Trương Dương ăn xong bữa tối thì rời khỏi nhà Tra Vi, Tra Vi đưa hắn tới ngoài cửa lớn, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Vừa cha tôi nói chuyện với anh lâu như vậy, rốt cuộc là nói chuyện gì?"
Trương Dương cười nói: "Hắn cảnh cáo tôi, bảo tôi đừng lừa khuê nữ của hắn."
Tra Vi trừng mắt lườm hắn một cái: "Sặc, cha tôi không nói vậy đâu."
Trương Dương nói: "Để cô nhìn ra rồi, tôi nói thật nhé, cha cô là khen tôi ưu tú, nói tôi là thiếu niên tuấn tài, có đốt đèn lồng cũng khó tìm được."
Tra Vi nói: "Càng không thể, cha tôi căn bản không thích anh."
Trương Dương nói: "Không thích tôi mà giữ tôi lại ăn cơm à? Cha cô cũng hư ngụy thật."
"Anh mới hư ngụy." Tra Vi nghe hắn nói như vậy lập tức phát hỏa.
Trương Dương cười nói: "Đừng gấp, nói đùa với cô thôi mà."
Tra Vi nói: "Anh nghe rõ cho tôi, về sau còn dám nói xấu cha tôi như vậy thì tôi sẽ trở mặt với anh đó."
Trương Dương nói: "Được, tôi về sau sẽ tuyệt đối không nói trước mặt nữa."
" Cũng không được nói sau lưng."
Trương Dương nói: "Tôi sau lưng cũng không nói."
Tra Vi đang muốn giáo huấn hắn hai câu thì nhìn thấy xe Bentley của Tra Tấn Bắc đi tới, cô ta lập tức thôi nói, Trương Dương xoay người, xe Bentley đỗ phía sau hắn không xa, Tra Tấn Bắc từ trên xe đi xuống, cười nói: "Trương Dương, thì ra anh cũng đến đây."
Trương đại quan nhân cười nói: "Tra tổng, hai ta thật đúng là hữu duyên, đến chỗ nào cũng có thể gặp anh."
Tra Tấn Bắc nói: "Đây là nhà của đại ca tôi, gặp cũng không kỳ quái."
Giữa Trương Dương và Tra Tấn Bắc không có bao nhiêu tiếng nói chung, hắn cũng lười nói những lời vô nghĩa với Tra Tấn Bắc, g cáo từ bọn họ.
Tra Tấn Bắc nhìn Trương Dương đi xa, bên trong ánh mắt hiện lên một tia quang mang âm lãnh.
Tra Tấn Nam nghe nói Tra Tấn Bắc ở bên ngoài gặp Trương Dương, chỉ cười nói: "Hắn đưa tiểu Vi về cho nên chúng tôi giữ hắn lại ăn cơm."
Tra Tấn Bắc nói: "Anh, có câu em không biết có nên nói hay không."
Tra Tấn Nam nói: "Có chuyện thì cậu cứ việc nói thẳng, đừng có mang cả tật xấu trên thương trường về đây."
Tra Tấn Bắc xấu hổ cười cười: "Anh, em thấy tiểu Vi và Trương Dương quan hệ rất tốt."
Tra Tấn Nam nhíu mày: "Cậu có ý gì?"
Tra Tấn Bắc nói: "Anh, anh đừng phiền mà, có một số lời em vẫn phải nói ra, tiểu Vi đã lớn rồi, cũng không yêu ai, em thấy nó đối với Trương Dương có chút đặc biệt, vốn Trương Dương cũng không tồi, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, trông cũng đẹp trai, nhưng hắn đã có vợ chưa cưới, đã đính hôn với Sở Yên Nhiên, con gái của bí thư tỉnh ủy Bình Hải Tống Hoài Minh, em thấy tiểu Vi và hắn..."
Tra Tấn Nam nói: "Hai người bọn họ vốn không có gì mà!"
Tra Tấn Bắc nói: "Anh, anh đừng bận tâm, coi như em lắm miệng."
Tra Tấn Nam lại thở dài: "Có một số việc tôi cũng nhìn ra."
Tra Tấn Bắc nói: "Anh, thật ra Giang Quang Á cũng không tồi."
Tra Tấn Nam nói: "Còn cần cậu phải nói à, tôi và Giang gia muốn tác hợp cho chúng, đáng tiếc hai đứa nhỏ lại không hợp nhau."
