Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, ngài là lãnh đạo của tôi, ngài đối với tôi không cần nhờ vả gì cả, trực tiếp ra lệnh là được rồi, tôi khẳng định sẽ phục tùng mệnh lệnngươi của ngài."
Hạng Thành nghe hắn đáp ứng sảng khoái như vậy thì cũng có chút cao hứng, đứng dậy đi lấy mặt quạt đã chuẩn bị trước. Trương Dương cầm lấy mặt quạt, liền thấy bên trên vẽ một bức mặc trúc đồ, tạo nghệ của Trương đại quan nhân trên hội họa tuy rằng không sâu, nhưng nhãn lực thì vẫn có, vừa nhìn đã biết đây tất nhiên là tác phẩm của đại gia, mặt quạt không có lạc khoản, chỉ có một con dấu - Thanh Trúc Ông.
Hạng Thành nói: "Vị Thanh Trúc Ông này là viện trưởng Hứa Lạp Ông của viện quốc hoạ Bắc Cảng, thi họa của hắn là song tuyệt, sở trường vẽ trúc, nhưng người làm nghệ thuật cũng có chút cổ quái, hắn cho rằng tạo nghệ của mình trên thư pháp còn xa mới bằng hội họa, cho nên hiện tại trên họa tác không đề lạc khoản, chỉ đóng dấu chồng, bức tranh mặc trúc này vẽ rất đẹp, nhưng mặt trái vẫn thiếu chữ, tất nhiên không thể được tính là tác phẩm hoàn mỹ, cho nên tôi muốn nhờ anh giúp đề một bài thờ ở mặt sau, bức Trúc Thạch của Trịnh Bản Kiều.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm anh thực là tục quá, thơ của Trịnh Bản Kiều bị viết mãi rồi, chẳng gì ngoài "giảo định thanh sơn bất phóng tùng, lập căn nguyên tại phá nham trung. Thiên ma vạn kích hoàn kiên kính, nhâm nhĩ đông tây nam bắc phong". Trương đại quan nhân lúc trước đã viết rồi, hơn nữa trước đó hắn cũng nhìn thấy Trần Sùng Sơn đã viết, có điều cùng một bài thơ nhưng ở trên người khác nhau luôn có cảm giác bất đồng, bài thơ này dùng ở trên người Trần Sùng Sơn thì có thể thể hiện ra khí khái của ông ta, mà Hạng Thành, bài thơ này, nếu dùng trên người y thì chỉ có thể biểu hiện ra sự dai dẳng cắn chặt Tiết lão không buông của y.
Trương Dương tuy rằng trong lòng xem thường Hạng Thành, nhưng vẫn đáp ứng khoái trá, thừa dịp đồ ăn vẫn chưa chuẩn bị xong, Trương Dương xin giấy và bút mực, ở trước mặt Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn rất nhanh viếc xong bài "Trúc Thạch". Cảnh giới của Trương đại quan nhân trên thư pháp sớm đã đạt đến trình độ, hạ bút thành văn, chữ nào cũng là châu ngọc, Cung Hoàn Sơn và Hạng Thành trên thư pháp đều là người thường, tuy rằng như vậy, bọn họ cũng có thể nhìn ra một số náo nhiệt, chữ của Trương Dương thực sự là quá đẹp.
Cung Hoàn Sơn chậc chậc khen: "Trương Dương, tôi trước đây chỉ được nghe nói. Lần này mới tính là chính mắt nhìn thấy."
Trương Dương nói: "Trình độ của tôi miễn cưỡng lừa đảo người ta thì được, nếu thật sự gặp phải đại gia thì đúng là làm trò cười cho người trong nghề."
Một câu khiến Cung Hoàn Sơn vẻ mặt đỏ bừng, thằng ôn này quả thực là ác miệng.
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung lần này chuẩn bị lễ vật gì cho Tiết lão? Có thể để tôi đại khai nhãn giới hay không?"
Cung Hoàn Sơn ậm ừ một tiếng, nhưng không nói gì, thật ra hắn lần này chuẩn bị một khối Thọ Sơn thạch ấn, đặc biệt tìm cao thủ khắc dấu khắc cho Tiết lão. Trừ Hạng Thành ra, Những người khác không biết, Cung Hoàn Sơn đương nhiên sẽ không nói với Trương Dương. Hắn cười nói: "Tôi cũng chỉ là tới góp vui thôi, tặng một tiếng chúc phúc."
