Trình Diễm Đông nói: "Hai huynh đệ Trần Cương gặp hạn trên người anh, anh cho rằng bọn họ từ nay về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh ư?"
Trương Dương nói: "Với sức của họ thì chắc không dám dở trò gì đâu, trước khi tôi đến Bắc Cảng, thường xuyên nghe nói trật tự nơi này rất hỗn loạn, cảnh phỉ một nhà, chuyện đêm nay quả nhiên đã chứng minh lời đồn không phải là giả."
Trình Diễm Đông cười nói: "Lòng trả thù của anh quá nặng, đây là báo cả thù lên đầu tôi,liên đới bôi đen hết tất cả hệ công an chúng tôi."
Trương Dương cười nói: "Tôi không có ý đó."
Trình Diễm Đông nói: "Trần Khải này không ngờ lại làm ra chuyện bắt cóc, đoán trước được hắn trước đây trong lúc đảm nhiệm chức cục trưởng công an ở Tân Hải cũng chưa chắc đã làm được chuyện gì tốt."
Trương Dương gật đầu nói: "Tra hắn cho kỹ đi."
Trình Diễm Đông có chút mê hoặc nhìn Trương Dương.
Trương Dương nói: "Hiện tại tôi không đối phó hắn, cũng không có nghĩa là tôi sẽ cứ vậy buông tha cho hắn, thu thập thêm chứng cớ, khi nên thu lưới thì tôi tuyệt đối sẽ không nương tay."
Cố Doãn Tri vào sáng sớm thứ sáu đã tới Tân Hải, y ngồi xe đêm mà tới, nằm trong khoang giường nằm hơn sáu tiếng đồng hồ, không thông tri cho Trương Dương tới nhà ga Bắc Cảng đón y, tự mình bắt xe lập tức tới trung tâm hành chính thành phố Tân Hải, bởi vì vẫn chưa đi làm, Cố Doãn Tri ăn sáng ở gần đó, đợi cho tới tám giờ mới gọi điện thoại cho Trương Dương, nói với hắn rằng y đã tới Tân Hải. Cố Doãn Tri khi vừa mới về hưu, tâm tính cũng từng có một số biến hóa, có điều y rất nhanh liền thích ứng với cuộc sống hiện tại, nếu đã về hưu, thì cứ dùng tiêu chuẩn của dân chúng để yêu cầu mình, một người có thể chân chính buông bỏ mới có thể hưởng thụ được sự tự do chân chính.
Trương Dương nghe vậy thì cảm thấy rất ngạc nhiên, không ngờ Cố Doãn Tri không nói một tiếng nào lại tới đây, hắn hỏi rõ địa điểm của Cố Doãn Tri, bảo Chu Sơn Hổ lái xe đưa mình tới đón.
Cố Doãn Tri cầm trong tay một túi giấy tờ màu đen, mặc sơ mi trắng không đeo caravat, mặc tây trang màu lam, tuy rằng đã từ nhiệm, nhưng khí trường hơn người ta một bậc vẫn còn, đứng góc đường xanh hoá lẳng lặng đợi Trương Dương đến.
Xe Audi dừng lại bên cạnh Cố Doãn Tri, Trương Dương mở cửa xe bước nhanh xuống, hắn thân thiết nói: "Cha, cha sao không gọi điện thoại cho con trước, để con tới nhà ga đón cha!"
Cố Doãn Tri cười nói: "Sợ anh công tác bận rộn, cho nên không muốn quấy rầy anh!"
Trương Dương mời Cố Doãn Tri lên xe, Cố Doãn Tri nói: "Thế Luân đến chưa?"
Trương Dương nói: "Vẫn chưa nghe thấy tin y đến."
Cố Doãn Tri nói: "Ngày hôm qua hắn gọi điện thoại cho tôi, nói buổi sáng hôm nay đến Bắc Cảng."
Trương Dương nói: "Vậy thì y khẳng định sẽ liên hệ với cha, cha, con trước tiên an bài chỗ ở cho cha đã!"
Cố Doãn Tri gật đầu.
Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ trước tiên lái tới hải dương hoa viên, trên đường hắn giới thiệu tình huống xây dựng trước mắt của Tân Hải với Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri mỉm cười gật đầu, đối với tình trạng trước mắt của Tân Hải không hề đưa ra bất kỳ lời bình nào.
