Đổng Chính Dương nói: "Tôi quá đáng ư? Tôi thừa nhận tôi quá đáng, bọn họ đã chết, tôi rất cao hứng, có phải cảm thấy tôi là người xấu hay không? Nhưng tôi xấu như vậy, vì sao ông trời không nhận tôi? Vì sao lại gọi hai người họ đi trước? Xem ra có người còn xấu hơn tôi! Ha ha, ha ha..."
Có câu, vui quá hóa buồn, những lời này tuyệt đối là chân lý không thể bàn cãi, Đổng Chính Dương đang cao hứng thì thình lình một thứ bay tới, đập đúng vào miệng hắn, người xung quanh đều nghe thấy tiếng rắc, miệng Đổng Chính Dương đau nhói, hai cái răng cửa bị gãy, hắn ôm cổ họng, thò tay vào trong miệng, một lúc sau mới móc ra được một đốt xương đầy máu, Đổng Chính Dương ôm cái miệng chảy đầy máu, hắn nhìn chung quanh, tìm xem rốt cuộc là ai đập mình? Người ôm vẻ mặt đều vô cùng kinh ngạc, chỉ có một người trẻ tuổi mỉm cười nhìn hắn.
Đổng Chính Dương giận dữ hét: "Mày con mẹ nó cười cái gì?" Răng cửa không còn, nói chuyện hơi phả gió, nhưng cái miệng của hắn chửi bậy thì lại rất rõ ràng.
Mọi người Chung quanh ngây ra, bởi vì ai cũng nhận ra người mà Đổng Chính Dương mắng, người ta là bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương.
Nhưng Đổng Chính Dương thì không biết hắn, kể ra thì cũng khổ cho hắn, từ sau khi gân chân bị cắt, thằng cha này liền đi xa xứ, không về lại Tân Hải, hắn không quen thuộc với tình huống của Tân Hải, nếu không phải huynh đệ Đinh gia đã chết, hắn cả đời này chỉ sợ cũng không dám trở về, hắn căn bản không biết người trẻ tuổi trước mặt là bí thư thị ủy Tân Hải.
Đổng Chính Dương thẹn quá hóa giận, hắn kế tiếp lại phạm vào một sai lầm lớn hơn, chỉ vào mũi Trương Dương mà mắng: "Thằng nhóc con, dám cười bố mày à, có tin thao cho mày vào bếp lò rồi thiêu không!"
Trương đại quan nhân cũng tức giận đến bật cười, đúng là thời đại thay đổi rồi, chẳng lẽ nói là mười hai con giáp có thêm một loại, loại cua càng lúc càng nhiều, tùy tiện đi ra một người cũng dám chọc tức mình như vậy, thằng ôn này trước khi đến Tân Hải chẳng lẽ không hỏi thăm thử, hiện tại ở Tân Hải ai mới là lão đại chân chính ư?
Đổng Chính Dương thì không nghĩ nhiều như vậy, trước đây ở Tân Hải hắn chỉ sợ huynh đệ Đinh gia, hiện giờ cuối cùng cũng nở mày nở mặt rồi, trở về sỉ nhục người Đinh gia một trận, trút cục tức trong lòng, nhưng không ngờ không những không trút được cục tức này, miệng còn bị người ta vả, càng đáng ghét hơn là, hắn căn bản không nhìn rõ người vả hắn là ai, sở dĩ nổi nóng với Trương Dương là vì nhìn thấy Trương Dương cười mình, cho nên giận chó đánh mèo hắn.
Chung quanh đột nhiên yên lặng, Đổng Chính Dương cảm thấy có chút kỳ quái, hắn nhìn trái nihfn phải, còn tưởng rằng mình vừa rồi biểu hiện ra vương bát chi khí đã chấn nhiếp người chung quanh, hắn ôm cái miệng đẫm máu, lúc này mới ý thức được được mất hai cái răng cửa, Đổng Chính Dương nói: "Ai ám toán tao? Con mẹ nó đứng ra cho tao!"
Vẫn không có ai lên tiếng, nhưng hắn nhìn thấy người trẻ tuổi vừa rồi bị mình chửi đang đi về phía hắn.
Đổng Chính Dương tức giận nói: "Quả nhiên là mày! Tẩn nó đi! Xảy ra chuyện tao gánh!"
