Kiều lão biết rằng mình đã già rồi, dù là trước kia ông có huy hoàng đến mấy, nhưng ông cũng đã bắt đầu già đi, một con người khi già đi, sẽ dần mất đi sự uy hùng của thời trẻ, trong lòng ông, người nhà trở nên ngày càng quan trọng, ông khao khát có được tình thân, khao khát con cháu đề huề, khao khát con cháu đều ở bên cạnh mình, mặc dù ông biết rằng suy nghĩ này của ông không hề thực tế, nhưng ông vẫn không ngăn được mình nghĩ đến nó.
Thái độ Kiều Chấn Lương vẫn ôn hòa như vậy, nhưng y đã ít cười hơn trước, ông nắm rất vững về thái độ của mình.
“Trương Dương đến rồi!” Kiều Chấn Lương cười bắt tay với hắn, Trương Dương không hề tìm thấy sự đau buồn mà hắn tưởng trong đôi mắt Kiều Chấn Lương, mà hắn nhận ra một sự điềm đạm khi đã trairq ua sóng gió lớn lao.
Trương Dương cười nói: “Bộ trưởng Kiều, tôi đã đến từ hôm qua, hôm nay đến đây thăm mọi người, tiện thể mang cho mọi người chút quần áo Mộng Viện nhờ tôi gửi cho Kiều lão.” Nói đến đây, Trương Dương mới ý thức được rằng Kiều Mộng Viện mang đồ cho Kiều lão, nhưng lại không mang đồ gì cho Kiều Chấn Lương, điều này rốt cuộc là do cô sơ suất hay là do cô cố ý làm như vậy?
Kiều Chấn Lương nói: “Cậu vẫn còn nhớ đến chúng tôi cơ đấy.”
Trương Dương nói: “Bộ trưởng Kiều là ân sư của tôi, không có ông thì không có tôi ngày hôm nay.”
Kiều Chấn Lương điềm đạm cười nói: “Không dám! Tôi chưa từng dạy cậu gì cả.”
Kiều lão nói: “Tôi đã nói rồi mà, rất ít người trẻ tuổi được trọng tình nghĩa như Trương Dương lắm.”
Kiều Chấn Lương nói: “Cha, mọi người nói chuyện nhé, con đi thay quần áo một chút.”
Vì Trương Dương đến, nên hôm nay Kiều lão rất vui, ông đã bảo Kiều Bằng Phi mở hai chai Mao Đài 30 năm, phá lệ uống hai lạng, Kiều Chấn Lương thì đã cai rượu triệt để, trước kia mặc dù y luôn lấy bệnh đái tháo đường làm cái cớ, nhưng lúc vui vẻ vẫn uống một hai chén, giờ thì tuyệt đối không dính đến rượu nữa. Y cũng không nói nhiều nữa, hiện giờ, lời của Kiều lão còn nhiều hơn, ông hỏi về tình hình của Bình Hải, hỏi về tình trạng cải cách của Tân Hải, Trương Dương kiên trì đáp từng câu một.
Sau khi ăn cơm trưa, Kiều lão nói chuyện một lúc với Trương Dương, rồi đứng dậy đi nghỉ, thời gian nghỉ 1 tiếng mỗi buổi trưa của ông là điều không thể thay đổi được. Có điều Kiều lão bảo Trương Dương đợi ông, nói rằng sau khi ông tỉnh dậy sẽ bảo Trương Dương đi cùng ông đến một chỗ.
Thế là Trương Dương có cơ hội nói chuyện riêng với Kiều Chấn Lương.
Kiều Chấn Lương bảo người giúp việc pha một bình Bích La Xuân, rồi ngồi trong khu vườn xanh rì cây lá cùng Trương Dương, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp buổi tối, Trương Dương uống một ngụm trà rồi nhìn Kiều Chấn Lương cười.
Kiều Chấn Lương nói: “Cậu cười gì vậy?”
Trương đại quan nói: “Vì tôi căng thẳng quá, lần này gặp ông, cảm giác ông có chút thay đổi.”
Kiều Chấn Lương nói: “Thay đổi thế nào?”