Trương Dương đã chuẩn bị riêng cho Cố Doãn Tri, cách căn của mình rất gần, có điều căn biệt thự đó hắn đã tặng cho giáo thụ Trình Nhuận Sinh, Cố Doãn Tri nhìn nhìn hoàn cảnh biệt thự, nhíu mày nói: "Không cần phải long trọng như vậy, một mình tôi sao có thể ở địa phương lớn như vậy?"
Trương Dương cười nói: "Cấp bậc của cha sờ sờ ra đó, nơi này tổng cộng có mười hai căn biệt thự, tất cả là chuẩn bị cho cán bộ trên cấp thính và học giả chuyên gia."
Cố Doãn Tri nói: "Tôi đã về hưu rồi, không hưởng thụ nổi đãi ngộ cấp bậc như vậy."
Trương Dương nói: "Về hưu thì sao? Cái khác không nói, cha là cha con, cha của bí thư thị ủy Tân Hải ở biệt thự thì có là gì?"
Cố Doãn Tri nghe mà trong lòng trong lòng, lời của thằng ôn này tuy rằng nói rất kiêu ngạo, hơn nữa tràn ngập vị đạo lấy việc công làm việc tư, nhưng lại vô cùng thân thiết, khiến y nghe mà vô cùng thoải mái, khi đang nói chuyện thì di động của Trương Dương đổ chuông, thị trưởng Hứa Song Kì thông tri với hắn mấy vị lãnh đạo của huyện lân cận đã tới, bảo hắn ra mặt tiếp đãi một chút, Trương Dương nói: "Tôi đang bận lắm, chờ tới cơm trưa đi!"
Cố Doãn Tri chờ Trương Dương gác điện thoại rồi nói: "Công tác của anh bận rộn thì mau đi đi, tôi có thể tự chiếu cố mình."
Trương Dương cười nói: "Chẳng ai quan trọng bằng cha, chỉ là một số cán bộ của huyện lân cận, Tân Hải chúng con hiện tại đã bỏ huyện lập thành phố, là thành phố Tân Hải chính nhi bát kinh, không thể bảo bí thư thị ủy như con phải tiếp những bí thư huyện ủy đó toàn bộ quá trình được? Trên cấp bậc là không đúng."
Cố Doãn Tri cười ha ha, nói: "Cái thằng nhóc này, bí thư thị ủy thì sao? Bí thư thị ủy Thành phố cấp huyện và bí thư huyện ủy có gì khác nhau? Cứ tưởng mình hay lắm, đuôi vểnh cả lên trời."
Trương Dương vội vàng đi pha trà cho Cố Doãn Tri.
Hai cha con ngồi xuống sô pha, Cố Doãn Tri uống một ngụm trà, gật đầu nói: "Không tồi, đến Tân Hải trong thời gian ngắn như vậy đã có thể liên tiếp làm thành hai sự kiện lắm, rất không dễ dàng."
Trương Dương nói: "Làm việc tốt thường gian nan, chuyện bỏ huyện lập thành phố thì không có vấn đề gì, nhưng chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu lại xuất hiện điểm bất ngờ."
Cố Doãn Tri nhìn Trương Dương một cái rồi nói: "là sao?"
Trương Dương nói ra chuyện mình và Thái Hồng tranh đoạt khu đất góc Thương Gia.
Nghe xong nghe xong lắc đầu nói: "Triệu Vĩnh Phúc này rất muốn mượn việc công để phát tiết thù riêng." Y đối với chuyện tử vong của Triệu Quốc Lương năm đó vẫn nhớ rất rõ ràng, lúc ấy xe việt dã của Trương Dương bị người ta đánh cắp, đâm chết Triệu Quốc Lương, Trương Dương bị xếp vào người hiềm nghi lớn nhất mưu sát Triệu Quốc Lương, mà tối hôm đó người duy nhất chứng minh Trương Dương vô tội chính là Cố Giai Đồng, lúc ấy Cố Giai Đồng liều lĩnh muốn chứng minh, rửa sạch tội danh cho Trương Dương, chính là Cố Doãn Tri đứng ra chứng minh Trương Dương không có ở hiện trường, mới khiến Trương Dương vượt qua được một kiếp. Cũng bởi vì sự kiện đó quan hệ hữu hảo trước đây của Cố Doãn Tri và Triệu Vĩnh Phúc cũng nhất đao lưỡng đoạn, Triệu Vĩnh Phúc cho rằng Cố Doãn Tri che chở cho Trương Dương trong chuyện này, tư đó về sau coi Cố Doãn Tri như người xa lạ.
