Các doanh nghiệp ở Tân Hải chịu sóng gió không lớn trong lần này, một là vì công nghiệp Tân Hải không phát triển, mà có rất nhiều xưởng lớn chuyển sang con đường cải cách sau khi Trương Dương đến, trên điểm này, miền bắc Bình Hải đi muộn hơn so với miền Nam, mà người cán bộ đến từ miền nam Bình Hải là Trương Dương, đương nhiên có thể nhìn xa rộng hơn.
Tháng năm này rất không bìn ổn với tất cả mọi người, gần đến cuối tháng, Trương Dương đột nhiên nhận được điện thoại của La Tuệ Ninh, Hà Trường An bị bệnh nặng, giờ đang ở trong bệnh viện Bích Thủy Đàm của kinh thành, bệnh tình phát triển quá nhanh, ngày hôm trước phát bệnh, ngay trong ngày đã có thông báo bệnh nguy kịch rồi.
Tin này làm cho Trương Dương bất ngờ, hắn tin rằng La Tuệ Ninh không hề lừa hắn, vụ án của Hà Trường An vốn đã rõ ràng, theo tình hình trước mắt, nhiều lắm cũng chỉ phải ngồi tù ba đến năm năm là được ra, không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Trương Dương là một trong những người biết chuyện của Hà Trường An, hắn còn nghĩ đến Tần Manh Manh, nếu Tần Manh Manh biết tin Hà Trường An bị bệnh, cô không thể ngồi nhìn. Nếu như Tần Manh Manh về nước, thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm, việc xảy ra ở Đông Giang vẫn còn đó.
Trương Dương vốn quyết định mấy ngày này sẽ đến kinh thành, Tiết lão mừng thọ, Tiết Vĩ Đồng đã mời hắn đến, dù là anh em kết nghĩa của Tiết Vĩ Đồng hay là bác sĩ gia đình của Tiết lão, Trương đại quan đều nên có mặt.
Được biết Trương Dương sắp đi kinh thành, Kiều Mộng Viện nhờ hắn gửi một bộ quần áo cho ông nội, Trương Dương nói: “Nếu đã nhớ ông, thì sao không tự đi?”
Kiều Mộng Viện nói: “Anh đừng nói nữa, từ sau khi em đến Tân Hải, anh đã đè bao nhiêu việc lên đầu em thế, em làm gì còn thời gian nữa?”
Trương Dương biết rằng đây chỉ là cái cớ của Kiều Mộng Viện. Thật ra đi kinh thành không xa, ba ngày là đủ, Kiều Mộng Viện có bận đến mấy, cũng có thể bỏ ra ba ngày, chỉ là giờ đây nguyên nhân thật sự khiến cô xa cách với Kiều gia là cô đã biết rằng mình không phải là huyết mạch của Kiều gia, những người nhà vốn thuộc về cô giờ đã trở nên xa lạ.
Trương đại quan nhìn Kiều Mộng Viện đầy thương xót: “Mộng Viện, đừng làm việc bạt mạng quá. Bình thường cũng cần phải nghỉ ngơi thích hợp.”
Kiều Mộng Viện nói: “Yên tâm đi, sức khỏe của em tốt lắm.”
Trương Dương cười, đứng dậy đến trước mặt Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện hơi sợ lùi một bước, mặt hơi đỏ, từ sau nụ hôn ở trên bãi cát lần đó, quan hệ của hai người ngày càng ám muội.
Trương Dương nói: “Nếu như Kiều lão hỏi về em, anh phải nói thế nào?”
Kiều Mộng Viện nói: “Anh nói rằng em bận chiêu thương.”
Trương đại quan nói: “Em làm vậy chẳng phải là ép anh nói dối sao?”
Kiều Mộng Viện ngẩng đầu, dũng cảm nhìn vào đôi mắt hắn: “Anh không đồng ý sao?”
Trương Dương nói: “Thật ra vì em, dù là chuyện trái lương tâm, anh cũng đồng ý làm, nhưng, cái đó…Ít nhất em cũng nên cho anh chút phần thưởng chứ?”
Kiều Mộng Viện đã nhận ra nụ cười trên mặt tên này chẳng có ý tốt đẹp gì, cô nhẹ nhàng nói: “Bí thư Trương, tôi đi trước đây.”
Trương đại quan lại ôm lấy eo cô, Kiều Mộng Viên á một tiếng đã bị hắn ôm vào lòng, sau đó Trương đại quan nhanh như chớp hôn lên môi cô, rồi mới cười hì hì bỏ Kiều Mộng Viện ra: “Ít nhất thì cũng phải có chút phần thưởng.”
