâu. Những lời vừa rồi của Liễu Đan Thần đều là thật, Trương Dương nói: "Vết thương ở thắt lưng của cô đã lâu năm rồi."
Liễu Đan Thần nói: "Tôi từ năm lên bốn tuổi đã theo sư phụ luyện công, đến nay đã được mười tám năm, làm nghề như chúng tôi, nhìn thì phong quang lắm, nhưng ai mà không mình đầy bệnh."
Trương Dương nói: "Xương cổ thắt lưng thắt lưng và xương cụt của cô đều bị thương, nếu không trừ tận gốc, để lâu thì càng tích càng nặng, hiện tại có lẽ cô cảm thấy không sao, nhưng cứ thế này thì có một ngày sẽ gây thành họa lớn."
Liễu Đan Thần đối với lời nói của Trương Dương thì nửa tin nửa ngờ, dù sao mình vừa rồi đã nói là vết thương cũ. Trương Dương rất có thể là thuận theo lời nói của mình mà nói.
Trương Dương nói: "Rất nhiều xương cốt của cô đều có vấn đề, muốn chữa khỏi triệt để thì nhất định phải bó xương, thời gian hôm nay không nhiều lắm, muốn bó xương thì chỉ có đợi ngày khác."
Phùng Cảnh Lượng đứng bên cạnh nghe, thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, hắn vội vàng xoay đi, gặp vô sỉ rồi, chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy, muốn bó xương thì chỉ đành đợi ngày khác, Trương Dương à Trương Dương, anh cũng quá lưu manh rồi. Phùng Cảnh Lượng không cho rằng mình nghĩ sai, chuyện phong lưu của Trương Dương hắn đã được nghe nói cả sọt.
Liễu Đan Thần và Cố Dưỡng Dưỡng hiển nhiên đều không nghĩ siêu vẹo, Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Trương Dương, sao phải đợi ngày khác? Giờ giúp cô ta bó xương luôn đi."
Phùng Cảnh Lượng nghĩ thầm, bó xương chỉ sợ không thỏa mãn được thằng cha này.
Trương Dương nói: "Tôi có thể chữa khỏi trật lưng cho cô ta trước." Nói xong, hắn đè tay lên eo Liễu Đan Thần, Liễu Đan Thần cảm thấy lòng bàn tay của Trương Dương rất nóng, không lâu sau liền cảm thấy một cỗ nhiệt lưu thuận theo lòng bàn tay Trương Dương cuồn cuộn không ngừng mà chảy vào trong cơ thể cô ta, nói đến cũng lạ, vừa rồi còn đau đớn, lúc này cơn đau không ngờ lại biến mất.
Trương Dương hóa chưởng thành niết, ngón cái và ngón trỏ niết phần thắt lưng của Liễu Đan Thần rồi đẩy xuống phía dưới, tất cả mọi người nghe thấy rắc một tiếng.
Liễu Đan Thần rên lên một tiếng, tiếng này truyền vào trong tai mấy vị nam ở đây, bọn họ tâm thần đều rung động hiện đại xã hội hiện đại, người ta rất dễ hiểu sai.
Tay của Trương Dương rời khỏi thân thể Liễu Đan Thần, mỉm cười nói: "Cô đứng lên thử xem!"
Trong mắt Liễu Đan Thần tràn ngập vẻ nghi ngờ, Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Cô đứng lên thử xem, anh Trương Dương của tôi không lừa cô đâu."
Liễu Đan Thần tuy rằng không tin, nhưng phần eo của cô ta lúc này cũng không đau chút nào. Được Cố Dưỡng Dưỡng đỡ, cô ta cẩn thận bước xuống bàn, đi một bước nhỏ về phía trước, phần eo không có cảm thấy đau đớn, Liễu Đan Thần bảo Cố Dưỡng Dưỡng không cần đỡ mình nữa, cô ta liên tiếp đi vài bước, xác định vết thương ở thắt lưng đã hoàn toàn khỏi hắn, lúc này mới lớn mật làm một động tác đá chân, Liễu Đan Thần kinh hỉ không thôi.
Phùng Cảnh Lượng và đám người đó của viện kinh kịch đều nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, Phùng Cảnh Lượng cho rằng cho rằng Trương Dương chính là nhân cơ hội chiếm tiện nghi, không ngờ thằng cha này thật là có bản lĩnh, vừa ra tay liền trị khỏi bệnh đau thắt lưng cho Liễu Đan Thần.
Vết thương ở thắt lưng Liễu Đan Thần khỏi hẳn, tâm tình cũng tốt lên, cô ta dùng phương thức hí kịch tặng Trương Dương vạn phúc rồi nói: "Đa tạ Trương đại nhân!"
Trương đại quan nhân nghe thấy giọng nói như chim hoàng oanh xuất cốc của cô ta thì trong lòng rung động, sự quyến rũ phong tình của Liễu Đan Thần này quả nhiên là trời sinh, một động tác tùy tiện cũng làm rung động tâm hồn như vậy.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Tôi không lừa cô chứ."
Liễu Đan Thần cười nói: "Tôi cũng không nói là cô lừa tôi mà."
Mọi người đều bật cười.
Tiền Xuân Lâu khen tặng: "Bí thư Trương quả nhiên lợi hại, diệu thủ hồi xuân!"
Lúc này giọng nói của Tiết Vĩ Đồng từ xa xa vang lên: "Các anh không nhìn ra à, Tam ca này của tôi chính là thích xoa bóp mát xa cho mỹ nữ, bàn tay này của hắn không phải là diệu thủ gì đâu, căn bản chính là tay lợn, rất thích chiếm tiện nghi của mỹ nữ."
Trương đại quan nhân bị những lời này của Tiết Vĩ Đồng nói cho không ngờ đỏ mặt, cùng đỏ mặt với hắn còn có Liễu Đan Thần, vị Tiết đại tiểu thư này nói chuyện cũng quá không để ý tới cảm thụ của người khác rồi.
Trương đại quan nhân nói: "Em gái, anh đang là đang hủy danh dự của anh đấy! Em hỏi Liễu tiểu thư thử đi, anh có hành động không an phận nào không?"
Liễu Đan Thần mặt đỏ bừng, điều này khiến cho cô ta không biết nên trả lời như thế nào.
Vẫn là Phùng Cảnh Lượng đứng ra giải vây: "Tiết gia thích nói đùa thôi, Tiết gia, tôi giới thiệu mấy vị danh giác của viện kinh kịch cho cô."
Tiết Vĩ Đồng cười cười, cô ta thực sự là đang nói đùa, có điều cô ta nói chuyện với người nhà thì còn chấp nhận được, đổi thành người ngoài thì thật sự có chút khó hiểu.