Trương Dương nói: “Quan uy của ông ngày càng nặng hơn rồi, trước mặt ông tôi cảm thấy thật là áp lực.”
Kiều Chấn Lương cười, tiểu tử này không thay đổi gì cả, nói chuyện vẫn thẳng thắn vậy. Y gật đầu đáp: “Tôi cũng cảm thấy mình nghiêm túc hơn nhiều rồi, gần đây quả thật không có chuyện gì làm tôi cảm thấy vui, Bằng Cử đã đi Mỹ, Mộng Viện đến Bình Hải, cô Mạnh của cậu lại đi rồi, giờ đây tôi đã trở thành người cô đơn, bình thường nếu như thiếu sự giao lưu với mọi người, con người sẽ càng trở nên cằn cỗi. Tôi không phải có quan uy gì, là cằn cỗi mà thôi.”
Trương Dương nói cung kính: “Nhà chính trị gia như ông không thể nào có liên quan gì đến hai chữ cằn cỗi được, dù là ông có nhắm một mắt lại, thì cũng nhìn xa hơn nhiều người.”
Kiều Chấn Lương cười hà hà một tiếng, rồi ngay lập tức lắc đầu nói: “Tôi không được coi là nhà chính trị gia.” Ông dừng một lúc rồi nói: “Lần này cậu đến kinh thành là để mừng thọ Tiết lão sao?”
Trương Dương nói: “Đúng vậy!”
Kiều Chấn Lương nói: “Lần này Tiết lão mừng thọ làm rất lớn, lớn nhất từ trước đến giờ.”
Trương Dương cười nói: “Nghe nói là Tiết Thế Luân tổ chức, Tiết lão lúc đầu không đồng ý. Nhưng về sau cũng đồng ý rồi.”
Kiều Chấn Lương gật đầu nói: “Với sức ảnh hưởng của Tiết gia, làm một bữa tiệc mừng thọ không là gì cả.”
Trương Dương nói: “Ông có đi không?”
Kiều Chấn Lương nói: “Tôi đã nhận được lời mời từ phía Tiết gia rồi, đương nhiên là phải đi.” Từ câu này của y có thể nhận ra rằng, y không hề hứng thú gì với việc Tiết lão mừng thọ, đi cũng chỉ là để góp mặt mà thôi.
Kiều Chấn Lương nói xong rồi uống một ngụm trà. Ông nheo mắt, dường như ánh mặt trời quá chói chang, một lúc sau ông mới nói: “Tôi nghe nói rằng Cung Kỳ Vĩ đã đến Bắc Cảng.”
Trương Dương gật đầu nói: “Tiếp nhiệm chức phó bí thư thị ủy của Tưởng Hồng Cương, Tưởng Hồng Cương bị điều tra ra một vài vấn đề về kinh tế.”
Kiều Chấn Lương nói: “Tôi không có mấy ấn tượng về Tưởng Hồng Cương, còn Cung Kỳ Vĩ thì có ấn tượng rất sâu sắc, là một người rất có năng lực, lúc đầu khi ở Nam Tích hợp tác rất tốt với cậu đúng không.”
Trương Dương cười nói: “Cũng được, chúng tôi nói chuyện khá hợp.”
Kiều Chấn Lương nói: “Động tác của Bình Hải lần này không nhỏ, tôi nhớ Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn hợp tác rất hợp, Hoài Minh và mọi người thật sự là muốn tiến hành cải cách ở Bắc Cảng rồi.”
Trương Dương nói: “Tôi chỉ biết phó bí thư Cung đến để nhậm chức.”
Kiều Chấn Lương cười nói: “Khúc xương Bắc Cảng không dễ gặm đâu.”
Trương Dương ngớ người. Kiều Chấn Lương không phải tự nhiên nói câu này, hơn nữa ông quản Bình Hải cũng đã mấy năm, hiểu rất rõ về tầng lớp lãnh đạo của Bắc Cảng, Trương Dương nói: “Bộ trưởng Kiều sao lại nói vậy?”
Kiều Chấn Lương nói: “Hoài Minh đã đi một nước cờ đẹp, để cậu đến Tân Hải để mở đường, chiếm lĩnh căn cứ địa, sau đó phái Cung Kỳ Vĩ đến để mở rộng đại chiến, tiếp quản chỉ huy.”
