Khang Hồng Lượng nhặt búa lên, vẻ mặt hung ác cầm búng bổ vào vai Từ Đại Quang: "Lão già kia, đi chết đi!" Máu tươi văng khắp nơi, trên mặt trên người Khang Hồng Lượng đều bị một chút nhuốm đỏ, thằng cha này thoạt nhìn tựa như một con dã thú hung tàn khát máu, vung búa bổ liên tục vào người Từ Đại Quang.
Từ Đại Quang tuy rằng dẫn theo bốn gã thủ hạ tới đây, nhưng không đợi bốn gã thủ hạ đó có phản ứng thì đã liên tiếp bị trúng đạn.
Từ Đại Quang người đầy máu, lảo đảo ngã xuống, Khang Hồng Lượng đuổi theo, hai tay cầm búa chuẩn bị bổ xuống đầu Từ Đại Quang, một đạo hàn quang lạnh như băng từ xa xa đột nhiên bắn tới, trúng vai phải của Khang Hồng Lượng, Khang Hồng Lượng đau đớn thét lớn một tiếng, cánh tay mềm nhũn, búa đi lệch phương hướng, chém vào trên cánh tay trái của Từ Đại Quang, không có bao nhiêu lực lượng.
Trong Kho để hàng hoá chuyên chở vang lên tiếng binh bang, mấy ngọn đèn bên trong đều vỡ, kho để hàng hoá chuyên chở lập tức tối om.
Khang Hồng Lượng có chút hoảng sợ đứng dậy, trong tay vẫn cầm cái búa, từng tiếng hét thảm vang lên trong bóng tối, đạn bắn theo hướng phát ra tiếng động, tựa hồ có người ngã xuống, nhưng lập tức lại rơi vào im lặng, trong kho để hàng hoá chuyên chở yên tĩnh tới rợn người, chỉ nghe thấy tiếng vỏ đạn rơi xuống đất.
Thời gian yên lặng không hề kéo dài lâu, không bao lâu sau nghe thấy tiếng hét và tiếng rên liên tiếp vang lên, tất cả mọi người ở đây đều rơi vào hoảng sợ, chẳng lẽ gặp quỷ rồi?
Khang Hồng Lượng cảm thấy có chất lỏng dọc theo thân thể của mình chảy xuống phía dưới, hắn không phân biệt được là máu tươi hay là mồ hôi lạnh, nội tâm bị bao phủ trong sự hoảng sợ, hắn muốn trốn, không chỉ là Khang Hồng Lượng, tất cả mọi người đều muốn chạy trốn, bóng tối khiến người ta sợ hãi, mà thân thủ xuất quỷ nhập thần của đối phương càng phóng đại sự sợ hãi một cách vô hạn.
Keng một tiếng, góc đông nam truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn, lập tức một viên đạn chuẩn xác bắn về phía đó.
Người lần mò vào trong kho để hàng hoá chuyên chở chính là Trương Dương, sau khi hắn tiến vào kho để hàng hoá chuyên chở, chuyện thứ nhất làm chính là bắn vỡ hết đèn, lợi dụng bóng tối để phát động tập kích đối phương, đã thành công bắn vỡ bảy cái, tiếng thủy tinh vừa rồi là Trương Dương ném ra một cái bình thủy tinh, hắn lợi dụng tiếng vang để hấp dẫn sự chú ý của đối phương, thương pháp của tay sung này rất không tồi, hơn nữa rất tỉnh táo, ở hiện trường người mang theo vũ khí cũng không nhiều, sau khi đối phương bắn xong thì Trương Dương đã tỏa định được vị trí của hắn.
Trương đại quan nhân lặng yên không một tiếng động đi trong bóng tối, tất cả những gì Lưu Diệu khai ra tối nay có thể nói phát hiện bất ngờ, Trương Dương từ trong những gì hắn nói phán đoán ra Khang Hồng Lượng này khẳng định có vấn đề, nói không chừng có quan hệ trực tiếp với chuyện thuê sát thủ.
Khi Trương Dương chạy đến kho để hàng hoá chuyên chở số 7 của thủy sản Sùng Minh thì vừa hay nhìn thấy Khang Hồng Lượng đang vung búa đập Từ Đại Quang, Trương Dương ném phi đao ngăn cản Khang Hồng Lượng.
