Khi tới Xuân Dương thì là hoàng hôn. Trương Dương trực tiếp chạy đến bãi đỗ xe thác Bôn Long. Từ nơi đó đi bộ lên núi, Trương Dương ở bãi đỗ xe bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe đến từ Giang Thành, hắn từ biển số xe nhận ra chiếc xe này là của Đỗ Thiên Dã, không ngờ Đỗ Thiên Dã cũng tới núi Thanh Đài. Nhớ tới ngày mai chính là thanh minh, Đỗ Thiên Dã đến cũng là vô cùng bình thường. Gã nhất định là tới đây tảo mộ cho mẹ.
Khi cũng không tới Tử Hà quan thì màn đêm đã buông xuống, cả Lý Tín Nghĩa cũng không ở Tử Hà quan, hỏi qua tiểu đạo đồng mới biết được những người khác đều đã tới nhà đá của Trần Sùng Sơn.
Thân ảnh của Trương Dương vừa mới xuất hiện ở ngoài hàng rào nhà đá thì nghe thấy giọng nói kinh hỉ của An Ngữ Thần: "Sư phụ, tôi còn tưởng rằng anh hôm nay sẽ không tới được!" Cô ta chạy tới đón hắn, tuy rằng đã là mẹ, nhưng An Ngữ Thần vẫn giữ được vẻ hồn nhiên của một thiếu nữ.
Trương Dương cười nói: "Chuyện đã đáp ứng sao có thể không giữ lời?" Hắn đi vào bên trong sân, nhìn thấy trong sân dựng một đống lửa. Cả đám người đang ngồi quanh bàn đá, có Trần Sùng Sơn, lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa có có Đỗ Thiên Dã đặc biệt tới tảo mộ. Còn có Kiều Mộng Viện tới cùng An Ngữ Thần.
Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa nói: "Ân nhân cứu mạng của tôi tới rồi!"
Đỗ Thiên Dã nói: "Mau tới đây, rượu đã rót rồi, chỉ còn chờ cậu thôi."
Trương Dương nói: "Mọi người sao biết tôi sẽ tới?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi cũng không biết, có điều Mộng Viện nói cậu nhất định sẽ đến."
Trương Dương liếc Kiều Mộng Viện, liền thấy khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Mộng Viện dưới ánh lửa trông vô cùng xinh đẹp, Trương đại quan nhân trong lòng lại rục rịch, có điều ngoài mặt hắn vẫn được coi là nho nhã lễ độ, trước tiên chào hỏi Trần Sùng Sơn và lão đạo sĩ, ngồi xuống cạnh Đỗ Thiên Dã. Cầm cái bát đen trước mặt lên, cười nói: "Tôi đã tới muộn, tự phạt một chén."
Trần Sùng Sơn nói: "Có gì mà phải phạt, có thể đến được là tốt rồi, mọi người cùng nhau uống!"
Trương Dương và Đỗ Thiên Dã đều là tửu lượng như biển, hai người đều uống cạn bát rượu, An Ngữ Thần vội vàng rót rượu, Trương Dương nói: "Sao? Người nhà của cô chưa đến à?"
An Ngữ Thần nói: "Tới rồi, đều ở Giang Thành, sáng mai bọn họ mới tới đây."
Trương Dương nói: "Cô không sao đi hội hợp với họ."
An Ngữ Thần nói: "Chẳng cần thiết, còn làm phiền họ, tôi vẫn mà tới tảo mộ sớm cho ông nội."
Lý Tín Nghĩa nói: "Tiểu yêu là đứa nhỏ hiếu thuận nhất của An gia." ông ta đương nhiên là có tư cách nói, ông ta cũng là con trai ruột của An râu rậm, đương nhiên bí mật này Lý Tín Nghĩa vẫn luôn chôn dấu dưới đáy lòng.
Sau mấy bát rượu, Đỗ Thiên Dã nói: "Trương Dương, sao tới muộn thế?"
Trương Dương thở dài nói: "Bận, xảy ra nhiều chuyện quá, từ lúc lên làm bí thư thị ủy, tôi cũng không biết mình rốt cuộc là sống vì ai nữa!"
An Ngữ Thần gắt: "Làm quan bé xíu mà cũng nói nữa, anh Đỗ là cán bộ cấp phó tỉnh mà còn chẳng bận bằng anh!"
Mọi người đều bật cười.
Trương đại quan nhân trừng mắt lườm cô ta một cái: "Phản rồi, tôi là sư phụ cô, cô muốn phạm thượng à!"
