Hạng Thành trong khoảng thời gian này cũng không nhập tâm, trên cuộc họp thường ủy, y sau khi nói xong thì trầm mặc, các thường ủy thay nhau lên tiếng, Hạng Thành lại không nghe lọt lời nói của bất kỳ ai, trong dạng hội nghị này, thân là người chủ trì hội nghị y không ngờ lại phân tâm.
Phó bí thư Thị ủy Tưởng Hồng Cương gọi một tiếng bí thư Hạng, mới kéo suy nghĩ của Hạng Thành trở lại hiện trường, Hạng Thành lạnh lùng nói: "Nói đến đâu rồi?"
Các thường ủy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bí thư Hạng rõ ràng không nghe thấy những gì họ nói.
Tưởng Hồng Cương cười nói: "Bí thư Hạng, tôi vẫn chưa bắt đầu nói mà."
Hạng Thành cũng cười, y nhích về phía sau, mỉm cười nói: "Gần đây tinh thần không tốt lắm, đồng chí Hồng Cương, anh nói đi!"
Tưởng Hồng Cương nói: "Ngày hôm qua tôi vừa hay đi qua góc Thương Gia, dừng lại ở đó một chút."
Từ sau khi chuyện xây nhà máy của Thái Hồng bị từ bỏ, góc Thương Gia đã trở thành đề tài kiêng kỵ của các thường ủy, tất cả mọi người đều biết, bởi vì Thái Hồng không xây dựng được phân nhà máy, Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn đều vô cùng căm tức, chuyện lần trước không chỉ là vấn đề ai nhường cho ai, mà là một lần va chạm kịch liệt quyền sở hữu hành chính của Bắc Cảng và Tân Hải, kết quả hiển nhiên là bên Trương Dương giành thắng lợi.
Hạng Thành gật đầu, tựa hồ cổ vũ Tưởng Hồng Cương nói tiếp.
Tưởng Hồng Cương nói: "Trước đây Thái Hồng từng có ý xây dựng nhà máy sắt thép ở góc Thương Gia, về sau lại bởi vì điều kiện cụ thể hạn chế, cuối cùng không thể thực hiện được."
Thị trưởng Cung Hoàn Sơn có chút không nhịn được, hắn mỉm cười một tiếng rồi nói: "Đồng chí Hồng Cương, không phải điều kiện hạn chế, là điều kiện không hợp, Thái Hồng kiên trì đòi khu đất đó của góc Thương Gia, nhưng phía Tân Hải kiên trì không cho, thậm chí ngay cả chúng ta đề xuất dùng đất gấp đôi để đổi lấy đất của góc Thương Gia bọn họ cũng không đồng ý."
Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi chính là muốn nói chuyện này đây, hiện tại Thái Hồng đã từ bỏ đầu tư, góc Thương Gia ở khu vực phía nam cũng không có bất kỳ kế hoạch khai phá nào, gần đây phía Tân Hải đề xuất,, muốn thị lý cắt đất này cho bọn họ, dùng cho khai phá xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu." Hắn đứng lên, cầm văn kiện đã chuẩn bị trong tay đưa cho thư ký hội trường, để hắn phân phát cho phân phát cho mỗi một thường ủy ở đây.
Hạng Thành lật vài trang, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, mặt y sầm lại, Tưởng Hồng Cương chắc không phải là một người không có mắt, lúc này nói chuyện này ra, rốt cuộc là có mục đích gì? Hạng Thành không hề nóng lòng tỏ thái độ, sự trầm mặc của y đã biểu lộ một cách đầy đủ sự không vui của y.
Cung Hoàn Sơn cũng đọc đơn xin đó, sau đó thì khinh thường ném sang một bên: "Tôi thật sự không hiểu, hắn nếu muốn khu đất đó của góc Thương Gia, vì sao không tự mình đưa báo cáo tới đây,mà phải thông qua phó bí thư Tưởng anh vậy?"
Tưởng Hồng Cương đã sớm đoán trước Cung Hoàn Sơn sẽ hỏi như vậy, hắn mỉm cười nói: "Trương Dương gần đây có chút hiểu lầm đối với một số chính sách của thị lý."
Cung Hoàn Sơn nói: "Hiểu lầm ư? Hắn có thể có hiểu lầm gì? Thị lý đối với hắn vẫn ủng hộ chưa đủ ư? Đối với xây dựng Tân Hải vẫn chưa ủng hộ đủ ư? Trong mấy hạt huyện, chúng ta thiên vị Tân Hải nhất!" Hắn hiển nhiên cho rằng lý do của Tưởng Hồng Cương là không vững.
