Trình Diễm Đông sắc mặt tái nhợt, Trương đại quan nhân sắc mặt xanh mét, hắn nói khẽ: "Rốt cuộc là thế nào?"
Trình Diễm Đông lắc đầu, cùng hắn xuống vườn hoa ở dưới bệnh viện, hai người ngồi xuống ghế băng, Trình Diễm Đông nói: "Buổi sáng Văn Hạo Nam thẩm vấn hắn, nói là muốn hỏi một số chuyện về huynh đệ Đinh Cao Sơn, tôi cân nhắc tới quan hệ của mọi người, vả lại hắn còn là thính tỉnh phái xuống, cho nên đồng ý, căn cứ vào lời nói của nhân viên trại tạm giam, khi Đổng Chính Dương bị đưa về thì gào thét kêu đau bụng, lúc ban đầu người phụ trách trực ban không chú ý, không bao lâu sau thì Đổng Chính Dương lăn lộn dưới đất, sắc mặt tái nhợt, kêu thảm thiết không thôi, bọn họ lúc này mới coi trọng, đưa Đổng Chính Dương tới bệnh viện, trên đường bệnh tình của Đổng Chính Dương chuyển biến đột ngột, xuất hiện bệnh trạng lên cơn sốc, tiến vào phòng phẫu thuật không bao lâu thì chết."
Trương Dương nói: "Tôi trước đó không phải đã nói với anh rồi ư? Phối hợp với công tác của Văn Hạo Nam, nhưng nhất định phải giám sát toàn bộ quá trình, anh có làm vậy hay không?"
Trình Diễm Đông nói: "Tôi phái Đào Minh Thanh đi cùng, nhưng Văn Hạo Nam yêu cầu một mình thẩm vấn, sau đó thì xảy ra chuyện này."
Trương đại quan nhân nổi trận lôi đình, hắn lấy điện thoại cầm tay ra lập tức bấm số của Văn Hạo Nam.
Văn Hạo Nam ở Đầu kia điện thoại trả lời rất bình thường: "Trương Dương, tìm tôi có việc à?"
Trương Dương tức giận nói: "Anh làm tốt lắm!"
Văn Hạo Nam tựa hồ ngây ra một lúc, sau đó cười nói: "Trương Dương, làm sao vậy? Tôi chọc gì cậu à?"
Trương Dương cho rằng thằng cha này là đang giả bộ hồ đồ, quát vào điện thoại: "Ai cho anh tra tấn bức cung Đổng Chính Dương? Ai cho anh lạm dụng tư hình?"
Văn Hạo Nam nói: "Ai nói với cậu như vậy? Đổng Chính Dương à?Cậu tin vào lời nói của hắn ư?"
Trương đại quan nhân không nén được giận, nói: "Đổng Chính Dương đã chết rồi!"
Văn Hạo Nam ở Đầu kia điện thoại trầm mặc, một lát sau, hắn mới bỏ lại một câu khiến Trương Dương khinh bỉ: "Cái chết của hắn thì có liên quan gì tới tôi."
Trương Dương cơ hồ không thể tin vào tai mình, hắn thật sự không thể tưởng tượng được Văn Hạo Nam vì sao lại nói như vậy.
Văn Hạo Nam cũng đã gác máy, tiếng tút tút tút khiến Trương Dương trở lại hiện thực.
Trình Diễm Đông luôn luôn chú ý cú điện thoại này của Trương Dương, cái chết của Đổng Chính Dương không phải là việc nhỏ, giấy không thể gói được lửa, Đổng Chính Dương trong lúc giam giữ gặp chuyện không may, mà nguyên nhân cái hắn chết của hắn chết là can tỳ vỡ dẫn tới xuất huyết nhiều, mà Đổng Chính Dương trước khi bị Văn Hạo Nam mang đi thẩm vấn thì vẫn yên lành, trong lúc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trình Diễm Đông cơ hồ có thể kết luận Văn Hạo Nam nhất định đã tiến hành tra tấn bức cung Đổng Chính Dương, nhưng chuyện này rất phức tạp, Văn Hạo Nam khi thẩm vấn Đổng Chính Dương không hề dựa theo trình tự thường quy mà tiến hành, nhân viên mà Trình Diễm Đông phái đi cùng bị Văn Hạo Nam gạt ra ngoài, hơn nữa hiện trường cũng không có máy quay, nói cách khác, không hề có bất kỳ chứng cớ gì có thể chứng minh Văn Hạo Nam tiến hành tra tấn Đổng Chính Dương, như vậy giới định trách nhiệm cái chết của Đổng Chính Dương sẽ trở nên rất phiền toái.