Kiều Mộng Viện mặt đỏ bừng, mắng nhỏ: “Anh thật là vô lại!” Trong lời nói không những không có ý giận dữ mà còn có tình yêu nồng nàn, sau đó cô quay người bước đi.
Ra đến ngoài cửa, cô gặp phải Thường Háo, Thường Háo chào một tiếng chị Mộng Viện, Kiều Mộng Viện gật đầu, rồi cúi đầu đi nhanh, thái độ xấu hổ của cô không thể giấu nổi khỏi mắt Thường Háo.
Thường Háo vào trong phòng làm việc của Trương Dương, mặt đầy nghi ngờ nhìn hắn.
Trương đại quan nói: “Thường Háo, em đến thật đúng lúc, chút nữa tôi phải đến kinh thành, em giúp anh đặt vé máy bay đi.”
Thường Háo kinh ngạc nói: “Anh thay tính đổi nết rồi à? Chẳng phải bình thường anh không đi máy bay sao?”
Trương Dương nói: “Việc gấp, nên phải đi nhanh.”
Thường Háo nói: “Những chuyến bay đến kinh thành em biết.” Cô nhìn thời gian rồi nói: “Ba tiếng sau có một chuyến, giờ đi thì vừa kịp.”
Trương Dương nói: “Thế thì em đi ngay.”
Thường Háo nói: “Để em đưa anh đi, em rất rõ bên sân bay.” Cô vừa nói vừa lấy điện thoại gọi cho sân bay Bắc Cảng, sau khi đặt vé máy bay, cô đi cùng Trương Dương rời khỏi phòng làm việc.
Trương Dương chỉ có một chiếc túi, ngoài ra đều là đồ Kiều Mộng Viện nhờ mang, Thường Háo hiếu kỳ hỏi: “Mang gì đi vậy?”
“Ừm, Mộng Viện nhờ anh mang chút quần áo cho người nhà cô ấy.”
Thường Háo nói: “Anh không ăn hiếp cô ấy chứ?”
Trương đại quan nhìn chăm chú Thường Háo: “Nha đầu, anh là loại người đó sao?”
Thường Háo muốn cười, cô không thể nhịn nổi loại lạy ông con ở bụi này của Trương Dương, liền nhẹ nhàng nói: “Anh là người thế nào, em biết rõ!
Trương đại quan lên xe ô tô, rồi nói: “Anh là loại người nào? Nha đầu, anh là loại người nào hả?”
Thường Háo nói: “Anh ấy à, chỉ muốn vơ hết lợi về mình, vơ vét sạch sành sanh.”
Trương đại quan nói: “Anh là loại người đó à? Có điều, với em thì đúng là như thế thật.” Tên này vừa nói vừa sờ lên người Thường Háo.
Thường Háo mắng: “Đừng làm trò, em đang lái xe.”
Nếu không phải có chuyện gấp, Trương đại quan quyết không chọn cách đi máy bay, đến tận bây giờ, hắn đều cho rằng, lên máy bay, có nghĩa là đã gửi tính mạng của mình cho những thành viên tổ bay. Gần đây hắn có đọc được một tin, nghe nói quá trình bay vô cùng vô vị, những phi hành viên thỉnh thoảng còn ngủ gật, hơn nữa 90% đều từng ngủ gật trong khi lái máy bay, nghĩ đến đã thấy sợ, đám phi hành viên này ngủ gật trên trời, trên một chiếc máy bay nhiều người như vậy, trách nhiệm để đâu chứ!
Thường Háo đưa Trương Dương đến cửa lên máy báy, Trương đại quan cười nói: “Em cũng không đến ôm tạm biệt anh à.”
Thường Háo cười nói: “Anh ấy à, đừng quên anh là nhân vật quần chúng, em thì không sợ, nếu như anh thật sự muốn ôm tạm biệt, chỉ sợ ngày mai anh phải lên Bắc Cảng Nhật Báo.”
Trương đại quan nói: “Thật là mệt, quan làm càng lớn thì càng mất tự do, nha đầu, anh đi đây.”
Thường Háo chỉ vào bình nước trên tay hắn: “Thứ đó đừng mang vào.”
Trương Dương đưa bình nước cho Thường Háo.
Thường Háo nói: “Anh đi mấy ngày?”