Trương Dương thực sự cảm thấy hứng thú với người cầm súng, hơn nữa súng còn lắp ống giảm thanh, mấy điểm đặc thù này đều phù hợp với sát thủ ám sát Tạ Hiểu Quân. Nếu người này chính là Lâm Quang Minh, như vậy thì sẽ tìm được hung phạm sát hại Khương Lượng.
Trương Dương lặng lẽ cầm một cái chai rồi ném về phía bên trái, chai vừa rơi xuống đất thì một viên đạn bắn chuẩn xác trúng nó, cái bình nảy trên mặt đất mấy cái rồi sau đó lăn lóc cóc.
Trương đại quan nhân nhận ra phát bắn từ phía sau, hắn lặng lẽ đi tới.
Tay súng vô cùng giảo hoạt, hắn ý thức được đối phương trước sau tung hai vật, mục đích là để hấp dẫn sự chú ý của mình, hai lần bắn liên tục của mình có thể đã làm bại lộ vị trí hắn hắn bắt đầu di động bước chân, định thay đổi vị trí.
Hắn vừa mới lui hai bước về phía sau thì liền cảm thấy một loại cảm giác nguy hiểm tới gần, đây là trực giác của sát thủ, hắn có chút hoài nghi nhìn xuống mặt đất dưới chân, chậm rãi ngắm chuẩn họng súng xuống đất, khi hắn đang chuẩn bị nhấn cò thì bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh có chút khác thường, cổ tay cầm súng của hắn đã bị người ta tóm lấy, hắn rất nhanh liền rút dao bên hông ra, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đâm về phía kẻ tập kích, đối phương tóm lấy cổ tay nắm dao của hắn, dùng sức vặn một cái, chỉ nghe thẩy rắc một tiếng, cánh tay nắm đao của tay súng không ngờ bị bẻ gãy.
Tay súng bởi vì đau đớn mà phát ra một tiếng hét thảm, nhưng vào lúc này đối phương đã tóm lấy cơ hội giật lấy súng trong tay phải của hắn, sau đó quay họng súng lại bắn một phát vào bắp tay trái của hắn.
Đầu gối của Tay súng mềm nhũn ra, rầm một tiếng quỳ xuống đất. Sau đó gáy hắn lại ăn một cú đánh, lập tức mắt tối sầm, hôn mê.
Khi tay súng tỉnh lại thì phát hiện mình bị người buộc chặt trên một cây cột, trong kho để hàng hoá chuyên chở có châm một đống lửa, mượn án lửa có thể nhìn thấy trong kho để hàng hoá chuyên chở không ít người đang nằm, những người này đều có một đặc điểm chung là mất đi năng lực phản kháng. Trong lúc hắn hôn mê, Trương đại quan nhân đã kết thúc toàn bộ chiến đấu, tiếc nuối lớn nhất chính là để Khang Hồng Lượng thừa dịp loạn đào tẩu, mà thu hoạch lớn nhất chính là tay súng trước mắt, chính là sát thủ Lâm Quang Lượng lúc trước đã sát hại Khương Lượng.
Trương Dương trong tay cầm một thanh mã tấu sáng loáng đi tới trước mặt Lâm Quang Lượng, không nói câu nào đâm vào vai hắn, sau đó xoay tròn nghịch chiều kim đồng hồ, Lâm Quang Lượng đau đến nỗi cả người run rẩy.
Trương Dương nói: "Tao có thể đâm mày một ngàn dao như thế này mà mày vẫn tỉnh táo đấy."
Lâm Quang Lượng thở phì phò: "Mày đã hận tao như vậy thì giết tao đi, việc gì phải dày vò tao."
Trương Dương chậm rãi rút mã tấu ra, lau khô máu tươi lên trên người Lâm Quang Lượng: "Giết mày ư, thế thì tiện nghi cho mày quá."
Lâm Quang Lượng lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Tao không biết mày...
Trương Dương nói: "Vậy mày biết Khương Lượng chứ? Tên cảnh sát mà mày giết chết ở Đông Giang là bạn tốt nhất của tao!" Trương đại quan nhân nói đến chỗ phẫn hận, lại đâm một đao vào đùi hắn, mũi đao đâm cả vào xương, Lâm Quang Lượng thậm chí nghe rõ tiếng mũi dao đâm thủng xương, đau đớn đến sống không bằng chết, nhưng đầu óc lại vẫn tỉnh táo, mỗi một chi tiết đau đớn đều rất rõ ràng.
Lâm Quang Lượng há to miệng, thở hổn hết, muốn dùng phương thức như vậy để giảm bớt đau đớn trong cơ thể, nhưng tất cả đều là phí công.