Thật ra điều này gần như tất cả mọi người đều nhận ra, Trương Dương nói: “Tiểu tử ngốc nghếch, mong bộ trưởng Kiều chỉ dạy nhiều hơn.”
Kiều Chấn Lương nói: “Đứng trên quan trường, điều quan trọng nhất là phải giữ cho đầu óc được tỉnh táo, tình thân, tình bạn, tình yêu đều không đủ để trở thành cái cớ để cậu thay đổi ý chí của mình. Và cũng chỉ có như vậy cậu mới có thể phán đoán một cách chính xác, trên quan trường, chung ta luôn phải đối mặt với các lựa chọn, cậu muốn bước tiếp, thì phải tìm ra một vị trí có lợi với mình hơn, trước khi bước tiếp, nhất định phải chọn kỹ điểm dừng chân tiếp theo.”
Những lời này của Kiều Chấn Lương vô cùng mập mờ, nghe thì trống rỗng, nhưng nghĩ kỹ, Trương Dương phát hiện ra dường như y đang nhắc nhở hắn, trong chính trị không thể mù quang, dù Tống Hoài Minh là nhạc phụ của hắn, nhưng cũng cần phải giữ đầu óc cho tỉnh táo.
Trương Dương nói: “Giờ đây tôi không có mơ ước gì lớn hơn, tôi chỉ muốn làm tốt ở Tân Hải, xây dựng khu bảo thuế ở Tân Hải cho tốt, còn những việc khác, tôi tạm thời không suy nghĩ đến.”
Kiều Chấn Lương nói: “Nếu như cậu thật sự nghĩ được như vậy thì tốt rồi.” Ông nhìn đồng hồ rồi nói: ‘Tôi phải đi rồi, buổi chiều tôi đã hẹn với bạn đi đánh bóng.”
Sau khi Kiều Chấn Lương đi khỏi, Trương Dương ngồi một lúc trong vườn, thầm nghĩ về những lời của Kiều Chấn Lương lúc nãy, đến cấp dộ như Kiều Chấn Lương, ông sẽ không nói tùy tiện bất cứ một điều gì, trong độ cao mà y đang đứng, có rất nhiều thứ ông nhìn thấy mà Trương Dương lại không nhìn thấy, chẳng lẽ ông không đánh giá cao việc cải cách chính trị ở Bắc Cảng sao?
Sau khi Kiều lão tỉnh dậy, ông gọi Trương Dương lên xe, Kiều lão không dùng xe riêng của mình, mà bảo Tông Thịnh lái chiếc xe của Kiều Bằng Phi, điều này có liên quan đến tính cách khiêm tốn của ông. Vào trong xe, Kiều lão nói: “Tôi có một người bạn muốn gặp cậu.”
Trương Dương nói: “Ai vậy?”
Kiều lão cười rồi nói: “Gặp rồi cậu sẽ biết.” Trương đại quan cùng Kiều lão đi đến suối nước nóng Lục Ấm Cốc, mới biết rằng người mà Kiều lão nói đến là Chu lão, Chu lão cũng là một nhân vật hiển hách trên đàn chính trị, mặc dù giờ đây đã về ở ẩn, nhưng sức ảnh hưởng trong đàn chính trị của Chu gia thậm chí đã vượt qua Kiều gia, xa thì không nói, trong đời thứ hai có một vị thường ủy đang tại nhiệm, và đời thứ ba của Chu gia Chu Hưng Dân giờ đã là tỉnh trưởng Bình Hải, là một cán bộ cốt cán được xem trọng.
Có thể cùng tắm trong một suối nước nóng với hai vị cao thủ trên đàn chính trị, là một việc là Trương đại quan dù có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi, đây là một cơ hội hiếm có.
Kiều lão mỉm cười nói với Chu lão: “Có lẽ ông đã từng gặp Trương Dương, cách dưỡng khí của tôi chính là học từ cậu ấy.”
Chu lão cười nói: “Tôi nhớ, Trương Dương, cậu và Hưng Quốc có phải là anh em kết nghĩa không?”