Kiều Mộng Viện cười nói: "Tôi nói một câu công đạo nhé, Trương Dương trong khoảng thời gian này quả thực rất bận, Tân Hải vừa bỏ huyện lập thành phố lại vừa thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, bí thư Trương thật sự là hết lòng hết sức, dốc hết tâm huyết."
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Nói nghiêm trọng thế, Trương Dương, công tác quan trọng, sức khỏe của quan trọng, chúng ta phải biến giữ gìn sức khỏe, phải biết sức khỏe mới là vốn tiền của cách mạnh."
Mấy người thay nhau trêu chọc Trương Dương, Trương đại quan nhân trong nhất thời trở thành mục tiêu công kích của mọi người, có điều biểu hiện của hắn vô cùng vui vẻ, Trương Dương phát hiện núi Thanh Đài quả thật là địa phương thần kỳ, đến đây rồi tất cả phiền não đều có thể ném sang một bên, có thể tạm thời không phải nghĩ gì, không phải quản gì nữa.
Vào lúc hơn mười một giờ, An Ngữ Thần và Kiều Mộng Viện đi theo Lý Tín Nghĩa về Tử Hà quan nghỉ ngơi.
Trần Sùng Sơn cũng vào nhà ngủ, trong sân chỉ còn lại có Trương Dương và Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã bưng bát rượu lên, nói: "Chúc mừng cậu, cố gắng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được như ý nguyện, trở thành bí thư thị ủy Tân Hải, ít nhiều gì cũng được coi là quan lớn một phương."
Trương Dương uống bát rượu này, lại không nhịn được mà thở dài.
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Sao? Không vui à? Trước đây thằng nhóc cậu vắt óc tìm mưu kế để thăng quan, nhưng hiện tại thăng rồi sao lại buồn thế?"
Trương Dương nói: "Tôi còn chưa kịp cao hứng thì phiền phức đã lũ lượt kéo tới."
Đỗ Thiên Dã nói: "Làm việc trong quan trường, phiền phức là điều không thể tránh khỏi, không có phiền phức thì lại thành không đúng." Gã vỗ vỗ vai Trương Dương: "Huynh đệ, có chuyện gì không vui thì cứ nói với tôi, nói ra sẽ đỡ hơn."
Trương Dương kể lại từ đầu chí cuối chuyện Thái Hồng chuẩn bị xây dựng phân nhà máy ở Bắc Cảng, Đỗ Thiên Dã sau khi nghe xong cũng cau mày, gã nói khẽ: "Chuyện này chỉ sợ có chút phiền phức có chút phiền phức rồi, khi tập đoàn Thái Hồng có chiến lược di dời tới phía bắc thì tôi cũng đã có mong muốn mời chào, có điều Giang Thành không có ưu thế cảng, không nằm trong phạm vi cân nhắc của bọn họ, cho nên chúng tôi cũng không tranh thủ, hiện tại bọn họ quyết định xây nhà máy ở Bắc Cảng, đối với Bắc Cảng mà nói là chuyện tốt."
"Chuyện tốt hay là chuyện xấu thì tôi không biết, tôi chỉ biết là bọn họ đã nhiễu loạn quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu."
Đỗ Thiên Dã nói: "Chuyện này cuối cùng sẽ có một phải nhượng bộ, cậu cần phải nói chuyện với lãnh đạo thành phố Bắc Cảng, để bọn họ ra mặt câu thông."
Trương Dương khinh thường cười nói: "Đám người đó ư? Sẽ nói với tôi là phải có cái nhìn đại cục, thật ra trong lòng mình thì lại rất nhỏ nhen, trong mắt họ Tân Hải phải hy sinh lợi ích chính là thiên kinh địa nghĩa, hiện tại tất cả đã cung phụng Thái Hồng như bố, sợ người ta mất hứng xoay người bỏ đi, khoản đầu tư lớn này sẽ thất bại."
Đỗ Thiên Dã nói: "Thái Hồng chọn Bắc Cảng làm nơi sản xuất trong tương lai, khẳng định đã trải qua khảo sát chuyên sâu, tiêu phí không ít tâm huyết, bọn họ chắc sẽ không dễ dàng từ bỏ."
Trương Dương nói: "Còn không phải ư." Hắn kể lại chuyện Triệu Vĩnh Phúc chuẩn bị mua năm trăm mẫu đất từ trong tay Hoa Quang.