Trương Dương nói: “Ít nhất năm ngày, đợi anh về anh sẽ gọi điện trước cho em.”
Thường Háo nói: “Anh còn muốn em đi đón à!”
Trương Dương nói: “Em đến đón anh, hai chúng tôi làm một buổi tối lãng mạn tốt biết bao.”
Thường Háo đỏ mặt: “Đừng nói linh tinh nữa, anh đi vào nhanh đi, nếu lỡ chuyến bay thì chẳng ai đợi anh đâu.”
Trương đại quan cười tạm biệt cô, Thường Háo đã đặt vé hạng thường cho Trương Dương, đây cũng là quy tắc của chính Trương Dương, sau khi lên máy bay, Trương Dương chỉnh lại ghế, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc, hai tiếp viên hàng không xinh đẹp đã đi đến, một người trong số đó nhìn thấy Trương Dương, hai mắt sáng rực lên, cô đến trước mặt Trương Dương: “Bí thư Trương, là anh sao!”
Trương đại quan ngớ người, hắn nhìn cô tiếp viên hàng không này thật sự không nhớ ra đã gặp ở đâu, xem ra thì hơi quen, vấn đề là Trương đại quan đều cảm thấy thân quen với tất cả mỹ nữ.
Cô tiếp viên hàng không cười nói: “Anh không quen tôi, nhưng tôi quen anh.”
Trương Dương cười nói: “Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ ra.”
Cô tiếp viên hàng không nói: “Anh còn nhớ Đắc Tiếu Y và Tô Điềm không?”
Cô vừa nói vậy Trương Dương đã nhớ lại, Tiếu Y và Tô Điềm là học sinh của học viện nghệ thuật Đông Giang, Trương Dương gặp họ trên tàu hỏa, vừa đúng lúc hai cô gái gặp phiền toái ở Đông Giang, cuối cùng Trương Dương đã giúp đỡ giải quyết. Nhưng Trương Dương vẫn không nhớ ra vị tiếp viên hàng không này, trong đầu hắn không có ký ức gì về cô cả.
Cô tiếp viên hàng không nói: “Tôi là chị của Tiếu Y, Tiếu Thuần, chữ Thuần trong thuần chất.”
Cô đúng là chưa gặp Trương Dương, nhưng sau khi biết được Trương Dương đã giúp đỡ em mình, cô đã nhìn thấy vị bí thư thị ủy Tân Hải trẻ tuổi này trên mạng.
Trương Dương cười nói: “Xem ra tôi nhớ không nhầm, chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Tiếu Thuần nói: “Sao anh lại ngồi đây?”
Trương Dương nói: “Vé của tôi ở đây mà.”
Tiếu Thuần cười nói: “Anh đi theo tôi!”
“Làm gì vậy?”
“Cứ đi theo tôi đi!”
Trương đại quan cầm theo túi hành lý của mình đi theo cô, Tiếu Thuần dẫn Trương Dương đến khoang hạng thương gia, trong khoang này chưa ngồi hết một nửa, Tiếu Thuần chọn cho Trương Dương một vị trí gần cửa sổ, rồi cười nói: “Thật không ngờ, một bí thư thị ủy như anh lại chọn khoang thường, giờ đây ngay của chi thư thôn đều ngồi khoang hạng thương gian rồi.”
Trương Dương cười nói: “Tân Hải không có hiện tượng này.”
Tiếu Thuần nói: “Chuyến bay này rất yên lặng, vì cự ly gần, bình thường rất ít người đi, anh ngồi đây đi, chút nữa tôi sẽ đưa đồ ăn đến.”
“Không cần đâu, một tiếng đồng hồ là đến nơi rồi.”
Tiếu Thuần nói: “Anh đừng lo, cứ hưởng thụ chuyến đi của mình đi.”
Trương đại quan biết rằng Tiếu Thuần khách sáo với hắn như vậy là do Tiếu Y, điều này đã chứng minh rằng người tốt sẽ được đáp đền, thế là Trương đại quan yên tâm ngồi đó, còn một lúc nữa máy bay cất cánh, thật ra ngồi máy bay là một lựa chọn khá tốt, vừa nhanh, lại thoải mái.
Trương Dương nhắm mắt, một lúc sau đã thấy tiếng người nói chuynej ở sau, không lâu sau có người đến đẩy vai hắn. Trương đại quan mở mắt, nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt, người đàn ông đó nói với Trương Dương: “Đổi chỗ với anh, anh đi chỗ đó đi!” Gã chỉ vào chỗ bên phải.