Tra Tấn Bắc nói: "Xem ra tình cảm của người trẻ tuổi không phải chúng ta có thể làm chủ được."
Tra Tấn Nam nói: "cậu nói nhiều như vậy, lại nửa đường bỏ cuộc với tôi, không phải là trước sau mâu thuẫn ư?"
Tra Tấn Bắc nói: "Thật ra cho dù tiểu Vi không có chuyện gì với Trương Dương thì em cũng không hy vọng chúng kết giao quá thân."
Tra Tấn Nam nói: "Có gì thì nói đi, đừng có rào trước đón sau."
Tra Tấn Bắc nói: "Tiểu tử Trương Dương này đặc biệt dính vào nhiều chuyện phiền toái, ví dụ chuyện của Hà Trường An gần đây, biết rõ Hà Trường An bị tình nghi dính líu đến đút lót và trốn thuế, hắn vẫn đi thăm, thế không phải là chủ động dính vào phiền toái ư?"
Tra Tấn Nam nói: "Cũng không thể nói như vậy, từ một góc độ nào đó mà nói, cũng chứng tỏ hắn rất coi trọng tình cảm, đổi thành người khác thì đã sớm trốn còn không kịp rồi." Y sau khi nói xong thì tạm dừng một chút rồi lại nói: "Tấn Bắc, tôi nghe nói cậu gần đây đang bận thu mua mỏ vàng của Hà Trường An, cậu hiểu rõ đây là phiền phức, còn dính vào làm gì?"
Tra Tấn Bắc cười nói: "Em chỉ là vì việc làm ăn thôi, không có mục đích gì khác."
Tra Tấn Nam nói: "Chuyện mẫn cảm tốt nhất đừng có dính vào, tiện nghi của Hà Trường An cũng không phải là dễ chiếm như vậy đâu."
Trương Dương trở lại ban trú kinh Bình Hải không bao lâu thì có điện thoại trực tiếp gọi tới phòng hắn, là chủ nhiệm ban trú kinh Bắc Cảng Hoắc Vân Châu, cô ta oán trách trong điện thoại: "Bí thư Trương, ngài đến kinh thành mà không đến chỗ tôi chỗ tôi có phải chê chúng tôi là mèo nhỏ hay không?"
Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Hoắc, cô chính là lãnh đạo của tôi mà."
Hoắc Vân Châu nói: "Đâu có, những lời này tôi không dám nhận đâu, tôi là đang phục vụ ngài mà."
Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Hoắc giận rồi, nhất định là giận tôi, thật ra tốn cũng vốn muốn tới chỗ các cô ở, nhưng tôi vừa rồi tìm chủ nhiệm Quách có việc, cho nên mới lựa chọn ở khách sạn Thanh Giang."
Hoắc Vân Châu cười nói: "Tôi cũng không phải là tức giận, chỉ là cảm thấy bí thư Trương không coi tôi là bằng hữu, trong lòng rất ủy khuất, anh đó, ngày mai nhất định phải tới đây, đêm mai bí thư Hạng và thị trưởng Cung của chúng ta đều đến kinh thành, bí thư Hạng bảo tôi thông tri cho anh tới ăn cơm."
Trương Dương nói: "Không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề." Hắn gác điện thoại, thật ra Hạng Thành tới mừng thọ Tiết lão là chuyện trong dự kiến của hắn, dù sao quan hệ của bọn họ cũng sờ sờ ra đó. Về phần Cung Hoàn Sơn tới đây, khẳng định là theo Hạng Thành tới cho quen mặt, Tiết lão và hắn không có giao tình gì cả.
Trương Dương đang nghĩ tới việc này thì di động của hắn lại đổ chuông, số điện thoại lạ, có điều hắn vẫn bắt máy, bên kia truyền đến tiếng nước ngoài, rất ít có bằng hữu ngoại quốc gọi điện thoại cho hắn.
Trương Dương ngây ra một thoáng, mới ra nghe đối phương không ngờ là Sadam. Hiện giờ thằng cha này đã trở thành thống đốc bang New York.
Sadam ở đầu kia điện thoại bật cười, hắn cười ha ha, nói: "Trương Dương, anh vẫn nghe ra giọng nói của tôi à?"
Trương Dương nói tiếng Anh: "Tôi nghe nói thăng quan rồi, đã thành thốc đốc bang New York rồi."
Sadam nói: "Tôi đang viếng thăm ở kinh thành, tới Trung Quốc rồi, nói sao cũng phải báo nói một tiếng với lão bằng hữu."