Đỗ Thiên Dã nhíu mày: "Huynh đệ, chuyện này có chút phiền phức rồi, nếu Triệu Vĩnh Phúc thực sự có được khu đất đó, chẳng khác nào nắm được môn của các cậu, nếu y không có được đáp án hài lòng trong chuyện góc Thương Gia, y sẽ chế tạo chướng ngại trong xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cái khác không nói chỉ năm trăm mẫu đất này khẳng định sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ quy hoạch của các cậu."
Trương Dương nói: "Tôi vốn xin ủng hộ từ chỗ tỉnh lý, nhưng lúc trước là một tay bí thư Tống thúc đẩy hạng mục này, y không tiện hỏi đến."
Đỗ Thiên Dã nhắc nhở hắn: "Bí thư Tống không tiện hỏi đến, nhưng tỉnh trưởng Chu chưa chắc không tiện lên tiếng, cậu có thể tìm y nói chuyện."
Trương Dương nói: "Tôi nghe nói Triệu Vĩnh Phúc cũng quan hệ rất tốt với tỉnh trưởng Chu, chỉ sợ tỉnh trưởng Chu cũng chưa chắc sẽ lên tiếng cho tôi."
Đỗ Thiên Dã nói: "Vậy phiền toái rồi, ở trước mặt cậu chỉ có hai con đường, một là cậu chủ động nhượng bộ, tặng mười kilomet vuông đất của góc Thương Gia cho Thái Hồng xây nhà máy thép, cậu nhượng bộ thì có lý do tìm chính phủ thành phố Bắc Cảng đòi bồi thường, bồi thường có thể dùng phương thức tiền tài và đất, thật ra Bắc Cảng lấy của các cậu một khoảng đất cũng sẽ không quá phiềnphức, chỉ là như vậy thì sẽ phải thay đổi toàn bộ quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu. Hai là cậu lựa chọn kiên trì, một bước cũng không nhường, như vậy cậu sẽ gặp phải trường hợp đao thương gặp nhau với Triệu Vĩnh Phúc, càng phiền toái là, lãnh đạo thành phố Bắc Cảng cũng sẽ không đứng ở phía cô."
Trương Dương nói: "Nếu anh là tôi, anh sẽ lựa chọn thế nào?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết, dù sao tôi cũng không tìm hiểu về quy hoạch cụ thể của khu bảo lưu thuế nhập khẩu các cậu, trên chính trị đưa ra nhượng bộ thích hợp trên cơ sở giới hạn của nguyên tắc là một loại kỹ xảo, đừng nghĩ tới chuyện mặt mũi, nhất định phải cùng người khác quyết một trận thắng thua."
Trương Dương nói: "Góc Thương Gia trong quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu có vị trí quan trọng, tôi không muốn nhường, hơn nữa thủ đoạn mà Triệu Vĩnh Phúc áp dụng khiến tôi rất phản cảm, y muốn lây đất từ trong tay của Hoa Quang, đây căn bán chính là muốn muốn từ sau lưng cho tôi một đao."
Gió núi Ban đêm có chút lành lạnh, Đỗ Thiên Dã cầm bát rượu lên uống một ngụm, thân thể của gã cũng vì hơi men mà nóng lên, gã nheo mắt lại nhìn nhìn bầu trời đêm mờ mịt không có lấy một vì sao, nói khẽ: "Triệu Vĩnh Phúc là người từng trải, thủ đoạn của y quả thực rất già đời, nhưng cậu đừng quên một điểm, đây là ở Bình Hải, Triệu Vĩnh Phúc chưa chắc đã dám làm quá tuyệt với cậu."
Trương Dương nhấp một ngụm rượu, không nói gì.
Đỗ Thiên Dã nói: "Bí thư Tống tuy rằng biểu thị rằng sẽ không hỏi đến, nhưng nếu Triệu Vĩnh Phúc thực sự làm chuyện này quá tuyệt, ngoài mặt là đối phó cậu, nhưng người ngoài không ai cho rằng như vậy, sẽ cảm thấy y không nể mặt bí thư Tống, bí thư Tống trong lòng chưa chắc đã cao hứng, cho nên mới nói cậu chưa chắc đã không có phần thắng."
Trương Dương nói: "Tôi không muốn dựa vào bí thư Tống."
Đỗ Thiên Dã bật cười: "Cậu lúc nào cũng như gà chọi ấy, từ lúc cậu tiến vào quan trường thì không ngừng đấu tranh, tôi coi như nhìn ra rồi, đấu tranh mới là nguồn khoái hoạt của cậu."
Trương Dương nói: "Mỗi lần tôi đều là bị bắt phải nghênh chiến."