Sáu thuộc hạ của Đổng Chính Dương đồng thời lao lên, đám người này hôm nay tới đây chính là để gây sự, cho nên đã sớm chuẩn bị đánh nhau, có thể nói Đổng Chính Dương đã chuẩn bị đầy đủ, tám người tới cùng hắn tất cả đều là cao thủ cách đấu, bằng không hắn cũng sẽ không có vững tâm tới gây sự trên tang lễ của huynh đệ Đinh gia như vậy, hắn muốn ở trước mặt mọi người sỉ nhục huynh đệ Đinh Cao Thăng một phen, bất kể bọn họ đã chết hay là còn sống.
Trương đại quan nhân vốn không định ra tay, thật ra chỉ cần hắn gọi điện thoại thì đám người này của Đổng Chính Dương chẳng ai đi được. Đây là đâu chứ? Chính là Tân Hải! Hiện tại Trương đại quan nhân dậm chân một cái là Tân Hải phải rung chuyển.
Vừa rồi cục đá đó chính là Trương Dương bắn ra, nếu không phải Đổng Chính Dương mở miệng thô tục. Trương đại quan nhân cũng không đến mức dùng tới đạn chỉ thần công với người tàn tật, bắn rụng hai cái răng cửa của hắn, đây xem như là một bài học, nếu Đổng Chính Dương sau khi chịu thiệt ngoan ngoãn một chút, cúp đuôi mà đi thì Trương Dương khẳng định sẽ không truy cứu, nhưng thằng cha này lại chỉ vào Trương Dương mà mắng, đúng là không thể nhẫn nhịn được nữa! Trương đại quan nhân đang do dự xem có nên ra tay hay không thì sáu tên thuộc hạ của Đổng Chính Dương đã phát động công kích đối với hắn trước, thế này thì không thể nhịn được nữa rồi.
Phải nói rằng đa số người ở hiện trường đều nhận ra Trương Dương. Nhưng nhiều người như vậy trơ mắt nhìn bí thư Trương bị chửi, bị đánh, nhưng không ai chủ động công bố thân phận của Trương Dương, vì sao? Bởi vì đa số mọi người đều nhìn Đổng Chính Dương không vừa mắt, bất kể năm đó huynh đệ huynh đệ Đinh Cao Sơn có phải thật sự làm ra chuyện đánh gãy chân hắn hay không thì hiện tại huynh đệ của Đinh gia đều đã chết rồi. Thù gì thì cũng không còn nữa, Đổng Chính Dương lại chạy tới khi dễ cô nhi quả phụ nhà người ta, cái này có tính là bản sự không? Anh nếu muốn báo thù sao không về lúc huynh đệ Đinh gia còn sống? Lòng người thường thường đều là đồng tình với kẻ yếu, nhìn thấy Đổng Chính Dương có mắt không tròng chọc vào bí thư thị ủy Trương Dương, đa số người đều mừng thầm, thằng chó này xui rồi! Mọi người đều chờ xem kịch hay, vở kịch này tuy rằng chưa chiếu, nhưng kết cục thì bọn họ đã đoán được rồi.
Một gã tráng hán hắc y đánh vào mặt Trương Dương, một quyền này rất uy vũ, khí phách mười phần, Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Không tồi, Hồng quyền!" Khi hắn nói thì cũng tung quyền đón đỡ! Rầm một tiếng, hai nắm đấm chạm vào nhau, Trương đại quan nhân đứng nguyên tại chỗ, còn tráng hán hắc y đó thì lại lui tới mấy bước, tay phải không ngừng run rẩy, giống như ngay cả xương cũng bị một quyền của Trương Dương đánh vỡ, đau đến nỗi mặt vặn vẹo.
Trương đại quan nhân thì dùng không đến ba thành sức, nếu hắn ứng phó toàn lực thì hán tử này cả cánh tay bị phế mất rồi.
Phía sau có tiếng gió, một người khác lặng lẽ tới phía sau Trương Dương, nhấc chân đá vào dưới háng hắn, Trương đại quan nhân hóa quyền thành trảo, tay phải giống như vuốt hổ, một tay nắm lấy mắt cá chân của người đánh lén, cùng với một tiếng gầm của hắn, người đánh lén bị hắn ném ra ngoài như diều hâu bắt gà, Trương đại quan nhân dùng chân trái làm trục, đá quét một cái, sau đó thì đá bay tên hán tử áo đen từ phía sau lao tới mình.