Trình Diễm Đông rất rõ ràng bối cảnh của Văn Hạo Nam, với địa vị của hắn không thể chống lại Văn Hạo Nam. Từ sắc mặt xanh mét của Trương Dương, Trình Diễm Đông đã minh bạch chuyện hôm nay có thể rất phiền toái.
Trương Dương sau khi buông điện thoại thì tức giận đến nỗi đi qua đi lại bên trong vườn hoa, hắn vốn định lập tức gọi điện thoại cho mẹ nuôi La Tuệ Ninh để nói rõ ràng chuyện này, nhưng hắn rất nhanh liền bình tĩnh lại, không nên gọi, Văn Hạo Nam là người trưởng thành, hắn làm bất kỳ chuyện gì cũng đều nên tự gánh trách nhiệm.
Trình Diễm Đông có thể lý giải được sự rối rắm của Trương Dương lúc này, hắn nói khẽ: "Bí thư Trương, ngài yên tâm, chuyện này tôi sẽ gánh vác trách nhiệm."
Trương Dương lắc đầu nói: "Anh gánh vác trách nhiệm gì? Là tôi bảo anh phối hợp công tác với hắn, xảy ra chuyện đương nhiên là tôi phải chịu trách nhiệm, huống chi đánh người không phải là anh, chờ kết quả giám định của pháp y ra đã rồi nói."
Trình Diễm Đông nói: "Kết quả thật ra đã rất rõ ràng." Ẩn ý của hắn là, Đổng Chính Dương trước khi chết đã bị đánh, chuyện này cũng không có bất kỳ chỗ nào khả nghi.
Từng tiếng khóc thê lương cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, Trương Dương và Trình Diễm Đông đồng thời nhìn ra xa, nhìn thấy một đám người đang đi về phía tòa nhà phòng bệnh, đám người đó chính là người nhà của Đổng Chính Dương, Đổng Chính Dương lần này có thể nói là xúi quẩy đến cực điểm, sau khi nghe nói huynh đệ Đinh gia ngộ hại thì bị kích động vội vàng trở về, chuẩn bị gây sự trên lễ tang của huynh đệ Đinh gia, trút đi cục tức đã dồn lâu trong người, nhưng không ngờ gặp phải Trương Dương, chẳng những bị hắn đánh cho một trận, còn bị bắt vào cục cảnh sát.
Vốn Trương Dương cũng không tính toán với hắn, chỉ chuẩn bị giáo huấn hắn một chút, rồi thả hắn đi, nhưng không ngờ sự xuất hiện của Văn Hạo Nam lại khiến chuyện này xuất hiện biến số. Trương Dương vốn cho rằng Văn Hạo Nam lần này đến chỉ là điều tra bình thường, nhưng không ngờ cuối cùng lại diễn hóa tới tình tiết này, càng không ngờ là lần điều tra này lại xảy ra tai nạn chết người.
Sau khi Trương Dương thâm tư thục lự thì quyết định trước tiên gọi điện thoại cho Vinh Bằng Phi, Văn Hạo Nam là y phái tới, xảy ra chuyện đương nhiên phải thông báo với y đầu tiên.
Vinh Bằng Phi nghe Trương Dương nói xong chuyện này thì không hề lập tức có phản ứng, chuyện này đối với y mà nói là phi thường khó giải quyết, tuy rằng cách điện thoại, nhưng y vẫn cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Trương Dương. Y châm chước một chút rồi mới nói: "Trương Dương, cậu đừng có gấp, như vậy đi, tôi lập tức sẽ tìm hiểu một chút tình huống cụ thể, trước khi làm rõ chuyện, tôi hy vọng cậu phải tận lực khống chế tình thế, nhất định đừng để chuyện này ầm ĩ ra."
Trương Dương nói: "Vinh thính, thế nào gọi là trước khi chưa làm rõ chuyện này? Chuyện này đã rất rõ ràng rồi, Đổng Chính Dương trước khi chết bị đánh, trên người hắn có rất nhiều vết thương."
Vinh Bằng Phi nói: "Trương Dương, cậu cho tôi một chút thời gian, tôi phải tìm hiểu toàn bộ chuyện này, không thể chỉ dựa vào cú điện thoại của cậu mà làm ra phán đoán với cả sự kiện được."