Tưởng Hồng Cương nói: "Đồng chí trẻ tuổi có những suy nghĩ lệch lạc là điều khó tránh khỏi, hắn nói hai trăm triệu mà thị lý đã đáp ứng trước đó mãi vẫn chưa đến, cho nên sinh ra một số hiểu lầm với ban lãnh đạo chúng ta!"
Bộ trưởng Tuyên truyền Hoàng Bộ Thành tuy rằng thủy chung không nói gì, đến lúc này y cũng không khỏi thầm bội phục Tưởng Hồng Cương, Tưởng Hồng Cương chẳng những có mưu lược mà còn có dũng khí, so với Cung Hoàn Sơn, tâm cơ của Tưởng Hồng Cương hiển nhiên hơn hẳn một bậc, trước tiên đề xuất chuyện góc Thương Gia, đổ chuyện lên trên người Trương Dương, rồi sau đó lại móc ra chuyện hai trăm triệu, Trương Dương trước giờ không thèm nể mặt thị lý, nói hắn sinh ra hiểu lầm với ban lãnh đạo cũng rất dễ lý giải, những lời này của Tưởng Hồng Cương đã đưa mình vào vào vị trí tiến có thể công, lui có thể thủ, hắn có thể đứng ở góc độ của Trương Dương để trình bày tầm quan trọng của ủng hộ xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nếu hướng gió không đúng, hắn sẽ lại đổ tất cả lên người Trương Dương, đơn xin này là ý của Trương Dương, hắn chỉ đảm đương nhân vật truyền lời.
Cung Hoàn Sơn nói: "Hắn có ý kiến gì thì vì sao không ra mặt mà nói? Một cán bộ trẻ tuổi ngay cả chút lòng dạ này cũng không khó ư?" Cung Hoàn Sơn gần đây rõ ràng đã biến thành nóng nảy, hắn hẳn là đã cảm thấy được nguy cơ, nguy cơ đến từ chính Tưởng Hồng Cương, một đối thủ chưa bao giờ được hắn coi trọng, hiện tại lại có hiểu hiện càng lúc càng sắc bén, điều này đối với Cung Hoàn Sơn mà nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Cung Hoàn Sơn tuy rằng là thị trưởng, nhưng cấp bậc của Tưởng Hồng Cương không dưới hắn, hắn lúc này biểu hiện ra vẻ khí thế bức nhân chẳng những không khiến cho người ta cảm thấy cường thế, ngược lại khiến rất nhiều thường ủy cảm thấy Cung Hoàn Sơn đã rơi vào thế yếu, Cung Hoàn Sơn trong mắt đám lão thủ chính trị đã mất đi sự trấn định và thản nhiên ngày xưa, chỉ khi mọi người cảm thấy lợi ích thiết thân của mình bị uy hiếp mới có thể mất đi thái độ bình thường.
Phó bí thư Thị ủy Tưởng Hồng Cương biểu hiện ra vẻ hàm dưỡng rất tốt, hắn mỉm cười nói: "Đồng chí Cùng Sơn, anh đừng nóng, cán bộ trẻ tuổi không phải đều là như vậy ư? Thật ra chúng ta không nên đổ tất cả trách nhiệm lên trên đầu bọn họ, giao lưu là chuyện của hai bên, người ta không muốn trao đổi với chúng ta, có lẽ làm cán bộ trẻ tuổi trong lòng có chút ngạo khí, có lẽ là vì những lão đồng chí chúng ta làm không tốt, xử lý trong một số phương diện nào đó không thỏa đáng, làm thương tổn tới sự nhiệt tình và lòng tin của người trẻ tuổi."
Cung Hoàn Sơn lúc này cũng ý thức được biểu hiện vừa rồi của mình có chút quá khích, ở trước mặt nhiều thường ủy như vậy, hắn liên tiếp đặt câu hỏi đối với Tưởng Hồng Cương là có chút không đủ lễ phép.