Trương đại quan vội vàng gật đầu: “Chu lão chào ông!”
Kiều lão ngâm mình trong bồn nước nóng, rồi vẫy vẫy tay với Trương Dương đang đứng ở trên bờ: “Cậu cũng xuống đây đi!”
Trương đại quan lần đầu tiên cảm thấy ngại ngùng, để lộ cơ thể trước mặt hai vị nguyên lão như thế này còn khó hơn so với việc xuất hiện trước quần chúng, ánh mắt của hai vị này quá sắc bén, mặc dù Trương đại quan vẫn mặc một chiếc quần bơi, nhưng cảm giác bị hai vị nhìn xuyên thấu vậy.
Cùng hai vị nguyên lão ngâm mình, nhưng hắn lại nghe thấy Chu lão nói: “Bác sĩ sức khỏe của tôi khuyên tôi không nên tập thứ này.”
Kiều lão nói: “Bác sĩ của ông đều là bác sĩ tây y cả, không phải tôi nói xấu, nhưng họ có hơi sùng dương mị ngoại, phủ nhận y học truyền thống của chúng ta.”
Chu lão cười nói: “Ông ấy à, ông cứ thích đổ oan cho người ta thế, người ta có căn cứ khoa học, và đều có tiếng ở trên trường quốc tế đấy.”
Kiều lão nói: “Cứ uống nhiều thực phẩm chức năng, chẳng bằng dưỡng sinh.”
Chu lão nói: “Không phải tôi mê tín tây y, nhưng tôi cứ cảm thấy rất nhiều cách dưỡng khí điều tiết trong đông y nghe thật mơ hồ.” Ông cười nhìn Trương Dương rồi nói: “Cậu nói xem có phải không?”
Trương Dương nói: “Thật ra cách dưỡng sinh điều khí là rất khoa học, lý luận của đông y và tây y không giống nhau, nhưng dù là loại y học nào, đều không phủ nhận tác dụng của tâm trạng trong quá trình trị liệu, tâm trạng của một người có thể ảnh hưởng đến tình trạng sức khỏe của người đó, nếu như tâm trạng có sự thay đổi, thì hệ thống nội tiết sẽ phản ứng theo sự thay đổi đó, đây chính là cái gọi là tự điều tiết, mỗi người chúng ta đều có, ví dụ khi tâm trạng buồn, nhưng tự mình điều chỉnh, thì sẽ không tạo thành mối nguy hại lớn, nếu như tâm lý mất cân bằng, thì có thể tạo thành trầm cảm hoặc điên cuồng, và cách dưỡng khí có tác dụng tốt trong việc khống chế điều tiết tâm trạng của một con người.”
Chu lão nói: “Tôi nghe nói cái gọi là hít thở dưỡng khí chỉ là một sự ám thị về tinh thần.”
Trương Dương nói: “Chu lão có tin có sự tồn tại của võ công không?”
Chu lão nói: “Tin, nhưng tôi không tin rằng võ công rất lợi hại, tôi chưa từng gặp một cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp nào hết.” Kiều lão cười nói: “Ông ấy à, ông là một người theo chủ nghĩa duy vật chính cống, đến già rồi mà vẫn thích xảo biện vậy. Trương Dương là một cao thủ, hôm nào cho ông đi xem võ công của cậu ấy.”
Chu lão cười: “Được thôi!”
Trương đại quan biết rằng Chu lão tin tưởng y học phương tây hơn, vì vậy không cần phải tranh luận với ông thêm nữa. Hắn cùng hai vị nguyên lão ngâm mình một lúc rồi đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài.
Kiều lão đề nghị đánh cờ, mấy người thay quần áo xong, Kiều lão bảo lái xe của ông Tông Thịnh đi chuẩn bị trước, ông và Chu lão, Trương Dương cùng đi theo sau.
Ngoài ba người họ, còn có hai người cảnh sát đi theo đằng sau họ.
Trên đường, Kiều lão và Chu lão nói về thế cờ, Trương Dương phát hiện rằng quan hệ giữa họ khá tốt, hắn nhớ đến lời đồn rằng Chu lão và Kiều lão bất hòa, hóa ra chỉ là lời đồn mà thôi.