Trương Dương nói: "Vinh thính, chuyện này không phải là nhỏ, tôi chỉ sợ không áp chế được, chuyện này một khi ầm ĩ lên thì rất phiền toái."
Vinh Bằng Phi nói: "Không áp chế được thì cũng phải cố gắng mà áp chế, trước khi tôi làm rõ chuyện, cậu không thể tự tiện làm chủ, cũng đừng áp dụng bất kỳ hành động nào, hiểu chưa."
Trương Dương nói: "Vinh thính, có câu tôi phải nói trước, cái nồi đen này tôi không gánh đâu đấy."
Vinh Bằng Phi nói khẽ: "Trương Dương, tin tôi đi, thị phi đúng sai tôi sẽ làm rõ." Lúc này nội tâm của Vinh Bằng Phi cực kỳ rối loạn, y không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy, Trương Dương tuy rằng không trực tiếp nói rõ, nhưng từ lời nói vừa rồi của hắn đã cho thấy Đổng Chính Dương trước khi chết đã bị Văn Hạo Nam tra tấn, ấn tượng của Vinh Bằng Phi đối với Văn Hạo Nam là thành thục ổn trọng, cho dù lần trước xảy ra vụ đột kích khách sạn Tuệ Nguyên, kết quả không thu hoạch được gì, nhưng Vinh Bằng Phi cho rằng đó là vì duyên cớ của Hoắc Vân Trung, Văn Hạo Nam trong sự kiện đó không hề có lỗi gì lớn, cho nên y mới yên tâm phái Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng điều tra chuyện huynh đệ Đinh thị ngộ hại, Văn Hạo Nam làm việc cẩn trọng, lại có quan hệ Kiền huynh với Trương Dương, Trương Dương theo lý nên phối hợp công tác với hắn, nhưng cái chết của Đổng Chính Dương lại đả loạn tất cả bộ sậu của Vinh Bằng Phi, khiến Vinh Bằng Phi không biết xoay sở thế nào.
Y lý giải Trương Dương vì sao biểu hiện ra vẻ phẫn nộ như vậy, cái chết của Đổng Chính Dương nếu không thể giải quyết thích đáng, nếu chuyện hắn bị đánh đến chết lộ ra, thế tất sẽ dẫn tới chấn động lớn, nhất định có người phải đứng ra chịu trách nhiệm vì chuyện này, mà trách nhiệm này tuyệt đối không thể làm qua loa cho xong.
Không đợi Vinh Bằng Phi gọi điện thoại cho Văn Hạo Nam, hắn đã gọi tới trước, chuyện thứ nhất mà Văn Hạo Nam nói không phải là về cái chết của Đổng Chính Dương, giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như thường: "Vinh thính, tôi đã tra được một số manh mối về huynh đệ Đinh gia buôn lậu."
Vinh Bằng Phi hiện tại đã không quan tâm tới chuyện này, y trầm giọng nói: "Chuyện của Đổng Chính Dương là sao?"
Văn Hạo Nam nói: "Tôi hôm nay thẩm vấn hắn, phía Tân Hải cũng rất phối hợp, Đổng Chính Dương này rất cứng miệng, tôi cũng không hỏi ra được gì, cho nên đưa hắn về, Đổng Chính Dương vừa mới rồi Trương Dương gọi điện thoại tới nói cho tôi biết Đổng Chính Dương đã chết, còn nói hắn có thể là bị đánh đến chết, tôi thật sự có chút mạc danh kỳ diệu, chẳng lẽ bọn họ hoài nghi là tôi làm?"
Vinh Bằng Phi nói: "Hạo Nam, anh nói cho tôi biết rõ ràng đi, anh trong quá trình thẩm vấn Đổng Chính Dương có tiến hành thẩm vấn phi pháp hắn hay không?"
Văn Hạo Nam nói: "Vinh thính, tôi hiểu ý tứ của ngài, không có, tôi tuyệt đối không tiến hành bức cung quá nghiêm khắc với Đổng Chính Dương, tôi là một cảnh sát, tôi cũng không phải không hiểu pháp luật, hơn nữa khi tôi đưa Đổng Chính Dương trở về thì hắn vẫn yên ổn, nếu lúc ấy tôi đánh hắn thì vì sao khi đưa hắn về hắn không nói? Nội tạng của hắn xuất huyết nhiều là phát sinh ở trại tạm giam, không phải phát sinh khi tôi thẩm vấn, Vinh thính, tôi cũng hy vọng làm rõ chuyện này, trả lại trong sạch cho tôi."