Trương đại quan nhân mắng thầm trong lòng. Còn con mẹ nó đúng là tự dát vàng lên mặt, Tiết lão cần mày tới góp vui à?
Lúc này Hồng Thi Kiều tới mời bọn họ đi ăn cơm, mấy người đi ra cửa. Di động của Trương Dương vang lên, hắn cầm điện thoại, lại là La Tuệ Ninh gọi tới, bà ta trong điện thoại nói cho Trương Dương một tin tức, Hà Trường An đã mất tích rồi, giữa ban ngày ban mặt, có người giám thị mà không ngờ lại mất tích.
Trương Dương đầu tiên nghĩ đến là Hà Trường An có thể đã gặp bất trắc, hắn đi chậm lại, tụt sau mọi người, tới chỗ vắng, nói khẽ: "Mẹ nuôi, hắn có phải gặp phiền toái hay không?"
La Tuệ Ninh nói: "Không giống, cùng mất tích với hắn còn có tên cảnh sát phụ trách trông coi hắn kia, căn cứ vào tình huống hiện tại mà phán đoán thì hắn hẳn là đã thuyết phục được tên cảnh sát đó, nếu không có nhân viên bên trong tiếp tay. Hắn không thể rời khỏi được bệnh viện Bích Thủy Đàm."
Trương Dương thở phào nhẹ nhõm, nếu Hà Trường An thực sự bình an rời khỏi thì cũng là một chuyện tốt. với sự già dặn của Hà Trường An, thuyết phục một gã cảnh sát cũng không phải là việc khó gì, chỉ mong hắn lần này có thể thành công thoát vây.
Trương Dương vẫn lo lắng cho Tần Manh Manh. Hắn bảo La Tuệ Ninh hỗ trợ đưa Tần Manh Manh tới đoàn viếng thăm của Sadam, an bài cho Tần Manh Manh mau ly khai khỏi nước.
La Tuệ Ninh biết Trương Dương đã thuyết phục được Sadam thì cũng không thể không cảm thán năng lực của đứa con nuôi này càng lúc càng lớn, tuy rằng bà ta đưa Tần Manh Manh tới đại sứ quán Bahamas, nhưng cũng chỉ là kế quyền nghi, không phải là phương pháp ổn thỏa đưa Tần Manh Manh ra khỏi nước, hiện tại có thống đốc bang New York Sadam giúp, Tần Manh Manh bình an rời đi tất nhiên không tồn tại bất kỳ phiền toái gì. La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, con nhớ kỹ một chuyện, nhất định đừng để người khác hoài nghi con có liên quan tới chuyện này."
Sự quan tâm của La Tuệ Ninh khiến Trương Dương cảm động, trong chuyện Tần Manh Manh hắn vẫn luôn gạt La Tuệ Ninh, đương nhiên không phải hắn cố ý muốn giấu, mà là bất đắc dĩ phải làm vậy. Nếu La Tuệ Ninh biết Hà Vũ Mông chính là Tần Manh Manh, không biết trong lòng sẽ nghĩ gì?
Trương Dương tới trong phòng, mấy người Hạng Thành đều đã ngồi xuống, Hạng Thành cười nói: "Trương Dương, cậu đúng là bận quá, nghe một cú điện thoại mà mất cả nửa ngày, có phải nên phạt rượu hay không?"
Trương Dương nói: "Các vị đại nhân thứ tội, vừa rồi mẹ nuôi gọi điện, giáo huấn tôi vài câu."
Hạng Thành cười nói: "Văn phu nhân thật sự là rất tốt với cậu!"
Sau khi mấy người ngồi xuống, Hồng Thi Kiều đứng dậy đi rót rượu, nhiều đại lãnh đạo ở đây như vậy, vốn là không có vị trí của cô ta, nhưng Hoắc Vân Châu kiên trì bảo cô ta tới đây tiếp rượu, Hồng Thi Kiều cũng chỉ có thể làm theo.
Trương Dương lúc mới tới Tân Hải, bởi vì trận phong ba do Hồng Thi Kiều tạo nên đều được mọi người biết đến, có điều Hồng Trường Thanh tính toán đủ đường, sau cùng âm mưu của cô ta vẫn bị Trương Dương phá vỡ, đến bây giờ rất rất nhiều người vẫn không rõ, vì sao Hồng Trường Thanh cuối cùng lại không đánh mà tự khai.