Trương đại quan nhân một quyền một trảo một cước đánh ngã ba người, đám người này căn bản không có ai là đối thủ của hắn.
Đám bảo tiêu được Đổng Chính Dương bỏ nhiều tiền thuê tới ngây ra đó, cao thủ! Sớm biết rằng phải đánh nhau với tên này thì có cho bao nhiêu tiền cũng không tới.
Thật ra Đổng Chính Dương cũng không phải đến Tân Hải tìm Trương Dương đối nghịch, hắn là bất hạnh gặp phải, càng bất hạnh hơn là chọc vào đúng Trương Dương.
Đổng Chính Dương ôm miệng, hai mắt trợn trừng vì kinh sợ, hôm nay không phải là xui tới cùng cực ư? Trong đầm hắn còn đang tinh toán thì Trương đại quan nhân đã vọt tới trước mặt hắn, tuy rằng bị Trương Dương đánh ngã ba người, nhưng hắn vẫn còn năm tên bảo tiêu, lúc này lúc này cả đám đều như thỏ con dạt sang một bên, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đám bảo tiêu này tới đây là để kiếm tiền, không phải là bán mạng, vả lại, đối mặt với một cao thủ tuyệt đỉnh như vậy bao nhiêu cái mạng cũng không đủ mà bán.
Đổng Chính Dương nhìn thấy một bàn tay trong nháy mắt phóng đại trước mặt mỉnh rồi tối sầm lại! Bốp một tiếng vả lên mặt hắn, mặt Đổng Chính Dương bị tát cho dạt sang một bên, trong miệng lại có thứ gì đó bay ra ngoài! Một nửa cái răng, chính là một nửa còn lại của cái răng vừa rồi bị bắn gãy.
Đổng Chính Dương vốn đã tàn tật, Trương đại quan nhân giận vì thằng cha này nhân phẩm thấp kém, cho nên một cái tát này cũng hơi nặng một chút, đánh cho Đổng Chính Dương nện mông xuống đất.
Đổng Chính Dương ôm đầu, sợ đối phương đánh tiếp, cũng may Trương Dương không có ý tiếp tục đánh hắn, lạnh lùng nói: "Cái vả này là để nhắc nở anh, sau này mồm miệng tích đức một chút."
Vang lên vang lên tiếng còi cảnh sát, Chu Sơn Hổ dẫn một đám cảnh sát của đồn công an lao vào, còn có cả một đám nhân viên công tác khoa bảo vệ của đài hỏa táng, nghe nói có người chạy đến đài hoả táng công kích bí thư thị ủy Trương, căn bản không cần động viên, tất cả mọi người đều xoa tay chạy tới, hiệu suất này tuyệt đối là cực nhanh.
Đổng Chính Dương vẫn chưa hiểu rõ là có chuyện gì thì đã bị công an ấn xuống đất, còng tay lại, Đổng Chính Dương hét lớn: "Tôi không phạm pháp, vì sao lại bắt tôi, là hắn đánh người, răng tôi bị hắn đánh rụng hết rồi, hắn còn tát tôi nữa..." Còn chưa nói xem thì mặt đã ăn thêm một phát tát, người đánh hắn là cảnh sát, cảnh sát đó chính nghĩa lẫm nhiên trừng mắt lườm hắn: "Công kích bí thư thị ủy của chúng ta mà anh còn nói mình có lý ư. Tôi nói cho anh biết, anh xui xẻo rồi, anh đây chính là hành động phản cách mạng!"
Đổng Chính Dương lúc này đã hiểu ra rồi, giờ mới biết người tát mình chính là bí thư thị ủy thành phố Tân Hải, sao lại trẻ tuổi như vậy? Đổng Chính Dương sợ rồi: "Tôi... Tôi.." Thiên ngôn vạn ngữ tụ thành một câu: "Tôi oan uổng quá!"
Tám gã bảo tiêu mà Đổng Chính Dương mang đến cũng không dám động đậy, đừng nhìn họ có chút công phu, nhưng đối nghịch với cảnh sát nhân dân thì bọn họ vẫn chưa có gan đó. Cảnh sát và nhân viên công tác của khoa trị an đài hoả táng hợp tác với nhau, còng tám người đi, đưa đến đồn công an.