Trương đại quan nhân vừa nghe vậy lập tức cao hứng: "Khéo quá, tôi cũng đang ở kinh thành đây."
Sadam ngây ra một thoáng, lập tức cười ha ha, nói: "Đúng là ứng với câu châm ngôn của người Trung Quốc các anh, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ."
Trương Dương nói: "Hai ta quả thực hữu duyên." Hắn sở dĩ cao hứng như vậy là có nguyên nhân, hiện tại Tần Manh Manh tuy rằng đang ở đại sứ quán Bahamas, nhưng cũng không phải là kế lâu dài, Trương Dương phải nghĩ ra một cách thỏa đáng để đưa cô ta ra, sự xuất hiện của Sadam vừa hay giúp hắn giải quyết nan đề này.
Sadam nói: "Anh đang ở đâu?"
Trương Dương nói địa chỉ của mình, Sadam nói: "Tôi đang ở Tiền môn, cùng phu nhân thưởng thức cảnh đêm của Tiền môn."
Trương Dương nói: "Anh chờ nhé, tôi lập tức tới tìm anh."
Sadam nói: "Được!"
Trương đại quan nhân hỏi rõ chỗ Sadam đang ở, thì ra thằng cha này đang ăn vịt nướng ở Tiền môn, Trương Dương quần áo, gọi một chếc xe đưa hắn tới đường cái của Tiền môn.
Sadam lần này đến kinh thành viếng thăm, phu nhân cũng đi cùng, đương nhiên bên cạnh còn có không ít nhân viên cùng đi, một vị trong đó chính là Sarah lần trước hộ tống đoàn thương mậu cùng tới Nam Tích.
Sarah nhìn thấy Trương đại quan nhân thì hưng phấn xông đến, ôm Trương đại quan nhân, hôn hắn chụt chụt, da mặt Trương đại quan nhân tuy rằng dày thật, nhưng trước mặt bạn bè nước Mỹ cũng không khỏi có chút hốt hoảng, cô gái tây này đúng là thoáng thật.
Sarah nói: "Trương Dương, tôi vô cùng nhớ anh."
Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi cũng rất nhớ các vị!" Hắn đi tới thân thiết ôm Sadam, lại đi tới trước mặt phu nhân Milan của hắn, rất tây hóa hôn tay.
Diện mạo của Milan cũng được, nhưng hơi mập một chút. Khi Trương đại quan nhân hôn tay ngửi thấy mùi vịt nướng, xem ra vị thống đốc phu nhân này vừa ăn vịt nướng xong mà chưa rửa tay.
Sadam chỉ chỉ vào đường cái đèn đuốc huy hoàng, tỏ vẻ muốn mọi người cùng đi dạo.
Đoàn ngươi Trương Dương và Sadam đi tới đường cái trước Tiền Môn, Sadam nói: "Tôi ở kinh thành ở hai ngày, sau đó trở về nước, đoàn thương mậu hộ tống tôi tới sẽ ở thêm vài ngày, bọn họ muốn tới Nam Tích, đi thăm thành thị hữu hảo của New York chúng tôi một chút. Cho nên trước tiên báo cho anh để anh làm tốt công tác tiếp đãi."
Trương Dương cười nói: "Tôi hiện tại đã không ở Nam Tích nữa rồi."
Sadam hoàn toàn không biết gì cả về việc này: "Không ở Nam Tích nữa ư?"
Trương Dương nói ra công tác hiện tại của mình với Sadam. Sadam sợ hãi than: "Trương Dương, anh trẻ tuổi như vậy đã đảm nhiệm chức thị trưởng rồi, tôi thấy anh về sau nhất định sẽ trở thành tổng thống của quý quốc."
Trương Dương nói: "Quốc gia của chúng tôi khác với quý quốc. chúng tôi chọn lựa cán bộ cũng nghiêm khắc hơn quý quốc hơn nhiều."
Sadam nói: "Tình hình trong nước bất đồng, chế độ tất nhiên cũng bất đồng."
Trương Dương nói: "Đoàn thương mậu các anh có hạng mục gì hay không, xem thử chúng ta có thể khả năng không?"
Sadam cười nói: "Chuyện này anh phải hỏi Sarah."
Trương Dương nói: "Công ty Inder hiện giờ đặt ở Nam Tích. Tôi không thể đào góc tường của người một nhà."