Bộ trưởng Tuyên truyền Hoàng Bộ Thành lúc này cũng lên tiếng: "Ai cũng đều có khuyết điểm, trên người ai cũng đều có ưu điểm, chúng ta không thể chỉ dựa vào kinh nghiệm để nhìn vấn đề, theo sự phát triển của thời đại, tiêu chuẩn cân nhắc cán bộ cũng sẽ không ngừng phát sinh biến hóa, trước đây tôi cũng không quen nhìn những cách làm của cán bộ trẻ tuổi, nhưng sự thật chứng minh, những thứ tôi không quen nhìn cũng chưa chắc đều là sai lầm, có câu nói thế này, tồn tại tức là có tính hợp lý, tôi cảm thấy chúng ta cũng không nên dùng tiêu chuẩn bất biến để nhìn vấn đề, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ không theo kịp thời đại này."
Những lời này của Hoàng Bộ Thành nói ít nhiều có chút không đúng chủ đề, nhưng rất nhiều người đều nghe ra, những lời này của Hoàng Bộ Thành là nhắm vào Cung Hoàn Sơn.
Trên mặt Cung Hoàn Sơn có chút mê hoặc, Hoàng Bộ Thành làm cái gì vậy? Sao lại giúp Tưởng Hồng Cương.
Bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương cũng nói: "Đồng chí Bộ Thành có câu nói rất đúng, những người như chúng ta có tiêu chuẩn nhìn chuyện khác với người trẻ tuổi, ai đúng ai sai cũng khó mà nói lắm, chẳng nói trong công tác, chỉ nói trong gia đình chung ta, tôi đối với rất nhiều cách làm của bọn nhỏ cũng không hiểu, nhưng chưa chắc đã đại biểu cách làm của chúng là sai, thời đại đang biến hóa, tư tưởng của con người cũng đang không ngừng biến hóa, nếu không thì sao lại lưu hành câu nói khác biệt thời đại, tôi thấy tôi thấy trong thể chế cũng tồn tại rất nhiều sự khác nhau."
Lần này chẳng những Cung Hoàn Sơn hồ đồ, ngay cả Hoàng Bộ Thành cũng hồ đồ rồi, những lời này của Trần Cương rốt cuộc là đang nói đỡ mình hay là nói móc mình? Thằng ôn này từ khi nào đã đổi trận doanh rồi?
Trần Cương rất giảo hoạt, hắn chỉ muốn mượn lời nói của Hoàng Bộ Thành để biểu đạt một chút cảm tưởng, về phần vấn đề trung tâm thì hắn không chạm vào.
Bí thư thị ủy Hạng Thành lúc này đột nhiên bật cười, y cầm chén trà lên uống một ngụm, sau đó lắc đầu: "Tôi nói này, đám người các anh không còn chính sự gì để nói à? Trò chuyện thì trò chuyện, sao lại nhắc tới vấn đề khác thời đại? Hiện tại đang mở cuộc họp thường ủy, không phải là nói việc nhà, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian quý giá của mọi người." Y đặt cốc xuống, ánh mắt lướt qua bản báo cáo: "Thằng ôn Trương Dương này vẫn không cam lòng, vừa muốn đòi tiền lại vừa muốn đòi đất, thật sự là lòng tham không đáy." Khi lời này, trên mặt Hạng Thành không hề tức giận, mặc dù trong lòng y rất khó chịu, nhưng y biết hiện tại tuyệt đối không thể biểu hiện ra bất kỳ vẻ khó chịu nào, Trương Dương nếu thật sự muốn đòi tiền thì vì sao không trực tiếp đến tìm mình? Cung Hoàn Sơn cũng hỏi câu này, đây là chỗ mấu chốt của vấn đề.
Đổi thành bất kỳ ai cũng đều sẽ cân nhắc đến chuyện này, với trí tuệ của Tưởng Hồng Cương cũng không thể không cân nhắc tới điểm này, ở trước mặt mọi người đề xuất chuyện này, tính khả năng lớn nhất sẽ là mình bị đâm cho mặt mũi bầm dập, rõ ràng đã đoán trước được kết quả như vậy, vẫn khăng khăng làm như vậy, đó chính à sức mưu, đó chính là Tưởng Hồng Cương anh muốn lợi dụng chuyện này để châm ngòi sự tức giận của tôi, Tưởng Hồng Cương à Tưởng Hồng Cương, anh nóng lòng như vậy ư, anh cho rằng tôi không nhìn ra mục đích của anh ư? Hiện tại đã muốn phất cờ chống đối tôi rồi ư? Lòng dạ của tôi thì rộng hơn anh nghĩ nhiều lắm.