Trương Dương nói: "Ai sai mày làm? Ai sai mày giết Khương Lượng?"
Lâm Quang Lượng dùng sức cắn môi, môi rất nhanh bị hắn cắn chảy máu: "Tôi không biết... Người khác cho tôi tiền... Tôi... Tôi cầm tiền làm việc..."
Trương Dương lắc đầu, chuôi đao hơi hơi chuyển động, đau đớn thấu xương khiến Lâm Quang Lượng thét lớn một tiếng, hắn kêu thảm thiết: "Hắn tên là Bang Tử.... Người Hongkong..."
Trương đại quan nhân hỏi dồn: "Làm sao có thể tìm được hắn?"
"Tôi không biết... Tôi thực sự không biết... Tôi chỉ biết là Bang tử.... Muốn cướp địa bàn của gia huynh Kỳ gia ở Đông Giang... Kì Phong... Kì Phong cũng chết trong tay hắn..."
Đồng tử của Trương đại quan nhân chợt co rút lại.
Khi Tạ Chí Quốc suất lĩnh cảnh sát chạy đến hiện trường thì cơ hồ là không thể tin vào hai mắt của mình, hai mươi mốt tên du côn đều bị chế phục, tên sát thủ bị tình nghi dính líu đến sát hại Khương Lượng, mưu sát con trai y Lâm Quang Lượng cũng ở hiện trường, mình đầy thương tích. Ông chủ của Thủy sản Sùng Minh Từ Đại Quang nằm trong vũng máu, trên người y cũng bị thương nhiều chỗ, nhưng sinh mệnh lực của người này cực kỳ ương ngạnh, bị chém nhiều như vậy mà không ngờ vẫn còn sống.
Tạ Chí Quốc một mặt an bài nhân thủ đưa người bị thương tới bệnh viện, một mặt điều tra hiện trường, ở hiện trường phát hiện một lượng lớn băng độc.
Tạ Chí Quốc chỉ huy nhân thủ xong thì Trương Dương gọi điện thọai tới, Tạ Chí Quốc đi đến góc rồi mới bắt mày, y thở dài nói: "Anh chơi lớn quá."
Trương Dương nói: "Lâm Quang Minh giao cho anh, hắn đã thừa nhận rồi, vụ án của Hiểu Quân là do hắn làm, Khương Lượng cũng bị hắn ám sát."
Tạ Chí Quốc nói: "Anh yên tâm đi, khó thoát khỏi khó thoát khỏi tội chết."
Trương Dương nói: "Tôi cũng không muốn bị cuốn vào trong phiền toái, cục diện rối rắm còn lại thì anh thu dọn đi."
Tạ Chí Quốc cười nói: "Cái này gọi là làm chuyện tốt bất lưu danh, đúng rồi, Từ Đại Quang có liên quan tới chuyện này không?"
" Tôi không rõ lắm, có điều nhìn tình hình thì y hình như không liên quan tới chuyện buôn bán băng độc, y cũng chỉ là người bị hại."
Tạ Chí Quốc nói: "Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ, sẽ không để người tốt bị oan uổng, cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một kẻ xáu nào."
Trương Dương nói: "Tóm lại không dính dáng tới tôi là tốt nhất."
Trở lại biệt thự của Lâm Tú, Trương đại quan nhân ngâm nước nóng trong bồn, thời gian tới Kinh Sơn tuy rằng không lâu nhưng nhưng chuyện xảy ra thì lại không ít, cái chết của Mạnh Truyền Mĩ khiến chuyện cũ của ba mươi năm trước lại nổi lên mặt nước, trừ bảy thanh niên trí thức đã được xác nhận thân phận ra thì chỉ còn lại có mỗi Tiêu Minh Hiên, không biết Tiêu Minh Hiên hiện tại rốt cuộc đang ở đâu? Nhớ tới tên của Tiêu Minh Hiên, Trương đại quan nhân bất giác lại nghĩ tới Tiêu Quốc Thành, cũng không biết cũng không biết vì sao, luôn cảm thấy ánh mắt của Tiêu Minh Hiên trên bức ảnh đó rất giống của Tiêu Quốc Thành, từ tuổi tác, Tiêu Quốc Thành không nghi ngờ gì nữa cũng phù hợp với đặc điểm này, nhưng diện mạo của y rõ ràng bất đồng với Tiêu Minh Hiên.