Trương Dương nói: "Vấn đề rất phiền toái, hiện tại Triệu Vĩnh Phúc thông qua quan hệ giữa hắn và Tiêu Quốc Thành để mua năm trăm mẫu đất thuộc tập đoàn Hoa Quang, mà khu đất này vừa hay lại nằm ở khu trung tâm của khu bảo lưu thuế nhập khẩu."
Cố Doãn Tri nói: "Anh lo lắng hắn sẽ lợi dụng khu đất này để áp chế anh từ bỏ góc Thương Gia?"
Trương Dương nói: "Hắn khẳng định sẽ làm như vậy!"
Cố Doãn Tri nói: "Tập đoàn Thái Hồng thiết lập phân nhà máy ở Bắc Cảng thật ra là chuyện tốt phù hợp với lợi ích của cả hai bên, trên trình độ rất lớn có thể xúc tiến phát triển kinh tế Bắc Cảng, thúc đẩy trình độ công nghiệp chỉnh thể của Bắc Cảng, nhưng việc chọn vị trị của nhà xưởng quả thực có chút vấn đề, chẳng lẽ ban lãnh đạo thành phố Bắc Cảng không cân nhắc gì ư?"
Trương Dương nói: "Chuyện này phiền toái là ở chỗ, lúc trước Thái Hồng là bí thư Tống giật dây bắc cầu, phía Bắc Cảng lúc trước tư thái đặt rất thấp, để tranh thủ giữ Thái Hồng, đáp ứng tùy tiện cho Thái Hồng chọn chỗ, cho nên mới tạo thành cục diện hiện tại."
Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "Với thân phận của Hoài Minh quả thực không thích hợp lên tiếng, đám cán bộ Bắc Cảng này xem ra đều đứng ở phía Thái Hồng."
Trương Dương nói: "Con hiện tại là đang đơn đả độc đấu!"
Cố Doãn Tri nói: "Cái đó cũng chưa chắc, Hoài Minh bảo trì trầm mặc đối với chuyện này cũng không có nghĩa là hắn chấp nhận việc chọn vị trí của Thái Hồng, dựa theo cách nói của anh, anh gần đây liên tiếp có động tác nhằm vào Thái Hồng, lên cả tin tức tiêu điểm của đài truyền hình trung ương hôm nay, hắn khẳng định đã biết, nếu hắn cho rằng cách làm của anh là sai, với quan hệ giữa hai người, hắn sao có thể không nhắc nhở anh? Hắn không lên tiếng, trên ý nghĩa nào đó thì chính là một loại ngầm đồng ý với hành vi của anh." Cố Doãn Tri nhìn rất thấu triệt chuyện này.
Trương Dương nói: "Cha, nghe ca nói như vậy con cũng thấy vững tâm."
Cố Doãn Tri cười nói: "Cho nên thái độ của Chu Hưng Dân trong chuyện này rất mấu chốt, nếu hắn nghiêng về phía anh, Triệu Vĩnh Phúc chắc hẳn sẽ biết khó mà lui, nếu hắn đứng trên lập trường của Triệu Vĩnh Phúc, như vậy anh sẽ rất phiền toái."
Trương Dương nói: "Con vẫn chưa nói gì với tỉnh trưởng Chu."
Cố Doãn Tri mỉm cười vỗ vỗ vai Trương Dương: "Làm việc quan trọng nhất chính là không thẹn với lương tâm, trong chuyện này, không phải so quan chức, lại càng không phải là so bối cảnh, trong thiên hạ tòa núi dựa lớn nhất chính là nhân dân, chỉ cần anh thực sự xuất phát từ lợi ích của người dân, thì chẳng phải sợ gì cả."
Chu Hưng Dân vào ba giờ chiều thì tới Bắc Cảng, bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành, thị trưởng Cung Hoàn Sơn, bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương đều đặc biệt tới trạm thu phí ngoài vòng tròn ba để đón đoàn người của tỉnh trưởng.
Chu Hưng Dân từ xa xa nhìn thấy đoàn xe sắp hàng cạnh trạm thu phí thì không khỏi nhíu mày, y nói với thư ký trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào đi cùng: "Có cần long trọng như vậy không? Cứ như sợ không biết chúng ta tới vậy?"