Hồng Thi Kiều là nhân viên công tác của ban trú kinh Bắc Cảng, là trợ lý của Hoắc Vân Châu, ngoài mặt nhìn thì cô ta không có gì quá đặc biệt, nhưng bên trong vẫn ẩn chứa một số huyền cơ, Hoắc Vân Châu an bài chuyện này sau lưng còn có thị trưởng Cung Hoàn Sơn đẩy tay, Cung Hoàn Sơn an bài Hồng Thi Kiều ở đây, là muốn để Trương Dương cảm thấy xấu hổ.
Nhưng hiện thực lại khiến Cung Hoàn Sơn có chút thất vọng, Trương Dương ở trước mặt Hồng Thi Kiều vẫn biểu hiện rất thản nhiên, nhìn ra được Hồng Thi Kiều lúc ban đầu có chút mất tự nhiên, nhưng không lâu sau liền khắc phục được chướng ngại tâm lý, phải nói Hồng Thi Kiều ở phương diện quan hệ xã hội rất có thiên phú. Giữa cô ta và Trương Dương trao đổi cũng rất bình thường, không xuất hiện trường hợp xấu hổ mà Cung Hoàn Sơn chờ mong.
Hoắc Vân Châu kính rượu Hạng Thành: "Bí thư Hạng, chén rượu này tôi kính ngài."
Hạng Thành mỉm cười nói: "Tôi đặc biệt sợ người khác kính rượu tôi, một là tôi không thể uống, hai là sợ uống say tôi thì lắm lời." Hạng Thành chỉ có sau khi rời khỏi Bắc Cảng mới biểu hiện ra được vẻ hài hước.
Hoắc Vân Châu cười nói: "Vẫn là bí thư Hạng hiểu tôi, thật ra tôi hôm nay kính bí thư Hạng rượu này là có việc muốn nhờ."
Hạng Thành nói: "Nói đi! Trước mặt thị trưởng Cung và Trương Dương, nếu không trái với nguyên tắc thì tôi sẽ giải quyết cho cô ngay, nhưng nếu trái với nguyên tắc thì tôi cũng không thể làm được."
Hoắc Vân Châu nói: "Bí thư Hạng, tôi đã công tác năm năm ở ban trú kinh rồi."
Hạng Thành gật đầu, hắn biết Hoắc Vân Châu lúc trước đến ban trú kinh cũng tiêu phí một phen tâm tư, chủ yếu là bởi vì con gái cô ta muốn thi vào học viện âm nhạc Trung Hoa, cho nên cô ta lúc trước yêu cầu tới ban trú kinh cũng được cho là công tư trọn vẹn đôi đường. Hiện giờ con gái của Hoắc Vân Châu không trúng tuyển vào học viện âm nhạc Trung Hoa, mà đỗ vào học viện nghệ thuật Đông Giang, cho nên kinh thành tất nhiên đã không còn sức hấp dẫn như lúc trước đối với cô ta.
Hoắc Vân Châu còn chưa nói hết thì Hạng Thành đã nhìn thấu tâm tư của cô ta, Hoắc Vân Châu nói: "Tôi... Tôi gần đây có một cơ hội, được điều đến Đông Giang công tác, cho nên..."
Cung Hoàn Sơn nói: "Đồng chí Vân Châu, thật ra cơ hội phát triển ở Đông Giang chưa chắc đã nhiều như kinh thành, cô trong lúc công tác ở ban trú kinh luôn rất xuất sắc." Ngộ tính của Cung Hoàn Sơn so với Hạng Thành thì rốt cuộc vẫn còn kém hơn một chút.
Hạng Thành nói: "Con người ta luôn hướng tới chỗ cao, tiểu Hoắc mặc dù ở kinh thành, nhưng xét đến cùng vẫn là cán bộ của Bắc Cảng chúng ta, làm ở ban trú kinh lâu như vậy rồi, cũng đã lập được công lao hãn mã cho sự phát triển của ban trú kinh Bắc Cảng, hiện giờ có lựa chọn tốt hơn, chúng ta đương nhiên không thể chế tạo chướng ngại, tiểu Hoắc à, tâm tư của cô tôi hiểu. Tới Đông Giang đi, tôi đồng ý."
Hoắc Vân Châu thấy Hạng Thành đáp ứng thống khoái như vậy thì không khỏi mừng rỡ: "Cám ơn bí thư Hạng!"
Hạng Thành mỉm cười nói: "Cô đừng cám tạ tôi, tôi đáp ứng thả cô đi, không phải là không có điều kiện, cô đi rồi, công tác của ban trú kinh Bắc Cảng sẽ ra sao?"